Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 31

Tác giả: Diệp Linh

Sáng sớm.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng nhẹ nhàng nhảy nhót trong sân, những cơn gió mát thổi qua làm con người ta sảng khoái không thôi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa nha! Thời điểm này rất đối với Mặc Viên mà nói thì cực kì thích hợp để.... ngủ. (*Linh Linh: bà là heo hay gì?* *Viên Viên cười đểu: chừng nào hơn ta đi rồi quay lại.* *Linh Linh: OK. I’m fine -.-*)
Nhưng đời mà… chẳng khi nào chiều lòng người cả…
Mặc Viên đang còn say mộng đẹp trong ổ chăn ấm áp thì chăn bỗng nhiên bị người ta lật lên hơn nữa còn tặng kèm theo một âm thanh quãng tám:
“Mặc Tiểu Viên!!! Mặt trời đã lên tới ௱ô** rồi, còn không mau dậy?”
“Ta muốn ngủ. Đừng làm phiền ta.” Mặc Viên mơ mơ màng màng nói xong liền quẹo đầu tiếp tục ngủ hiển nhiên là đã chọc tức ai đó.
Triệu Mẫn Ly đen mặt nhìn con sâu ngủ nào đấy đã quẹo đầu ngủ, liền gầm lên như sư tử rống:
“Mặc Tiểu Viên ngươi dậy ngay cho lão nương! Dậy! Dậy! Dậy! Mau tỉnh lại!!!!!!!!!!!”
Triệu Mẫn Ly vừa gào vừa kéo Mặc Viên dậy không ngừng lắc. Bạch Yến Lê đứng một bên vừa thưởng thức vừa ôm bụng cười nắc nẻ.
Mặc Viên bây giờ dù có buồn ngủ tới mức nào thì cũng bị lắc cho tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm ra, đen mặt nhìn hai người trước mặt:
“Này… Triệu quận chúa có biết phá mộng đẹp của người khác là rất thất đức không? Còn muội nữa…. Bạch Yến Lê…. Muội không ngăn nàng mà còn đứng đó cười… Còn cười???? Có tin ta đánh muội không???”
Mấy chữ cuối cùng gần như là rít qua kẽ răng….
Bạch Yến Lê tất nhiên là sẽ không bị những lời này dọa, thậm chí còn cười to hơn:
“Muội nói tỷ nha… Hung dữ như vậy cẩn thận dọa Lục hoàng huynh chạy mất.”
“Hừ… Yên tâm ta vẫn còn hiền lành chán! Không bì được với tên đầu gỗ kia đâu! Ách…” Mặc Viên khoanh tay lười biếng nói nhưng nói xong liền cứng đờ nhớ rằng mình lại lỡ miệng gọi Bạch Nhất Quân là đầu gỗ.
AAAAA!!! Miệng hại thân nữa rồi! Nhanh mồm nhanh miệng này! Cho chừa này!!!
Và hiển nhiên hai vị nào đấy rất nhanh bắt được trọng điểm trong câu nói vừa rồi, hướng Mặc Viên cười đầy ám muội:
Bạch Yến Lê: “Hì… Đầu gỗ nào cơ???”
Triệu Mẫn Ly: “Đầu gỗ luôn cơ!!!”
Mặc Viên niệm chú:… Mình không thấy gì hết… Mình không nghe gì hết…
Thấy nàng yên lặng, hai người không chịu thua liền ỉ ôi trêu ghẹo.
Bạch Yến Lê: “Lục hoàng huynh bị gọi như vậy liệu có tức giận hay không?”
Triệu Mẫn Ly ngồi xuống nhìn xa xăm nói: “Yến Lê, muội không hiểu rồi. Cái này gọi là phong tình trong tình yêu của người ta nha! Dù cái phong tình có chút quá sến súa.”
Bạch Yến Lê tỏ vẻ đã thấu hiểu: “Ừm… Ra là thế.”
Mặc Viên đầu đầy vạch đen trừng hai người sau đó không chịu thua đốp chát lại:
“Haha… Vậy thì tính là gì chứ? Đâu thể so được với Triệu quận chúa chứ! Hôm qua chỉ là đi lâu một chút, chạy nhảy ra nhiều mồ hôi một chút, người ta đã đau lòng tới tận cửa đón người về. Không những vậy còn lo lắng hỏi han các kiểu, tiện thể trình diễn một màn *** không chê vào đâu được. Vậy nên ta đây vẫn còn phải thỉnh giáo quận chúa ngài rất nhiều!”
Triệu Mẫn Ly:….
Nhìn biểu tình câm nín của nàng, Mặc Viên thầm giơ chữ V trong lòng. Hahaha… Muốn đấu với ta sao? Các ngươi vẫn còn non lắm! Về tu luyện thêm đi rồi hẵng quay lại.
Sau khi giằng co một trận trong phòng rốt cuộc tới gần giữa trưa mới xong.
Phòng bếp Cẩm Tú cung.
“Tới, tới, mau tới….” Triệu Mẫn Ly hi hi ha ha cười đến vạn hoa đua nở đeo tạp dề cho Mặc Viên, tiện thể xắn tay áo lên hộ nàng.
Bọn cung nữ, thái giám cùng đội nhìn Mặc Viên đen mặt đứng đó liền lo lắng hỏi: “Tiểu Viên cô nương, ngài làm được không, nếu không thì để bọn nô tài làm thay người.”
Bọn họ vừa nói xong Mặc Viên còn chưa kịp cảm động liền thấy Triệu Mẫn Ly nhảy đến: “Không được… Không được… các ngươi đều đứng sang một bên hết cho ta. Một mình nàng làm là được rồi nha!”
Mặc Viên đen mặt nhìn vị quận chúa nào đấy đang chống nạnh cười bỉ ổi cùng vị Thất công chúa nào đấy đang núp ở mép cửa cười lăn cười bò nghiến răng: “Được thôi, ta làm là được chứ gì. Các ngươi chờ mà xem! Hừ!”
Triệu Mẫn Ly làm mặt quỷ: “Ta mỏi mắt chờ mong!!!”
Dưới ánh mắt trêu tức của Triệu Mẫn Ly, Mặc Viên đi đến bàn nguyên liệu nhìn ngắm. Ừm… Thực lâu rồi không nấu ăn…
Ở kiếp này chỉ khi sinh thần của mẫu thân, phụ thân cùng các biểu ca nàng mới tự mình xuống bếp ngoài ra thì hầu như không có. Không biết có bị “lục” nghề không nữa! Thôi kệ, thử liền biết vậy!
Lựa chọn các nguyên liệu cần thiết bỏ qua một bên, Mặc Viên cầm dao lên bắt đầu sơ chế nguyên liệu một cách thuần thục và gọn gàng.
Nhờ một thái giám thổi lửa giúp, Mặc Viên nhanh chóng ướp gia vị một số nguyên liệu cần thiết và chuẩn bị đồ trang trí món ăn.
Sau khi chuẩn bị xong khâu sơ chế, Mặc Viên bắt đầu xào xào nấu nấu một cách điêu luyện dưới những ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Triệu Mẫn Ly trợn mắt há mồm: không thể nào!!! O.o
Bạch Yến Lê hâm mộ: Tiểu Viên tỷ quá tuyệt!!! #>v<#
Đám cung nhân: Làm được thật kìa!!! O.O
Đến khi Mặc Viên trang trí xong món cuối cùng thì mọi người vẫn còn đang trong tình trạng hóa đá chưa phục hồi.
Bưng đồ ăn sắp thật chỉnh tề lên bàn, Mặc Viên cởi tạp dề đi đến trước mặt đống tượng đá kia, Pu'ng tay một cái “Tách”:
“Tỉnh lại! Ta nấu xong rồi, mọi người qua ăn đi, để nguội không ngon.”
Bị Mặc Viên gọi hồn trở về, một đám người ngây ngốc nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn mà nuốt nước miếng một cái rõ to.
Triệu Mẫn Ly nhìn mà thèm liền vứt hết mấy thứ râu ria ra khỏi đầu, hào hứng nhào qua Mặc Viên: “Tiểu Viên ngươi thực giỏi a. Đây là món gì nhìn thực lạ.”
Bạch Yến Lê bên cạnh cũng háo hức không kém: “Đúng vậy, đúng vậy Tiểu Viên tỷ đây là món gì nhìn bóng bóng, mùi thơm thơm, thực muốn ăn ngay.”
“Ừm… Đây là thịt ba chỉ chiên trộn nước mắm, canh đậu hủ non, củ sen hầm sườn non, mực dồn thịt xốt chua ngọt, canh mây, gỏi tôm củ sen, chè trôi bí đỏ cốt dừa.” Mặc Viên lần lượt nói tên các món ăn theo thứ tự.
“Ta muốn ăn, ta muốn ăn.” Triệu Mẫn Ly cùng Bạch Yến Lê rốt cuộc hết kiên nhẫn la hét đòi ăn.
Mặc Viên nhìn hành động như trẻ con của hai người mà buồn cười không thôi: “Ăn đi, cũng không có ai cấm các ngươi ăn.”
“AAAA… Vậy bọn ta tới.” Dứt lời liền nhào tới ăn như thể bị bỏ đói từ kiếp trước hoàn toàn vứt sạch lễ nghi ra sau đầu.
Mặc Viên bị tướng ăn của hai vị nào đó dọa cho đơ người. Hai người này… có nhất thiết phải như vậy không??? Nhìn như thể ma đói đầu thai vậy. Thực mất mặt! Nàng thật không muốn nhận thân với hai con ma đói này a!!!
Sau một hồi cảm thán, chợt Mặc Viên nhớ ra điều gì liền quay sang nói: “Này, các ngươi cũng ăn đi! Ta làm rất nhiều!”
Bọn cung nữ, thái giám nhìn thức ăn nuốt xuống một ngụm nước miếng e ngại nói: “Đa tạ ý tốt của Tiểu Viên cô nương, nhưng như vậy là không hợp quy tắc. Bọn nô tài (nô tỳ) không dám.”
Mặc Viên thở ra một hơi. Nàng biết ngay mà, trong thứ gọi là hoàng cung này ăn một bữa cũng thật lắm quy với tắc bởi vậy nàng mới không thích ở đây.
Cũng may sao khi nàng vào đây lại được ở Cẩm Tú cung Bạch Yến Lê_ một vị công chúa sớm đã dẫm hết mấy cái quy tắc đó ở dưới chân. Không thôi thì nàng nhất định sẽ bị cái đám cung quy với quy tắc bức cho điên.
Âm thầm phỉ nhổ cung quy một hồi Mặc Viên mới quay qua nói với nhóm cung nhân: “Vậy các ngươi qua kia tự bưng lên cùng ăn đi. Ta có để phần cho các ngươi đó.”
“A… đa tạ Tiểu Viên cô nương.” Một nhóm cung nhân hai mắt sáng lấp lánh nhìn Mặc Viên nói lời cảm tạ xong liền tự đi ăn phần của mình.
Mặc Viên nhìn biểu hiện của bọn họ cười cười nói: “Được rồi, không cần khách khí, mau đi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc