Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 43

Tác giả: Diệp Linh

Khi Triệu Mẫn Ly đã đi xa thì chỉ còn lại Mặc Viên cùng Kim Huyền đứng ở đó. Bầu không khí rơi vào trạng thái sượng không chịu nổi.
Mặc Viên cảm thấy cứ như vậy thực sự là không ổn một chút nào, nàng đành lên tiếng trước để chuồn lẹ: “Vậy… vậy… ta đi trước.”
Nhưng hiển nhiên một điều rằng dễ gì Kim Huyền lại thả cho nàng đi dễ dàng như vậy, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu Viên Nhi… phần của ta đâu?”
“Hả??? Phần gì?” Mặc Viên ngu người nhìn hắn.
“Hôm qua hình như có ai đó đã vặt sạch hồ sen của ta thì phải?” Kim Huyền bâng quơ nói.
“Ách…cái đó…” Mặc Viên chột dạ sờ mũi. Hôm qua nàng hái có “hơi nhiều” một chút thật….
“Sao? Nàng vặt sạch hồ sen của ta rồi, có phải nên báo đáp ta chút gì không?” Kim Huyền thích thú nhìn bộ dạng chột dạ của nàng. Ừm… Rất đáng yêu…
“Ách… Vậy ngươi muốn sao?”
“Nàng nấu chè sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta muốn ăn.”
“Không được!” Mặc Viên nghe xong liền phản đối.
“Tại sao?”
“Vì… vì…” Mặc Viên bẻ bẻ đốt ngón tay.
“Vì sao?” Kim Huyền mười phần hiếu kì.
“Vì lỡ ngươi ăn xong mà có chuyện thì đầu ta sẽ dời nhà! Hiểu không?” Mặc Viên trợn mắt nhìn hắn.
“Haha… Nàng là đang lo cho ta sao?” Kim Huyền mỉm cười nhìn nàng.
“Ngươi mơ đi! Ta là đang lo cho mạng nhỏ của mình.” Mặc Viên khinh bỉ nhìn hắn.
“Haha… Nàng yên tâm cầm lấy cái này không ai dám tùy tiện ***ng đến nàng. Nếu nàng muốn gặp ta cũng sẽ dễ dàng hơn.” Kim Huyền nhét vào tay nàng một miếng ngọc bội.
“Đây là cái gì? Rất quý giá sao?”
“Không có gì? Vậy giờ nàng có thể cho ta một phần chè hạt sen chưa?”
“Ta… Được rồi.... Ta sẽ đi lấy cho ngươi.” Mặc Viên khẽ phân vân nhưng cũng đồng ý. Haizz… Nếu cứ giằng co như này thì hắn ta sẽ không thả nàng đi…
“Ta đi cùng nàng.”
Mặc Viên biết không thể cản được hắn nên mặc kệ, không đếm xỉa đến.
Suốt đường đi nàng và hắn ngẫu nhiên nói vài câu nhưng đều là hắn nói những câu khiến nàng nghiến răng ken két, hận không thể một cước đá bay hắn.
Mịa nó!!! Nàng có thù với hắn à??? Đm! Đm! Đm!
Lại đi thêm một đoạn nữa, Mặc Viên đi sau lưng Kim Huyền cúi mặt oán thầm nên không hề biết có người đang đi tới cho đến khi người đó lên tiếng:
“Tham kiến Hoàng huynh.”
Mặc Viên nghe xong thấy âm thanh này có chút quen thuộc nhưng cũng không có ý định ngẩng mặt lên nhìn, tiếp tục ngắm chân mình, cầu mong đừng ai để ý tới nàng.
“Bình thân, Tam đệ có việc gì sao?” Kim Huyền thấy Kim Ân liền lấy lại bộ dạng đế vương cao cao tại thượng của mình.
“Đệ đi thỉnh an Mẫu hậu một chút, đang định xuất cung thì gặp Hoàng huynh. À… Vị này là….” Kim Ân trả lời xong liền nhìn nữ nhân đứng sau Kim Huyền.
Không hiểu sao hắn cảm thấy nàng bóng dáng này rất quen thuộc… Như là Vi Nhi vậy….. Nhưng hắn nhanh chóng phủ định vì nàng ấy đã sớm không còn nữa… Chính mắt hắn thấy nàng đau đớn gieo mình xuống vách núi…. Tới đây hắn thực không muốn nghĩ tiếp nữa nên lắc đầu cho qua.
“Đây là Mặc Viên, sứ thần Bạch Ly quốc.” Kim Huyền qua loa giới thiệu.
Kim Ân nghe xong khẽ sửng sốt… Mặc Viên… Mặc Vi…. Trùng hợp thật…
Và lúc này đây, Mặc Viên không làm lơ được nữa, người ta cũng đã hỏi như vậy, ít nhiều nàng cũng nên vì hòa bình hữu nghị mà chào hỏi một tiếng chứ.
Nhưng khi ngước mặt lên, nhìn thấy gương mặt kia của Kim Ân, Mặc Viên mở to hai mắt, mặt tái nhợt không còn chút máu.
Gương mặt đó…. Gương mặt nàng đã từng yêu… Cũng chính người mang gương mặt này đã đẩy nàng vào vực sâu vô hạn….
Không phải… Không phải… Đây không phải hắn… Không phải… nàng đã ૮ɦếƭ… Nàng đã rời khỏi cái nơi có hắn rồi…. Không phải hắn… Không phải…
Mặc Viên tái mặt tự trấn an mình nhưng nàng vẫn là không kìm được run rẩy cúi mặt, trong vô thức nàng nhích người núp sau lưng Kim Huyền tránh đi ánh mắt của Kim Ân, tay chặt nắm lấy tay áo bào của Kim Huyền.
Kim Huyền cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, tuy hắn không hiểu vì sao nàng lại như vậy nhưng hắn vẫn nhích người che khuất tầm mắt của Kim Ân đang nhìn chòng chọc vào Mặc Viên.
Ở đối diện, Kim Ân sau khi nhìn thấy dung mạo của Mặc Viên liền bật thốt lên: “Vi Nhi… Mặc Vi là nàng sao?”
Hắn định tiến đến gần Mặc Viên nhưng lại bị Kim Huyền ngăn cản.
Kim Huyền bảo hộ nàng ở sau lưng, lành lạnh nói: “Nàng ấy là Mặc Viên, nàng không phải Mặc Vi.”
“Kim Huyền, ta có việc, đi trước.”Mặc Viên đã sớm rơi vào hoảng loạn cực độ, nàng nói qua loa với Kim Huyền rồi nhanh chóng lướt qua hai người.
Kim Ân thấy nàng đi rồi cũng cứng ngắt nói: “Đệ… đi trước…” Nói rồi hắn hướng cửa cung mà đi.
Mặc Viên… Mặc Vi… Đúng vậy… nàng không phải…. Vi Nhi của hắn đã sớm bỏ hắn mà đi rồi…
Kim Huyền thấy Kim Ân đã đi liền muốn đuổi theo Mặc Viên nhưng một thái giám lại tới báo rằng có sứ thần Bạch Ly cầu kiến. Hắn thầm rủa một tiếng rồi cũng đi về Ngự thư phòng.
----------------------
Kim Huyền bước vào Ngự thư phòng liền thấy một người làm hắn hết sức bất ngờ. Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bộ mặt không mặn không nhạt của mình khách sáo lên tiếng:
“Không biết Lục vương hôm nay ghé thăm quý quốc là có việc gì?”
Đúng vậy người đang đứng đó không ai khác chính là Bạch Nhất Quân vừa mới đến Kim quốc.
Nghe Kim Huyền nói vậy, Bạch Nhất Quân cũng nhàn nhạt đáp lại: “Bổn vương hôm nay đến một là vì muốn bàn về vấn đề giao thương giữa Bạch Ly và Kim Quốc… Thứ hai là muốn… đón người của bổn vương về.”
Kim Huyền nghe vậy liền híp mắt nhìn hắn? Muốn đón người của hắn sao????
------------------------
Mặc Viên sau khi về tới dịch quán liền vào phòng, chốt cửa lại. Nàng hoảng sợ ngồi bệt xuống đất cuộn tròn mình lại, nước mắt đã tuôn trong vô thức.
Trong đầu nàng lúc này hiện rõ mồn một khung cảnh thảm khốc trong lễ cưới hôm ấy…. Máu…. Thật nhiều máu… nàng không muốn thấy nó nữa… Mau biến đi!!!
Và nàng thấy hắn… thấy hắn đang đi về phía nàng… thấy hắn mặc nàng cầu xin… vẫn lạnh lùng đâm một nhát vào tim nàng… Máu… Máu tràn ra…. Nhuộm đỏ cả bộ lễ phục trắng tinh ấy… Thật nhiều máu….nàng đau lắm… Rất đau…
Mặc Viên nước mắt rơi đầy mặt không ngừng lắc đầu muốn xua đi những hình ảnh đó. Đừng… Đừng mà… Đừng tới gần… Không muốn…. Đừng…… Mau biến đi…. Cút đi…. Đừng…..
Bạch Nhất Quân sau khi nói chuyện ở Ngự thư phòng Kim quốc xong liền nhanh chóng đi đến Dịch quán.
Đến trước phòng Mặc Viên hắn thấy Hạ Cữu đang lo lắng đi qua đi lại. Hạ Cữu nhìn thấy hắn hành lễ xong gấp gáp nói:
“Vương gia, lúc nãy thuộc hạ thấy Mặc cô nương ra ngoài về xong liền hoảng loạn nhốt mình trong phòng. Không biết là có chuyện gì nữa.”
“Ngươi lui xuống đi.” Bạch Nhất Quân nhíu mày phất tay.
“Vâng.” Nói rồi Hạ Cữu lập tức rời khỏi.
Gia đã tới, Mặc cô nương chắc sẽ không sao… Từ lúc quen biết, Mặc cô nương luôn vui vẻ, hoạt bát, vô ưu, vô lo, vừa nãy thấy vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ của Mặc Viên dọa nàng một phen hú vía… Nhưng cũng may chủ tử đã tới, nàng tin mọi việc sẽ ổn.
Sau khi Hạ Cữu rời đi, Bạch Nhất Quân gõ cửa:
“Thỏ ngốc, là ta, mở cửa.”
…..
…..
Đợi một lúc lâu mà không thấy phản hồi từ người trong phòng, Bạch Nhất Quân kiên nhẫn tiếp tục gõ:
“Mặc Tiểu Viên mở cửa!”
……
……
Đáp lại hắn vẫn sự im lặng như thế. Bạch Nhất Quân thở dài, không biết con thỏ ngốc này làm sao rồi, hắn thử đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt, không còn cách nào khác Bạch Nhất Quân đành dùng chiêu mà Mặc Viên hay dùng……. leo cửa sổ.
Và may sao cửa sổ không bị chốt, hắn linh hoạt nhảy vào trong. Bạch Nhất Quân nhìn một vòng quanh căn phòng… Yên tĩnh… Không có ai? Thỏ ngốc đâu?
Một cỗ lo lắng bắt đầu nảy nở trong lòng Bạch Nhất Quân… Hắn định thần cảm nhận một lúc liền nghe được tiếng nấc nho nhỏ như muỗi kêu ở dưới gầm bàn.
Bạch Nhất Quân nhanh chóng đi tới cái bàn ngồi xuống thì thấy Mặc Viên đang cuộn mình ở đó, thân thể không ngừng run rẩy, nàng úp mặt xuống đầu gối lâu lâu lại phát ra tiếng nấc rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhận ra.
Hắn đau lòng nhìn nàng, cảm giác như tim vừa bị khứa một nhát đau rát… Thỏ ngốc của hắn… Thỏ ngốc nghịch ngợm, hoạt bát của hắn sao lại thành ra như vậy? Từ khi gặp nàng điều hắn thấy nhiều nhất ở nàng chính là nụ cười như ánh dương rực rỡ…. Chưa bao giờ hắn thấy nàng khóc thương tâm như vậy….
“Thỏ ngốc… Ta tới rồi, không sao nữa…” Bạch Nhất Quân đưa tay định chạm vào nàng nhưng lại bị hất ra.
“Đừng…. Đ…ừng…. Đừng… t..ớ..i… đây…… Đừng….” Mặc Viên hoảng cực độ không nhận biết được gì, nàng chỉ đang cực lực né tránh. Nợ… nàng dùng mạng để trả rồi, hắn ta còn muốn gì nữa… Lại muốn giết nàng lần nữa sao? Không…. Nàng không muốn… Không muốn….
Bạch Nhất Quân thấy Mặc Viên sợ hãi né tránh hắn thì mày kiếm nhíu chặt. Nàng làm sao vậy? Rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì mà lại trở nên như vậy???
Bạch Nhất Quân mạnh mẽ kéo Mặc Viên ra khỏi gầm bàn ôm chặt lấy nàng.
Mặc Viên đột ngột bị kéo ra như vậy hoảng sợ hét lên, tay không ngừng đánh vào người Bạch Nhất Quân:
“Không… Thả… thả…. ta ra… Đừng… Đừng….. giết ta… không… thả ra…. Không…Đừng…. gi..ết t..a… xin… ng.ư.ơi….”
Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền mặc kệ cho nàng đánh, đau lòng ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng trấn an:
“Không có ai giết nàng, có ta ở đây không ai dám ***ng đến nàng. Tiểu Viên ngoan… Nghe lời… Ta ở đây, ta là đầu gỗ đây, ta sẽ bảo vệ nàng, ta hứa…”
“Đầu gỗ…” Mặc Viên như bị giọng nói trầm ấm ấy thôi miên, không quấy khóc nữa, an tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe vô hồn nhìn hắn.
Bạch Nhất Quân thấy nàng phản ứng lại, nở nụ cười dịu dàng xoa đầu nàng: “Đúng vậy! Ta là đầu gỗ, không phải bình thường nàng đều gọi như vậy sao? Ngoan! Không khóc nữa! Sẽ không ai giết nàng, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Bảo vệ ta…?” Mặc Viên nước mắt vẫn rơi ngây ngốc nhìn hắn.
“Ừm. Sẽ bảo vệ nàng…. Cả đời… Ta hứa…” Bạch Nhất Quân đưa tay gạt nước mắt cho nàng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của Mặc Viên: “Ngoắc tay nào…”
Mặc Viên nghe đến đây nước mắt như vỡ đê lăn dài trên má, nàng ôm hắn thật chặt, miệng lẩm bẩm gọi hắn: “Đầu gỗ…. Đầu gỗ à…”
“Ta ở đây.” Bạch Nhất Quân vuốt nhẹ sống lưng nàng.
“Đầu gỗ… Về nhà…” Mặc Viên vùi mặt vào lòng hắn.
“Tĩnh vương phủ?”
Mặc Viên vẫn ôm hắn thật chặt không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu.
“Được, ta đưa nàng về.” Bạch Nhất Quân ôm cả thiên hạ trong lòng tiếp tục trấn an nàng.
Mặc Viên ôm hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi cho đến khi mệt quá thiếp đi trong lòng hắn.
Bạch Nhất Quân thấy vòng tay ôm lấy hắn đã lỏng ra, biết nàng đã ngủ liền nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt xuống giường. Khi hắn định ra ngoài thì Mặc Viên lại tỉnh dậy, nước mắt vẫn lăn dài nhìn hắn: “Đầu gỗ…”
“Sao vậy?” Bạch Nhất Quân thấy nàng tỉnh liền ngồi xuống mép giường.
“Đừng đi…” Mặc Viên lại ôm lấy hắn như thể nếu nàng bỏ ra thì hắn sẽ biến mất vậy.
“Ngoan! Ta không đi nữa…” Bạch Nhất Quân nhẹ nhàng ôm nàng nằm xuống giường: “Ngủ một giấc… Mọi chuyện sẽ tốt…”
Chiều tối, Bạch Nhất Quân tỉnh dậy nhìn xuống người vẫn đang ngủ trong lòng mình nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời không còn sớm nữa, hắn lay người Mặc Viên: “Tiểu Viên, dậy thôi, trời không còn sớm nữa…”
….
Bạch Nhất Quân thấy nàng vẫn an tĩnh ngủ nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, cảm thấy không ổn hắn đưa tay sờ lên trán nàng…
Nóng quá…
Nàng bị sốt rồi… Hắn lật đật ngồi dậy chạy ra cửa: “Mục Phong đi gọi thái y… Mau lên!!!”
---------------------------
Thái y sau khi khám xong, để lại vài thang thuốc cùng dặn dò mấy câu mới rời đi.
Bạch Nhất Quân đuổi hết cung nữ ra ngoài, tự mình chăm sóc Mặc Viên. Bất kì ai cũng không được đến gần, kể cả Kim Huyền nghe tin đến thăm cũng bị hắn đuổi khéo trở về.
Sau khi Kim Huyền đi, Bạch Nhất Quân khẽ hừ lạnh một tiếng. Tên này dám mấp mé thỏ ngốc nhà hắn còn khuya hắn mới cho gặp… Hừ!!!
------------------------
Sáng hôm sau.
Mặc Viên mệt mỏi mở mắt, nàng động người ngồi dậy thì chiếc khăn trên trán rơi xuống chân nàng. Mặc Viên nhìn sang bên cạnh thấy Bạch Nhất Quân đang tựa người vào cạnh giường mà ngủ.
Nàng nhớ hình như ngày hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mặc Viên không ngờ rằng qua nhiều năm như vậy rồi mà cái ngày tồi tệ đó vẫn còn ám ảnh nàng. Nàng biết người đó không phải hắn nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó nàng vẫn rất sợ… Sự sợ hãi đó như bóng ma cứ đeo bám lấy nàng…
Nàng cũng nhớ hôm qua có người nói rằng sẽ bảo vệ nàng… cả đời….
Mặc Viên cười khổ đưa tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của Bạch Nhất Quân.
Đầu gỗ à… Ngươi đừng tốt với ta nữa… Đừng dịu dàng gọi ta là thỏ ngốc nữa… Đừng xoa đầu ta nữa… Đừng dung túng ta nữa…. Đừng làm ta chìm sâu vào đoạn tình cảm này nữa… Xin ngươi đấy… Ngươi cứ như vậy thì ta phải làm sao đây? Ta … Ta làm sao dứt khoát rời đi khi ngươi không cần ta nữa đây?
Đầu gỗ à… Ta thực sự rất mệt rồi…
Một giọt nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má…. Hôm trước nàng vừa quyết tâm phải tự bảo vệ mình, hôm sau lúc nàng yếu đuối nhất hắn lại bên cạnh nàng nói sẽ bảo vệ nàng cả đời…. Đầu gỗ à… Ngươi tùy tiện nói nhưng ta sẽ tin đó….
Trong vô thức nàng chạm mạnh vào mặt hắn làm hắn tỉnh dậy, thấy vậy Mặc Viên nhanh chóng thu tay lại.
Bạch Nhất Quân vừa mở mắt đã thấy Mặc Viên khóc như mưa, cau mày lau nước mắt cho nàng: “Mặc Tiểu Viên đã bảo là không được khóc nữa mà!”
Mặc Viên nghe hắn nói vậy liền khóc lớn hơn nữa. Tại ai nàng mới khóc chứ? Hắn còn dám nói như vậy?
Một cỗ uất ức tích tụ như được dịp bộc phát, Mặc viên ra sức khóc. Khóc vì tủi thân… Khóc vì cái bóng ma kia… Khóc vì… hắn…
Bạch Nhất Quân luống cuống tay chân: “Ta xin lỗi… Đừng khóc nữa… là lỗi của ta… Xin lỗi… Đừng khóc…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc