Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Chương 21

Tác giả: Ngải Mễ

MỘT BUỔI TỐI, Carol đang làm bài tập, bỗng có tiếng chuông cửa. Cô bực mình, nghĩ ai đến vào lúc này nhỉ, sáng mai đã phải nộp bài tập, bây giờ vẫn chưa làm xong.
Cô mở của thì thấy Sara và một cậu con trai người Mỹ. Sara giới thiệu, cậu bé kia tên là Nick, bạn của nó. Cả hai đứa đều xách một cái túi:
- Cô Carol, chúng cháu đang gây quỹ cho chuyến đi của ban nhạc. Cô xem có thể mua được thứ gì cho chúng cháu không? – Sara nói rồi để túi xuống, lấy ra một cái áo phông, hai tay nâng cái áo, ướm thử, rồi ướm vào người Carol. – Đẹp lắm!
Sara giải thích, Carol mới biết chúng đang đem bán những chiếc áo phông của nhà trường, mà cũng là bán sản phẩm của nhà sản xuất, để gây quỹ cho chuyến du lịch mùa xuân của ban nhạc nhà trường. Carol hỏi, thấy giá không rẻ, một thanh sôcôla những bảy đôla, một cái áo phông mười hai đôla, một cuốn sổ phiếu mua hàng những mười đôla.
Sara cố vận động Carol mua vài chiếc áo, bảo cô mặc rất đẹp. Carol cầm lên xem, thấy cái áo nào cũng in chữ “Bà mẹ tự hào”, “Ông bố tự hào”, “Con tôi được lên bảng danh dự của thầy hiệu trưởng”, vân vân.
Cô từ chối:
- Cô không mua, những cái áo này cô mặc thế nào?
Sara trố mắt, hỏi:
- Cô không biết mặc như thế nào à? Để cháu chỉ cho cô cách mặc.
Carol biết nó hiểu nhầm, vội giải thích:
- Không phải cô không biết cách mặc, mà là mặc không hợp. Cháu xem, trên áo in toàn những chữ bố mẹ thế nào thế nào, cô mặc còn ra sao nữa? Cô không phải bố mẹ của cháu nào, mặc người ta cười cho.
Sara nói:
- Ai cười cô? Không ai thèm quan tâm đến chữ in trên áo cả, Jason luôn mặc áo phông này, không ai cười nhạo, cháu tin như vậy.
- Nhưng Jason là bố cháu, bố cháu mặc được.
Sara tròn mắt, nhìn Carol:
- Cái gì? Chú Jason là bố cháu à? Cô có điên không đấy? – Rồi nó cười khúc khích, nói với Nick. – Cô ấy nghĩ chú Jason là bố tớ đấy! – Không chờ Carol định thần, Sara chỉ vào cô, nói tiếp: - Cô thật ngốc! Chú Jason mới hơn ba mươi tuổi, làm thế nào để chú ấy có con mười bốn tuổi như cháu được?
Nick đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy thế bỗng nói:
- Tớ nghĩ chú ấy rất có thể đấy. Một người đàn ông có thể làm cho một người đàn bà có thai khi người ấy ***. Mà con trai tớ có thể *** từ năm mười tuổi. Ít nhất là đối với tớ, tớ *** lần đầu lúc mười tuổi. Vậy là nếu chú Jason có vợ từ năm mười tuổi thì chú ấy có thể có con cách đây hai mươi năm rồi.
Carol nghĩ bụng, trẻ con nước Mỹ hiểu biết về T*nh d*c khá phong phú, hơn nữa chúng còn dám nói ra miệng. Cô không cần biết chúng bắt đầu *** từ lúc nào, chỉ nghĩ đến chuyện Sara không phải là con Jason.
- Thế bố cháu là ai? – Carol hỏi, cảm thấy có phần đường đột, nhưng cũng đoán được Sara chưa nghe ra, liền đổi câu hỏi. – Bố cháu ở đâu?
Sara bảo ở thành phố G, bang F.
- Chú Jason đã có vợ chưa? – Carol vội hỏi tiếp.
- Cháu nghĩ là chưa.
- Bạn gái của chú ấy ở đâu?
- Cháu không nghĩ là chú ấy có bạn gái. – Sara rất đắc ý nói. – Cô biết vì sao không? Chú ấy đang chờ cháu lớn lên đấy.
Nói xong, nó trở về với việc chính:
- Cô có muốn mua gì không? Mọi thứ đều rất tốt và hợp với cô cháu mình.
Carol cảm thấy vui sướng, người như bay lên, vội nói:
- Cho cô mua, tất nhiên mua của cháu.
Cô mua hai cái áo phông trên đó in chữ “Ông bố tự hào”, một chiếc khác in chữ “Con tôi được lên bảng danh dự của thầy Hiệu trưởng”. Cô không biết mua những chiếc áo này để làm gì, không thể mặc nổi, vì nó rộng thùng thình.
Sara còn bảo cô mua sôcôla. Chợt nhớ ra điều gì, cô kéo Sara sang phòng Siêu, dựng Siêu dậy, bảo anh mua hàng.
- Bọn chúng bán hàng để gây quỹ, anh mua cho chúng vài thứ.
Siêu nhìn hàng lắc đầu, do dự:
- Mua gì nhỉ? Mình không cần áo, không thích ăn sôcôla, cũng không dùng đến phiếu mua hàng. – Siêu nhìn Carol, thấy cô tỏ ra bức xúc, liền đổi ý. – Đúng đúng, mình mua vài hộp kẹo sôcôla, coi như để tặng bạn. – Nói xong, anh trả tiền rồi đưa tặng Carol hộp sôcôla.
Carol cầm hộp kẹo, mở ra, lấy vài cái đưa mời mọi người.
Chia kẹo xong, Carol như vẫn do dự, cảm thấy chút quà ấy chưa thể bày tỏ sự cảm kích của mình đối với tin tức Sara mang đến, thế là cô càng phấn khởi hơn:
- Cô đưa các cháu đến nhà mấy người bạn của cô, bảo họ mua, chắc chắn họ sẽ mua của các cháu.
Carol đưa Sara và Nick đến chỗ mấy người bạn học ở gần đấy, như vừa dỗ dành, vừa ép buộc các bạn mua sôcôla, có mấy người mua phiếu mua hàng. Cô giúp Sara và Nick bán được tám món hàng, Sara và Nick vui lắm, bản thân cô cũng vui như được lên thiên đường, không nhớ hôm này là chủ nhật, ngày mai còn có bài tập chưa làm xong.
Lúc Sara và Nick về đến phòng của cô thì đã muộn, cô không yên tâm để hai đứa đi bộ ra bến xe buýt của nhà trường, cô định đưa chúng ra đấy. Sara bảo khỏi cần, chỉ cho nó mượn điện thoại gọi cho Jason, bảo anh đến đón, vì Nick không ở trong ký túc xá nhà trường, phải đưa nó về tận nhà.
Sara nói đùa:
- Mẹ cháu lại “mù” rồi.
Nó gọi điện thoại, Jason báo sẽ đến ngay, chỉ mười phút, mọi người cứ ngồi đấy chờ.
Carol không biết có nên nói gì với anh không, bao lâu nay vẫn coi Sara là con gái của anh, lúc này phát hiện không những anh không phải là bố của Sara mà còn là người chưa có vợ, có thể chưa có cả người yêu. Carol cảm thấy vui quá, sợ lát nữa mình không tự kiềm chế nổi, chồm vào lòng anh.
Chỉ mấy phút mà Carol cảm thấy như chờ quá lâu, cái đồng hồ trên mặt bàn như dừng lại, cô không biết mình nhìn đồng hồ bao nhiêu lần mới nghe thấy tiếng xe vào cổng. Không chờ Jason bấm chuông, cô ra mở cửa, thấy anh liền nở nụ cười.
Hình như anh cũng chú ý đến vẻ khác thường của Carol, anh mỉm cười, hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế?
- Không có chuyện gì, em giúp mấy đứa bán được vài ba thứ.
- Vậy à? Vậy thì phải cảm ơn cô lắm. – Jason cũng rẩt vui. – Chúng không bắt cô phải mua đấy chứ? Sara phải bán được hàng, có lúc ăn vạ, không mua nó không cho ăn cơm, hoặc không mua nó không cho làm việc gì. – Anh vẫn nói chuyện Sara, nhưng bây giờ Carol nghe không phải là chuyện của bố mẹ nói về con cái, mà là chú đang nói những chuyện vui vui về các cháu.
- Không, chúng không bắt em mua mà em tự nguyện mua, mua những thứ cần dùng. – Carol như nhớ ra điều gì. – Em mua hai cái áo phông, nhưng rộng quá, để anh mặc nhé.
Anh cười:
- Vậy mà bảo không bắt cô mua, chẳng phải cô mua những thứ không dùng được đấy thôi? – Anh làm động tác gõ đầu Sara, nó không sợ, ngược lại chạy đến đấm anh. Anh né tránh, nói với Carol:
- Cô đưa hai cái áo cho anh xem, anh có thể mặc, cô không dùng, anh trả lại tiền cho cô. – Rồi anh cười với Sara. – Lần sau đừng bắt ai mua hàng của cháu nữa nhé.
Cả Sara và Carol cùng phân bua, một người bảo không bắt mua, một người bảo tự nguyện mua. Cuối cùng Jason đành bịt tai, cười nói:
- Thôi thôi, biết rồi, hai cô cháu đừng làm điếc tai tôi nữa.
Carol đưa hai cái áo cho Jason, nhưng kiên quyết không nhận tiền.
Sau một lúc kiên trì, thấy Carol không chịu nhận lại tiền, anh đành nói:
- Cũng được, anh sẽ mua thứ gì đó cho cô.
Jason và hai đứa trẻ ra về rồi Carol vẫn còn vui, rất muốn chạy đi gõ cửa từng nhà để thông báo tin vui. Cô sang phòng Siêu, phấn khởi nói với anh:
- Anh biết không, Sara không phải con gái Jason.
Siêu hững hờ nhìn Carol, nhún vai:
- Sao cơ?
- Mà Jason cũng chưa có vợ.
- Ôi, xem mặt bạn kìa, tưởng là bạn trúng xổ số Mega một triệu đôla.
Thấy Siêu không có vẻ ngạc nhiên, cô như hiểu ra điều gì:
- Anh biết từ lâu rồi à?
- Có điều gì đáng gọi là bí mật quốc gia đâu?
- Tại sao anh không nói với em? – Carol bực mình.
- Bạn có hỏi tôi đâu, tôi đâu biết bạn kín đáo như vậy? Chuyện ấy, giống như Vạn lý trường thành của Trung Quốc, tưởng rằng mọi người đều biết.
Carol thấy mình đã sai lầm khi chia vui với Siêu về tin này, vội quay về phòng mình, gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết tin vui ấy. Mẹ cũng rất vui, cười nói:
- Cái con này, xem mày kìa, không chuyển sang đại học D nữa à?
- Con đúng là bậc tiên tri tiên giác, mẹ thấy đúng không? – Carol tự thổi phồng. – Từ lâu con biết anh ấy không phải là bố của Sara.
Mẹ cũng nói:
- Lúc bấy giờ mẹ cũng thắc mắc, tại sao trẻ như thế mà đã có con gái lớn như vậy? Mẹ nhìn ảnh anh ấy, đã nói với con rồi, nhưng con không tin.
Hai mẹ con như người “đã biết từ ba năm trước”, người này “mẹ đã biết”, người kia “con đã biết” cứ vậy nói chuyện với nhau qua điện thoại, cho đến khi Carol nhớ đến bài tập:
- Thôi, con không nói chuyện nữa, con còn bài tập chưa làm xong.
HÔM SAU, LÚC ĂN CƠM TỐI, Carol không nhịn nổi, lại nói đến chuyện Jason:
- Mọi người biết Jason chưa có gia đình, tại sao mình không biết?
Siêu nuốt miếng cơm trong miệng, rồi chậm rãi nói:
- Bạn không biết thì có thể hỏi mà. Nếu bạn không muốn ngượng mặt hỏi, thì cứ không ngượng mặt hỏi thẳng, hỏi thẳng Jason không được hay sao? Chỉ một câu nói là giải quyết xong vấn đề, đâu có phải bài tập gì to tát mắt đến nửa năm mới giải nổi?
Câu nói của Siêu như nhắc nhở Carol, thật ra cô đã hỏi Jason hôm ngồi nhờ xe anh từ vũ hội về nhà, nhưng anh nói Sara là con gái của anh, không những thế, anh còn bảo kỳ nghỉ Giáng sinh cả nhà anh ba người cùng về Canada. Mẹ gọi điện trách anh, bảo anh làm người chồng, người cha tốt, anh cũng không nói mình đang độc thân. Hình như anh cố tình để Carol cho rằng anh đã có gia đình. Ngay cả Tĩnh Thu cũng bị mua chuộc, hợp tác, không chỉ rõ điều nói dối của anh. Nếu Sara không đến bán hàng gây quỹ, không biết anh sẽ nói dối đến bao giờ.
Carol nghĩ mãi nhưng cũng không tìm được lời giải đáp tại sao anh lại để cho cô ấn tượng sai lầm như thế? Có thể ngay hôm đầu cùng Sara đi mua thức ăn anh chưa có ý nói dối, nhưng về sau anh mới nói dối Sara là con gái. Phải chăng vì cú điện thoại mẹ gọi cho anh? Anh sợ kéo chân mình, làm cho mình không học nổi? Nghĩ đến đây lòng Carol bỗng thanh thản, nguyên nhân nhất định là đây. Chắc chắn qua điện thoại mẹ nói việc chuyển sang trường D đối với mình là vô cùng cần thiết, cho nên anh quyết định giấu, trong khi minh hiểu nhầm Sara là con gái anh, nhân đấy anh cứ nhận Sara là con.
Nghĩ như vậy Carol càng yêu anh hơn. Anh đã nghĩ cho mình, nói dối để mình đạt được tương lai tiền đồ. Nói dối bị trời đánh đấy! Jason ơi, anh ngốc lắm, đại học D và đại học C như nhau cả thôi. Anh ở đâu thì nơi ấy là thiên đường của em. Cứ coi như anh nói dối để em chuyển trường, một khi em biết thân phận anh, em sẽ quay về cơ mà.
Tâm trạng vui mừng không kéo dài được bao lâu. Carol lại bắt đầu buồn. Cô muốn Jason vẫn là người độc thân, trái chín sẽ rụng, nước mã thành dòng, cô phát hiện sự việc không đơn giản như thế, Jason vẫn xa vời, Carol không biết phải thế nào mới tiếp cận nổi? Cô không quan tâm ai đang theo đuổi ai, nếu biết tâm tư của anh cô sẽ không thể không theo đuổi. Nhưng cô không biết anh có thích mình hay không. Chưa bao giờ anh kiếm cớ để đến tìm cô, cũng không thấy anh có biểu hiện gì đối với cô. Nếu nói học kỳ trước là vì để cô chuyển sang trường D, nhưng bây giờ không thể chuyển kịp nữa rồi, anh cũng không có biểu hiện gần gũi, điều ấy không đủ chứng minh anh không có ý đó sao?
Carol nghĩ, có thể vì hai người ít tiếp xúc, tuy học với anh một học kỳ, nhưng đấy là quan hệ thầy trò: một người đứng trên bục giảng, một người ngồi dưới nghe, anh không có điều kiện đi sâu tìm hiểu con người mình. Chỉ thường xuyên tiếp xúc mới có cơ hội để anh hiểu mình.
Làm thế nào để thường xuyên tiếp xúc với anh? Trong trăm mối suy nghĩ, cô nhớ đến Sally hàng xóm của anh. Trong buổi họp mặt hôm ấy ở nhà Tiền Ba, cô bảo Sally để căn phòng ấy lại, về sau vì cho rằng Jason đã có gia đình, cô cũng không muốn dọn đến ở cùng Sally, cuối cùng cô vẫn chưa nói lại với Sally, không biết Sally đã cho thuê căn phòng ấy chưa.
Carol nghĩ , lâu như thế rồi, chắc chắn Sally đã cho người khác thuê, hơn nữa Sally bảo sẽ chờ ít hôm, nhưng rồi cô không hồi âm, chắc chắn Sally trách cô lắm. Cô biết đấy là cái sai của mình, vì lúc đấy cô mới đến, chưa đăng ký số điện thoại của mình vào danh bạ điện thoại của trường có lưu số điện thoại của Sally.
Quả là thất sách, nếu lúc bấy giờ Sally gọi điện đến, có thể biết Jason độc thân, vì Sally là láng giềng của anh, lại là người cùng quê, tất nhiên sẽ biết anh có vợ hay chưa. Carol dọn đến đấy thì chỉ cách Jason một bức tường, có thể nghe được cả tiếng chân anh, hơn nữa có nhiều lý do để tiếp xúc với anh, ví dụ sang vay mắm vay muối, mượn cả chổi quét nhà, đấy không phải là lý do hay sao?
Carol dễ dàng tìm thấy số điện của Sally trong danh bạ, nhưng lại do dự, sợ Sally hỏi tại sao lúc ấy không có hồi âm, mình sẽ trả lời thế nào? Suy nghĩ hồi lâu, không còn lý do nào, cô quyết định nói dối, vì không biết số điện thoại.
Sally nghe điện, không có biểu hiện không vui. Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Carol thăm dò:
- Căn phòng của chị có còn nữa không?
Đầu kia đường dây hình như Sally cũng hơi ngượng:
- Thật có lỗi với em, chị chờ một thời gian, không thấy em nói gì, chị cho người khác thuê mất rồi, là vì…
Carol ngắt lời Sally, rất thành khẩn:
- Chuyện này chỉ trách em không liên hệ lại với chị ngay. Cảm ơn chị.
Carol đặt máy xuống, rất thất vọng, tưởng như đã có người đưa Carol đi mất.
Qua danh bạ điện thoại nhà trường, Carol còn phải hiện địa chỉ của Sally, cô ghi lại, nhà R/205. Cô tò mò tìm số điện thoại và địa chỉ của Jason, nhưng không thấy. Tuy vậy, có địa chỉ của Sally, cô cũng biết được chỗ ở của Jason.
Ăn cơm tối xong, cô như bị ma sai quỷ khiến, cầm cuốn sách, lên xe buýt của nhà trường, đến trạm xe khu gia đình. Sau đấy giả vờ như đã đi ngang qua, đến nhà R. Trước nhà R là bãi đỗ xe rất lớn, có đông trẻ con đang chơi đùa, thỉnh thoảng lại có người Trung Quốc ra vào. Từ lâu cô đã nghe nói khu gia đình như một phố Trung Quốc, có nhiều người Trung Quốc ở đấy, hình như người Mỹ đọc thân rất thích vào ở ký túc xá nhà trường, lấy vợ có nhà riêng, không ở khu gia đình. Người có trẻ con từ nước khác đến Mỹ đi học mỗi ngày một nhiều.
Carol không muốn để ai thấy mình quanh quẩn ở nhà R, không muốn gặp người quen, gặp họ sẽ hỏi cô đi đâu. Cô vòng ra phía sau nhà R, quan sát địa hình. Phía sau nhà R là một thảm cỏ, phía trước thảm cỏ là một rừng cây, trong rừng cây có con đường sẳt, con đường sắt này hình như vẫn đang hoạt động. Trên thảm cỏ có một kiến trúc giống như một ngôi nhà nhỏ, nhưng không có mái, chăng dây thép, trông như nơi áo quần. Cô nghĩ, áo quần có thể sấy khô cơ mà? Về sau nhớ ra, đấy là phía sau toà nhà, không ai trông thấy, cô có thể làm sân phơi áo quần.
Cô không biết Jason ở căn hộ 204 hay 206, chỉ biết căn hộ 205 là hàng xóm. Tay cô cầm cuốn sách, đứng ở sân phơi, bức tường đó thấp đủ che khuất không để ai trông thấy, nhưng cô có thể trông thấy căn hộ 204, 205 và 206 chênh chếch. Nếu từ trong nhà R qua cửa sổ nhìn ra ngoài, họ sẽ không trông thấy cô. Nếu nhà R cao hơn tí nữa, người ở trên gác có thể trông thấy, nhưng nhà R chỉ có ba tầng.
Cô ngồi ở thảm cỏ, mở sách ra như đang đọc, nhưng thực tế thì đang quan sát hai căn hộ 204 và 206, xem đâu là căn hộ Jason ở. Cô nghĩ, nếu giờ này có người trông thấy cô, chắc chắn họ lạ lắm. Mùa xuân mới đến, vậy mà cô ngồi ngoài trời đọc sách. Hình như rất ít ai ra sau nhà R, chỉ có trẻ con thỉnh thoảng đuổi bắt nhau chạy ra đấy, nhưng cũng chỉ chạy qua. Đang là lúc các gia đình trong nhà R ăn cơm tối, mùi thơm của cơm và thức ăn của một vài gia đình bay ra, giống mùi thức ăn Hàn Quốc.
Không gian âm vang tiếng nói, không biết tiếng nước nào, chỉ cảm thấy lẫn lộn. Carol ngồi một lúc, cũng không biết đâu là căn hộ của Jason. Đang không biết thì chợt nghe tiếng đàn guitar chơi bản Hồi tướng cung điện Alhambra. Cô lắng nghe, cố gắng lắm bẳt xem tiếng nhạc vọng ra từ đâu, cuối cùng cô xác định từ căn hộ 206. Jason ở đấy.
Cô lắng nghe, nhớ lại buổi tối từ sân bay về, cũng là bản nhạc guitar này, nhưng hôm ấy cô đang ngồi cùng anh trong ô tô, anh đang bên cô, trông thấy anh, nếu mạnh dạn có thể chạm vào người anh. Lúc này chỉ có thể nghe tiếng nhạc mà không thấy anh đâu.
Cô nghe một lúc, cảm thấy tiếng nhạc không phát ra từ một băng ghi âm, có lúc giữa chừng bị ngắt quãng, hình như có người đang chơi bản nhạc ấy. Cô lắng nghe, đúng vậy, đúng là có người đang chơi guitar, nhất định là Jason. Có thể hôm ấy dọc đường anh vừa lái xe vừa chơi bản nhạc ấy trong lòng mình.
Cô tìm bản nhạc này trên mạng, tải về máy tính của mình, thường vừa làm bài vừa nghe nhạc. Bản nhạc đưa cô đến gần anh. Không biết bao nhiêu lần cô nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, có thể sẽ không bao giờ quên nổi.
Bóng chiều đã ngả, trời tối dần, các cửa sổ của nhà R đã sáng đèn. Carol ngồi trên thảm cỏ sau nhà R nghe Jason chơi guitar bài Hồi tưởng cung điện Alhambra. Ở một nơi xa nào đó có tiếng tàu hoả chạy trên đường sắt vọng đến, tạm thời lấn át tiếng nhạc. Nhưng chỉ một lúc sau, tiếng tàu hoả xa dần, lại có thể nghe thấy tiếng guitar.
Đến đây ngồi đã trở thành bài học hàng ngày của Carol. Chỉ cần trời không mưa, cô lại cầm cuốn sách đến ký túc xá gia đình của nhà trường, rồi lặng lẽ ra sau nhà R, ngồi ở sân phơi, lặng lẽ nghe Jason chơi guitar bài Hồi tưởng cung điện Alhambra. Cũng có lúc anh chơi bản nhạc khác, nhưng hầu hết thời gian anh chơi bản này, hình như đấy là bản nhạc anh thích nhất hoặc đang tập. Anh thường chơi vào lúc mọi người đang ăn cơm, có thể đó là lúc ồn ào nhất, chơi guitar không làm ảnh hưởng đến ai.
Carol đọc trên mạng được biết, bản nhạc này phải chơi theo phương pháp tremolo. Cô tưởng tượng ngón tay dài của Jason đang lướt nhanh trên những phím đàn, những âm thanh đẹp và buồn từ cửa sổ phòng anh vọng ra, vọng đến thảm cỏ xanh, đến với bầu trời dần tối, đến thẳng con tim Carol.
Không hiểu tại sao vào lúc ấy, lòng cô lại trào dâng nỗi buồn vô cớ, không phải vì bản thân, không phải vì ai đó hoặc một sự việc nào đó, mà từ cuộc sống. Cô nhớ lại một bài thơ từ xưa lắm rồi, không nhớ của tác giả nào, quên mất cả tên bài thơ và chủ đề, chỉ nhớ mấy câu thế này:
Nếu tình yêu chỉ là đau khổ, tại sao phải yêu?
Em cần trái tim anh chỉ vì
em đã dâng hiến tim mình cho anh rồi,
Đúng là khờ khạo…
Carol nghĩ, nên nói rằng, yêu là đau khổ, cho dù đau khổ nào, muốn yêu mà không phải đau khổ, điều ấy là không thể. Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu người yêu và đau khổ. Có biết bao nhiêu người con gái như cô, ẩn náu bên ngoài cửa sổ nhà người mình yêu lắng nghe tiếng đàn nhưng không có cách nào bước vào căn phòng của anh để thổ lộ lời trong tim. Cũng giống với Người con gái của biển cả, chỉ có thê ôm ấp lời của tình yêu, nhìn chàng hoàng tử của mình kết hôn với cô gái khác.
Mỗi lần như thế, cô cảm thấy mình như người lữ hành già yếu, đang chậm bước bên những bức tường đổ nát của cung điện Alhambra đẹp cổ kính, tiếc nuối và cảm khái muôn phần. Đã có trăm ngàn thế hệ đau khổ vì yêu, tiếc nuối một tình yêu cứ lướt qua trước mắt Carol, bên tai cô vang lên lời nói của Sở Thiên:
Trong cuộc đời ai cũng muốn có một tình yêu hoàn mĩ, một kết cục hoàn mĩ, nhưng yêu thường để lại tiếc nuối. Tiếc nuối cái đẹp trong tình yêu là chủ đề vĩnh hằng của tác phẩm văn học. Phần lớn thơ ca và tiểu thuyết ca n*** yêu đều viết về sự tiếc nuối cái đẹp trong tình yêu. Viết về một người yêu nhưng không biết có được yêu lại tương ứng hay không. Đã yêu nhau rồi, lại viết về nỗi khổ chờ đợi, nỗi khổ nhớ nhung lúc xa nhau. Yêu không lấy được nhau, bị cuộc sống, bị cái ૮ɦếƭ ngăn cách, đã được không biết bao nhiêu bài thơ khúc hát xót xa ca ngợi. Tiếc nuối tình yêu đẹp là nỗi đau vĩnh hằng trong tim người đang yêu, là tình yêu vĩnh hằng dưới ngòi Pu't của các nhà văn.
Tiếng đàn của Jason, những dòng chữ của Sở Thiên, gió nhẹ đầu xuân và ánh trăng tạo nên bức tranh cảm thương, buồn lắng sâu xa, thôi thúc Carol rơi nước mắt. Cô cứ mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, vì nỗi đau tình yêu, vì tiếc nuối một tình yêu, vì bạn, vì tôi, vì chàng, vì nàng, vì tất cả những ai đau khổ vì yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc