Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 25

Tác giả: Diệp Linh

Mặc Viên từ sau lưng Bạch Nhất Quân nhảy ra, nhìn theo hướng Liễu Như Yên chạy đi cảm khái:
“Chậc chậc…. Mới như vậy đã không chịu nổi….. thật kém quá mà…. Áaaaaa.” Nàng còn chưa nói dứt lời trên mặt lại truyền tới đau đớn.
“Này!!! Ngươi làm gì đấy??? Mau buông tay” Mặc Viên trợn mắt nhìn tên đáng ghét nào đó đang véo mặt mình.
“Buông? Đâu có dễ như vậy! Ngươi dám đùa bỡn ta, cái này phải tính sao đây? Hử?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nàng.
Mặc Viên không cho là đúng lập tức phản bác: “ Gì chứ? Ta giúp ngươi đuổi hoa đào nát mà ngươi nói ta vậy sao?”
“ Vậy ngươi dám nói ngươi không có ý định trêu nàng ta không?”
“Ta….”
“Nói đi…”
“Ờm… thì có một chút…” Mặc Viên ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Lấy được câu trả lời hợp ý, Bạch Nhất Quân mới thả mặt nàng ra.
“Nhưng ta có lý do mới trêu nàng ta. Ai bảo “rắn hoa” đó dám nhìn ta như thể yêu phi hại nước hại dân làm gì? Hừ hừ… Lần sau cho tức ૮ɦếƭ tại chỗ luôn…” Mặc Viên xoa mặt mình tiếp tục phản bác.
“Rắn hoa?” Bạch Nhất Quân bắt được trọng điểm, nhìn nhìn nàng.
Mặc Viên bị nhìn đến chột dạ: “Nhìn ta như vậy làm gì? Ai bảo nàng ta đẹp nhưng độc làm gì, nên ta mới gọi như vậy thôi.”
Bạch Nhất Quân xoa cằm nghe nàng nói xong gật gù một hồi, lại nhìn nàng một hồi, đúc kết: “Ngươi không đẹp nhưng vẫn độc.”
Nghe hắn phán Mặc Viên nghẹn luôn mẩu bánh mới ăn, trợn trắng mắt nhìn hắn, ý tưởng muốn ૮ɦếƭ cũng có….. Tên này cũng quá……. -_-
Sau khi ăn uống no say Mặc Viên lại bò về Trúc Nguyệt Các. Vừa bước vào phòng, nhìn đến chiếc hộp trên bàn nàng mới nhớ nàng chưa đưa lễ vật cho Bạch đầu gỗ kia.
Ôi cái đầu này! Sắp vứt đi được rồi……
Nhìn quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng Hồng Trà đâu, nàng đành nhận mệnh lê lết đến Tĩnh Các lần nữa. Thật là… không ưa mà sao cứ gặp quài hà……ai… ai… ai….
-----Tui là phân cách tuyến xinh nhất thế gian-----
Tĩnh Các.
“Quậy đã quậy, ăn đã ăn, ngươi đến đây làm gì nữa.” Bạch Nhất Quân nhìn người vừa tông cửa xông vào hỏi.
“Cầm lấy…” Mặc Viên chìa cái hộp trước mặt hắn.
“Gì đây?”
“Lễ vật cho vị kia của ngươi. Bổn đại gia ta đây dù sao cũng đã kí khế ước của ngươi rồi nên phải làm cho có tâm một chút chứ!!!” Mặc Viên ngồi vắt vẻo trên ghế nói.
“Tin được không?” Hắn tỏ vẻ ngờ vực.
“Này! Ngươi dẹp cái vẻ mặt cùng giọng điệu đó đi được không? Bộ nhìn ta rất không đáng tin sao?” Nàng vừa nói vừa xoa xoa mặt mình.
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân khẳng định cực nhanh, cực chắc.
Mặc Viên:…..
Quá đáng…. Quá đáng lắm rồi nha….
“Mặc kệ ngươi tin hay không, đồ đã đưa, ta về đây.” Còn không đợi hắn trả lời nàng đã sớm không thấy bóng dáng.
Bạch Nhất Quân cười cười nhìn theo bóng lưng ai đó rồi mở cái hộp bên cạnh ra. Thấy đồ vật bên trong hắn thật sự rất bất ngờ, thật không ngờ nàng nói thật, mà lễ vật này…….
Thấm thoát đã tới ngày đại thọ.
Trúc Nguyệt Các.
Mặc Viên đi dạo về, mở cửa phòng, còn chưa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho mù cả mắt. Nàng liền gọi lớn:
“Tiểu Trà nhi….”
….
….
….
“Hồng Trà….” Đợi không thấy ai, Mặc Viên gầm lên.
“Đây, đây, tới đây…” Hồng Trà mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh chạy tới.
Nhanh chóng đặt đồ lên bàn, Hồng Trà lau mồ hôi rồi mới chạy đến trước mặt Mặc Viên:
“Tiểu thư, người cần gì sao?”
“Thế này là thế nào?” Mặc Viên chỉ tay vào đống đồ đầy ắp trong phòng mà mí mắt không ngừng co giật.
“Là do vương gia bảo người mang tới cho tiểu thư.”
“Cho ta?” Mặc Viên mở to mắt chỉ vào mũi mình.
“Đúng vậy.” Hồng Trà gật đầu khẳng định.
“Có nhầm không vậy? Ta có bao giờ dùng mấy thứ này đâu chứ?” Mặc Viên vừa nói vừa cầm mấy cái trâm cài lên xem.
“A…. đúng rồi tiểu thư, vương gia còn dặn trong cung có việc nên gia phải nhập cung nhưng tối nay người sẽ quay về phủ đón tiểu thư, còn nói người nhớ chuẩn bị sớm.”
“Vào cung?” Mặc Viên có chút mờ mịt.
“Đúng vậy, tiểu thư chẳng lẽ người quên rồi sao?” Hồng Trà dè dặt hỏi.
Mặc Viên:………
Và hiển nhiên dạo này cuộc sống quá yên bình, vui vẻ nên nàng đã sớm vứt vấn đề này lên chín tầng mây xanh, nếu đầu gỗ kia mà biết nhất định sẽ treo nàng lên mà đánh mất thôi.
“Hắn có nói khi nào hắn quay lại không?” Nuốt một ngụm nước miếng, nàng quay qua hỏi Hồng Trà.
“Đoán chừng một canh giờ nữa vương gia sẽ về.”
Nghe Hồng Trà nói mà Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm. Cũng may còn đủ thời gian, không thì….. ôi, nàng không dám nghĩ tới đâu.
“Tiểu Trà nhi…. Em mau giúp ta đi.”
“Dạ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc