Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 24

Tác giả: Diệp Linh

Choang….
Liễu Như Yên nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong liền ném mạnh ly trà trong tay, tức đến run người.
Mặc Viên! Mặc Viên! Mặc Viên! Lại là tiện nhân đó!
Ả hồ ly tinh đó dám để biểu ca bế sao? Từ khi nàng hiểu chuyện chưa bao giờ thấy biểu ca chạm vào nữ nhân, mà hắn cũng chưa bao giờ để nữ nhân chạm vào người mình. Vậy mà biểu ca lại bế ả ta sao? Ả ta thì có gì hơn người chứ? Nàng không phục!!! Nàng nhất định không bỏ qua cho yêu nữ đó!!!
“Tiểu thư, canh cho vương gia đã chuẩn bị tốt rồi.”
Tiếng của Tiểu Liên nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng ta. Liễu Như Yên nhanh chóng thu liễm tâm tình:
“Được rồi, đi thôi.”
“Dạ.”
--------------------
“Tiểu thư, sao hôm nay người lại có hứng đi dạo vậy?” Hồng Trà theo sau Mặc Viên cực kì tò mò hỏi.
“Ờm… tại ta thích thôi.” Mặc Viên trả lời qua loa, trong lòng không ngừng chột dạ.
Nàng cũng là bất đắc dĩ nha! Sáng nay mọi người trong viện đều nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức ám muội khiến nàng sởn cả gai ốc, đến bữa sáng cũng chỉ ăn lung tung vài miếng rồi nhanh chóng bỏ chạy. Thiết nghĩ nàng mà còn ở đó nữa thì sẽ bị mấy cái ánh nhìn đó dìm cho ૮ɦếƭ mất!!! haizzz…..
Lang thang không mục đích một hồi Mặc Viên quyết định lượn sang Tĩnh Các thăm viếng Bạch đáng ghét nào đấy. Nhưng thực sự mà nói thì là do đói quá nên đến kiếm ăn thôi!!! ahihi. >v<
Mặc Viên nhanh chóng thay đổi lộ trình, đi tới Tĩnh Các. Đi được nửa đường liền thấy Liễu Như Yên cùng nha hoàn bưng một chén gì đó đi về hướng Tĩnh Các.
Mặc Viên lập tức kéo Hồng Trà nhanh chóng núp vào núi giả bên cạnh . Quào… Đi đưa canh sao? Bạch đầu gỗ này diễm phúc không cạn nha! Sáng sớm liền có mỹ nhân tới đưa canh. Nàng cũng muốn có mỹ nam sáng sớm tới đưa canh nha! #>v<#
Mặc Viên nhìn nhìn đầu nhỏ nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ tà ác. Nàng đã lỡ làm “rắn hoa” kia ghi hận rồi, thêm một chút cũng không sao. Nàng quay sang hỏi Hồng Trà:
“Tiểu Trà nhi em biết đường tắt đến Tĩnh Các không?”
“Ưm…. Ưm…” Hồng Trà chỉ chỉ vào cái tay đang bịt miệng mình kháng nghị.
“A… quên mất…” Mặc Viên ngại ngùng bỏ tay ra.
“Có…. Tiểu thư người đi như thế này… thế này… thế này…”
“Được rồi, ta đi trước… em về Trúc Nguyệt Các đi…”
Mặc Viên ghi nhớ chỉ dẫn của Hồng Trà, lời còn chưa nói hết liền dùng khinh công chạy mất.
Hồng Trà nhìn bóng lưng đã xa của Mặc Viên mà vạn phần bất đắc dĩ. Nhìn điệu bộ này của tiểu thư thì tám phần là đang tính kế người khác… Haizz…. không biết ai lại đi chọc tiểu thư để bị ghi hận thế không biết? (Linh Linh: không ai chọc, chỉ là ghét nên chỉnh thôi chị ơi!!!)
Hồng Trà thầm mặc niệm cho người sắp bị tiểu thư nhà mình tính kế rồi quay bước trở về Trúc Nguyệt Các.
Sau khi luyện kiếm với Mục Trung, Bạch Nhất Quân tới dục phòng (phòng tắm) tắm rửa một lượt. Tắm xong, mặc tốt y phục, hắn vào phòng ăn dùng điểm tâm.
Bạch Nhất Quân chân trước vừa bước vào, chân sau liền thấy Mặc Viên tung cửa phi vào. Hắn nhìn nàng đứng dựa cửa lấp ló đầu ra ngoài ghét bỏ nói:
“Ai truy sát ngươi sao? Làm gì phải lén la lén lút như vậy?”
Mặc Viên lúc này không thèm so đo ánh mắt ghét bỏ của hắn nhanh chóng định thần nghiêng tai lắng nghe. Ừm…. không sai biệt lắm…. đã gần tới rồi…. đợi một chút nữa…. nàng phải canh thời gian thật chuẩn….. hắc hắc….
Bạch Nhất Quân ngoài ý muốn nhìn nàng không thèm phản bác lời khích bác của hắn, chỉ tập trung nhìn rồi nghiêng tai lắng nghe cái gì đó ngoài cửa.
Nàng đổi tính rồi sao? Nếu như là bình thường nàng đã nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không chịu thua kém đốp chát lại hắn. Vậy mà hôm nay nửa cái phản ứng đều không có.
Kì lạ! Rất kì lạ! Hắn chắc chắn nàng sẽ không hiền vậy đâu, nàng hẳn là đang bày trò gì nữa nên mới không so đo với hắn…..
Khi Bạch Nhất Quân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Mặc Viên bên kia vẫn còn đang ôm cây đợi thỏ…. À không… chính xác là ôm cửa đợi rắn hoa mò mặt tới.
Một chút… một chút nữa…. yep…. Chính là lúc này….
Mặc Viên buông cánh cửa đáng thương bị nàng bấu víu nãy giờ ra, phi đến trước mặt Bạch Nhất Quân cười đầy tà ác.
Bạch Nhất Quân nheo mắt nhìn nụ cười tà ác của nàng đột nhiên có dự cảm không mấy tốt đẹp. Nàng lại định giở trò gì nữa đây???
Mặc Viên thấy hắn nheo mắt nhìn nàng, nhất thời nụ cười trên môi tăng thêm mười phần tà ác…..
Quả nhiên Bạch Nhất Quân đoán không sai bởi hành động sau nụ cười đầy phúc hắc của nàng đã chứng minh tất cả.
Nàng kéo hắn đến trước cửa sổ mà từ cửa chính nhìn xéo qua liền thấy, nhảy một cái ngồi trên bệ cửa, giơ ba Ng'n t trước mặt hắn, dùng khẩu hình miệng đếm: Ba… hai… một…
Còn không đợi Bạch Nhất Quân phản ứng, Mặc Viên nhanh chóng cầm lấy hai tay hắn đặt trên eo nhỏ của nàng, hai tay nàng đặt trên vai hắn khẽ dùng lực kéo hắn xuống thấp, nghiêng đầu đặt môi mình lên một bên má của hắn.
Bạch Nhất Quân bị hành động lưu loát của nàng dọa cho đờ người. Ngay cả nửa điểm phản ứng đều không có.
Liễu Như Yên bưng chén canh nở một nụ cười duyên dáng mở cửa bước vào liền thấy cảnh biểu ca của nàng ôm lấy Mặc Viên, mà tiện nhân kia còn lớn mật dám hôn lên má hắn.
Choang….
Nụ cười của Liễu Như Yên cứng lại, chén canh trong tay cũng bị rơi xuống vỡ tan tành.
Mặc Viên nghe thấy tiếng đỗ vỡ liền “hoảng hốt” núp sau lưng Bạch Nhất Quân.
Mà lúc này Bạch Nhất Quân mới chính thức hoàn hồn, cũng hiểu được nàng lại lợi dụng hắn để nghịch ngợm, nhưng mà hắn khá thích kiểu nghịch này…. ừm… có phúc lợi cho hắn…. không tồi….
“Hai….. hai người…. đang làm gì???” Liễu Như Yên nước mắt rưng rưng chất vấn như thể đang bắt gian.
Mà Mặc Viên lúc này núp sau lưng Bạch Nhất Quân sau khi không ngừng xoa *** nắn mặt mình cho hồng lên, nghe được câu nói của Liễu Như Yên thì lập tức ló mặt ra ngập ngừng: “Liễu… cô nương…”
Liễu Như Yên nhìn thấy Mặc Viên mặt đỏ hồng, nhìn xuân phong vô hạn, tức giận mới kìm nén lại bùng lên, chỉ thẳng vào mặt Mặc Viên nói: “Tiện nhân……”
“Câm miệng! Ra ngoài!!!” Bạch Nhất Quân lạnh mặt quát lên. Dám mắng nàng như vậy, nàng ta cho mình là ai. Hừ..,
Liễu Như Yên bị hắn quát khóc như hoa lê đái vũ chạy đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc