Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 23

Tác giả: Diệp Linh

Mặc Viên sau khi đã ngủ đủ liền tự mình tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn xung quanh một cái làm Mặc Viên giật hết cả mình.
Nàng lắc lắc đầu nhắm mắt lại thầm nghĩ bản thân mình điên rồi. Mới tập trung tinh thần làm việc năm ngày mà nàng đã hoa mắt rồi sao?
Nàng nhớ rõ mình ngủ dưới gốc đào thụ sau vườn còn nhớ rằng mình dặn Hồng Trà không cần gọi nàng dậy, khi mở mắt ra lại thấy mình nằm trong phòng. Cũng quá hư cấu rồi đi. Eo ơi!
Tiếp tục lắc lắc đầu, một lần nữa mở mắt ra. Vẫn còn ở trong phòng? O.O
Nàng đưa tay dụi dụi mắt, vẫn không thay đổi xíu nào. WTF!!! Cái quái gì thế này??? Chẳng lẽ mình bị mộng du hả trời??? Không không không! Không phải!!!
Mặc Viên không tin mình bị mộng du ra sức lắc lắc đầu để tăng sức thuyết phục.
Hồng Trà đi vào thấy hành động đáng yêu của Mặc Viên thì cười khúc khích.
Chử tử này của nàng rất đặc biệt nha! Nàng không hề khó ở như cái vị ở Thúy Đình Các kia. Ở chung không lâu nhưng nàng nhận thấy vị chủ tử này là người dễ gần, bình thường cũng không cần ai hầu hạ, từ ăn nói đến hành xử cực kì tự do không câu nệ cho nên nàng (Hồng Trà) mới dám lớn mật cười như vậy.
Nhưng cũng không trách nàng được nha! Do tiểu thư nhà nàng lúc mới ngủ dậy cực kì dễ thương, đôi khi còn làm ra vài hành động rất đáng yêu giống bây giờ….
Còn về phần Mặc đại cô nương của chúng ta lúc bấy giờ đang chìm trong tận cùng của nỗi đau thấy Hồng Trà bước vào như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hai mắt rưng rưng:
“Tiểu Trà nhi à, ta… ta…ta sao lại ở trong phòng vậy? Ta nhớ rõ lúc nãy ta ngủ trên bãi cỏ dưới gốc cây đào thụ sau vườn mà! Lúc tỉnh dậy lại ở trong phòng? Em đưa ta vào sao? Không… không… không… Em không thể… vậy là sao? Chẳng lẽ ta bị mộng du sao? Không không không! Không phải vậy đâu!!! Đúng không….?
Mặc Viên như S***g bắn liên thanh không ngừng nói, càng nói càng loạn, cuối cùng tự dọa mình rồi rưng rưng nhìn Hồng Trà như thể nếu nàng (Hồng Trà) nói “đúng vậy” một cái thì nàng (Mặc Viên) liền ૮ɦếƭ cho xem.
Hồng Trà nhìn tiểu thư nhà mình mà buồn cười không thôi. Nàng thực sự rất muốn tiến lên nựng hai má phúng phính đó nhưng ngại tôn ti nên không dám. (*Linh Linh: vâng đây là phúc lợi của Quân ca, chị không có cửa đâu!!!* *BNQ: ừm… biết điều rồi đấy!*)
Nén cười, Hồng Trà tiến đến cạnh giường nói:
“Không phải đâu! Tiểu thư người không hề bị mộng du.”
“A… Thật sao? Ta biết mà.”
Mặc Viên nghe Hồng Trà nói xong cực kì đắc ý. Nhưng câu tiếp theo lại trực tiếp đánh nàng bay thẳng xuống địa ngục:
“Tiểu thư, người là do vương gia tự mình bế vào nha.”
Mặc Viên trợn mắt thể hiện rằng mình không thể tin được và chắc chắn mình nghe nhầm rồi.
Tên đầu gỗ đáng ghét kia mà tốt vậy á? Không có đâu! Hắn ta không nhân cơ hội đem nàng đi bán đã là may mắn lắm rồi chớ đừng nói tới việc bế nàng vào. Nàng chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi!!! Ôi mẹ ơi!!! (*Linh Linh: Có ai đó nhột kìa* *BNQ: im miệng*)
Mặc Viên ra sức ngoáy ngoáy tai hỏi lại Hồng Trà:
“Em vừa mới nói gì cơ???”
“Em nói là vương gia đã tự mình bế tiểu thư vào phòng. Người còn đắp chăn cho tiểu thư, trước khi đi còn dặn dò em phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tiểu thư người không biết đâu, lúc vương gia bế người cực kì dịu dàng, nhìn cực anh tuấn nha!!! Như là ôm cả thế giới trong tay vậy đó!!! Còn nữa nha….
“Ngừng…. Ngừng…. Ngừng…..”
Mặc Viên nhanh chóng ngăn Hồng Trà luyên thuyên, cơ mặt không ngừng co giật. Cái gì mà anh tuấn? Dịu dàng? Mà còn như ôm cả thế giới trong tay là cái quỷ gì???
Nàng cảm thấy mình đã giáo dục kiến thức hiện đại cho tiểu cô nương này hơi nhiều rồi thì phải. Bây giờ còn có thể áp dụng thành thục đến như vậy nữa chứ. -.-\\
“Không phải chứ? Em đừng lừa ta!”
“Thật sự là như vậy mà! Mọi người ai cũng thấy.”
“Gì cơ??????” O.o
“Đúng vậy. Mọi người trong viện ai cũng nhìn thấy.”
WTF!!!
Mặc Viên bi ai ngã phịch xuống giường. Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Quá mất mặt!!! aaaaaaaaaa!!!! Sau hôm nay nàng làm sao mà gặp người nữa đây? Tên đó lên cơn động kinh gì thế không biết. Thiên ơi…….. Mặt mũi của nàng….. Thể diện của nàng….. Cái mặt già của nàng…..A…. Đều vứt xuống sông cả rồi!!! Huhuhuhuhu…. Ai thấu nỗi đau này!!! ToT
Sau một hồi chìm ngỉm trong đau thương vô hạn, Mặc Viên quyết định vứt nó ra sau đầu.
Cũng không phải lần đầu tiên hắn ôm nàng. Ôm liền ôm đi, dù sao ôm một cái cũng không thể có thai được. Vả lại nàng với hắn vài hôm nữa cũng phải diễn cho vị kia của hắn xem, coi như là thực hành trước đi. Đúng vậy! Thực hành để không thiếu sót! Rất tốt!
Đồng thời cái vấn đề này sẽ làm cho “rắn hoa” kia mất ăn mất ngủ, tức đến ói máu nha! Oahahaha…. Dám nhìn nàng như nhìn yêu phi hại nước sao? Đáng đời!!!
Tóm lại bây giờ quan trọng nhất vẫn là ăn cơm, trời có sập thì cũng phải ăn. Người ta nói có thực mới vực được đạo không phải sao? Ăn chính là chân lí nga~~
Lấy lại tinh thần, Mặc Viên nhanh chóng bật dậy:
“Tiểu Trà nhi, ta đói rồi, em kiếm gì cho ta ăn đi ~”
Hồng Trà bật cười nhìn tiểu thư nhà mình hồi máu sống lại. Nàng đoán không sai mà! Tiểu thư chỉ buồn trong chốc lát thôi, rất nhanh sẽ hoạt bát trở lại:
“Dạ tiểu thư.”
-------------------------
Hồng Trà nhanh chóng dọn một bàn đồ ăn gồm một canh, hai mặn, ba món xào.
Mặc Viên tắm xong đi ra nhìn liền sáng mắt, nhanh chóng lao tới:
“Oa… Thơm thật! Nhìn ngon quá đi!”
Nàng đưa tay định bốc liền bị Hồng Trà ngăn lại:
“Tiểu thư không được! Người phải dùng đũa! Với lại người đi lau tóc cho khô đi rồi mới được ăn! Nếu không ngày mai người bị cảm lạnh em sẽ bị vương gia khiển trách!”
“Khiển trách? Hắn ta dám sao?” Mặc Viên trợn mắt lên nói xong định ăn thì tiếp tục bị ngăn lại.
“Tiểu Trà nhi à, em lại muốn sao nữa đây? Em định để tiểu thư nhà em đói ૮ɦếƭ hả? Rốt cuộc ai mới là chủ tử của em vậy chứ?”
“Nhưng tiểu thư, tóc của người…….”
“Được rồi, được rồi cô nãi nãi của ta, em thắng. Đến lau đi!” Trước sự kiên trì của Hồng Trà, Mặc Viên Nhanh chóng đầu hàng, nhận mệnh lếch tới cho nàng (Hồng Trà) lau khô tóc.
Ai… số nàng thật khổ quá mà! Đến Tĩnh Các thì bị họ Bạch kia khinh bỉ, về Trúc Nguyệt Các lại bị Hồng Trà dạy dỗ như tiểu hài tử chưa lớn….. ai…. Mệnh khổ! Mệnh khổ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc