Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Chương 26

Tác giả: Ngải Mễ

PHƯƠNG HƯNG LỆNH CHO CAROL:
- Đằng ấy ở đây, nếu nghe thấy tớ ở dưới nhà gọi , đằng ấy gọi điện cho 911 báo cảnh sát biết phòng 106 có người đánh vợ, đánh vợ tức là wife battery , nhớ chưa?
Bị Phương Hưng chỉ định ở lại, Carol sợ lại, cô lo cho Jason, sợ anh vào can sẽ bị đánh nhầm. Cô nghĩ, nếu báo cảnh sát, dưới kia cũng có điện thoại cơ mà? Nghĩ vậy cô chạy thẳng xuống nhà, nghĩ bụng nếu Jason có bị nguy hiểm gì mình có thể liều mạng vào cứu.
Ở cửa phòng 106 , cô ngạc nhiên thấy Khiết Tâm thường cùng với mình ở phòng máy tính, tay ôm một đứa bé đầu tóc rũ rượi, vẻ mặt hoảng loạn, môi sưng vù có cả vết máu. Đứa bé gái nép trong lòng mẹ vẫn sụt sùi khóc. Carol không biết Khiết Tâm ở dưới này. Cô biết chồng và con Khiết Tâm lấy được visa, liền dọn đến khu gia đình, nhưng đến ở nhà nào, phòng nào thì không biết. Cô định hỏi Khiết Tâm có chuyện gì thì thấy Jason từ phòng 106 đi ra, nói với Ngải Mễ:
- Cô lấy xe đưa cô Tâm đến bệnh viện, để anh ở đây xem tình hình thế nào.
Khiết Tâm vội nói:
- Không cần không cần, em bôi thuốc được rồi, đến bệnh viện cũng chỉ bôi thuốc này mà phải nộp những hai mươi đôla.
Jason chỉ còn biết lắc đầu, nói :
- Nhà cô có thuốc không? Không có thì lên chỗ tôi lấy. Cô Mễ, đưa cô Tâm lên nhà, trong tủ sau tấm gương trong phòng tắm có thuốc đấy. – Nói xong , anh quay vào phòng 106.
Ngải Mễ một tay cầm con dao, một tay dìu Khiết tâm , Khiết Tâm vội nói :
- Không cần, không cần, nhà mình cũng có thuốc, cứ để mình tự giải quyết. – Rồi mọi người cùng đi lên lầu.
Carol không đi theo, cô vào phòng 106 xem tình hình thế nào. Cô thấy một người đàn ông ngồi bên bàn, vẻ mặt giận dữ, thở hổn hển. Phải nói người đàn ông này không xấu, mọi đường nét có thể nói là đẹp, nhưng vẻ mặt anh ta lúc này khó được mọi người mến mộ, nhất là biết anh ta đánh vợ, trông anh ta xấu không thể nào chấp nhận nổi. Đúng là đẹp sinh ra từ tấm lòng , lòng không đẹp thì mọi đường nét trên khuôn mặt cũng không thể đẹp nổi.
- Con của tôi, tôi không đánh mắng được nó à? Mắng vài câu cô ấy đã càu nhàu. – Người đàn ông kia tỏ ra tức tối.
- Ở đây đánh trẻ con là phạm pháp đấy, đánh vợ cũng là phạm pháp. – Jason nói . – Nếu báo cảnh sát , họ sẽ đến bắt anh. Mấy lần gần đây vì cô Tâm nên tôi không báo cảnh sát, nếu anh không sửa chữa , lần sau mặc cho cô Tâm nói gì thì nói tôi sẽ báo cảnh sát. Cháu bé còn nhỏ, nó rất ngoan, tại sao anh cứ phải đánh mắng nó?
- Trẻ con mắng vài câu không được hay sao? Chúng ta từ nhỏ cũng bị đánh mắng như thế cả. Đánh là thương, mắng là yêu...
Jason thở dài :
- Cứ nhìn cái vẻ hung dữ của anh, đâu phải là yêu thương? Cháu bé trông thấy chắc chắn nó nghĩ anh không quý nó, nó còn nhỏ, nhưng rất biết, nó sẽ buồn lắm. Có chuyện gì sao không nhẹ nhàng nói với cháu mà cứ phải đánh mắng? Người lớn có chuyện không bằng lòng, không được trút giận lên đầu trẻ con, chồng có chuyện không bằng lòng, không được trút giận lên đầu vợ.
Không biết câu nói ấy ᴆụng đến sợi tơ lòng nào của người đàn ông kia, mà Carol thấy anh ta khóc, bảo rằng phải từ bỏ công việc trong nước, theo vợ đến cái nơi cực khổ này. Tiền không có, nhà không có, phải đi làm thuê cho các quán ăn, đứt tay chảy máu không biết bao nhiêu lần, vậy mà ngày nào cũng bị chủ mắng. Không đi làm thuê thì không có ăn, không có mặc, mua một bao thuốc lá cũng phải nhìn mặt vợ.
Jason an ủi anh ta :
- Anh phải đi học lái xe nhanh lên, biết lái xe có thể làm công việc đưa thức ăn, nhẹ nhàng hơn làm bếp núc, hơn nữa có thể đến thành phố B đi làm, ở đấy có nhiều nhà hàng ăn, tính tình mấy ông chủ cũng dễ chịu hơn. Ở thành phố C này nhà hàng ăn ít, người muốn làm lại đông, chủ lại khó tính. Nhưng dù anh có chuyện gì bực tức ở ngoài cũng không được đem về trút giận lên vợ con, anh là đàn ông , phải chiều vợ, chiều con, tại sao cứ phải mắng vợ con chứ? – Nói xong anh đứng dậy. Lên chỗ tôi ăn cơm, tiện thể làm quen với mấy cô đến chơi luôn.
Anh chồng không nhận lời, bảo muốn ngồi một mình, Jason thấy anh đã bình tĩnh, liền nói với Carol:
- Vậy thì chúng ta lên.
Carol theo Jason lên lầu, về đến phòng 206 đã thấy Ngải Mễ rửa sạch vết thương và bôi thuốc cho Khiết Tâm, Khiết Tâm đầu tóc đã chải gọn gàng, cũng đã bình tĩnh trở lại.
Jason giữ Khiết Tâm và con lại cùng ăn cơm, tất cả ngồi quanh bàn. Rất nhiều thức ăn, nhưng sự việc vừa rồi làm mọi người kém vui, không khí có phần nặng nề. Khiết Tâm nói :
- Xin lỗi, vì tôi mà buổi họp mặt của các bạn kém vui .
Carol không nén nổi, hỏi :
- Tại sao đằng ấy lại lấy một ông chồng như vậy? Vừa không chịu khó học , vừa không chịu được gian khổ, lại độc ác, yêu anh ấy ở điểm nảo?
Khiết Tâm ngượng ngùng , không muốn nói đến chuyện chồng con. Chồng Khiết Tâm tên là Lưu Đại Vĩ, vốn là học sinh của Khiết Tâm. Hồi Khiết Tâm dạy ở đại học Q, Đại Vĩ học phụ đạo để thi đại học, quen Khiết tâm ở lớp phụ đạo này. Lúc Đại Vĩ theo đuổi Khiết Tâm rất ôn tồn nhẹ nhàng, người cũng sáng sủa đẹp trai, Khiết Tâm yêu anh ta lắm.
Vừa lấy được giấy đăng ký kết hôn, chưa kịp tổ chức lễ cưới thì Đại Vĩ lộ ngay bản chất. Thì ra cái ôn tồn, dịu dàng của anh ta có tính đối phó, có tính thời gian , chỉ là để chinh phục Khiết Tâm, làm ra vẻ dịu dàng nhằm che đậy cái tự ti cộng thêm cái tự kiêu . Tính tình anh ta nóng nảy, тһô Ьạᴏ , hay nghi ngờ , lúc nào cũng cảm thấy Khiết Tâm xem thường học vấn của mình, nghi ngờ Khiết Tâm ngoại tình, hai người thường xảy ra mâu thuẫn. Khiết Tâm đòi hủy đám cưới, anh ta dọa không cưới sẽ Gi*t cả nhà Khiết Tâm. Khiết Tâm sợ , lại bị Đại Vĩ dỗ ngon dỗ ngọt, hơn nữa gia đình cũng đã nói, đã gửi thi*p mời khách , không cưới gia đình không còn mặt mũi nào, cho nên phải miễn cưỡng tổ chức đám cưới.
Cưới nhau xong, Đại Vĩ bỏ hẳn cái mặt nạ dịu dàng, để lộ bộ mặt hung ác, hơi một tý là quát mắng nạt nộ, có lúc còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay . Nhưng sau mỗi lần ầm ĩ, Đại Vĩ lại khóc lóc xin lỗi , hứa từ nay không tái phạm, rồi lần sau của lần sau, lần sau tiếp lần sau . Hôn nhân của họ đi vào ngõ cụt sợ hãi, Đại Vĩ không đối xử tốt với Khiết Tâm, cũng không chịu buông tha Khiết Tâm, sống cùng sống, ૮ɦếƭ cùng ૮ɦếƭ.
Từ này có được cô con gái, Đại Vĩ như bắt được con tin, hơi một tý lại đòi đưa con đi, đòi Gi*t con, làm cho Khiết Tâm không dám nói đến ly hôn. Khiết Tâm ra nước ngoài, rất muốn đưa con gái theo, chị bàn với Đại Vĩ đưa con đi trước, bảo anh sang Mỹ chỉ có thể làm thuê trong các cửa hàng ăn, đi làm như thế sẽ rất vất vả, anh không chịu đựng nổi. Nhưng Đại Vĩ không nghe, nói đưa con sang Mỹ, vậy có cần anh ta nữa không? Nếu ra nước ngoài thì hai người cùng ra, bằng không phải ở nhà. Khiết Tâm biết chồng sẽ không chăm sóc con gái, rất hay đánh mắng nó, cho nên đưa con đi , đành phải đưa Đại Vĩ đi theo.
Nhưng Đại Vĩ học lực kém, không muốn học, không thi được TOEFL, GRE. Khiết Tâm khuyên anh nên về nước anh không chịu, bảo về nước không có việc làm, không có vợ con, còn mặt mũi nào. Đại Vĩ có ý định sang Mỹ sẽ sinh sống bằng nghề cờ bạc , anh ta nghe nói ở New York có những ông bà già người Hoa không có công ăn việc làm, không có thu nhập, chỉ sống bằng nghề cờ bạc ở thành phố Atlantic . Ở đấy, mỗi sòng bạc tặng cho khách đến chơi một tín phiếu năm chục đô để khuyến khích họ vào choưi , mấy ông bà già kia đem đổi thành tiền mặt , chi trả tiền ô tô đi lại, ăn ba bữa trong ngày ,tiền còn thừa để trả tiền thuê nhà. Ngày nào họ cũng đến sòng bạc, người của sòng bạc quen mặt, nhưng không có cách nào loại trừ họ. Đại Vĩ nói , với tài cờ bạc của anh ta, mỗi ngày cũng kiếm được tám chục, một trăm đô.
Đến đây rồi Đại Vĩ mới biết sòng bạc kia cách nơi anh ta ở cả ngàn cây số, hơn nữa anh cũng không biết cách chơi bạc của Mỹ, chỉ biết chơi mạt chược, Khiết Tâm bảo anh ta ở nhà, học bổng của chị đủ nuôi ba người ăn. Đại Vĩ ở nhà một thời gian, cảm thấy buồn chán, liền đi làm thuê cho một cửa hàng ăn. Trước đây anh ta đâu có chịu được khổ, chịu để người khác quát mắng. Ở nhà hàng không dám nổi nóng với chủ, về nhà toàn trút giận lên đầu vợ con.
Carol bất bình thay cho Khiết Tâm :
- Có thể tớ không nên nói những điều này, nhưng nếu đó là chồng tớ, tớ chẳng giữ làm quái gì? Cứ ly hôn cho xong việc.
- Ly hôn thì anh ấy không được ở lại đây, chắc chắn anh ấy sẽ quẫy cho cá ૮ɦếƭ lưới rách . Nếu anh ta đưa con đi, cả đời tớ không sao tìm lại nổi con.
- Anh ta không có tiền, không có quyền ở Mỹ, liệu anh ta có thể đưa con đi đâu? – Phương Hưng nói.
- Chính vì vậy mà tớ rất sợ. Nếu anh ấy cố tình ςướק con, nếu anh ấy có khả năng nuôi được con, có thể tớ cũng chấp nhận, nhưng anh ấy cùng đường, chắc chắn sẽ liều với gái tớ.
Ngải Mễ đề nghị :
- Tốt nhất đằng ấy đem con sang một bang khác. – Nói xong lại cảm thấy không thực tế. – Nhưng đằng ấy là sinh viên nước ngoài, cũng không thể muốn đi đâu thì đi. Phải rồi, đằng ấy có thể nhập cư sang Canada , lúc làm thủ tục không nói gì với anh ta, làm xong, cứ thế lặng lẽ bỏ đi. Anh ta không có visa vào Canada ,dù có biết cũng chằng làm gì nổi.
Khiết Tâm do dự giây lát rồi nói :
- Mình cũng đang tính như thế, nhưng rắc rối lắm.
- Các cô đừng nói chuyện nhiều, ăn đi chứ . – Jason nói.
Carol ăn vài miếng, không nén nổi lại hỏi.
- Anh ấy đánh, thì đằng ấy cứ báo cảnh sát. Tại sao có lần thứ nhất đằng ấy cứ để cho có lần thứ hai, thứ ba?
Khiết Tâm rất buồn, nói :
- Nghe nói báo cảnh sát không tác dụng, giam mấy hôm lại thả, có thể bị đánh nhiều hơn.
Jason nói chen vào:
- Cô không báo cảnh sát, không ly hôn, chỉ làm anh ta thêm hung hãn, anh ta cảm thấy đánh cô cũng chẳng ai dám can ngăn. Với những người như vậy không thể nhu nhược , tất nhiên phải cố gắng tránh xung đột. Có mâu thuẫn, cố gắng làm anh ta bình tĩnh,tìm cách tạm lánh đi chỗ khác, sau đấy sẽ nói chuyện, nếu không tránh nổi thì gào thật to, mọi người nghe thấy sẽ đến giúp.
Ngải Mễ nói:
- Hai phòng bên cạnh phòng của Khiết Tâm đều là người Trung Quốc, họ sợ phiền hà, không giúp khuyên giải hoặc báo cảnh sát vì sợ anh ta biết sẽ trả thù, bắt trẻ con của họ. Nếu là người Mỹ, chắc chắn họ sẽ gọi cảnh sát rồi. Người Mỹ không để ý đến chuyện riêng của người khác, nhưng trong những tình huống ấy họ sẵn sàng rút kiếm tương trợ. Nhưng là người Trung Quốc chúng ta, nhà nào chỉ biết việc nhà nấy thôi, không quan tâm chuyện nhà người khác, nhà bên cạnh có làm trời sập họ cũng mặc .
Đang nói, Ngải Mễ bỗng kêu to :
- Anh Jason, tay anh chảy máu!
Mọi người cùng nhìn, quả nhiên trên tay anh là một vết thương dài, máu đã đông lại .
- Có thể bị anh ta cào rách. – Jason nói rồi lấy khăn giấy lau sạch máu trên mu bàn tay.
Ngải Mễ đi lấy cồn i- ốt, nói :
- Bôi thuốc vào, đừng để bị nhiễm trùng, dễ bị uốn ván lắm. – Cô lại nói với Khiết Tâm . – Xin lỗi, hôm nay chồng đằng ấy như con chó điên… - Thấy Khiết Tâm khó xử , cô nói sang chuyện khác. – Anh Jason, anh đừng để nước dính vào tay, hàng ngày em sẽ đến giúp anh tắm gội nhé.
Jason chỉ còn biết cười trừ.
- Anh Jason đúng là người tốt bụng, hồi em mới đến ,còn lạ nước lạ cái, không quen ai, lại lo lắng cho con gái đang ở Trung Quốc, đúng là một ngày dài bằng một năm. Nhóm các bà vợ , các bà mẹ chồng xa con học ở đây được Jason chở đi tham gia các buổi liên hoan lòng mới khuây khỏa đôi chút. Trước kia vì chuyện anh Vĩ, cứ nghĩ những ai đẹp trai đều không tốt, nhưng các bạn thấy đấy, anh Jason là người vừa đẹp trai, vừa tốt tính. Các bạn phải nắm thật chặt …
Ngải Mễ nói đùa:
- Nắm chặt để làm gì? Vừa rồi đằng ấy nói , anh Vĩ của đằng ấy hồi trước cũng vừa đẹp trai vừa dịu dàng, về sau thế nào? Ôi , chỉ là sói giấu mình đấy thôi! Đến lúc anh ấy lấy vợ, biết đâu cũng thành sói.
Phương Hưng bác lại:
- Chỉ nói mò. Bà ngoại tớ nói, đừng nhìn bạn bè đối xử với mình, hãy nhìn bạn bè đối xử với người khác, anh Jason không những dịu dàng với người anh ấy theo đuổi , mà sinh ra còn là người thích vun trồng chăm sóc hoa. Dịu dàng là cái tên của anh, chỉ cần phụ nữ gặp khó khăn là sẽ nhận được sự giúp đỡ của anh. Nhưng nếu là phụ nữ đánh nam, tớ ngờ rằng anh ấy chỉ ngồi nhìn.
Jason cười , nói :
- Các bạn đánh nam giới đi, để xem tôi giúp ai.
Ngải Mễ đưa tay ra đánh Jason, bị anh tóm chặt cổ tay, nói :
- Đề phòng đòn này của cô rồi. – Anh buông tay Ngải Mễ . – Nắm có đau không? Xin lỗi, anh chỉ phòng vệ chính đáng thôi.
- Vừa rồi tớ đánh anh ấy không phòng vệ. – Carol đắc ý.
- Đấy là đằng ấy bất ngờ. Không ngờ cô em trông hiền lành thế này mà cũng biết đánh người. – Bỗng Ngải Mễ rất nghiêm túc . – Anh Jason, anh không nghe thấy câu “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” à? Vừa rồi anh bỏ lại con dao rồi chạy đi giúp người khác, như thế không đúng đâu. Cẩn thận, chưa giúp được người khác thì bản than đã bị vạ lây rồi.
Jason nói đùa:
- Các bạn thấy cô Mễ không, cô ấy cầm dao, tôi cũng phải sợ, sợ cô ấy đỏ mắt lên chém….
Ngải Mễ trách anh:
- Đúng là chó cắn người nhà, anh không biết lòng tốt của người khác, em cầm dao chạy đi không phải vì anh hay sao? Vậy mà còn cười em!
- Đằng ấy cầm dao thái rau thì thật sự nguy hiểm, nếu chồng Khiết Tâm ςướק dao thì làm sao? Như vậy chẳng hóa ra đưa νũ кнí cho anh ta à? Tớ không cầm dao, nếu có người đánh anh Jason , tớ sẽ xông lên can ngăn. – Phương Hưng nói.
- Tớ cũng vậy! – Carol vội nói.
Jason giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại :
- Làm ơn, làm ơn, đừng nói nữa, tôi không bị làm sao, nhưng các cô làm người khác phải lo lắng , người thì cầm dao, người thì ngăn chặn, gây phiền phức cho tôi, làm tôi phải để phòng, các cô không thấy trong phim giống như thế à? Sự việc đã tạm yên tồi, một cô gái chạy tới, làm mọi người nháo nhác, cuối cùng bị hung thủ bắt làm con tin, gây thêm phiền toái. Sau này gặp những việc như thế, các cô hãy tránh xa ra .
HÔM SAU, Carol lên mạng rất sớm, xem truyện có liên quan đến Jane, đến quá trưa mới đọc truyện Sở Thiên không có chuyện. Giọng văn tường thuật của Sở Thiên vẫn bình thản như mọi khi , nhưng sức lay động của câu chuyện lại xuất phát từ chính chất giọng đó. Tưởng như khuôn mặt cố cầm giữ nước mắt còn đau khổ hơn khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Carol hoàn toàn hiểu được tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng của Jane, vì trong lòng Carol luôn luôn tràn ngập tuyệt vọng. Cô nghĩ, lúc này Jason rất buồn, vì trang viết này làm anh nhớ lại chuyện cũ đáng sợ , cô muốn đến bên cạnh anh, an ủi anh, vậy là cô sang phòng 206 , gõ cửa. Ngải Mễ và Phương Hưng cũng có mặt ở đấy, Jason đang viết gì đó trên máy tính, anh ngước lên chào cô. Ngải Mễ nói :
- Chúng ta sang phòng Carol chơi đi.- Rồi cô nói với Jason. – Anh đừng làm việc quá sức, hãy nghỉ ngơi đi.
Carol đưa hai người sang phòng mình. Vừa ngồi xuống thì Phương Hưng nói:
- Mình cảm thấy anh Jason không nên đưa chuyện Jane lên mạng, chỉ tại đằng ấy gây nên , để anh ấy đưa lên mạng. Nếu có ai biết nỗi đau của anh , chắc chắn thỉnh thoảng lại quấy rối.
Ngải Mễ không đồng ý :
- Đằng ấy nói sai rồi, đưa chuyện này lên là để bảo với mọi người rằng dù có ђàภђ ђạ anh đến đâu thì cũng không có tác dụng, vì Jane dù thế nào đi nữa cũng không được Jason yêu. Anh ấy chỉ day dứt trong lòng, nhưng đấy không phải là yêu.
Phương Hưng không cãi nổi Ngãi Mễ, liền chuyển sàn chuyện khác :
- Tớ nghĩ đằng ấy viết về những vết thương của anh, thế đằng ấy vẫn chưa viết à?
- Viết rồi, nhưng anh ấy xóa bỏ đoạn ấy đi, có thể anh thấy không liên quan đến chủ đề, anh chỉ kêu gọi mọi người hãy yêu quý cuộc sống, không cần thiết nói đến luật pháp Trung Quốc chưa đầy đủ.
Carol dè dặt hỏi :
- Tại sao anh ấy lại có những vết thương ấy?
- Bị những người thẩm vấn đánh. – Ngải Mễ nói .
Carol cảm thấy lòng đau thắt:
- Có thể làm như thế được ư? Lẽ nào họ không tôn trọng sự thật, không tôn trọng chứng cứ?
Ngải Mễ bĩu môi:
- Sự thật quái gì? Chỉ lợi dụng chức quyền. Một người khi biết mình phạm pháp mà không bị bắt , bị trừng trị , sẽ tiếp tục phạm pháp. Hồi Thế chiến thứ hai, rất nhiều người ngược đãi, tàn sát dân Do Thái, trong đó có nhiều người còn ở độ tuổi thanh thiếu niên, không có thù hận gì với người Do Thái, tại sao lại đối xử độc ác với họ như vậy? Rất đơn giản, là vì làm như vậy cũng không bị trừng trị .
- Có phải người nhà của Jane xúi giục bon họ làm như vậy? – Phương Hưng phỏng đoán.
- Có thể không phải vậy, bố Jane là người yên phận , chính là những kẻ chấp pháp lợi dụng quyền thế trong tay, ђàภђ ђạ người khác, tận hưởng lạc thú tàn bạo. – Ngải Mễ nói, mắt đỏ hoe, - Rất may, bố mẹ Jane tìm được di chúc của Jane, trình ra cho bọn họ thấy, nếu không …
- Mễ, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa . – Phương Hưng an ủi Ngải Mễ.
- Có những sự việc không phải chỉ có nghĩ đến hay không, mà nó vĩnh viễn tồn tại, không sao lẩn tránh nổi. – Ngải Mễ nói. – Jason trong tù ra, ở nhà tớ, nếu đằng ấy thấy anh ấy lúc bấy giờ, chắc chắn sẽ không tài nào quên nổi…
Carol hình dung Jason lúc bấy giờ, trên người anh đầy những vết thương cũ, vết thương mới , râu ria tua tủa, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đờ đẫn, giống như vừa từ địa ngục chui lên. Cô không nén nổi, hỏi :
- Tại sao không kiện lại những người kia ?
Ngải Mễ nói :
- Bố mẹ anh ấy định đi kiện, nhưng anh ấy khuyên cho qua, anh không muốn nhắc lại làm gì. Về sau bố mẹ tớ đứng ra kiện, cứ nhùng nhằng mãi, có người chỉ bị xử phạt rất nhẹ, bảo rằng phương pháp, phương thức làm việc của họ không đúng, nhưng là xuất phát từ ý tốt, coi kẻ gây tội ác như kẻ thù… cho dù những người kia lòng dạ độc ác, ít ra cũng là những người không hiểu biết luật pháp. Lẽ ra trước khi chứng minh một người có tội họ phải coi người đó vô tội, nhưng ngược lại , trước khi họ chứng minh một người vô tội , họ lại coi người đó có tội. Những người chấp pháp như vậy còn nói gì đến luật pháp.
Phương Hưng hiểu ra vấn đề, gật gật đầu :
- Đã từng nếm trải một sự việc như thế, hèn chi anh ấy không thể quên nổi…
- Thực tế, cái đau thể xác không ảnh hưởng đến anh ấy, rất nhiều lần anh đứng trên ban công, lặng lẽ, sững sờ nhìn xa xa. Tớ đến bên anh, hỏi có phải đau lòng lắm không. Anh bảo đúng vậy. Anh ấy nói , khi bọn họ đánh anh không biết đau, chỉ nghĩ Jane khi cắt cổ tay nhất định đau lắm, Jane trông thấy máu của mình chảy ra , nhất định tuyệt vọng nhưng lại thấy nuối tiếc cuộc sống. Trước khi cắt cổ tay, Jane tìm anh khắp nơi, chứng tỏ Jane không muốn ૮ɦếƭ. Nhưng Jane không tìm thấy anh.. .
Anh vẫn tự hỏi, tại sao mình không biết gì? Tớ hỏi anh ấy, nếu biết thì anh sẽ làm thế nào? Anh nói, anh có thể cứu được Jane, anh sẽ khuyên cô ấy đừng đi theo con đường đó, Jane yêu anh, chắc chắn Jane sẽ nghe lời anh. Nhưng anh không nhận ra điều gì, khi Jane đến nói với anh về quyết định của mình, anh cho rằng Jane nói đùa. Anh bảo với Jane, em đi trước, anh theo sau. Không biết Jane có nghĩ anh nói thật không?
Mẹ anh thấy vết thương trên người anh, ôm anh khóc. Anh nói, con chỉ đau trên da thịt, sẽ nhanh chóng bình phục. Nhưng nghĩ đến mẹ của Jane vĩnh viễn mất con, không biết đau lòng đến mức nào. Mẹ anh không muốn gặp mẹ Jane, cũng không muốn anh đến gặp bố mẹ Jane , nhưng sau đấy anh vẫn đến nhà Jane, mẹ Jane đưa nhật ký của Jane cho anh, những trang nhật ký cô viết cho anh. Tớ không biết cơ quan điều tra trả nhật ký lại cho bố mẹ Jane, thà rằng họ cứ lưu giữ cuốn nhật ký ấy trong hồ sơ bản án, không nên để Jason đọc được.
- Đằng ấy đã đọc nhật ký của Jane chưa? – Carol hỏi.
Ngải Mễ lắc đầu :
- Chưa. Tớ chỉ biết Jane là người con gái giàu tình cảm , lớn hơn Jason bốn tuổi, hồi ấy đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi. Vì thế Jane rất tự ti, không dám trực tiếp bày tỏ với anh, chỉ thăm dò tình cảm của anh theo cách anh nói đùa. Jane buồn vì không có đáp án như mong muốn, tỏ ra vui sướng vì có chút hy vọng. Jane hiểu về tình yêu quá bi quan, quá hạn chế, cảm thấy trong đời chỉ yêu một lần, tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn dài lâu, nếu không có được tình yêu ấy trong đời thì chỉ biết tìm đến cái ૮ɦếƭ.
Jason có lần nói , trong chuyện Người ấy không có chuyện, khi Liễu Thanh nghe bài hát Người con gái của biển cả tưởng tượng mình bay đến cửa sổ phòng Tân Minh, chi tiết ấy lấy từ nhật ký của Jane. Hồi ấy, Jane thường ngồi ở phòng mình nghe anh chơi guitar bài Hồi tưởng về cung điện Alhambra , mỗi lần nghe đều rơi nước mắt. Về đêm Jane cũng đứng trên ban công, qua cửa sổ ngắm nhìn anh ngủ. Jason nói, anh đọc đến đoạn ấy trong nhật ký của Jane khiến nhiều đêm anh không ngủ nổi, anh cảm thấy Jane đang đứng bên cửa sổ , cho nên tối nào anh cũng mở cửa sổ,sợ Jane không thấy anh sẽ không về ngủ.
Nghe đến đây, sống lưng Carol lạnh buốt. Cô tưởng như chạm tới mối tình thầm kín trong tim Jane, mối tình vô vọng ,có thể trông thấy nhưng không thể đến nơi, nỗi sầu muộn nặng nề đè nặng trái tim Jane và cũng đâng đè nặng trái tim cô. Cô nghĩ, mình lúc này chưa hoàn toàn tuyệt vọng, nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
Phương Hưng thở dài :
- Xem ra Jane bị tẩu hỏa nhập ma rồi, có thể tinh thần không bình thường.
- Nghĩ đến chuyện Giấc mộng Hồ Điệp rối đấy à? – Ngải Mễ lắc đầu.- Đừng có đoán mò, giải phẫu tử thi không có vấn đề gì, một “cơ thể con gái khỏe mạnh, màng trinh vẫn hoàn hảo, không bị tổn thương”, đó là điều tớ căm hận bọn người kia, mới bắt đầu đã nghi ngờ anh làm Jane có mang rồi bỏ chạy. Nhưng có kết quả giải phẫu rồi bọn chúng vẫn không tha anh, lại nghi ngờ anh Gi*t Jane, không chịu thừa nhận tội bắt nhầm người.
- Từ sau lần ấy, Jason… không dám lại gần con gái nữa à? – Carol hiếu kỳ hỏi.
Ngải Mễ cười đau khổ :
- Không hoàn toàn như thế . Sợ con gái đau khổ là bản tính của anh ấy. Đằng ấy không nhớ trong Làng tiểu thuyết có một cây 乃út nữ tên là Tư Nguyệt viết một loạt truyện cười, trong đó có chuyện viết về Sở Thiên, có tên gọi là Chuyện tình Sở Thiên sao. Cây 乃út nữ ấy tuy chưa gặp mặt Sở Thiên , cũng không hiểu quá khứ của anh ,nhưng chỉ dựa vào những điều anh viết trên mạng liền dựng lên tính cách của anh, có thể thấy ở anh như người. Truyện của Tư Nguyệt có đoạn :
Nhưng có quá nhiều em, không yêu hết được, Sở Thiên chỉ có một trái tim, ngày nào cũng đập vỡ, đập vỡ rồi lại nhặt lên, thấy em nào cũng cho một mảnh vỡ ấy. Thấy em nào khóc lóc, anh cũng đau lòng, nhưng thấy vẻ tủi thân của em này làm em kia khóc, lòng anh cũng quặn đau, cuối cùng lao mình vào đám các em, bất ngờ trở thành tri kỉ của các em .
Carol truy hỏi Ngải Mễ :
- Đằng ấy không dùng khổ nhục kế để lấy của anh ấy một mảnh vỡ tim à?
- Tất nhiên là có rồi.Nhưng Jason tin rằng tình yêu chỉ có thể tiếp tục vào lúc có thời gian, không thể cùng tồn tại trong không gian, cho nên anh không phân phối những mảnh tim đã vỡ cho mọi người, anh không bao giờ cùng lúc có mấy bạn gái. Nếu anh là người yêu nhiều thì đã không có nhiều con gái yêu anh. Con gái không phải là lũ mù, không ai đi yêu một chàng công tử chơi bời. Nỗi đau của Jason là do trái tim mềm yếu , nếu có cô gái nào khổ nhục kế với anh, anh rất lo, không đành từ chối, nhưng anh không thể đồng thời yêu mấy cô, cho nên chọn một cũng không,cảm thấy như thế mới không có lỗi với mọi người.
- Hồi ấy tớ chưa đến hai mươi, anh ấy lớn hơn tớ ba tuổi, tớ đang học chương trình cơ bản , còn anh ấy sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Anh ấy là nghiên cứu sinh được bố tớ quý nhất, bố tớ bảo anh ấy là con người tài hoa, tư duy chặt chẽ, đọc nhiều, giỏi giang nhưng không kiêu căng, tiếng Anh rất tốt, anh ấy còn học thêm tiếng Nga,tiếng Nhật qua từ điển. Tiếng Anh rất thành thạo, nghe , nói và viết đều tốt. Anh lại đẹp trai, biết chơi violon, guitar, khiêu vũ rất giỏi , ai cũng phải chú ý, bố mẹ tớ khen nhiều lắm, liệu tớ không lao vào sao được? Nhưng phải khẳng định một điều , anh ấy không chú ý đến tớ, vì trong mắt anh ấy tớ chỉ là một cô bé. Cho nên tuần nào tớ cũng bảo bố mẹ mời anh ấy đến nhà, để anh ấy phụ đạo tiếng Anh cho tớ, giúp tớ luyện nói . Anh đến , tớ cứ bám lấy anh, bảo anh đưa đi xem phim, đi công viên,đi khiêu vũ , hễ lần nào tóm được anh là phải tận dụng mọi khả năng.Thế rồi hai người yêu nhau .
Phương Hưng cười :
- Chắc chắn đằng ấy đã quyến rũ anh ấy. Đằng ấy là đứa háo sắc,có thể nào lại buông tha…
- Này này , đừng có nói tớ quyến rũ, tớ đã phải rơi nước mắt, thuốc an thần lúc nào cũng để cạnh người đấy. Lúc đầu anh ấy không muốn làm bạn trai của tớ, vì bố tớ là thầy giáo của anh, anh cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng anh ấy không chịu nổi nước mắt của tớ, tớ khóc thảm thiết, thương tâm, thế là anh ấy phải chịu.Tớ cảm thấy anh ấy yêu chân tình, trước đấy có mấy nàng hơn tuổi anh theo đuổi anh,rất yêu, chiều chuộng anh, chỉ có tớ nhỏ tuổi hơn anh, anh có thể yên tâm chiều tớ, mà anh ấy rất thích chiều chuộng con gái.
Carol không biết tâm trạng mình thế nào, hình như vui thay cho Ngải Mễ, hình như buồn cho chính mình, hoặc thở phào nhẹ nhõm cho Jason, cuối cùng anh vẫn có bạn gái như những người bình thường khác. Cô ngập ngừng hỏi :
- Đằng ấy, có…
Ngải Mễ như nói “chuyện ấy có gì phải hỏi”, tỏ ra đắc ý:
- Tất nhiên là có rồi. Có lúc tớ với anh ấy ở trong buồng riêng, bố mẹ tớ ở ngoài phòng khách , tớ rất phấn khích. Có lần anh ấy qua đêm trong buồng của tớ, sáng hôm sau mới lặng lẽ rút lui. Có hôm mẹ tớ đi mua quà sáng về, tớ ra lấy thật nhiều đem vào buồng, hai người cùng ăn. Tớ nghĩ mẹ biết anh ấy ở trong buồng tớ, nhưng vì quý anh ấy nên không nói gì .
Tớ cũng đã đến nơi anh ấy ở, có lúc hai người ở trong phòng anh ấy rất lâu. Chắc chắn Jane trông thấy,có thể đấy là nguyên nhân khiến Jane tuyệt vọng, nhưng tớ không cảm thấy day dứt như Jason, vì đó không phải là lỗi của tớ, ai bảo Jane không mạnh dạn bày tỏ.
Jason trên giường và dưới đất đều dịu dàng, lần đầu tiên anh ấy ngượng, không thoải mái ,nhưng vẻ xấu hổ của anh làm người khác rất thích thú… Sau rồi anh cũng dần thoải mái,lúc lên cao trào anh ấy cuồng nhiệt như nhảy la tinh vũ… Tớ bảo với các đằng ấy, lúc người con trai ℓàм тìин nghĩ đến người con gái, anh ta sẽ rất dịu dàng… Hồi ấy tớ chưa đến tuổi kết hôn, nếu không chắc chắn chúng tớ đã cưới nhau rồi.
Về sau , xảy ra chuyện của Jane, anh ấy thay đổi hẳn, không còn đủ tinh thần để yêu ai. Trước đây anh sợ mình làm tổn thương những cô gái tỏ tình với anh. Xảy ra chuyện về Jane , ngay cả những cô gái không tỏ tình thẳng anh cũng thấy lo sợ. Anh cứ nghĩ có ai đó đang yêu thầm anh, nhưng anh lại không biết, không sớm giải thoát để cô kia không đi đến tuyệt vọng. Trên thực tế, những cô gái như Jane rất hiếm, trong đời chỉ gặp một lần đã là kỳ ngộ lắm rồi, làm gì có lần thứ hai.
- Anh ấy có lần nói, bất cứ một tình cảm nào, nếu quá mức đến độ không rút ra khỏi cũng đều rất nguy hiểm, rất có thể dẫn đến cái ૮ɦếƭ. Như vậy chẳng phải là quá day dứt đó sao? – Carol nói.
- Đằng ấy chưa nghe nói, thầy thuốc không chữa nổi bệnh cho mình, khuyên người thì dễ ,tự làm cho mình thì khó hay sao?
Phương Hưng hỏi:
- Đằng ấy và anh Jason chia tay nhau rồi à?
- Sau đấy anh đi miền Nam, trước khi đi , tớ biết anh ấy sẽ không trở về. Anh ấy bảo rất có lỗi với tớ , rất có lỗi với bố mẹ tớ, nhưng anh ấy muốn đến một nơi không ai biết anh, anh cũng không quen biết ai, đi để quên hẳn quá khứ.
- Đằng ấy cứ chờ đợi thôi ư? – Carol hỏi .
- Cũng không thể nói chờ đợi, vì tớ biết anh ấy đã làm hỏng những điều tốt đẹp, anh gặp lại tớ sẽ không khỏi nhớ chuyện cũ, cho nên tớ cũng không hy vọng. Tớ đã từng quen mấy người bạn trai, nhưng biết nói thế nào nhỉ? Có thể đã quên anh rồi, nhưng chưa thể quên như quên những người con trai khác, còn cần thêm thời gian. Có thể các bạn cảm thấy tớ vì anh ấy ở đại học C này mới theo đến đây, thật ra không phải như vậy, chỉ là sự tình cờ. Đến C là vì các ngành học ở đây thích hợp với anh. Tớ đến đại học C cũng như mọi người, rất đơn giản, vì ở đây cấp học bổng toàn phần.
Phương Hưng nói :
- Nếu đằng ấy không đến đại học C , có thể tớ đã bắt anh ấy làm tù bình rồi, nhưng như vậy, người anh ấy thật sự yêu chỉ có đằng ấy thôi.
- Không ai biết anh ấy yêu ai. Từ rất lâu có nhiều cô gái cứ theo đuổi anh, anh ấy phải mất nhiều công sức để làm thế nào đáp lại mà không làm tổn thương bất cứ một cô gái nào, cũng không có thời gian để hiểu anh ấy yêu ai. Nói như anh, nếu chỉ một người theo đuổi thì anh sẽ yêu cô ấy, sống hạnh phúc với cô ấy, nhưng nếu không phải một người yêu anh thì anh chỉ có thể không chọn một ai, vì anh sợ chọn người này sẽ làm tổn thương người kia. Không chọn ai, để không ai bị tổn thương. Nhưng đám con gái không chịu để anh làm vậy, bắt anh phải bày tỏ thái độ, bức bách quá anh sẽ bỏ trốn. Cho nên tớ bảo anh ấy là kẻ phạm tội chạy trốn chuyên nghiệp .
Carol như nhớ ra điều gì, hỏi Ngải Mễ:
- Cái cô gái Thiên sứ gãy cánh đưa ảnh của anh lên mạng có phải là đằng ấy không?
- Không phải, nhưng làm sao?
- Tại sao cô ta lại có ảnh Jason? Anh ấy có lần nói với mình đã có bạn gái, có phải là Thiên sứ gãy cánh ấy không?
- Không phải đâu. Đằng ấy không nhận ra đó không phải là ảnh của anh ấy à? Nếu là bạn gái của anh, liệu anh có thể cho ảnh người khác không? – Phương Hưng nói .
Ngải Mễ phân tích :
- Có thể Thiên sứ gãy cánh lấy ảnh ở đâu đó, cô ta là fan của Sở Thiên, không muốn những cô gái khác yêu Sở Thiên, cho nên tung lên mạng ảnh cậu em họ người Trung Quốc nào đó của J.D để hù dọa mọi người. Không ngờ, sau khi tung lên mạng, rất nhiều người nói ảnh rất đẹp, cho nên cô ta dỡ ngay xuống.
Carol nghĩ đến câu chuyện của Ngải Mễ , nghĩ đến những fan hâm mộ ,lo lắng nghĩ rằng, Jason lại bỏ trốn chăng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc