Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 30

Tác giả: Diệp Linh

Sau khi thỉnh an, dùng điểm tâm cùng Thái Hoàng thái hậu Mặc Viên cùng Bạch Yến Lê lại dắt nhau ra về, để lại không gian an tĩnh cho lão nhân gia nghỉ ngơi.
Đang đi bỗng nhiên Bạch Yến Lê dừng bước kéo Mặc Viên đến một con đường khác, líu ríu nói:
“Tiểu Viên tỷ, Tiểu Viên tỷ chúng ta đến một nơi, muội giới thiệu cho tỷ một vị bằng hữu cực tốt của muội.”
“Đó là ai vậy?” Mặc Viên thắc mắc hỏi.
“Bí mật.” Bạch Yến Lê nháy mắt tinh nghịch.
“Nhóc con nghịch ngợm.” Mặc Viên buồn cười Pu'ng trán nàng.
-------
Dịch Quán – khu vực của sứ thần Kim Quốc.
“A Mẫn Ly tỷ….” Bạch Yến Lê vừa vào cửa thấy Triệu Mẫn Ly đang chăm cây liền vui mừng reo lên.
“Tiểu Yến Lê, muội càng lớn càng xinh đẹp nha!” Triệu Mẫn Ly nhìn Bạch Yến Lê trêu ghẹo.
“Tỷ lại trêu muội… A đúng rồi, giới thiệu với tỷ, đây là Tiểu Viên tỷ, Mặc Viên, là tẩu tẩu tương lai của muội. Tiểu Viên tỷ, còn đây là Mẫn Ly tỷ, Triệu Mẫn Ly, là quận chúa của Kim Quốc.”
“Xin chào Triệu quận chúa.” Mặc Viên khẽ gật đầu.
“Mặc tiểu thư đa lễ rồi.” Triệu Mẫn Nhu cũng gật đầu đáp lễ.
Bạch Yến Lê đứng bên cạnh nhìn hai người khách sáo qua lại rốt cuộc chịu không nổi liền lên tiếng:
“Này…. Hai người thôi ngay cái kiểu chào hỏi làm người ta rợn tóc gáy đó đi có được không? Lông tơ dựng đứng cả rồi…”
Nói xong còn đưa tay lên làm bộ vuốt vuốt hai cánh tay, tỏ vẻ: thấy không, thấy không? Lông tơ rơi thành một đống rồi thấy không?
Kết quả là hai bên mặt liền bị véo và có hai tiếng nói đồng thời vang lên:
“Nghịch ngợm.”
Mặc Viên và Triệu Mẫn Ly ngạc nhiên nhìn nhau rồi cùng bật cười, hoàn toàn quên mất một người nào đó đến khi một âm thanh thê thảm như tiểu oán phụ vang lên:
“Hai người xong chưa vậy, khuôn mặt như hoa như ngọc của muội sắp bị hai người hủy hoại rồi đó.”
Lúc này cả hai mới buồn cười thả mặt ai đó ra, đồng thanh nói:
“Đáng đời.”
Lại thêm một phút im lặng nhìn nhau sau đó cả ba người cùng bật cười.
Dịch Quán.
Sau một hồi hàn huyên tâm sự hết sức hợp ý, cả ba người đều bắt đầu lộ bản chất.
Mặc Viên, Bạch Yến Lê, Triệu Mẫn Ly nằm dài trên cỏ hoàn toàn đạp dưới chân cái gì mà nữ tắc, cái gì mà lễ nghĩa, mấy thứ đó đối với các nàng á, đều chỉ là phù vân thôi ~~~
Phơi nắng, hóng gió, tán gẫu chán chê Mặc Viên lật người bắt đầu bày trò:
“Mẫn Ly, Yến Lê chúng ta chơi trò chơi đi.”
“Chơi trò chơi???”
“Đúng vậy.”
“Trò gì vậy?”
“Nhảy dây.”
“Nhảy dây? Là cái gì?”
“Đi! Ở đây không tiện, chúng ta đến Cẩm Tú cung của Yến Lê chơi đi.” Nói xong Mặc Viên cầm đầu bật dậy hướng Cẩm Tú cung mà phóng.
“Này. Đợi bọn ta.” Thấy Mặc Viên đã chạy xa Bạch Yến Lê và Triệu Mẫn Ly cũng nhanh chóng ngồi dậy đuổi theo.
----------------
Cẩm Tú cung.
Một nhóm mười người bao gồm ba thái giám, bốn cung nữ, nhóm ba người Mặc Viên đang chụm đầu trong một góc bàn tán nhốn nha nhốn nháo.
Bạch Yến Lê tò mò: “Tiểu Viên tỷ sợi dây này dùng để làm gì nha?”
Triệu Mẫn Ly háo hức: “Tiểu Viên, Tiểu Viên trò này chơi làm sao? Ngươi mau nói rõ ràng, mau nói rõ ràng đi.”
Nhóm thái giám, cung nữ láo nháo: “Tiểu Viên cô nương ngài mau nói, mau nói.”
Bạch Yến Lê: “Tiểu Viên tỷ mau chỉ muội cách chơi…”
Triệu Mẫn Ly: “Ngươi đừng nhìn nữa mau nói, mau nói.”
Nhóm thái giám, cung nữ: “Đúng vậy, mau nói…”
Mặc Viên:…
Các người có để ta nói không đây???
“Đều im lặng hết cho ta!!” Nàng đen mặt gầm lên.
Yên tĩnh ~
Một mảnh yên tĩnh ~
Thấy không khí đã lắng xuống, không còn nhốn nháo nữa Mặc Viên hắng giọng nói:
“Khụ… là thế này… Chúng ta sẽ chia ra hai nhóm đấu nhau. Luật chơi cũng đơn giản thôi. Bây giờ sẽ nhờ hai người, mỗi người cầm một đầu dây để quay. Khi đó chúng ta sẽ canh rồi chui vào để nhảy nếu bị vướng chân sẽ thua. Vòng một sẽ là từng người nhảy, sau đó là hai người, ba người, bốn người và cuối cùng là cả đội cùng nhảy. Chúng ta tính điểm theo lượt nhảy, sau đó tổng lại đội nào ít điểm hơn sẽ thua, đội thua sẽ phải làm mọi yêu cầu mà đội thắng đưa ra. Thế nào? Dám chơi không?”
“Được.” Một nhóm người đồng thanh đập tay.
Sau khi hướng dẫn cho hai thái giam khác cách quay dây, Mặc Viên liền làm thử cho mọi người xem một chút.
Nàng đứng ở ngoài nhìn dây quay, khi dây quay qua bên kia nàng nhanh chóng chui vào bắt đầu nhảy, nhảy đủ năm cái liền chạy thật nhanh ra để không vướng dây.
“Đó hiểu không?”
Mặc Viên quay đầu lại hỏi liền bị chín cặp mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm dọa cho nhảy dựng lên.
Triệu Mẫn Ly: “Tiểu Viên, ngươi thực giỏi.”
Bạch Yến Lê: “Tiểu Viên tỷ thực giỏi.”
Các thái giám cung nữ: “Tiểu Viên cô nương thực giỏi.”
Nhìn cảnh tượng hoành tráng này mí mắt Mặc Viên không ngừng co giật. Nàng đưa tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói:
“Không cần nhìn ta như vậy. Mọi người mau nhảy thử để làm quen đi rồi chúng ta bắt đầu.”
“Được được được.” Một đám nhí nhố háo hức.
---------------
Nửa canh giờ sau. (1 tiếng)
Hai đội bất phân thắng thua qua bốn vòng chơi. Điều này làm cho Mặc Viên thực bất ngờ, lúc mới đầu ai nấy đều trúc trắc nhìn cực tức cười. Đến khi chơi thật thì ai cũng như uống thuốc K**h th**h, nhảy rất điêu luyện, sợ là còn điêu luyện hơn cả nàng. -.-
Mặc Viên lau mồ hôi nhìn đội Bạch Yến Lê cùng Triệu Mẫn Ly đang nhảy vòng thứ năm_ cả đội cùng nhảy.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Bốn cái.
Năm cái.
Đệt….
Thế mà qua à???
Mặc Viên đờ mặt nhìn đội bạn nhanh chóng hoàn thành lượt nhảy. Đậu mế! Tại sao càng nhìn lại càng thấy bọn họ nhảy còn siêu hơn cả nàng là thế nào??? WTF!!! Thiên lý ở đâu chứ???
“Tiểu Viên, tới lượt bọn ngươi nha! Mau nhảy! Mau nhảy!” Triệu Mẫn Ly dù mồ hôi đầm đìa vẫn không ngừng hào hứng thúc giục Mặc Viên.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Mau nhảy!” Một đám người dù mệt vẫn không ngừng nhảy nhót hối thúc.
Loạn hết rồi….
Mặc Viên dưới lời thúc giục rốt cuộc vẫn phải nhảy.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Bốn cái.
Năm… Đệt…
Mặc Viên trừng mắt nhìn chính mình hại ૮ɦếƭ cả đội. WTF!!! Gì thế này??? Nàng thế mà thua à???
Một phút trầm mặc trôi qua…..
“AAAAAAAA……..Yeeeeeeeeeeee……. Thắng rồi! THẮNG RỒI!!! ” Một tiếng la hét chọc thủng cả bầu trời vang lên. Năm người trong đội Triệu Mẫn Ly ôm nhau nhảy loạn xị cả lên trong sự đờ đẫn của Mặc đại cô nương.
Mặc Viên nhìn một đám người nhí nhố nhảy tưng tưng lên, có cảm giác một đám quạ đen đang bay qua đầu.
Đệt!!!
Đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn đồng đội mình khó khăn mở lời: “Ách… cái đó…”
Còn không đợi Mặc Viên nói hết bốn người đã cùng nói: “Tiểu Viên cô nương không cần thấy có lỗi. Đây là trò chơi, có thắng có thua, mọi người đều vui cả mà! Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chịu phạt thôi mà!!!”
“Mọi người…. Cảm ơn mọi người…” Mặc Viên cảm động nhào qua ôm bốn người.
“Này… này… này… Xong chưa vậy? Xong rồi thì nhanh tới chịu phạt đi!” Triệu Mẫn Ly cười hắc hắc nói, giọng cười mười phần lưu manh, phong thái của quận chúa á đều cút thật xa đi.
“Hừ… Ta tới.” Mặc Viên buông mọi người ra oanh oanh liệt liệt nhảy ra trước tựa như tráng sĩ một đi không trở lại.
“Haha… Không sợ ta ђàภђ ђạ ngươi sao?” Triệu Mẫn Ly cười càng lưu manh hơn nữa.
“Hừ… bản đại gia ta mới không sợ! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Mặc Viên hất mặt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“A… Tiểu Viên tỷ thực soái nha!” Bạch Yến Lê ở một bên trầm trồ khen ngợi. Nhưng vừa dứt lời liền bị gõ một cái ngay trán, không hiểu tại sao mình bị đánh Bạch Yến Lê oan ức nhìn Triệu Mẫn Ly: “Sao lại đánh muội?”
“Muội còn nói hả? Muội xem lại mình ở đội nào đi! Ở đó mà khen địch.” Triệu Mẫn Ly chống nạnh trừng mắt.
Bọn cung nhân đứng ở một bên nhìn che miệng nín cười. Bọn họ ở Cẩm Tú cung năm nào cũng thấy cảnh tượng này. Mỗi lần như vậy đều chờ xem kịch vui a. Rất có tính giải trí nha!!! (Linh Linh: Đám này hơi loạn. -.-)
“Nhưng đó cũng là tẩu tẩu muội…” Bạch Yến Lê xoa trán yếu ớt phản bác.
“Im miệng! Đứng sang một bên.” Triệu Mẫn Ly trợn mắt trừng Bạch Yến Lê xong quay sang cười nham hiểm với Mặc Viên: “Nể tình chúng ta là bằng hữu tốt, ngươi yên tâm ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nếu như ngươi không cười nham hiểm ta cũng chưa chắc sẽ tin ngươi. Không làm khó? Đúng vậy! Có làm khó đâu chỉ bán ta thôi đúng không? Mặc Viên thầm chửi trong lòng.
“Ngày mai bọn ta muốn ăn đại tiệc do ngươi tự tay chuẩn bị. Nhưng mà….” Triệu Mẫn Ly đang nói bỗng ngừng lại nhìn chằm chằm Mặc Viên.
Mặc Viên:….
Biết ngay mà. Haha khái niệm không làm khó…
“Nhưng mà nếu như làm không ngon phải làm lại cho đến khi nào ngon thì thôi. Thế nào?”
Haha… Biết là sẽ không tốt như lời nói mà! Hừ! Đừng xem thường ta! Bản đại gia ta dù gì thì kiếp trước vẫn là một đầu bếp năm sao! Muốn ăn phải không? Được thôi! Hắc Hắc…
Mặc dù trong lòng cười đầy gian trá nhưng ngoài mặt Mặc Viên làm như thể gặp đại địch: “Ta…”
“Này… Không được lật lọng.” Triệu Mẫn Ly đang đắc ý không thấy được tia gian trá xẹt qua trong mắt nàng.
“Được rồi. Làm thì làm, ai sợ ai chứ.” Mặc Viên một bộ bị kích động, diễn như thật. Trong lòng không ngừng cười. Muốn làm khó ta hả? Không có cửa đâu nhé!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc