Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 33

Tác giả: Diệp Linh

“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.” Dù gì cũng không trốn được, Mặc Viên nhận mệnh quỳ xuống hành lễ.
Cúi gầm mặt, Mặc Viên hồi tưởng lại mấy ngày qua ở Cẩm Tú cung này. Vì là người học võ nên thính lực của nàng khá tốt, khi dự yến nàng cũng âm thầm ghi nhớ âm thanh bước chân của tên Hoàng đế này. Thế là mấy ngày qua nàng thành công tránh được tên này, không ngờ mới sơ sẩy một phát thì hắn lại như âm hồn xuất hiện sau lưng nàng.
Đm!!!
Thật lòng thì không phải nàng ghét hắn, cái nàng ghét là mỗi lần gặp đều phải quỳ hành lễ. Thái Hoàng thái hậu là trưởng bối thì thôi đi, cái tên này cũng chỉ nhiều hơn Bạch Nhất Quân ba tuổi mà muốn nàng quỳ á? Thôi nghỉ.
“Bình thân.” Bạch Nhất Thiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Tạ ơn Hoàng Thượng. Nếu bệ hạ không có gì căn dặn, thần nữ xin phép cáo lui.” Mặc Viên nhanh chóng đứng dậy, không đợi hắn lên tiếng xoay người cắm đầu đi. Nhưng vừa đi được hai bước lại bị kêu lại.
“Trẫm đã cho ngươi đi sao?”
Mặc Viên cắn răng âm thầm chửi rủa Bạch Nhất Thiên từ đầu đến chân một ngàn lần. Mọe nó!!! Tên Hoàng đế này không lo đi phê tấu chương mà ở đây phí thời gian với nàng. Bộ rảnh hay gì? Cho dù hắn ta rảnh thì nàng rất bận, rất bận, rất bận đó!!! Có được hay không??? Đệt! Đệt! Đệt! Cái tên Hoàng đế dở hơi!!!
Oán hận tới cỡ nào thì Mặc Viên vẫn phải ‘cung kính’ quay người lại: “Không biết bệ hạ có gì căn dặn?”
Bạch Nhất Thiên nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt, thầm đánh giá một phen rồi mới nhả ra một câu: “Ngươi….. Có vẻ nhìn trẫm không vừa mắt nhỉ?”
Đúng vậy! Bà đây nhìn ngươi rất chướng mắt, không những vậy bản đại gia ta còn muốn đánh ngươi nữa cho nên ngươi mau cút thật xa đi!!!
Mặc dù trong lòng gào thét như vậy nhưng ngoài mặt làm như không có chuyện gì nói: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao trẫm lại có cảm giác ngươi đang tránh ta.”
“Không có.” Mặc Viên cúi đầu lâu có chút mỏi cổ liền dứt khoát ngẩng đầu lên ngắm cảnh.
“Ồ…. Vậy sao?...” Bạch Nhất Thiên còn định nói gì đó thì bất chợt bị ngắt lời.
“Nhị hoàng huynh, huynh đến đây làm gì?” Bạch Yến Lê ôm thịt trong tay lạch bạch chạy tới.
Thu cảnh này vào mắt Bạch Nhất Thiên khẽ nhíu mày: “Mấy việc này sao không để hạ nhân làm?”
Bạch Yến Lê nhìn thịt trong tay rồi lại nhìn Bạch Nhất Thiên: “Tại muội muốn vậy thôi.”
“Tham kiến Hoàng thượng.” Triệu Mẫn Ly ôm thịt lững thững đi ra.
“Triệu quận chúa đa lễ rồi.”
“Nhị Hoàng huynh, huynh không phải phê tấu chương sao?” Bạch Yến Lê đặt thịt lên bàn xong quay đầu hỏi Bạch Nhất Thiên.
“Đang chất chồng trong Ngự thư phòng.”
“Vậy sao huynh còn ở đây?”
“Muội đó… Ta không thể ra ngoài thư giãn sao?” Bạch Nhất Thiên cốc đầu Bạch Yến Lê.
“A… huynh định lừa trẻ con sao? Muội mới không tin cái gì mà thư giãn, huynh có mà lười đối phó với mấy lão đầu kia nên mới đợi Lục hoàng huynh về dọn giúp huynh chớ gì? Hừ… đừng hòng lừa muội.” Bạch Yến Lê ôm đầu tránh khỏi ma trảo của Bạch Nhất Thiên, làm mặt quỷ với hắn. Sau đó còn bồi thêm một câu: “Mau về Ngự thư phòng của huynh đi.”
“Vậy ý muội là muốn đuổi ta sao?”
“Đúng vậy.”
Bạch Nhất Thiên:….
Mặc Viên đứng bên cạnh:…. Có vẻ hơi phũ nhỉ?
“Được rồi! Huynh mau đi đi, đây là chỗ của nữ nhi, huynh ở đây thật khó coi.”
“Rồi, rồi, ta đi, ta đi, đã được chưa?” Bạch Nhất Thiên bất đắc dĩ nhìn tiểu muội nhà mình, cất bước đi.
-----------------------
Ở một nơi nào đó, Bạch Nhất Quân sau khi đọc xong thư của Mặc Viên gửi liền cẩn thận gấp chiếc khăn lại nhét vào *** như vật báu, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô khiến Mục Phong sợ hết hồn. (Ở chương 64 Mặc Viên viết thư trên khăn tay nha.)
Sau đó còn diễn ra một việc khiến Mục Phong mở rộng tầm mắt, đó là Bạch Nhất Quân dù vẫn làm việc điên cuồng nhưng lại rất tự giác ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ.
Nhìn cảnh tượng này Mục Phong chỉ biết cảm thán rằng sức mạnh tình yêu hật to lớn. Chậc… chậc…. Hắn cũng muốn vậy ghê…
Một ngày đẹp trời tại Cẩm Tú cung.
Ở bãi cỏ trên tán của một gốc cây lớn, Mặc Viên lười biếng tựa người vào cành cây. Ngậm một nhánh cỏ trong miệng, buồn chán đưa mắt nhìn xuống hai nữ nhân đang nằm trên giường nhỏ ở phía dưới liền phun cỏ ra tìm đề tài nói:
“Mẫn Ly, vị kia của ngươi đâu rồi? Sao dạo này không thấy tới đón ngươi nữa?”
“Ngươi nói Vĩnh ca ca sao? Huynh ấy có việc nên về nước rồi.”
“Thế hắn yên tâm để ngươi ở lại một mình sao?”
“Có gì mà không yên tâm? Năm nào đại thọ xong ta đều ở lại chơi chán mới về.”
“Ồ… ra là thế!”
“À… Tiểu Viên, ngươi đã từng đến Kim Quốc chưa?”
“Chưa.”
“Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không? Đến chơi vài hôm rồi về.” Triệu Mẫn Ly hướng người ở trên cây nháy mắt.
Mặc Viên ở trên cây nghe tới chơi liền hớn hở nhảy từ trên cây xuống, hai mắt lấp lánh nhìn Triệu Mẫn Ly: “Thật sao? Ta có thể đi sao?”
“Muội cũng muốn đi!” Bạch Yến Lê ở bên cạnh lập tức chen lời vào.
Triệu Mẫn Ly nghe vậy liền cười như không cười nhìn Bạch Yến Lê: “Muội muốn đi? Vậy phải hỏi xem vị Nhị hoàng huynh coi muội như bảo bối cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan kia của muội xem hắn ta có cho muội đi không đã nha, Thất công chúa à…”
Nghe tới đó Bạch Yến Lê bỗng nhiên ỉu xìu. Hic… Quả thật là không có khả năng đó. Mới đây nàng đi du ngoạn bị người ta ám sát, may mắn không sao nhưng chuyện lại tới tai Nhị hoàng huynh và Lục hoàng huynh. Thế là nàng bị cấm cung, trong thời gian này quả thật muốn trốn đi chơi âu là chuyện trong mơ. Ai…. Thật bi đát mà.
“Thôi hai người bàn đi, muội đi đây.” Nói xong như bong bóng xì hơi đi về phòng.
Nhìn cảnh này, khóe miệng Mặc Viên khẽ co giật: “Này, biểu cảm đó có phải quá khoa trương rồi không?”
“Không đâu, vậy là bình thường. Yến Lê gây họa vô số kể, bị quản chặt cũng tốt.”
“Ừm…” Mặc Viên nghe vậy cũng gật gù.
Tự nhiên trong đầu lại nhớ đến hai biểu ca của nàng. Lúc nhỏ không biết thân thể này làm sao lại bị bắt cóc. Khi nàng xuyên đến thì đã như vậy rồi, sau đó nàng được phụ thân cùng mẫu thân cứu rồi nhận làm con, họ thương nàng như con ruột.
Lúc đó nàng nói muốn đóng giả nam nhi, họ rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều liền chiều theo ý nàng. Sau đó cả trấn đều chỉ biết Mặc Thân có một nhi tử, chỉ có bá bá Mặc Huấn biết nàng là nữ nhi.
Bá bá có hai người con trai, một người lớn hơn nàng năm tuổi, một người lớn hơn nàng bốn tuổi. Sau này nàng cùng họ lớn lên, tình cảm rất mật thiết. Vì đóng giả nam nhi nên nàng thoải mái nghịch ngợm, hai biểu ca lại dung túng mặc nàng nghịch nhưng đôi khi lại quản nàng rất nghiêm. Có lần nàng lén chạy đến thanh lâu chơi, còn chưa bước vào cửa đã bị hai vị đại thần đó gô cổ về dạy dỗ cho một trận.
Sau này khi nàng lớn hơn một chút thì một lần vô tình bắt mạch trên tay nên hai biểu ca cũng biết nàng là nữ nhi. Và kể từ đó nàng bị quản nghiêm gấp mười lần. ToT
Đến năm nàng mười bốn thì hai biểu ca ra ngoài học thêm về y học nên rất ít gặp nhau. Khi đó nàng đã buồn một thời gian dài nhưng sau khi nghĩ thông suốt liền cảm thấy không sao cả. Hai biểu ca có cuộc sống riêng của mình, nàng không thể ích kỷ giữ họ lại được.
Vấn đề là hai người đi lại dẫn cả biểu tẩu theo. Hừm…. Không biết hai biểu tẩu xinh đẹp như hoa của nàng có bị đối xử tệ không? Thật nhớ họ….
“Này… Đang nghĩ gì đấy?” Triệu Mẫn Ly vỗ Mặc Viên một phát.
“Hả???” Mặc Viên đơ mặt, phản ứng chậm chạp.
“Hả cái gì? Thế có đi không?”
“Đi. Tất nhiên phải đi rồi.”
“Vậy được. Để ta nói với Hoàng đế để ngươi làm sứ thần tiễn ta về nước. Những lần trước đều là mấy lão đầu kia làm sứ thần… Nhàm chán!!!”
“Sứ thần? Nghe có vẻ oai à nha!!!” Mặc Viên đứng vuốt cằm Tự sư*ng.
“Tiểu Viên, Tiểu Viên, ta thấy ngươi làm chức này oai hơn nữa nè!” Triệu Mẫn Ly nở nụ cười chẳng mấy thân thiện ngoắc ngoắc Mặc Viên.
“Cái gì? Nói nghe thử coi.”
“Làm tú bà.” Triệu Mẫn Ly cười mười phần xấu xa buông một câu.
“Ừm… Nghe cũng không tệ. Nhưng bất quá bản tiểu thư ta là người lương thiện sẽ không làm cái chức đó, với lại ta rất nghèo, nghèo đến tả tơi, không có tiền mở thanh lâu đâu… Haizzzz…”
Mặc Viên nhìn xa xăm thả một hơi dài xong liền lững thững đi mất để lại Triệu Mẫn Ly ngổn ngang trong gió.
Triệu Mẫn Ly:….. Còn có thể nói chuyện được nữa sao???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc