Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 34

Tác giả: Diệp Linh

Trên đường đến Kim Quốc.
Trong một chiếc xe ngựa hoa lệ Mặc Viên đang ra sức trừng con người ngồi chéo nguẩy ăn trái cây ở phía đối diện. Trừng đau cả mắt mà nửa cái phản ứng người ta cũng chẳng buồn cho, hỏa bốc lên não, nàng nghiến răng:
“Tại sao ta lại phải ngồi đây???”
“Vì ngươi là sứ thần.”
“Sứ thần không phải đều được cưỡi ngựa sao?”
“Ngươi là ngoại lệ.”
“Tại sao?”
“Vì bản quận chúa đặc biệt sủng ái nhà ngươi nha.” Nói xong còn đưa tay sờ mó cằm Mặc Viên làm hành động minh họa.
“Cảm ơn nhưng ta không thèm. Hừ…” Hừ lạnh một tiếng, Mặc Viên hất văng cái móng heo đang làm loạn trên mặt mình.
“A… lạnh lùng quá! Ngươi làm vậy là tổn thương trái tim mềm yếu của ta nha!” Triệu Mẫn Ly ôm *** trái làm mặt tội nghiệp, diễn mười phần nhập tâm.
Mặc Viên nhìn cảnh này mà khóe miệng không ngừng co giật: “Ngươi mà còn buồn nôn kiểu đó ta liền bỏ của chạy lấy người.”
“Được rồi, được rồi. Đại nhân bớt giận, tiểu nhân đã biết lỗi.” Nghe Mặc Viên hăm dọa, Triệu quận chúa nào đó liền đi vào khuôn khổ.
Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Bốn phút.

“AAAAA….. Thật không chịu nổi mà. Mặc kệ ngươi! Bản đại gia ta muốn cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Xe ngựa này tặng lại cho nhà ngươi.” Dứt lời liền tung người nhảy khỏi xe ngựa.
“Này… Này… Đợi ta… Đợi ta nữa…” Mắt thấy Mặc Viên nhảy xuống, Triệu Mẫn Ly cũng vội vàng chạy theo.
Muốn nàng ngồi như tượng trong xe ngựa này một mình á??? Nghĩ cũng đừng nghĩ nhá!
Tĩnh vương phủ.
Bạch Nhất Quân cầm lá thư trong tay mà gân xanh trên trán không ngừng co giật. Và nội dung lá thư là thế này:
‘Thân gửi đến đầu gỗ nhàm chán họ Bạch.
Mấy hôm trước Triệu quận chúa có mời ta đến Kim quốc tham quan. Mà ngươi cũng biết đó, Mặc Viên ta là một người lịch sự cho nên ta làm sao có thể từ chối được. Vì thế ta đã nhận lời và Hoàng thượng cũng đồng ý rồi nha!
Mà ngươi biết không ta được làm sứ thần lận đó! Thấy có oai không? Hì hì….
Ngươi yên tâm đi, ta đi vài ngày rồi sẽ về. Ngươi nhớ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về nhá! Ta vẫn còn nhớ lời hứa của ngươi đó! Đừng hòng lật lọng với bản đại gia ta. Hừ…
Th***.’
Bạch Nhất Quân nhìn chòng chọc lá thư như muốn đâm luôn vài lỗ trên đó.
Cái con thỏ ngố này mới xổng ra vài ngày là lập tức bạo loạn. Lần này thì hay rồi thêm Nhị huynh hắn tiếp tay trực tiếp tung người bay thẳng sang Kim Quốc. Biết vậy lúc trước hắn đem nàng theo cho rồi… Thật sai lầm!!!
Còn cái gì mà người lịch sự, nàng ham vui muốn đi chơi thì có. Thế mà nàng còn dám bảo hắn yên tâm? Yên tâm kiểu gì đây khi một con người chỉ e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn là nàng đang thỏa sức tung hoành?
Còn có cái gì mà ngoan ngoãn ở nhà đợi nàng về là cái quỷ gì chứ? Nghe câu này như thể hắn là tiểu tức phụ đợi phu quân trở về vậy!!!
Còn huynh đệ tốt của hắn nữa, không giúp hắn thì thôi đi, giờ còn tiếp tay cho nàng quậy phá. Thật hết nói nổi mà!!! Hắn ta cảm thấy mình quá nhàn rỗi rồi có phải hay không? Được! Vậy ta đây sẽ làm cho tìm việc cho ngươi làm!!!
Vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, Bạch Nhất Quân gầm lên: “Mục Phong, chuẩn bị ngựa cho bổn vương.”
Mục Phong đứng run rẩy nhìn gia nhà mình đen mặt nghe câu này như thể nghe lệnh đặc xá, nhanh chóng lăn đi: “Vâng. Thuộc hạ đi ngay.”
Hoàng cung_ Ngự thư phòng.
“Nhị Hoàng huynh thư thả quá nhỉ?” Bạch Nhất Quân trực tiếp đẩy cửa thư phòng bước vào, nhìn người đang nhàn nhã uống trà ở kia liền quăng ra một câu như vậy.
“Cũng không tồi. Đệ có chuyện gì sao? Ngay cả cửa cũng không gõ.” Bạch Nhất Thiên đặt chén trà trong tay xuống, nhướng mày hỏi.
Ngoài mặt hắn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm loạn cào cào lên. Hắn thực sự không biết đã đắc tội vị tôn đại thần này chỗ nào mà mới sáng sớm đã đem khuôn mặt đáng sợ đó đến hỏi thăm hắn. Ai… nha… Linh cảm quả nhiên rất chính xác mà.
“Lý do?” Bạch Nhất Quân bước tới chỗ Bạch Nhất Thiên đang ngồi nhả ra hai chữ.
“Hả?” Bạch Nhất Thiên đơ mặt. Tên này nói nhiều hơn thì sẽ ૮ɦếƭ sao? Nói không đầu không đuôi kiểu đó ai mà hiểu cho nổi! Hắn là hoàng đế chớ không phải thần tiên nhá!!!
“Mặc Viên.” Lần này không khá hơn, cũng chỉ phun ra được hai chữ.
Bạch Nhất Thiên nghe xong liền ôm trán. Thực sự không nói được nhiều hơn, nhưng còn may là hắn đại khái đã hiểu được câu hỏi của vị đệ đệ đáng kính của mình.
“Ừm. Thì ta thấy nàng cũng rảnh nên để nàng đi.”
“Vậy sao? Đệ thấy huynh cũng rất rảnh nên tấu chương huynh tự xử lý đi.”
“Này… Này… không phải… không phải… Là do Triệu quận chúa thỉnh cầu nên ta mới để nàng đi.”
“Cứ thỉnh cầu là phải đồng ý sao?”
“Đệ… Dù sao người ta cũng là quận chúa, cũng phải cho chút mặt mũi chứ!” Bạch Nhất Thiên nhìn biểu tình của Bạch Nhất Quân có chút cạn lời.
Bạch Nhất Quân nghe hắn nói xong liền đứng dậy bỏ đi, nửa cái phản ứng cũng không thèm cho, thấy thế Bạch Nhất Thiên gọi theo: “Đệ đi đâu đấy?”
“Kim Quốc.”
Khi Bạch Nhất Thiên phản ứng lại thì người đã không thấy đâu, có muốn ngăn cũng không kịp, mà có kịp cũng chẳng ngăn nổi. Haizzz…. Hắn đúng là số khổ mà….
--------Ngoài lề--------
Linh Linh: Đẩy cửa vào mà không gõ, hai người này đúng là có tướng phu thê mà.
Viên Viên: Sao? Ngươi ghen ăn tức ở à? Chó độc thân ngàn năm nhà ngươi mơ chắc sẽ được đó. Hahahaha
Linh Linh:…. ‘tui chỉ nói vậy thôi, có cần động chạm nỗi đau của người ta vậy không?” T.T
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc