Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi! - Chương 12

Tác giả: Diệp Linh

HỒNG NHAN HỌA THỦY
Mặc Viên nhăn nhó rất không hình tượng ngồi bệch xuống đất xoa xoa mặt mình. Thật là… đau ૮ɦếƭ nàng mà. Ôi…. Gương mặt đáng yêu cũng rất đáng thương của ta…. (>.< gớm)
Tên này quả thật không nương tay chút nào. Đúng là đầu gỗ chính hiệu. Hừ… hừ… Nhưng ít nhất lần này không chỉ có một mình nàng chịu thiệt. hahahahahaahaa. Thật sảng khoái quá mà!!! (Linh Linh: đắc ý thấy gê…)
Bạch Nhất Quân lau sạch vết máu trên cổ xong liền quay qua nhìn cái người đang an vị dưới đất ghét bỏ nói: “Đứng lên đi, ngươi không thấy bẩn à.”
“Mặc kệ ta liên quan gì tới đầu gỗ nhà ngươi.” Mặc Viên thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn liền bật dậy đáp lại.
Chậc chậc…. hồi máu sống lại cũng thật nhanh rồi đi…. Cái sức sống này cũng thật đáng suy ngẫm. Bạch Nhất Quân xoa xoa cằm nhìn người vừa bật lên như tên bắn âm thầm xuýt xoa Thichtruyen.
Và khẳng định rằng nếu Mặc Viên biết được ý nghĩ hiện tại của đầu gỗ nào đấy thì không liều mạng với hắn thì cũng sẽ tức đến hộc máu mà ૮ɦếƭ. -.-
“Khụ… Khụ… nói chuyện chính đi.” Bạch Nhất Quân khẽ hắng giọng.
“Ta mệt rồi, ngươi có gì thì mau nói đi.” Mặc Viên phủi phủi bụi trên người khẽ nói.
“Ta muốn cùng ngươi làm một khế ước….”
--------------tôi là phân cách tuyến đáng yêu-------------
Lão quản gia sau khi cho người sắp xếp lại Trúc Nguyệt Các liền đến Tĩnh Các. Đến cửa Tĩnh Các liền thấy Mục Phong lững thững đi vào, hắn khách khí chào: “Chào Mục thị vệ.”
“Chào Phúc bá. Bá tìm vương gia sao???” Mục Phong lễ độ đáp lại.
“Ừm. Đúng vậy. Việc gia giao phó đã làm xong nên đến nói cho gia một chút.” Phúc bá bình đạm đáp.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường cho đến khi gần tới thư phòng của Tĩnh Các thì bị thị vệ chặn lại: “Hai vị xin dừng bước. Vương gia đã có lệnh không ai được tiến vào trừ phi vương gia cho gọi.”
Bị chặn kiểu này thì họ cũng chỉ đành ôm cây đợi thỏ… À không…. là ôm cây đợi vương gia.
Đợi hơn hai khắc (hơn 30 phút) mà cửa thư phòng vẫn im hơi lặng tiếng, Phúc bá chần chờ hỏi thị vệ: “Vương gia đang xử lý mật vụ (công vụ bí mật) sao???”
“Thứ lỗi!!! Không thể nói.” Thị vệ lạnh nhạt đáp.
“Không sao… Không sao….” Phúc bá cười hiền lành.
Mục Phong vẫn an tĩnh đứng đó giống như mọi chuyện không liên quan tới hắn nhưng đầu óc thì đã sớm lộn tùng phèo lên.
Nếu hắn đoán không nhầm thì vị Mặc gì đó cũng đang ở trong thư phòng cùng với vương gia. Điều hắn lo là hai vị này mỗi lần sáp lại thì cứ như thể thủy hỏa bất dung. Người này đâm một câu, người kia nhất định sẽ thọt lại mười câu, không ai nhường ai.
Có điều mỗi lần như vậy thì đều là vị Mặc cô nương ấy chịu thiệt. Nhưng cái vị này cứ như con gián đánh mãi không ૮ɦếƭ, hồi máu sống lại cực nhanh. Thỉnh thoảng lại đi trêu chủ tử nhà hắn để rồi bị ngược đãi. -.-
Mà trong mấy ngày đồng hành cùng vị Mặc cô nương này vương gia nhà hắn tự nhiên lại tốt tính một cách lạ thường. Nếu như không phải thỉnh thoảng hắn lấy hết can đảm, đi phá đám cuộc cãi vả của gia với Mặc cô nương, liền bị ánh mắt lành lạnh quen thuộc của gia nhà hắn bắn sang thì nhiều khi hắn còn tưởng chủ tử của mình bị ai đó giả mạo.
Trong mấy ngày này vương gia anh minh của hắn bị trêu chọc còn rất vui vẻ phản đòn, không có bắn sát khí như bình thường, nói chuyện cũng nhiều hơn, cười thật tâm chứ không hề cười lạnh như trước.
Nhìn thấy vương gia thay đổi như vậy hắn rất mừng. Nhưng gia lại thay đổi vì một nữ nhân mới nhận biết chưa tới một tháng thì hắn không biết đến tột cùng đây là chuyện tốt hay xấu. Haizz…. Hồng nhan họa thủy mà…. Mấy ai đoán được
Trong khi Mục Phong còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì bên trong thư phòng vang lên một tiếng thét chói tai làm oanh động cả đất trời, chim bay tán loạn.
Phúc bá cùng hai thị vệ gác cửa giật bắn mình, vẻ mặt hoang mang. Riêng Mục Phong thì vẫn còn khá bình tĩnh nhưng trong lòng thầm than không ổn. Hai vị đại gia này không cãi nữa mà đã thăng cấp thành đánh nhau luôn rồi sao??? Mà nghe tiếng hét này thì hắn chắc chắn vị Mặc cô nương kia lại không có quả ngọt để ăn rồi!!! Haizzz…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc