Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 20

Tác giả: Diệp Linh

Sau khi dùng điểm tâm, Mặc Viên no bụng rảnh rỗi liền bỏ ra chút chất xám ít ỏi suy nghĩ về việc mà đầu gỗ đáng ghét kia nói tối qua. Nghĩ nghĩ một hồi nàng liền lên tiếng gọi:
“Hồng Trà trong vương phủ vải vóc phải tìm chỗ nào?”
“Ở khố phòng có rất nhiều. Mà tiểu thư tìm vải làm gì??? Người muốn may y phục mới sao???” Hồng Trà khó hiểu hỏi.
“Mặc kệ ta. Em cứ đi lấy đi.”
“Không được đâu tiểu thư, nếu muốn lấy phải hỏi quản gia trước.”
“Thật phiền phức.”
Mặc Viên cắn cắn móng tay một hồi vẫn quyết định đi tìm lão quản gia hỏi một chút.
Dẫn theo Hồng Trà lượn lờ vài vòng trong vương phủ, lượn đến độ nàng sắp bỏ cuộc thì rốt cuộc cũng tìm thấy cái vị quản gia nào đấy.
“Phúc bá.”
“Mặc cô nương tìm lão nô có việc gì sao?” Phúc bá cười hiền hòa không siểm nịnh hơi cúi chào.
“À… ta có chút việc muốn hỏi.” Mặc Viên gật đầu đáp lễ.
“Mặc cô nương cứ tự nhiên.”
“Là thế này, ta muốn lấy hai khối vải ở khố phòng, không biết có được không???”
“Vậy cô nương muốn lấy loại vải nào???”
“Lụa…. quý một chút.” Mặc Viên hơi khó xử nhưng nàng không còn cách khác.
“Nếu quý vậy thì lão nô phải hỏi ý vương gia mới có thể trả lời cho cô nương.”
Lão quản gia vẫn cười hiền lành trong khi gân xanh trên trán Mặc Viên đang giật giật.
Lượn một vòng lớn rồi vậy mà mấu chốt vấn đề vẫn quay về tên đầu gỗ đáng ghét đó. Biết trước thế này thì nàng trực tiếp phi thẳng tới Tĩnh Các quách cho rồi. Aaaaaaa………
Vuốt vuốt trán, Mặc Viên cứng nhắc nói: “Vậy ta đi hỏi hắn. Hồng Trà em về trước đi”
“Mặc cô nương đi thong thả.”
Mặc Viên bất đắc dĩ nhận mệnh tiếp tục lê lết tới Tĩnh Các.
Tĩnh Các
Mặc Viên phi thẳng vào như chỗ không người. Nàng cũng thấy hơi kì quặc, họ Bạch kia dù sao cũng là một vương gia mà để người khác xông vào chỗ ở như đi chợ thế này sao???
Hai vị thị vệ ca ca ngoài cửa kia không cản nàng như trong phim mà chỉ đơ mặt nhìn nàng đi vào. Hai người này có phải quá “dễ tính” rồi hay không??? Thực kì lạ à nha!!!
Và hiển nhiên ai đó vẫn rất tỉnh bơ cho rằng thị vệ ở đây khá dễ tính mà không hề biết rằng nếu không có Bạch Nhất Quân dặn trước thấy nàng đến không cần cản thì thị vệ dù có mười cái đầu, một trăm lá gan cũng không dám để nàng ngang nhiên đi vào như vậy.
Nhưng đối với loài sinh vật đơn bào như Mặc Viên nàng thì vấn đề cong cong vẹo vẹo này nhanh chóng được vứt ra khỏi đầu. Nàng phải mau mau đi tìm đầu gỗ kia để trấn lột… à không… là đi “đàm phán”.
Lượn bảy cua tám quẹo, Mặc Viên đến trước thư phòng, rất ý thức rằng mình hôm nay theo chủ nghĩa hòa bình đi “đàm phán” nên phải thật lịch sự, phải “thục nữ” một chút.
Điều chỉnh hơi thở, đưa tay lên gõ cửa, trong phòng liền vang lên âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”
Mặc Viên đẩy cửa ló đầu vào nhìn quanh liền thấy Bạch Nhất Quân một thân trường bào trắng tinh với chỉ
bạc thêu thành từng áng phù vân đang ngồi đọc sách.
Nhìn hắn bây giờ rất khác với lúc bình thường, an an tĩnh tĩnh ngồi đó như một vị trích tiên không vướng bụi hồng trần. Mặc Viên nàng là một người yêu cái đẹp nha!!! Thật không muốn phá vỡ khung cảnh đẹp như thế này mà!!! Và kết quả là nàng nhìn hắn đến xuất thần.
Bạch Nhất Quân đợi hồi lâu mà không thấy ai lên tiếng, nâng mắt lên nhìn liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn mang “chút” háo sắc của ai đó, khẽ cười một tiếng: “Ngươi định ngốc ở đó đến tối sao???”
Mặc Viên hoàn hồn, không hề cảm thấy ảo não vì bị sắc đẹp mê hoặc đến quên trời quên đất mà còn rất có tâm trạng vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn đưa ra bình luận: “Ngươi im lặng thì là phong cảnh, ngươi mở mồm chính là sát cảnh. Chậc… chậc…”
“Còn dám bình luận sao??? Mới đó mà da mặt ngươi lại dày thêm vài tấc rồi. Bội phục!!! Bội phục!!!” Bạch Nhất Quân gấp sách lại, khẽ tựa người vào ghế nói đầy trêu chọc.
Và hiển nhiên Mặc Viên đã sớm luyện thành tuyệt kĩ “chai mặt” nên chẳng thèm để ý lời trêu chọc của hắn, còn rất phớt tỉnh hưởng ứng: “Quá khen!!! Quá khen!!!”
Bạch Nhất Quân: “…..”
Bạch Nhất Quân cảm thấy thật bất lực nhìn cái vị nào đó đang rất không hình tượng ngồi vắt vẻo trên ghế ôm lấy đĩa điểm tâm đáng lẽ ra là của hắn ăn một cách ngon lành.
Qua một hồi lâu, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Ngươi đến đây để ăn sao???”
“Không.” Mặc Viên bỏ một miếng bánh vào miệng trả lời cực kì dứt khoát.
“Vậy ngươi đang làm gì???” Cơ mặt Bạch Nhất Quân không ngừng co giật.
“Ăn.” Mặc Viên đáp một cách chắc chắn.
Bạch Nhất Quân: “……” hắn còn có thể nói gì nữa đây???
“Không cần nhìn ta như vậy. Ta đến đây thật sự không phải để ăn…” Tiếp tục nuốt xuống một miếng bánh lớn, uống xuống một ngụm trà, Mặc đại cô nương cực kì bình tĩnh nói.
Bạch Nhất Quân nhéo mi tâm, đau đầu không thôi. Còn dám nói không ăn??? Vậy đĩa bánh sắp thấy đáy kia là do hắn ăn sao???
Ăn xong đĩa bánh hoa hồng, Mặc Viên tiếp tục tấn công tới ***g bánh quế hoa bên cạnh, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Ngươi muốn ăn thì có thể tới đây mà ăn. Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, rất mất khẩu vị nha!!!”
Trên trán Bạch Nhất Quân xuất hiện ba vạch đen hoa hoa lệ lệ: “Ta ngược lại thấy ngươi ăn cực kì ngon miệng thì có…” -.-\\
“Có sao???” Cắn một mẩu bánh lớn, nàng sờ sờ cằm làm vẻ suy tư: “Nhưng cũng đúng thôi. Lúc nãy chẳng qua là ta nhìn ngươi hơi lâu một chút tiện thể bình luận một chút vậy mà ngươi ta gì mà mặt dày mặt dạn, không biết xấu hổ, không hề có phong thái của một cô nương gia….. Ngươi nói như vậy làm ta rất đau lòng nha!!! Cho nên ta phải ăn để bù đắp lại tâm hồn nhỏ bé đã bị ngươi thương tổn nga ~”
Bạch Nhất Quân: “……”
Nhìn cái vị nào đấy đang không ngừng ăn, khóe miệng Bạch Nhất Quân không ngừng co giật. Nàng nói như thể hắn là tội đồ vậy. Cái gì gọi là tâm hồn nhỏ bé bị hắn thương tổn??? Hắn chỉ nói một câu da mặt dày mà con thỏ ngố này lại suy nghĩ ra một đống vấn đề vậy sao??? Cũng quá giỏi suy diễn rồi đi!!!
Còn có cái gì mà phong thái cô nương gia??? Làm ơn đi, từ lúc hắn gặp nàng tới giờ có bao giờ nàng thể hiện mình là một cô nương sao??? Nhìn như một tiểu lưu manh thì có!!!
Sau khi ăn uống chán chê, Mặc Viên cực kì hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ, đưa mắt nhìn tới đầu gỗ nào đấy sớm coi như nàng không tồn tại mà tiếp tục đọc sách,đứng dậy xách theo một cái ghế để đối diện hắn rồi đặt ௱o^ЛƓ ngồi xuống:
“Này, chúng ta nói chính sự đi.”
“Không ăn nữa sao???” Bạch Nhất Quân lật một trang sách, không thèm ngẩng đầu lên.
“Ờm… Đại khái là no rồi.” Mặc Viên chống cằm sâu xa nói.
Nghe nàng nói, hắn nâng mắt lên nhìn thì khóe miệng không ngừng giật giật. Haha… Bảo sao không ăn, căn bản là nàng đã ăn sạch rồi.
“Ta thấy gọi ngươi là thỏ ngố thì thật sỉ nhục loài thỏ. Nên gọi ngươi là heo mới đúng.”
“Ờm… Cũng đâu đến mức như vậy đâu.” Mặc đại cô nương tiếp tục tỏ vẻ sâu xa.
“Cũng đâu nhiều lắm… Bánh hoa hồng, bánh quế hoa, bánh vừng tròn, bánh pha lê, một bình trà Bích Loa Xuân…” Bạch Nhất Quân bình tĩnh liệt kê. Thichtruyen
“Hình như là hơi nhiều… một chút…”
“Ở Trúc Nguyệt Các ngươi bị bỏ đói sao???”
“Không có.” Ai đó sờ mũi nhìn trần nhà.
“Vậy thì sao lại ăn như thế???”
“Ờm…Nhất thời không kiềm chế được thôi. Định lực của ta đối với thức ăn hơi kém “một chút”….”
“Không chỉ là một chút thôi đâu. Ta rất nghi ngờ, không biết có khi nào ngươi vì thức ăn mà bán ta không đây???” Bạch Nhất Quân dùng quyển sách gõ lên trán nàng một phát nói bằng giọng điệu ta rất không tin tưởng ngươi. Thichtruyen
Mặc Viên bị đánh, ôm trán oán trách: “Này, ngươi thôi đi có được hay không??? Ta là người không có nghĩa khí vậy sao???”
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân khẳng định.
Mặc Viên: “…..”
Được rồi…. Quả thật “đôi lúc” nàng không có nghĩa khí thật nhưng mà cũng không tệ hại đến mức độ đó chứ. Thật quá đáng mà!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc