Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 27

Tác giả: Diệp Linh

“Vương gia, tiểu thư, xin dừng bước!” Lưu ma ma nhanh chóng đuổi theo hai người phía trước.
Bạch Nhất Quân cùng Mặc Viên khó hiểu quay lại nhìn. Vì đang phải sắm vai một “thục nữ” nên Mặc Viên cười hiền hòa, lễ độ lên lên tiếng:
“Lưu ma ma, có chuyện gì sao?”
“Là Thái Hoàng thái hậu truyền chỉ căn dặn nô tỳ đưa vương gia và cả tiểu thư vào Trữ Thọ cung thỉnh an..”
Hả??Nụ cười của Mặc Viên hơi cứng lại. Uầy, uầy không phải chứ??? Mình nghe nhầm, nghe nhầm thôi….
Sau khi thôi miên bản thân Mặc Viên nhanh chóng tiếp lời: “Để vương gia vào thỉnh an sao? Vậy có thể phiền Lưu ma ma chờ một chút để vương gia dẫn ta tới Ngự hoa viên trước hay không?
“Tiểu thư, lão phật gia cho gọi cả người và vương gia vào thỉnh an.”
Mặc Viên:…..
Đm….
Hiện thực vẫn là hiện thực…..
Gọi nàng á? Thiên ơi, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa mà!!! Thần kinh yếu ớt của nàng không chịu nổi đâu! Đừng đùa nhau thế chứ!!!
Mặc Viên gấp đến độ sắp khóc liền đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Bạch Nhất Quân, mong lương tâm của hắn mau chóng trỗi dậy mà cứu nàng một mạng. Huhuhuhu….. (ToT)
Nhưng hiển nhiên lương tâm của ai đó đã sớm vứt ra biển cho cá ăn từ lâu, hắn bình tĩnh nói với Lưu ma ma: “Được! Ma ma đi trước, bổn vương sẽ đưa nàng vào sau.”
Lưu ma ma nghe vậy liền hành lễ rồi lui xuống.
Thấy Lưu ma ma đã đi xa, Mặc Viên lập tức trở mặt, mở to mắt trừng Bạch Nhất Quân: “Họ Bạch kia, ngươi lại dám hố ta???”
“Có sao?” Bạch Nhất Quân cười như không cười nhìn nàng.
“Ngươi còn dám nói sao? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, đi vào đó lỡ có chuyện gì sao? AAAAAA….. điên mất thôi. Tại ngươi… đều tại ngươi….”
“Căng thẳng vậy làm gì? Chẳng phải chỉ thỉnh an một chút thôi sao?”
Đm…đm… đm… Mặc Viên lúc này rất muốn xông lên Ϧóþ ૮ɦếƭ tên đứng trước mặt mình. Hắn nói dễ nghe quá nhỉ???
Còn không đợi nàng nói Bạch Nhất Quân đã tiếp lời, còn thuận tay xoa xoa đầu nàng: “Thật ra thì Hoàng tổ mẫu là người hiền lành. Ngươi cứ tự nhiên một chút, không cần phải sợ…”
Mặc Viên rối rắm chẳng thèm để ý việc hắn xoa đầu nàng: “Thật sao?”
“Ừ. Mau đi thôi.” Hắn mỉm cười gật đầu khẳng định, sau đó lôi kéo nàng đi vào.\'
Bạch Nhất Quân kéo tay Mặc Viên một đường vào Trữ Thọ cung. Vừa đến cửa đại điện, còn chưa bước vào liền bị một cái bóng màu vàng như gió lốc đánh tới. “Cơn gió” đó lao thẳng đến Mặc Viên, ôm chầm lấy nàng.
Còn chưa đợi Mặc Viên phản ứng lại thì một chuỗi âm thanh lanh lảnh như chích chòe vang lên:
“Oa… oa… oa…Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ là tẩu tẩu của muội đúng không? Tỷ tên gì vậy? Nhà tỷ ở đâu? Tỷ quen Lục hoàng huynh thế nào vậy? Tỷ thấy Lục hoàng huynh của muội thế nào? Tỷ…….”
Bạch Nhất Quân nhìn Bạch Yến Lê liến thoắn, đen mặt ngắt lời: “Bạch Yến Lê!!! Muội xong chưa?”
Dứt lời liền túm lấy “chích chòe vàng” ném sang một bên, trấn an Mặc Viên đang trong trạng thái đờ đẫn: “Nàng không sao chứ? Đây là Thất muội của ta, Bạch Yến Lê. Đừng sợ! Bình thường muội ấy hơi hoạt bát chút!”
Cái gì gọi là hơi hoạt bát? Nàng thấy là rất hoạt bát, cực kì hoạt bát mới đúng.
Mà khoan đã! Hắn mới nói gì cơ? Thất muội??? Vậy là công chúa sao??? Mặc Viên đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương bị Bạch Nhất Quân ném sang một bên.
Ừm… gen hoàng gia quả thật rất tốt, là một tiểu mĩ nhân, tuy mới gặp nhưng nàng cảm giác vị công chúa này tính cách cũng rất tốt, không kiêu căng, thích hất mặt lên trời như mấy vị công chúa trong phim hồi trước nàng hay xem.
Nàng nhích lại gần Bạch Nhất Quân nhỏ giọng hỏi: “Này, đây là công chúa đó! Ta có cần hành lễ gì gì đó không?”
“Ngươi nghĩ sao?” Bạch Nhất Quân cười như không cười nhìn nàng.
“Ngươi thôi vớ vẩn đi! Ta đang hỏi nghiêm túc đó.”
“Bình thường thấy ta ngươi có hành lễ không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Bình thường thấy ngươi ta không cãi nhau thì sẽ đánh nhau với ngươi. Hành lễ cái quái gì chứ? Đều là mây bay thôi. Mặc Viên thầm nghĩ.
“Vậy thì đối với muội ấy cũng không cần.”
“Ồ.”
Lại nhìn tiểu công chúa thêm một chút, Mặc Viên cảm thán không thôi.
Không ngờ đầu gỗ này lại có một tiểu muội trông dễ thương như vậy. Nhất thời hảo cảm của nàng đối với vị công chúa này tăng thêm không ít, liền tươi cười nhưng vẫn giữ phép tắc chào hỏi:
“Chào Thất công chúa.”
“Chào tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần gọi muội công chúa gì gì đó, nghe rất xa cách. Muội tên Bạch Yến Lê, tỷ như mọi người gọi muội là Thất nhi hay gì cũng được. A… đúng rồi… Tỷ tên gì vậy???” Bạch Yến Lê vui vẻ nói.
Mặc Viên nghe xong chỉ số hảo cảm tăng gấp mười lần, cười như vạn hoa đua nở đáp:
“Ta tên Mặc Viên. Vậy sau này ta có thể gọi muội là Yến Lê không?”
“Được được được. Sau này muội sẽ gọi tỷ là Tiểu Viên tỷ nha!!!” Bạch Yến Lê chớp chớp mắt nhìn Mặc Viên.
“Tốt.”
Nói xong hai người còn đập tay nhau như thể đã thân từ lâu, người ngoài nhìn vào chắc chắn không biết hai người chỉ mới quen biết.
Bạch Yến Lê sau khi làm thân sau liền thân thiết ôm lấy cánh tay Mặc Viên nói:
“Tiểu Viên tỷ chúng ta cùng nhau vào thỉnh an Hoàng tổ mẫu đi, chắc người đợi cũng lâu rồi đó.”
“Được.”
Sau đó hai người cười cười nói nói tiến vào đại điện hoàn toàn ngó lơ một người đang sống sờ sờ như Bạch Nhất Quân.
Người bị xem thường triệt để_Bạch Nhất Quân:…..
Bạch Nhất Quân đen mặt nhìn bóng lưng hai vị nào đấy, nhéo nhéo mi tâm. Không biết là ai mới vừa rồi còn sợ sệt, khăng khăng không muốn vào, bị hắn kéo vào. Giờ thì hay rồi trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hắn, đi thẳng vào mà hề có chút trở ngại tâm lý nào luôn.
Sau một hồi trầm mặc, Bạch Nhất Quân buồn bực nhấc chân vào đại điện.
“Hoàng tổ mẫu vạn an.”
“Thần nữ tham kiến Thái Hoàng thái hậu.”
“Hoàng tổ mẫu vạn an.”
Vào tới đại điện Bạch Yến Lê, Mặc Viên, Bạch Nhất Quân lần lượt hành lễ.
“Bình thân, ban ghế.” Thái Hoàng thái hậu cười hiền từ nói rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Mặc Viên, càng nhìn càng thuận mắt.
Mặc Viên bị lão nhân gia nhìn đến mức cứng ngắc, cả người đều không được tự nhiên. Nàng biết ánh mắt đó không hề có ý soi mói nhưng mà bị nhìn kiểu đó cũng quá…..
Bạch Nhất Quân cảm nhận được sự mất tự nhiên của nàng, nhanh chóng cứu người, đứng lên khẽ ho một tiếng: “Khụ… Hoàng tổ mẫu, hôm nay là đại thọ của người Tiểu Lục và Viên Viên có chuẩn bị chút lễ vật cho người, mong người sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ nam sơn.”
“Đến là tốt rồi, còn lễ vật gì nữa…”
Thái Hoàng thái hậu vừa dứt lời thì cung nữ cũng dâng lễ vật lên. Lão nhân gia cười híp mắt khẽ chạm qua lễ vật của Bạch Nhất Quân nhìn một chút rồi cầm lấy món quà của Mặc Viên trực tiếp bỏ qua lễ vật của Bạch Nhất Quân.
Người bị bỏ qua lần 2:……
Bạch Nhất Quân ngồi phía dưới nhìn hành động của tổ mẫu nhà mình mà cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Mặc danh hắn cảm thấy địa vị của bản thân đang tụt dốc nghiêm trọng. -.-’
Thái Hoàng thái hậu mở hộp lấy ra một sấp vải. Phía trên thêu phượng hoàng đang tung cánh xen kẽ là các họa tiết nhỏ nhưng cực kì tinh xảo như phù vân, mẫu đơn, chim trĩ,….
Nhưng điều đặc biệt là cả hai mặt trái phải của hình thêu đều là hình thù hoàn chỉnh làm cho bức thêu càng trở nên sống động, có hồn hơn.
Lão nhân gia nâng tấm vải lên càng nhìn càng yêu thích đến không nỡ buông tay. Nhìn ra sự đặc biệt của tấm vải liền lên tiếng hỏi:
“Viên nhi, sau này con như Tiểu Lục gọi ta hoàng tổ mẫu thôi, cái này là do con tự mình làm sao?”
“Vâng.” Mặc Viên nở nụ cười tiêu chuẩn không siểm nịnh đáp lại.
“Đây là thêu kiểu gì? Nhìn rất đặc biệt…”
“Bẩm là mẫu thân khi sinh thời đã dạy con.”
“Tốt. Rất tốt.” Lão nhân gia cười đến là vui vẻ.
“Ta thấy hoàng cung này quá quạnh quẽ rồi. Hoàng thượng bận chính sự không dứt ra được, hậu cung cũng chẳng được bao nhiêu người, nha đầu Thất nhi ba ngày hai bữa lại chạy ra khỏi cung du ngoạn, Tiểu Lục thì cũng bận chính sự. Viên Viên mấy ngày tới con không có việc gì thì đến bồi ai gia đi. Bà lão ta đây sắp cô đơn đến ૮ɦếƭ rồi.” Đột nhiên lão nhân gia đổi chủ đề.
Ông trời ơi!!! Gì thế này? Lão tổ tông ơi mấy ngày tới con rất bận, cực kì, cực kì bận đó. Tha cho con đi! Ôi mẹ ơi! Nàng không muốn ở trong cái Ⱡồ₦g son này đâu… không muốn đâu mà….. ahuhu….
“Chuyện này…” Nụ cười của Mặc Viên khẽ cứng lại, ấp úng. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt mong đợi của lão nhân gia cùng ánh mắt sáng như đèn pha của Bạch Yến Lê liền đổi lời:
“Vâng.”
“Đứa bé ngoan.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc