Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 40

Tác giả: Diệp Linh

Sau khi thái y khám và căn dặn cung nữ băng bó lại cho Mặc Viên xong liền lui ra ngoài bình phong cúi người bẩm báo:
“Tâu hoàng thượng, vết thương của Mặc cô nương do dùng lực quá mạnh nên bị hở ngoài ra không có gì đáng ngại.”
“Được rồi, lui ra đi.” Kim Huyền phất tay.
“Thần cáo lui.” Thái y cung kính hành lễ xong nhanh chóng lui ra.
Sau khi thái y đi không lâu thì cung nữ giúp Mặc Viên băng lại vết thương cũng đi ra hướng hắn hành lễ:
“Tâu hoàng thượng, chúng nô tỳ đã băng cho Mặc cô nương xong.”
“Lui xuống đi.”
Cung nữ vừa lui xuống thì Mặc Viên cũng vừa bước ra, vừa đi vừa lầm bầm: “Đã bảo là không có chuyện gì rồi mà! Những thứ này ta có thể tự làm được.”
Kim Huyền là người tập võ, thính lực tốt nên tất nhiên sẽ nghe được mấy lời lầm bầm kia của nàng, hắn vui đùa hỏi: “Thế nàng biết xem bệnh à?”
“Một chút.” Mặc Viên lững thững đi đến cái ghế ngồi xuống tự rót trà uống, hoàn toàn không xem đây “nhà của người ta”.
“Thật sao??”
“Phụ thân ta là y sư, ta có học qua một chút.”
“Ra là thế. ” Kim Huyền vuốt cằm gật gù, sau đó lại nhìn Mặc Viên đề nghị: “Tiểu Viên Nhi hay nàng ở lại làm thái y riêng cho ta đi.”
Mặc Viên đang uống trà nghe câu này xong suýt nữa thì sặc ૮ɦếƭ. Cmn!! Họ Kim này không phát ngôn mấy câu kinh thế hãi tục thì sẽ ૮ɦếƭ à??? Với y thuật nửa mùa của nàng làm thái y thế quái nào được? Bộ hắn ta muốn chầu ông bà sớm sớm một chút sao??? Cái tên thần kinh này!!! (>o<)
“Không.” Mặc Viên bình tĩnh từ chối thẳng thừng.
“Tại sao?”
“Vì ta không thích.”
“Nhưng….” Kim Huyền còn chưa nói xong liền bị tiếng mở cửa ngắt lời.
“Tiểu Viên, Tiểu Viên, ngươi không sao chứ? Vết thương sao rồi? Ngươi có bị gì không? Ngươi….” Triệu Mẫn Ly vừa tới đã nả như S***g liên thanh làm Mặc Viên ú ớ chẳng nói được câu nào.
“Ngừng…. Ngừng…. Dừng lại….” Mặc Viên cố gắng dừng con người đang đặt cho nàng mười vạn câu hỏi lại, miết miết mi tâm thầm nghĩ. Mẫn Ly nhà ngươi coi như có lương tâm đến cứu ta đúng lúc.
“Ta không sao, vết thương chỉ bị nứt ra thôi, đã băng bó lại rồi, không có gì đáng ngại.”
“Nứt ra? Sao lại thế?” Triệu Mẫn Ly khó hiểu nhìn Mặc Viên.
“Vì….” Chẳng lẽ nói vì ta ngăn hoàng biểu ca của ngươi lập hậu nên vết thương bị nứt ra à? Có hơi kinh khủng rồi đi!!! Nàng vẫn nên viện một cớ khác thôi….
“Sao? Ngươi mau nói.”
“Vì nó nứt ra thôi, làm sao ta biết được…” Mặc Viên quýnh quáng nói bừa.
“Vớ vẩn, làm sao thế được?” Triệu Mẫn Ly nhíu mày nhìn Mặc Viên làm nàng lạnh cả sống lưng.
Kim Huyền thấy nàng quẫn bách liền lên tiếng giải vây, phân tán lực chú ý của Triệu Mẫn Ly: “Mẫn Ly, muội đến đây làm gì?”
“Ách…. Muội…” Triệu Mẫn Ly nãy giờ chỉ lo cho Mặc Viên mà hoàn toàn quên mất hoàng biểu ca đáng sợ vẫn sờ sờ ở đây.
“À… đúng rồi… Muội đến đón Tiểu Viên cùng về.”
Kim Huyền nghe vậy liền híp mắt nhìn làm Triệu Mẫn Ly run rẩy: “Muội không ở lại cùng Thái hậu sao? Hửm?”
“Ách… Muội…. quên mất…”
“Vậy mau về đi.” Kim Huyền rất không khách khí đuổi người.
“À… Vậy muội đi trước… Tiểu Viên đi thôi.” Dứt lời liềm túm tay Mặc Viên bước đi.
Còn Mặc Viên lúc bấy giờ đang nở hoa trong lòng bởi nàng sắp thoát khỏi họ Kim dở hơi kia rồi… Haha… Vĩnh biệt… Không hẹn ngày tái ngộ…. Tốt nhất là đừng bao giờ tái ngộ… Há há….
Kim Huyền nhìn Triệu Mẫn Ly kéo Mặc Viên đi, nhíu mày lành lạnh nói: “Đứng lại!”
Triệu Mẫn Ly khó hiểu quay lại nhìn liền bị thái độ lạnh lẽo của Kim Huyền dọa cho giật cả mình. Ông trời ơi! Nãy giờ nàng nhớ mình đâu có chọc ghẹo gì vị tôn đại thần này đâu, có cần phải đưa bộ mặt đáng sợ đó ra không chứ?
“Muội đi, còn nàng ấy…. ở lại.” Kim Huyền bình bình đạm đạm nói.
“Hả???” Triệu Mẫn Ly nghệch mặt, nàng nghe nhầm phải không?
Mặc Viên mở to mắt trừng hắn. Cmn!!! Vẫn chưa buông tha cho nàng là sao? Muốn gì nữa đây? Làm ơn đi!!! Tha cho ta đi!!!
“Hả cái gì? Nghe không hiểu sao?”
“Nhưng mà tại sao?” Triệu Mẫn Ly tiếp tục nghệch mặt nhìn hắn. Chuyện quái gì vậy???
“Từ khi nào mà muội nhiều lời như vậy?” Kim Huyền giọng nói lộ vẻ khó chịu thấy rõ.
“Muội mặc kệ nhưng muội sẽ dẫn Tiểu Viên đi.” Triệu Mẫn Ly mặc kệ thái độ khó chịu của Kim Huyền dõng dạc tuyên bố.
Gì chứ?? Hoàng biểu ca lại có âm mưu gì đây? Tiểu Viên và huynh ấy đâu thân thiết với nhau. Nếu như muốn cảm tạ thì nãy giờ là đủ rồi, còn muốn Tiểu Viên ở lại làm gì chứ? Không cần biết huynh ấy đang bày trò gì nàng sẽ không để Tiểu Viên dính dáng gì đến mấy cái âm mưu kia đâu! Nhất quyết không!!! Tiểu Viên là bằng hữu cũng là ân nhân của nàng…. Bằng mọi giá nàng sẽ bảo vệ Tiểu Viên!!!
“Muội dám cãi lời ta?” Kim Huyền nheo mắt lại, hàn khí tỏa ra.
“Đúng vậy.” Triệu Mẫn Ly kéo Mặc Viên ra sau lưng mình.
“Triệu Mẫn Ly!!!” Hắn khẽ gầm lên. “Nhị đệ đã quá dung túng nên bây giờ ngay cả lời nói của ta muội cũng không coi ra gì có đúng hay không???”
“Muội… Muội không có…” Triệu Mẫn Ly lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy nên giọng nói có chút run rẩy nhưng nàng nhất quyết bảo vệ Mặc Viên ở sau lưng.
“Vậy muội đang làm cái gì kia??”
Mặc Viên im lặng nãy giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa liền lên tiếng: “Tất cả thôi đi!”
“Tiểu Viên….” Triệu Mẫn Ly nghe Mặc Viên rống lên một tiếng liền giật cả mình lấy tay bịt miệng Mặc Viên lại. Bây giờ Hoàng biểu ca đang rất tức giận, nàng ấy làm như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa cả.
Mặc Viên nhịn nhịn nhịn nhưng kết quả là không nhịn được, bất chấp tất cả kéo tay Triệu Mẫn Ly ra gào lên: “Khốn kiếp! Họ Kim kia ngươi thôi ngay cái điệu bộ đó đi cho ta! Mẫn Ly không làm gì sai cả, tại sao lại rống giận với nàng ấy? Muốn tức giận thì tức giận với ta nè…. Còn nữa cái chức Hoàng hậu đó ta mới không thèm làm! Mặc Viên ta đời này sẽ lấy người ta yêu dù đó là ai! Và người đó không phải Kim đế ngươi!!!!”
Nói xong Mặc Viên tức giận đùng đùng lôi Triệu Mẫn Ly còn đang trong trạng thái hóa đá rời đi.
Kim Huyền đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhỏ kia rời đi mà trên môi vẽ ra một nụ cười.
‘Đời này chỉ lấy người ta yêu’? Tốt!!! Rất khí phách!!! Hắn quả thật không nhìn nhầm người, nàng như vậy thật xứng với ngôi vị Hoàng hậu Kim quốc_người sẽ cùng hắn sóng vai trên cao nhìn xuống muôn dân Kim quốc. Tiểu Viên Nhi à… Nàng chạy không thoát!
-------------------
Ở một nơi nào đó trong Hoàng cung Kim quốc.
Mặc Viên lửa bốc lên não không cần biết gì hết, cứ kéo Triệu Mẫn Ly đang trong trạng thái hóa đá đi một mạch mà không thèm để ý đến phương hướng.
Đến khi thấm mệt dừng lại thì đờ mặt…
WTF! Nàng đang ở cái chỗ quần què nào đây?
Loay hoay nhìn qua nhìn lại một hồi mà vẫn chẳng phân biệt được phương hướng Mặc Viên đành từ bỏ, quay sang Triệu Mẫn Ly vẫn đang ngu người quơ quơ tay:
“Này… Này… Mẫn Ly…. Triệu Mẫn Ly…. Ngươi sao vậy?”
Triệu Mẫn Ly lúc này mới hoàn hồn lại sau khi tiếp nhận một đống thông tin, nàng trừng lớn hai mắt lắc lắc Mặc Viên: “Tiểu Viên…Tiểu Viên… Lúc nãy chuyện ngươi nói là sao? Cái gì mà Hoàng hậu chứ??? Ngươi mau nói… mau nói…”
Mặc Viên thấy Triệu Mẫn Ly nói năng có chiều hướng sắp loạn xị thì nắm lấy hai đầu vai Triệu Mẫn Ly lại: “Bình tĩnh… Bình tĩnh…”
“Bình tĩnh cái đầu ngươi! Tới bây giờ ngươi kêu ta bình tĩnh kiểu gì đây chứ? Ngươi còn không mau nói rõ mọi chuyện cho ta???”
“Thì ngươi bình tĩnh lại ta mới nói được chớ!”
“Rồi… Rồi… Ngươi mau nói!”
“Ờm… Chuyện là Hoàng biểu ca của ngươi muốn lập hậu… mà trùng hợp người đó lại là ta thôi… Hết rồi!” Mặc Viên bâng quơ nói như thể chuyện không liên quan tới nàng.
Triệu Mẫn Ly nhìn giọng điệu cùng thái độ của Mặc Viên mà giật giật khóe miệng: “Trùng hợp cái muội ngươi!”
Và sau khi thực sự bình tĩnh lại thì Triệu Mẫn Ly nhíu chặt đôi chân mày hỏi Mặc Viên: “Tiểu Viên này… Tại sao huynh ấy lại làm như vậy? Lập hậu đâu phải chuyện nhỏ, trong khi đó huynh ấy cũng chỉ mới gặp ngươi lần đầu?”
“Hắn nói muốn đền ơn ta cứu mạng ngươi.”
“Hả???” Triệu Mẫn Ly ngu người lần hai, nàng thực sự không theo kịp suy nghĩ của Hoàng biểu ca nha.
“Hả cái gì? Là do hắn nói.”
“Này… Hình như có hơi kì quặc… Đền ơn thì ban thưởng cái gì đó quý quý một chút là được rồi, huynh ấy có cần phải ‘lấy thân báo đáp’ vậy không?”
“Ngươi đi mà hỏi hắn… Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn làm sao ta biết được…”Mặc Viên lười biếng vươn người một cái.
“Vậy…. Tiểu Viên… Ngươi tính sao?” Triệu Mẫn Ly lo lắng hỏi.
“Sao là sao?” Mặc Viên khó hiểu nhìn nàng.
“Thì nếu lỡ huynh ấy lập ngươi làm Hoàng hậu thật thì sao?”
“Hắn ta dám…. Bổn đại gia ta sẽ quậy cho hoàng cung này gà bay chó sủa, một ngày cũng không được yên ổn…. Hừ hừ…. Với lại lập hậu là chuyện lớn đâu phải muốn lập là lập… Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì.”
“Chỉ mong là vậy.” Triệu Mẫn Ly sâu kín thở dài một cái.
Kim Huyền ơi Kim Huyền rốt cuộc huynh muốn cái gì ở nàng ấy mà làm như vậy???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc