Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Chương 20

Tác giả: Ngải Mễ

CAROL CẢM THẤY NGUY HIỂM, lý trí mách bảo cô nên bỏ chạy, nhưng Carol như đã say, mơ hồ theo Phong đến bên ô tô. Phong kéo ghế lùi về phía sau, ngồi lên, ra hiệu cho Carol ngồi vào giữa hai chân mình rồi từ phía sau ôm ngang người cô, nói:
- Đừng sợ, mình chỉ muốn để bạn nghe một bài hát thôi. Bài hát của Lưu Đức Hoa, cũng cũ lắm rồi, tiếng Trung Quốc của Lưu Đức Hoa cũng không chuẩn, nhưng mình rất thích ca từ, giống như cuộc sống của chúng ta, cho nên mình nghe cả trăm lần không biết chán.
Kiếm tìm và kiếm tìm
Biến mất trong lặng im
Không tìm thấy trong ký ức
Không tìm thấy sự thật nơi ký ức
Một đời một kiếp đã qua
Em đã mất đi tất cả
Đau thương và giận hờn anh đã mất em
Không dễ gì chia xa
Có thể không còn tương thân tương ái
Đau thương và giận hờn anh mất em
Duyên cạn tình sâu không như ý
Em và anh cùng yêu thương
Xin chờ kiếp sau
ta viết lại câu chuyện tình.
Đời đời kiếp kiếp
Trong giấc mơ vô cùng vô tận.
Tình cờ lật giở trang nhật ký
Gặp lại câu chuyện xưa
Từng đoạn từng câu nhắc lại
Chẳng còn ý nghĩa
Đau khổ và giận hờn anh mất em
Không dễ gì chia xa
Có thể không còn yêu thương
Đau khổ và giận hờn anh mất em
Duyên cạn tình sâu không như ý
Em và anh cùng thương yêu
Xin chờ kiếp sau
ta viết lại câu chuyện tình.
Phong mở đi mở lại mấy lần bài hát và hát theo, đổi câu “em đã mất đi tất cả” thành câu “anh đã mất đi tất cả” rồi áp mặt vào lưng Carol, im lặng rất lâu. Carol thấy lưng nóng ấm, không biết có phải Phong đang khóc.
- Chúng ta ra bờ hồ nhé, ngồi trong xe bức bối quá. - Phong nói, lại đưa Carol ra bờ hồ.
- Bạn có buồn ngủ không? - Phong hỏi. - Nếu buồn ngủ mình sẽ ôm để bạn ngủ một lúc. Mình không muốn về khách sạn, muốn ngồi với bạn một đêm. Cuộc đời này sẽ không còn cơ hội ngồi với nhau như thế này nữa đâu.
- Tại sao không? Phong biết trường của mình rồi, sau này đến đấy tìm mình.
Phong cười, nói:
- Mình cũng muốn vậy, nhưng… Nếu bạn biết mình xấu xa đến mức nào bạn sẽ không nói như vậy.
Đêm hôm ấy hai người ngồi ôm nhau bên hồ. Phong kể chuyện của mình, nhưng có thể nhận thấy Phong không nói ra những chuyện nghe phải nhức tai. Phong cũng bắt Carol kể lại chuyện thời sinh viên trong trường đại học B, kể thật chi tiết. Carol nói đến bất cứ một toà nhà nào, một hồ nước nào trong khuôn viên nhà trường Phong đều biết, thỉnh thoảng lại ngắt lời Carol:
- Có phải toà nhà màu đỏ ở phía tây hồ không?
- Có phải vườn hoa ở khoa Hoá không?
- Tại sao Phong thông thạo trường B như vậy? - Cô hiếu kỳ hỏi, ngờ rằng mấy năm nay Phong cũng học ở đại học B.
Phong cười:
- Vì đại học B là giấc mơ của mình. Kiếp sau mình sẽ học ở đấy, bạn cũng học ở đại học B nhé, nghe thấy không? Nhưng nếu bạn muốn học trường khác cũng được, bạn phải báo cho mình biết sớm, kẻo rồi bỏ nhỡ.
Nghe Carol nói sắp ra nước ngoài, Phong thở dài:
- Vậy là càng ngày càng xa, linh hồn có cần visa không nhỉ?
Phong nói đến kiếp sau, nói đến linh hồn, Carol thoáng sợ hãi, không biết Phong có ý nghĩ gì. Phong ôm Carol vào lòng như ôm một đứa trẻ.
- Ngày mai bạn có phải đi làm không? Bạn ngủ đi một lúc, mình không xâm phạm bạn đâu.
Carol cười, không nói gì.
- Mình rất muốn hôn bạn. - Phong đưa đầu ngón tay sơ qua làn môi Carol, nói. - Chưa bao giờ mình hôn môi một cô gái nào, mình chưa hôn ai, mình ℓàм тìин với bọn nọ, nhưng chưa bao giờ hôn, cho nên làn môi mình vẫn sạch, đấy là nơi sạch sẽ duy nhất trên người mình, có thể tự sâu đáy lòng để phần bạn vị trí ấy, biết sẽ có ngày…
Phong nói, rồi hôn lên môi Carol, lưỡi nhẹ mở làn môi và hàm răng Carol, lùa vào tận trong miệng, say sưa, nồng cháy… Carol có cảm giác chóng mặt, không biết phải làm như thế nào, cứ để Phong hôn, có cảm giác như Phong hút hết иộι тạиg và linh hồn mình.
Một sự kích động như chưa tùng có, Carol rất muốn Phong hành động thêm. Carol chợt nhớ vừa nãy Phong nói đến giấc mơ thời niên thiếu, muốn để Carol cầu xin Phong ℓàм тìин, vậy là Carol nắm lấy thời cơ, thở gấp, nói:
- Nếu Phong muốn, chúng ta về xe…
Phong mỉm cười:
- Cám ơn bạn, bạn đã làm tròn giấc mơ thời niên thiếu của mình rồi, cuối cùng bạn đã tự nói ra điều ấy, nhưng mà… - Phong lắc đầu. - Thế này là đủ lắm rồi. Con người mình bẩn thỉu lắm, hãy để cho thế giới này còn lại một cô gái không dính bẩn, để lại cho bạn chút ký ức trong sáng, cũng là để lại ký ức trong sáng cho mình. - Rồi Phong khẽ hát. - Duyên cạn tình sâu không như ý, em và anh cùng yêu thương, xin chờ kiếp sau ta viết lại câu chuyện tình…
Từ đấy Carol không còn gặp Phong. Phong không để lại số điện thoại, cũng không liên hệ. Phong biết trường của Carol, nếu muốn tìm Phong sẽ tìm được. Carol không biết Phong ở đâu, thậm chí không biết Phong còn sống nữa không. Carol tin rằng hôm ấy Phong đến khách sạn là để từ biệt mình.
Trái tim Carol vẫn còn trẻ, cuộc sống vẫn còn bận rộn, không thể chỉ lo lắng cho Phong, nhưng có lúc nhớ đến Phong, tận sâu đáy lòng cảm thấy ân hận, có cảm giác không đủ sức chống lại số phận. Carol rất muốn giúp Phong thoát khỏi cuộc sống kia, nhưng Phong trở nên quá xa lạ rồi, Phong kể lại cuộc sống mấy năm qua khiến Carol có cảm giác sợ hãi và ghê tởm.
Có lúc Carol sợ Phong bị AIDS, nghe nói hôn cũng có thể lây nhiễm. Tuy Carol thấy nghi ngờ Phong như thế là không tốt, nhưng cô vẫn đi xét nghiệm, thấy không làm sao mới thật yên tâm. Carol rất lo cho Phong, sống như Phong tuy không nhiễm AIDS nhưng cũng chẳng sống được bao lâu.
Carol biết, hiện tại Trung Quốc có nhiều thanh niên sống như Phong, hơn nữa lại rất tự hào với cuộc sống vừa buôn bán bất hợp pháp, vừa buông thả, muốn chơi bao nhiêu gái thì cứ mặc sức chơi, khoác lác mình đã lên được cấp nào, tự hào đã chơi được bao nhiêu cô gái.
Carol viết lại câu chuyện ấy, qua Lời thì thầm gửi cho Sở Thiên, mong nhà văn viết lại câu chuyện về Phong, để nhiều người biết, nhắc nhở mọi người đừng hại mình, hại người. Không biết tại sao trước nhà văn Sở Thiên, cô không cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ và tình cảm sâu kín của mình, cô cảm thấy Sở Thiên hiểu mình, kiên trì lắng nghe, giải đáp đầy thiện chí, giống như một người cha, người anh, giống như người thầy, người bạn tốt.
Carol cũng viết chút ít về câu chuyện của ông ấy, vì cô nghĩ sở dĩ Phong như ngày hôm nay cũng là bởi ông ấy gây nên, nếu không có chuyện trăng hoa của ông ấy sẽ không có chuyện cô giáo chủ nhiệm lớp nhắc nhở. Nếu cô giáo chủ nhiệm không nhắc nhở, Carol sẽ không đoạn tuyệt với Phong, thành tích học tập của Phong cũng sẽ không sút kém, Phong sẽ thi được vào trường đại học tốt hơn, trở thành người tốt. Cô nói với nhà văn Sở Thiên, chuyện của Phong là gánh nặng trong lòng, mỗi lần nhớ đến Phong lại cảm thấy chính mình đã gián tiếp hại Phong.
Một hôm sau, Carol nhận được thư trả lời của Sở Thiên.
Vô cùng xúc động bởi câu chuyện của bạn và Phong. Bạn viết rất hay, câu chuyện thật cảm động, tôi không thể viết gì hơn, bởi đó là trải nghiệm của chính bạn. Bạn có thể đổi tên nhân vật, đăng câu chuyện lên mạng. Nhất định sẽ có nhiều người đọc và từ đó rút ra những bài học cho chính mình. Nếu có thể liên hệ được với Phong, nên hỏi ý kiến của anh ấy trước.
Bạn không phải tự trách mình nhiều, tình huống lúc ấy với những gì bạn làm có thể nói đó là quyết định đúng đắn. Cho dù cô giáo chủ nhiệm không nói những điều đó, thời kỳ trung học phổ thông vẫn cần thiết lấy học tập làm đầu. Nếu lúc đó hai bạn bắt đầu nói chuyện yêu đương, có thể không cứu được Phong mà bạn cũng sẽ bị cuốn vào sự việc. Không cần thiết phải ân hận vì chuyện đó, ân hận cũng không thay đổi được gì, chỉ tạo nên gánh nặng tinh thần cho bạn, nếu đến mức độ không rút chân ra nổi sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, rất có thể nguy hiểm đến sinh mạng
Phong nói đúng, ai cũng có thể thất tình, nhưng không phải ai cũng tụt lại phía sau, mọi người phải tự chịu trách nhiệm với bản thân. Đứng trước những mất mát của người khác, sự bất công của xã hội, sự tấn công vào số phận, chúng ta không nên huỷ hoại cuộc sống của bản thân mình để trả thù, phản kích. Tự mình tụt lại phía sau không giải quyết được vấn đề, cũng không thể trả thù được số phận hoặc đưa người chịu đau khổ về với chúng ta. Có thể, sự trả thù tốt nhất là sống thật tốt, sống tốt hơn.
Hãy nhớ lại một câu chuyện cười: Ông nội đánh mắng cháu; con của ông nội, tức là cha của đứa cháu trông thấy, không biết phải trừng phạt cha mình như thế nào, vậy là đành tự đánh vào đầu mình, rất giận dữ nói: “ông đánh con tôi, tôi đánh con ông”.
Có thể nhiều lúc chúng ta giống như đứa con tự đánh vào đầu mình.
Carol đọc thư của Sở Thiên, nhất là câu chuyện vui kia chợt bật cười, cô thấy Sở Thiên nói rất đúng, tự tụt hậu không thể đền đáp được người làm tổn thương mình, chỉ có thể làm hại chính mình. n hận không thể bù đắp, chỉ có thể làm tăng thêm gánh nặng tư tưởng cho chính mình.
Carol nhớ lại câu nói tình cảm của Sở Thiên: Bất cứ một tình cảm nào, một khi đến độ không thể rút chân ra nổi đều dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, rất có thể nguy hiểm đến sinh mạng.
Cậu nói như hồi chuông cảnh tỉnh vang bên tai. Cô nghĩ, tình cảm của mình đối với Jason đã đến độ không thể rút ra nổi, mình phải tìm cách rút ra, nếu không, sẽ tự huỷ diệt chính mình. Nhưng khi nghĩ như vậy, Carol phát hiện mình không còn quyến luyến Jason nữa rồi. Cô dành nhiều thời gian để lên mạng đọc truyện Người này không có chuyện, viết Lời thì thầm, cùng Khiết Tâm thảo luận về Sở Thiên và truyện của tác giả.
Carol cảnh giác suy nghĩ, phải chăng mình đã mê Sở Thiên? Độc này chưa giải lại nhiễm thêm một độc khác chăng?
Trong thời gian này Carol cơ hồ không gặp Jason, chỉ hai lần gặp anh ở thư viện khoa học tự nhiên. Vì hàng ngày muốn đọc truyện của Sở Thiên, ngồi vào sofa, Khiết Tâm thì vẫn chiếm cái máy tính kia, cố phải sang thư viện khoa học tự nhiên, ở đấy cũng có một máy tính có chữ Trung Quốc. Carol tình cờ phát hiện, từ đấy cô đều đến ngồi ở cái máy tính ấy. Có lúc đã có người ngồi, nếu là nam giới, cô nở nụ cười đề nghị anh đổi sang máy khác, nói chung đều thành công. Nếu là nữ, tình hình có phần khó khăn hơn, cô kia sẽ không nhận cái cười của cô. Carol đành khẩn khoản cầu xin đổi sang máy khác, nói chung họ đều đổi, cũng có người nhìn cô tưởng cô như người bị thần kinh.
Một buổi sáng cô đến thì thấy đã có người chiếm cái máy tính ấy rồi, cô định đến nở nụ cười thì phát hiện đấy là Jason. Carol ngượng, vờ nở nụ cười, bối rối, đứng ngây ra.
Jason nói với cô:
- Cô đến sớm thế? - Thấy Carol không đi mà cũng không nói gì, cứ sững sờ nhìn anh, anh cười, hỏi - Thế nào? Gặp ma à?
- À, em… định bảo anh đổi sang máy khác, nhưng…
- Cô định ngồi máy này à? Được thôi, anh sẽ thoát ra. - Nói xong anh đứng dậy, nhường chỗ cho Carol.
Carol rất cảm kích, cười với anh, ngồi vào vị trí của anh vừa nhường, mở ngay chuyện Người này không có chuyện, trước khi đọc còn nhìn theo bóng Jason đã đi xa, không biết tại sao cảm thấy xấu hổ, tưởng như lén người yêu đi gặp bạn trai.
LẦN THỨ HAI cũng gặp Jason tại thư viện khoa học tự nhiên. Sáng hôm ấy sắp đến giờ Sở Thiên đăng truyện lên mạng Carol mới được rảnh rỗi, cô chạy như bay đến thư viện, giành cái máy có phần mềm chữ Trung Quốc, gần đến nơi thì thấy Jason ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ, đang dùng laptop của mình.
Cô biết thư viện có mạng không dây, sinh viên có thể đem máy tính cá nhân đến truy cập. Nhưng máy tính của Carol tương đối nặng, hơn nữa hình như thẻ mạng không dây của cô đang có vấn đề, nếu cố dùng bị đứt mạng thì phiền phức, cho nên cô ít khi đem theo nó.
Carol đến bên anh, lên tiếng chào:
- Morning.
Hình như anh đang chú ý làm việc gì đó, chợt nghe thấy tiếng Carol, anh giật mình, nhưng lập tức trấn tĩnh, cười hỏi cô:
- Thế nào, định đến chiếm máy tính kia à? - Nói xong, anh nhìn về phía máy tính. - Đã có người nhanh chân chiếm mất rồi. Đừng đuổi người ta nữa, cô chờ một lúc, anh để máy tính của anh cho cô dùng. Anh ra ngoài hút thuốc.
Carol rất phấn khởi gật đầu, đứng bên cạnh chờ anh. Anh nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ, nói:
- Có thể dung guest để đăng nhập, không cần mật khẩu.
Carol vội vào mạng, tìm được đường link, đến chuyên mục Làng tiểu thuyết.
Người này không có chuyện đã đi được quá nửa, Sở Thiên đang viết về một chuyện tình. Tuy tác giả nói mình là người “mù yêu”, “mù tình”, mời người khác viết giúp đoạn này, nhưng đến khi tác giả viết lại rất xúc động. Một cư dân mạng bình luận: “Ngữ điệu bình thường, nhưng đọc say sưa, không dứt ra nổi”.
Đó là đặc điểm truyện của Sở Thiên, tác giả kể rất bình thường, nhưng từng nhân vật đều rất nổi bật, sống động.
Chuyện tình giữa Liễu Thanh và một anh chàng đẹp trai ở sát nhà, tên là Tần Minh. Tuy tác giả không miêu tả vẻ bề ngoài của Tần Minh, nhưng thông qua cái nhìn của Liễu Thanh, Carol có thể hình dung anh nào cao lớn, đẹp trai, biết chơi violon những bản nhạc buồn, hết sức dịu dàng, tinh tế, hiểu lòng người, và giàu tình cảm. Đẹp trai, tình cảm, hiền lành đó là hình tượng chàng công tử bạch mã lý tưởng của Carol, cho nên cô rất thích chuyện tình này, mỗi tập như vậy cô đọc vài ba lượt, có lúc đọc lại phần trước đó.
Đọc Tần Minh nhưng trước mắt Carol hiện lên hình ảnh Lộ Vĩ, râu vừa cạo nhưng dưới cằm còn xanh, phong độ ngời ngời, rất hiểu lòng người. Sở Thiên đã nói, câu chuyện tình này về cơ bản là thật, chuyện xảy ra từ mười năm trước, một học sinh của Liễu Thanh đã viết chuyện này và đã đăng trên một tạp chí trong nước. Tần Minh lớn hơn Liễu Thanh một giáp, theo đó, lúc xảy ra chuyện này Tần Minh ba mươi tuổi, đến bây giờ anh có thể gần năm mươi, tầm tuổi Lộ Vĩ. Carol nghĩ, Tĩnh Thu có thể là nguyên mẫu của Liễu Thanh và Lô Vĩ là Tần Minh, nhưng cô thấy Jason không giống với Trịnh Bình. Carol biết, phỏng đoán như vậy thật buồn cười, nhưng lại rất say mê các nhân vật, cho nên không tránh khỏi đối chiếu với những người chung quanh hoặc đặt mình vào những vị trí đó.
Carol rất thích đọc hai loại chuyện, loại thứ nhất gồm những người và việc mà cô chưa thấy, chưa nghe, chưa trải qua bao giờ, cô thích những cảm giác mới lạ, có thể tăng thêm tri thức và kiến thức; một loại nữa là những chuyện cô đã trải qua, ác liệt, cách nhìn nhận và cảm giác giống với mình, cảm thấy thân thiết, thì ra ở đời còn có nhiều người có cảm nhận và tâm trạng giống với mình. Cảm giác mới lạ và giống với mình đó là hai động lực để Carol đọc truyện.
Cô đọc Người này không có chuyện là vì có cảm giác giống với mình, nhiều tâm tư và trải nghiệm của Liễu Thanh giống với tâm tư và trải nghiệm của cô. Chí hướng và nỗi đau trong tình yêu, thích những người đẹp trai, cởi mở, dịu dàng, tình cảm, đó là những điểm giống nhau giữa Carol và Liễu Thanh. Cho nên những vui buồn của Liễu Thanh cô đều cảm thông, tình yêu của Liễu Thanh và Tấn Minh giống như tình yêu giữa Carol và Jason, điểm khác nhau đó là Liễu Thanh đã có chồng, Tần Minh thì chưa vợ. Nỗi đau đối với những sự việc có thể thấy nhưng không thể giống như điều Sở Thiên hỏi cô rồi viết ra thật tỉ mỉ.
Đoạn hôm nay tác giả viết về việc Tần Minh dọn đi khỏi căn hộ kế bên nhà Liễu Thanh, trước khi đi anh tặng Liễu Thanh cây 乃út và cuộc băng ghi âm để đáp lại cái chăn và vỏ gối Liễu Thanh tặng anh. Trên băng ghi âm có bài hát Người con gái của biển cả do anh sáng tác và hát. Sau khi anh đi, Liễu Thanh thấy trên cán 乃út có khắc hai chữ “tuỳ duyên”. Nghe bài hát Người con gái của biển cả Liễu Thanh biết anh đã kín đáo nói với cô, giữa hai người không có duyên phận, cho nên bảo với Liễu Thanh hãy theo với duyên phận, không nên gượng ép. Liễu Thanh rất buồn, nhưng không trách gì Tần Minh, biết rằng mình đã có chồng, anh không thể yêu.
Tiếp đó là một đoạn văn rất đẹp, Carol đọc, trào nước mắt: “Nàng nghe bài hát Người con gái của biển cả cảm giác của mình đang nhẹ bay lên, bay qua cửa sổ, qua khuôn viên nhà trường, đắm ánh trăng, bay đến nhà chàng, nhẹ nhàng đậu bên cửa sổ phòng chàng, qua lớp kính, nàng thấy chàng đang ngủ. Chàng đang ngủ yên, một cánh tay để ra ngoài, tưởng như đợi chờ người con gái thân yêu đến gối lên đấy. Nàng biết mình không thể làm người con gái gối lên cánh tay chàng, chỉ còn biết lặng lẽ canh bên cửa sổ phòng chàng, không lời lẽ, không động tác, tậm chí không cả nước mắt, cứ lặng lẽ ngắm nhìn chàng ngủ, cho đến khi ánh trăng trong trẻo dần tan và ánh sáng ban mai dần xuất hiện…”.
Carol nhớ lại mình cũng có nhiều đêm giống như Liễu Thanh, theo đôi cánh ảo tưởng bay đến với Jason, đứng bên cửa sổ phòng anh, ngắm anh ngủ, tưởng như Sở Thiên viết về mình. Cô không cầm nổi nước mắt, rút dây máy tính, ôm máy chạy sang phòng đọc cá nhân.
Đó là những phòng nhỏ chừng bốn thước vuông, dành cho những sinh viên cần yên tĩnh đọc sách, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, đủ cho một người sử dụng. Carol vào một phòng, đóng cửa, lại đọc tiếp truyện, cảm nhận tâm tình Liễu Thanh lúc bấy giờ. Người thân yêu đã dọn đi, tình yêu cũng trở thành bong bóng. Nỗi đau khôn cùng!
Cô cảm thấy Sở Thiên đang ở đâu đó lặng lẽ quan sát cô nên mới có thể viết ra tất cả những gì thật chi tiết đến như vậy. Có thể chăng, Sở Thiên là thiên sứ bay trên trời cao kia, trông thấy nỗi đau tình yêu của cô để rồi viết ra, khiến cô hiểu rằng trên đời này có người hiểu được tâm tình mình như vậy đấy.
Carol biết, có thể giải thích Sở Thiên viết ra những điều mà tác giả biết về một cô gái nào đó, giống như bản thân cô, yêu say đắm một người mà biết rằng mình không thể đến được, giống như Người con gái của biển cả ôm ấp một tình yêu không thể thổ lộ, lặng lẽ, lặng lẽ yêu một người biết rằng sẽ đi lấy người khác, biến cô ta thành bọt bong bóng không bao giờ phục sinh. Thật ra từ xưa đến nay, cổ kim đông tay, có biết bao nhiêu người con gái si tình phải chịu đựng đau khổ như thế này rồi.
Carol vừa đọc truyện vừa chảy nước mắt, không chú ý Jason đến lúc nào, anh đứng ở cửa, nhìn cô qua lớp kính. Một lúc sau anh gõ cửa, hé mở, đưa cho cô một tệp khăn giấy.
Carol rất ngượng, mời anh vào. Anh tỏ ra quan tâm, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Carol lấy khăn giấy anh đưa lau nước mắt, cười tự trào:
- Không sao, đọc truyện quá say mê.
- Đọc sách đến nỗi phải khóc, lo buồn thay cổ nhân à? Truyện gì mà làm cô buồn đến thế?
Carol chỉ vào máy tính, nói:
- Truyện Người này không có chuyện, nhưng anh đừng tin không có chuyện, thật ra là có rất nhiều chuyện, nhất là đoạn viết về tình yêu, xem ra rất nhiều cư dân mạng yêu nhân vật Tần Minh trong truyện, sự thật là yêu tác giả Sở Thiên, viết về con người Tần Minh còn hơn cả Tần Minh.
Jason nhìn Carol với vẻ đồng cảm, lo lắng nói:
- Cô không nghe nói à, truyện là bịa như thật đó sao? Cô đọc truyện của người ta mà buồn, vậy chuyện của mình thì thế nào?
- Chỉ vì liên hệ đến bản thân mới buồn như vậy. - Carol nhìn Jason cảm thấy anh không hiểu cô đang nói ai, nói như trách móc. - Đáng tiếc, nam nhân vật lại không biết tình cảm của nữ nhân vật. Cánh con trai các anh thật ngốc nghếch, con gái chảy nước mắt vì các anh, vậy mà các anh không hay biết gì.
- Ôi, vơ đũa cả nắm. Trách làm gì những người như Tần Minh làm liên lụy đến cánh con trai. Cô nói xem nào, cô định xử phạt Tần Minh thế nào anh sẽ giúp cô.
Carol cười to, tỏ ra không bằng lòng:
- Vừa rồi anh nói, truyện là bịa, Tần Minh là nhân vật trong truyện, anh làm sao trừng phạt được? Anh lôi nhân vật từ trong truyện ra đánh một trận à? - Carol nghĩ, có thể anh không đọc truyện này, nếu không anh sẽ không nghĩ đến xử phạt một nhân vật tốt như Tần Minh. Carol hỏi. - Anh đã đọc truyện này chưa?
- Anh đã qua cái tuổi đọc truyện tình rồi.
Carol cười châm biếm:
- Có thể con trai bọn anh không có tuổi đọc truyện tình, các anh chỉ đọc truyện võ hiệp, chỉ quan tâm đến những gì xa tít tận cổ xưa, những gì gần ngay trước mắt thì không xem, không thấy.
- Chuyện xa tận chân trời chẳng liên quan gì đến bọn anh, chỉ quan tâm một chút, ồn ào một lúc, nói chung cũng chẳng ảnh hưởng gì. Những chuyện ngay trước mắt, nếu biết không làm được gì thì cũng chỉ nhìn mà không thấy. Hôm nay cô không phải lên lớp à?
Carol nhìn đồng hồ:
- Ôi thôi, muộn giờ rồi. Cám ơn cái máy tính của anh, em lên lớp đây. Xin lỗi, phải để anh tìm.
Giờ học hôm ấy Carol vẫn nghĩ đến câu chuyện. Nửa phần đầu của Người này không có chuyện sắp hết, Sở Thiên bảo viết xong phần đầu sẽ nghỉ hai tháng để đi “đốn củi”, sau đấy sẽ viết tiếp phần hai. Nghe tin ấy Carol rất buồn, giống như nghe tin Jason học kỳ sau không dạy tiếp nữa, cứ bàng hoàng ngẩn ngơ, không biết những ngày không có Người này không có chuyện sẽ sống thế nào?
Cô gửi cho tác giả Sở Thiên qua kênh Lời thì thầm, hỏi trong hai tháng đó có còn Lời thì thầm nữa không. Tác giả bảo vẫn có thể, cô mới yên tâm. Vì ít nhất thông qua Lời thì thầm cô biết tác giả đang ở đâu, không đến nỗi như diều đứt dây bay mất hai tháng, không biết có còn bay trở lại nữa không.
Carol nhớ, trên mạng cô được biết Sở Thiên chưa có vợ, sinh vào những năm bảy mươi, vậy anh ta nhiều lắm cũng chỉ ba mươi lăm tuổi, trẻ hơn Jason. Cô cảm thấy con người Sở Thiên tinh tế hơn Jason, vì rất hiểu tâm lý con gái, không cần phải nhắc nhở cũng có thể biết tâm tư con gái, thuộc loại người có thần giao cách cảm.
Về mặt này Jason kém hơn, sự dịu dàng và quan tâm của anh chỉ thể hiện ở bề mặt, chỉ ở nhu cầu trong cuộc sống thực tế, không phải ở nhu cầu tinh thần, tình cảm. Cần giúp đỡ, anh sẵn sàng giúp đỡ, không có cảm nhận người khác lưu luyến và yêu mếm, có thể anh không chú ý người được giúp đỡ là người có máu có thịt, có tình cảm, có tính cách.
Carol cảm thấy cần chú ý đến Sở Thiên, vì Sở Thiên không như Jason là người đã có vợ có con, ít nhất yêu Sở Thiên không có cảm giác tội lỗi, hơn nữa Sở Thiên quan tâm đến tâm hồn và tinh thần mọi người, rất có thể làm bạn tâm giao. Có điều không biết Sở Thiên có đẹp trai không, trên mạng anh ta bảo mình “trông rất thường”. Có người hỏi xin ảnh anh qua mạng, anh ta trả lời: “Tôi chi có mấy tấm ảnh trông thường hơn cả thường, hãy cố gắng!”, khiến cô bật cười.
Nhưng cô không tin Sở Thiên “trông rất thường”, vì người ta vẫn nói văn là người, một người viết ra những câu chữ đẹp, xúc động lòng người, tuyệt đối không thể xấu như ma ʍúŧ được. Nếu Sở Thiên đẹp trai như Jason thì thật tuyệt vời.
Carol lại nghĩ, tốt nhất Sở Thiên đừng đẹp trai như vậy, tài năng và trí tuệ như Sở Thiên cộng thêm cái đẹp trại, dịu dàng của Jason thì mình sống sao nổi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc