Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 29

Tác giả: Diệp Linh

Yến tiệc nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, Mặc Viên thở ra một hơi. Đúng là mệt ૮ɦếƭ nàng mà! Ngồi đau cả người, thật là….
Nhưng sau đó còn có một vấn đề khiến nàng đau đầu hơn nữa đang chờ. Hiển nhiên Mặc Viên hoàn toàn quên mất việc phải ở lại trong cung bồi lão nhân gia vài ngày.
Đến khi nhớ lại thì //_\\|||
Nàng vội vàng lấy cớ tiễn Bạch Nhất Quân để chuồn trong chốc lát. Nhưng khi nàng nói ra lời này Thái Hoàng thái hậu và Bạch Yến Lê nhìn nàng và hắn bằng ánh mắt hết sức ám muội làm nàng rợn cả tóc gáy.
*&^$$^%%*$#@#(&^%
Không thể chịu nổi mấy cái ánh mắt này mà!!!
Cho nên Mặc Viên nhanh chóng kéo Bạch Nhất Quân đi mất. Trong đầu không ngừng khấn vái các vị thần bốn phương tám hướng hãy mau thức tỉnh lương tri của Bạch đầu gỗ để hắn mang nàng về theo, đừng vứt nàng trong cái ổ sói này tự sinh tự diệt. Ở đây cmn cũng quá ghê người rồi đi!!!
Mặc Viên nhập tâm khấn vái hoàn toàn quên mất mình đang đi đường, hậu quả là chân nam đá chân chiêu, vấp một cái. Khi đó trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng khá là máu me.
Con đường nhỏ mà nàng đi tuy không gồ ghề lắm nhưng nếu té sấp mặt kiểu này nhẹ thì trầy xước, u đầu chảy máu các kiểu, nặng thì bị hủy dung cũng không phải là không thể nha!!!
Oa….. oa….oa…. bất hạnh -ing ~
Ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu thì nàng cũng theo bản năng nhắm tịt mắt đưa tay ra cố bấu víu cái gì đó để cứu vãn.
…….
…….
…….
Đợi thật lâu mà không hề thấy đau đớn như nàng vẫn tưởng tượng….
Mặc Viên hí mắt ra nhìn liền trợn ngược mắt (o.O)
WTF!!!
Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì thế này???
Nàng không cảm thấy đau đớn cơ bản là nhờ Bạch Nhất Quân lương tâm trổi dậy đỡ nàng. Nhưng mấu chốt ở đây là cái tư thế này cũng cmn có phải quá thân mật rồi hay không???
Bạch Nhất Quân một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng. Hai tay Mặc Viên nắm lấy y phục trước người hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
“Còn trợn nữa mắt sẽ rớt ra ngoài.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy ý cười.
Mặc Viên nghe giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ của hắn cộng với tư thế “hơi” thân mật lúc này liền đỏ mặt một trận. Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra xoay người đi trước, lắp bắp:
“Đ…i…..đi…. t…thôi….”
Dù đang là ban đêm nhưng người tập võ thị lực tốt hơn người bình thường nên hắn nhìn thấy rõ ràng nàng đỏ mặt. Kết quả là hắn lại không nhịn được cười thành tiếng: “Ha ha…”
Mặc Viên đi ở phía trước đang ảo não vì dạo gần đây rất hay đỏ mặt, nghe thấy tiếng cười của hắn mặt càng đỏ hơn nữa, quay lại trừng hắn: “Ngươi còn không đi?”
Bạch Nhất Quân bị nàng trừng thì ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân nàng: “Đi thôi.”
Khi mà tâm trạng Mặc đại cô nương bình tĩnh lại thì cũng vừa vặn đã đến xe ngựa.
Mặc Viên giương mắt nhìn Bạch Nhất Quân chuẩn bị lên xe ngựa liền níu ống tay áo hắn.
Bạch Nhất Quân nhìn nàng nắm ống tay áo mình buồn cười mở miệng hỏi: “Sao vậy??”
Nghe hắn hỏi nàng dùng ánh mắt như chó nhỏ lưu lạc nhìn hắn, tội nghiệp vạn phần nói:
“Mang ta về với được không? Ta không muốn ở trong cung đâu. Với lại ngươi hứa sẽ đưa ta đi chơi rồi mà… cũng đã ngoắc tay rồi…. Không cho phép thất hứa…. Mang ta về cùng, có được không?”
Thấy nàng như vậy suýt chút nữa thì hắn đã buộc miệng đồng ý, bất chấp mang nàng theo nhưng cũng may vẫn còn chút lý trí liền xoa đầu nàng trấn an:
“Ngoan! Không sao! Trong cung không đáng sợ như vậy!”
“Xì… lừa người.” Mặc Viên nghe hắn nói liền xì mũi khinh thường.
Hoàng cung này được mệnh danh là cái nơi ăn thịt người mà không đáng sợ á??? Có mà đi lừa tiểu hài tử…. hừ hừ… Bổn đại gia ta mới không bị lừa thế đâu nhé!!
“Được rồi… Vậy cầm lấy cái này, khi nào cần thì lấy ra dùng.” Dứt lời hắn đưa cho nàng một cái lệnh bài, còn không quên dặn dò:
“Ở trong cung bồi hoàng tổ mẫu một chút, vài ngày nữa ta đến đón ngươi. Đúng rồi, không cho ngủ nướng rồi bỏ bữa, còn nữa không được nghịch ngợm, biết chưa?”
Thấy không lay chuyển được Mặc Viên đành nhận mệnh, ỉu xìu nói: “Ta biết rồi, nói nhiều như vậy, ta cũng không phải tiểu hài tử”
Bạch Nhất Quân nhìn nàng như vậy liền theo thói quen đưa tay xoa đầu nàng: “Được rồi, mau vào đi, ta nhìn ngươi vào.”
“Ờ.” Nàng gật gật đầu rồi quay đi.
Đi được một đoạn bỗng dưng nàng quay người lại hét lớn: “Bạch Nhất Quân!!!!!!!!!!!!! Không được quên ta, không cho phép quên lời ngươi đã nói…”
“Được.” Những gì ta đã nói với nàng ta sẽ không quên. Hắn cười cười lớn giọng đáp lại nàng rồi đưa mắt nhìn nàng chạy đi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.
Mặc Viên núp phía sau cổng ra vào ngự hoa viên nhìn theo hướng chiếc xe ngựa đã đi xa.
Đưa tay đặt lên *** trái của mình tự hỏi….
Tim à! Mày lại vì người khác mà đập nữa rồi sao???
Đến giây phút này nàng thực sự hiểu rằng, bất giác Bạch đầu gỗ đáng ghét kia đã đi vào tim nàng mất rồi, chiếm lấy trái tim nàng mất rồi….
Mặc Viên như mất hết sức lực tựa cả người vào tường trượt dần đến khi ngồi bệt xuống đất. Cười khổ một tiếng, nàng lấy tay đỡ trán.
Mặc Viên ơi Mặc Viên…Mày là một đứa ngu… ngu đến hết thuốc chữa rồi…. sự kiện của kiếp trước mày đã quên rồi sao? Mày đã ૮ɦếƭ như thế nào mày đã quên rồi sao?
Kí ức của cả một kiếp bỗng nhiên ùa về như mới xảy ra vào ngày hôm qua….
Nàng của kiếp trước đã yêu! Yêu chân thành! Yêu hết lòng! Vì người đó mà từ chối tất cả những người theo đuổi mình… Vì người đó mà không màng tất cả… Vì người đó mà để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của người đó…. Vì người đó mà hy sinh cả tương lai sáng lạng của chính bản thân mình chỉ để ở cạnh người đó thêm một chút… Nước mắt, nụ cười, hạnh phúc, đau khổ đều xuất hiện vì người đó….
Nàng đã trao cả tim mình nhưng đổi lại được cái gì??? Là nhận một dao lạnh lẽo vào tim ngay trong ngày cưới của mình. Là một câu nói lạnh lùng: cô mãi mãi không xứng với tôi.
Nàng đã ૮ɦếƭ kể từ ngày hôm đó… ૮ɦếƭ trong tay người nàng yêu sâu đậm nhất…
Thật mỉa mai…
Haha….
Khẽ nở một nụ cười khó coi, nước mắt cũng lăn dài trên má. Từng giọt, từng giọt cứ rơi, rơi mãi… Mặc Viên đưa ta che mặt khóc nấc lên, khóc đến không thành tiếng….
Nàng yêu bằng cả trái tim nhưng căn bản người ta chẳng coi tình yêu của nàng là gì cả! Sợ là ngay cả một hạt bụi cũng không bằng… Nàng ngay cả tư cách người qua đường trong cuộc đời người ta cũng không có…..
Nhưng...
Nàng vẫn ngu ngốc cho rằng sẽ có một ngày tình yêu của mình sẽ làm người đó cảm động, sẽ làm người đó tình nguyện đáp lại tình yêu của nàng…..
Bất quá nàng đã sai rồi…sai rất nhiều…. Mà đến khi nàng nhận ra mình sai thì cũng chẳng thể thay đổi được gì….
Cuộn tròn người trên bãi cỏ, Mặc Viên vùi mặt vào hai đầu gối…
Hiện tại nàng thương Bạch Nhất Quân?
Không sai…
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì? Nàng và hắn chỉ ràng buộc nhau bằng một tờ khế ước trong hai năm. Hết hai năm rồi thì sao đây? Có lẽ hắn sẽ không cần nàng nữa… Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, bớt đi một người như nàng cũng chẳng sao cả….
Hơn nữa thân phận của hắn và nàng không hề tương xứng với nhau. Hắn là vương gia cao cao tại thượng, nàng chỉ là thứ dân nhỏ bé chẳng đáng gì…..
Vả lại nàng sợ… Náng rất sợ lại giống như kiếp trước…. Nàng không muốn….Nàng không muốn lại dẫm lên vết xe đổ của chính bản thân mình… phần tình cảm này có lẽ nên dìm vào quên lãng thôi….
Cẩm Tú cung.
Mặc Viên mở mắt nhìn trần nhà, nhớ lại sự việc tối qua cảm thấy may mắn vì khi nàng lững thững về thì mọi người đều đã ngủ rồi. Nếu không đưa hai con mắt như hai trái đào đó ra sẽ dọa ૮ɦếƭ người khác.
Đêm qua nàng suy nghĩ rất nhiều. Tình cảm không phải là thứ nói khống chế là có thể khống chế được. Đôi khi cố gắng khống chế lại làm nó càng trở nên mãnh liệt hơn…
Cho nên nàng quyết định dù không nói cho hắn biết nhưng vẫn sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi. Điều gì đến sẽ đến, là phúc không phải họa, là họa chẳng tránh được.
Cốc… Cốc… Cốc….
Nghe tiếng gõ cửa Mặc Viên bò dậy mở cửa: “Ai vậy?”
“Là muội….” Bạch Yến Lê định nói gì đó thấy Mặc Viên xong lại im bặt.
“Yến Lê sao vậy? Sao không nói gì?” Mặc Viên thấy nàng im lặng thì lên tiếng hỏi.
“Tiểu Viên tỷ, mắt của tỷ sao vậy?”
“À… ta lạ giường nên ngủ không ngon lắm.” Mặc Viên xoa mặt trợn mắt nói dối.
“Thì ra là vậy… Thế tỷ có muốn đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu với muội không?”
“Được. Muội chờ ta một chút, ta thay y phục xong sẽ đi cùng muội.”
“A… vậy muội ra ngoài chờ.”
Một khắc sau Mặc Viên ăn mặc chỉnh tề đi ra làm Bạch Yến Lê trợn mắt há mồm.
Nàng nhìn biểu cảm khoa trương của Bạch Yến Lê xong liền nhớ lại trước khi ra khỏi cửa nàng đã xem kĩ lắm rồi, không có chỗ nào không ổn cả mà.
Hôm nay nàng chải kiểu tóc song bình kế đơn giản nhất mà lúc trước Hồng Trà dạy nàng, dùng dây lụa cố định rồi cài thêm vài hạt trân châu làm màu xíu, trâm cài gì đó đều tự động lượt qua đi.
Y phục cũng chỉ chọn một bộ váy lụa màu lam nhạt thêu một ít lá trúc, ngoài ra cũng không đeo trang sức nào khác. Thật lòng mà nói thì mấy thứ đó nhìn thì đẹp nhưng đeo lên chính là cực hình nha, nàng mới không thèm đeo.
Sau khi nghĩ kĩ Mặc Viên chẳng muốn đoán mò, trực tiếp hỏi thẳng Bạch Yến Lê: “Sao vậy? Nhìn ta có gì không ổn hả?”
“A… Hả… Không… Không phải… Nhìn rất ổn…” Bạch Yến Lê còn đang trong trạng thái hóa đá bị điểm danh nên miệng lưỡi không được trơn tru lắm.
“Thế sao muội lại nhìn như vậy?”
“À… tại muội thấy tỷ thay đồ, chải tóc thực nhanh. Lúc trước khi Tứ hoàng tỷ cùng Ngũ hoàng tỷ chưa xuất giá bọn muội mỗi lần cùng đi đâu thì muội đều phải đợi hai tỷ ấy thay y phục, trang điểm, chải tóc thật lâu, ít nhất phải một canh giờ. Nhưng tỷ... ách... chỉ tốn một khắc đã xong nên muội mới vậy. Hì… Hì…”
“Thì ra là vậy. Thôi trễ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Nói rồi hai người nói nói cười cười đi đến Trữ Thọ cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc