Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Chương 02

Tác giả: Ngải Mễ

KHÔNG BIẾT CAROL, phải gắng gượng thế nào cho đến lúc tan học về nhà mà không khóc, cũng không báo cáo cô giáo, mà như không nghe thấy, không có phản ứng gì đối với Lâm. Từ lâu Carol đã biết, có ai đó nói gì với mình, mong mình tức giận, mình càng tức giận thì họ càng vui mừng, nếu mình mặc kệ, người ta sẽ cụt hứng, chán, không trêu chọc gì mình nữa.
Trực giác mách bảo Carol, câu chuyện thằng Lâm nói thì ai cũng thích nghe, nếu nó báo cáo với cô giáo, có thể cô giáo cũng rất hứng thu, liền đi thăm dò. Cứ coi như thằng Lâm kia nói không đúng sự thật, cô giáo điều tra trong lớp học, sau đấy thằng Lâm làm kiểm điểm, xin lỗi trước cả lớp, như vậy càng làm ồn ào khắp nơi. Dù là thật hay không, mọi người sẽ xem Carol là con một người đểu cáng, không ra gì.
Carol không nói gì. Về đến nhà, vừa gặp mẹ, nó không chịu nổi:
- Mẹ, bố thế nào mà mọi người bảo là đểu cáng?
Nó phải cố gắng lắm mới kể lại cho mẹ nghe câu chuyện của thằng Lâm nói, tuy nó chưa hiểu dụ dỗ để ngủ với một cô gái, cái từ nặng nề luật pháp vẫn dùng, nhưng những từ thô tục dễ hiểu như đểu cáng, làm to bụng đi liền nhau thì dù không hiểu trong bụng cũng ngầm hiểu.
Nó cứ nghĩ mẹ sẽ nổi trận lôi đình chửi mắng thằng Lâm nói năng nhảm nhí, nhưng mặt mẹ tái đi, hỏi:
- Ai bảo với con như thế?
- Thằng Lâm.
Nghe đến cái tên Lâm, mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có thể bạn ấy là con bác Cương, đồng nghiệp cũ của bố, mẹ không biết nó học cùng với con, để rồi mẹ xin chuyển con sang trường khác.
- Có đúng bố đểu cáng không, mẹ?
- Tất nhiên không phải, là do cô sinh viên kia tự đến với bố. - Mẹ giải thích thêm. - Thật ra cô kia cũng không phải là trẻ con, không thể nói là bị dụ dỗ. Nếu dụ dỗ thì bố đã vào tù từ lâu rồi. Cô ấy cũng là cô giáo, đến trường của bố để học thêm, đều là người lớn cả. Nhưng với việc ấy, người đàn ông không thể chối bỏ trách nhiệm, dù người con gái quyến rũ cũng không thể *** người đàn ông làm chuyện kia. Bây giờ mẹ có nói con cũng không hiểu, con lớn lên sẽ hiểu thôi.
- Con lớn lên cũng không thèm hiểu loại người đó. Bố không cần mẹ con ta, vậy mà mẹ còn nói thay cho bố?
- Không phải bố không cần mẹ con ta, chẳng qua chỉ nhất thời sa sẩy. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một khi đã bén rồi khó mà dập tắt được.
Vành mắt mẹ đỏ hoe, cuối cùng chỉ nói thêm một câu:
- Lớn lên con sẽ hiểu, bố cũng là người đáng thương. Bố rất muốn về thăm con, nhưng cô kia không cho.
Carol không nói gì nữa, tuy còn nhỏ nhưng đồng cảm với mẹ, có cảm giác trong chuyện này mẹ rất hồ đồ, hồ đồ còn hơn cả một học sinh trung học như mình. Carol đối với ông ấy chỉ có thù hận, lập luận của nó cũng rất đơn giản: nếu ông ấy thật lòng yêu hai mẹ con mình thì không yêu cô kia, nếu yêu cô kia, vậy thì ông ấy không yêu mình và mẹ. Tại sao một điều đơn giản như vậy mà mẹ cũng không nhận ra? Lúc nào mẹ cũng nói con lớn lên rồi sẽ hiểu, nếu lớn lên mà ngu ngốc đến mức không biết căm giận ông ấy thì thà rằng không lớn lên còn hơn. Càng lớn càng hiểu đạo lý, không phải càng lớn càng hồ đồ.
- Mẹ không cần chuyển trường cho con đâu. – Carol nói. – Con sắp thi lên trung học phổ thông rồi, con tin rằng mình sẽ thi được vào trường trung học số Một, thằng Lâm sẽ không thể thi nổi đâu.
Đúng như vậy, Carol thi vào được trường trung học số Một, trường điểm của thành phố, còn thằng Lâm không biết đã thi vào trường phế liệu nào đó ở ngoại thành. Nhưng Carol không thể xóa nhòa được cái tên Vương Lâm trong ký ức, nó rất giận thằng Lâm, vì đã làm rối cuộc sống vốn rất bình lặng của nó, dồn nó đến trước một sự việc đau lòng, không mấy ai nhắc đến chuyện ấy với nó. Bây giờ người ly hôn càng ngày càng nhiều, gia đình độc thân cũng không ít. Nhưng là con gái của một người quyến rũ là quá nặng nề, một nữ sinh trung học thật khó mà chịu đựng nổi.
Carol cố gắng ngẩng cao đầu làm người, nó viết lại mọi chuyện trong sự tưởng tượng phong phú: Bố là người đàn ông hiền từ đáng yêu, dạy học xa nhà, bố rất yêu thương hai mẹ con nó. Có rất nhiều nữ sinh viên bày tỏ tình yêu với bố, vì bố cao lớn đẹp trai, phong độ ngời ngời, nhưng bố không hề rung động.
Câu chuyện thêu dệt rất chân thật, có sức thuyết phục, có lúc Carol không phân biệt nổi đâu là sự thật, đâu là câu chuyện tự thêu dệt. Nhưng không có bố ở cạnh bên là sự thật không thể che giấu, ngay cả Carol giàu sức tưởng tượng cũng không thể không thấy, cho nên nó đành phải phát huy sức tưởng tượng, tiếp tục thêu dệt: Bố không may bị ung thư, phải đấu tranh hết sức cực khổ với bệnh tật, cuối cùng không chống nổi bệnh ung thư và qua đời. Carol tưởng tượng tình tiết bố bị ung thư thật sinh động, mấy lần phải rơi nước mắt.
Mấy năm học ở trung học phổ thông, Carol hầu như không bực tức đau khổ vì ông ấy, nhưng bỗng một hôm, cô giáo chủ nhiệm lớp gặp nó, rất lo lắng, nói:
- Cô nghe người ta phản ánh, em có những chuyện riêng với một vài người bạn trai, cô rất lo cho em, em đừng đi theo con đường của bố em.
- Con đường của bố em? – Carol ngạc nhiên hỏi lại. – Thưa cô, con đường nào của bố em ạ?
Cô giáo chủ nhiệm mặt biến sắc, thăm dò Carol một lúc, rồi nói với giọng nghi ngờ:
- Tức là đừng chơi trò tình cảm với mấy người một lúc, điều ấy rất không đạo đức, mà cũng rất nguy hiểm.

CAROL KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC GÌ. Nào là “dụ dỗ”, nào là “tiền dâm hậu thủ”, bây giờ lại thêm “chơi trò tình cảm”, toàn những từ nặng nề, dù ai nói ra cũng giống như mũi dao nhọn rạch lên tấm kính, âm thanh nhói tai, nghe nhức nhối, giờ đây lại bám theo mình.
Xem ra cái bóng đen của ông ấy vẫn chưa tan tuy mình đã sang học trường khác tránh được miệng lưỡi kẻ tiểu nhân Vương Lâm. Không chỉ mọi người biết chuyện ông ấy mà nay còn kéo nó vào cuộc, thậm chí biến nó thành nhân vật chính.
Mọi người nhìn vấn đề rất đơn giản, một vấn đề xã hội được nhìn nhận một cách dễ dãi dưới góc độ di truyền. Carol là con gái của ông ấy, chắc chắn di truyền từ ông ấy rồi. Tế bào ăn chơi của ông ấy được thể hiện thành người đàn ông có gia đình quyến rũ nữ sinh viên, đến lượt con gái trở thành một nữ sinh trung học có mấy người bạn trai một lúc! Phải chăng cha nào con nấy? Cho dù cha con ở cách xa nhau. Cho dù cô con gái này thâm thù người cha đến tận xương tủy.
Thật ra việc qua lại chơi với bạn trai cũng chỉ là cùng bàn luận một câu chuyện gì đó, có lúc chơi bóng, buổi trưa cùng ăn cơm, có thể có một cậu bạn nào đó lấy giúp cơm, chia cho chút thức ăn đem từ nhà đến, những chuyện ấy chẳng nhẽ không bình thường? Nếu một nữ sinh khác cũng chơi với các bạn trai như thế, mọi người sẽ không cho là yêu đương, vì tình yêu loại trừ cô ta. Nhưng với Carol thì sao? Lại là chuyện khác, tức là chơi bời tình cảm cùng một lúc với mấy người. Tại sao lại như vậy?
Đáp án đã rõ rồi đấy thôi? Là bởi ông ấy.
Vì vậy Carol rất sợ giáo viên chủ nhiệm, nhưng nó cảm thấy ông ấy đứng đầu tội ác này. Làm giáo viên chủ nhiệm có ai không lắm lời? Khi các cô giáo, thầy giáo ấy còn trẻ đúng vào thời đại khởi xướng kết hôn muộn, hai mươi bảy, hai mươi tám mới nói chuyện yêu đương là bình thường. Bây giờ học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi đã nói chuyện yêu đương. Không biết vì các cô giáo, thầy giáo ghen tị hay hâm mộ, lo lắng hay đa nghi, muốn P0'p ૮ɦếƭ những tình yêu khi mới nảy mầm, lý do đưa ra thật dễ sợ: Ảnh hưởng đến tương lai, tỉ lệ thành công gần bằng không, rồi những là lừa dối, vân vân, rất muốn như các cô, các thầy hồi xưa, ngoài hai mươi tuổi mà vẫn không biết tình yêu là gì. Nói như vậy có thể là đã lấy lòng tiểu nhân để đo bụng người quân tử, hoặc vì các thấy, các cô sợ học sinh trung học yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thành tích thi đại học.
Carol không tin yêu đương có thể ảnh hưởng đến thi cử, nó tin rằng tình yêu chân chính có tác dụng thúc đẩy cuộc sống, học hành, làm việc, chứ không có tính tiêu cực. Nếu tình yêu không thúc đẩy cuộc sống, học hành, vậy có thể gọi là tình yêu không? Carol muốn lấy mình làm ví dụ, chứng minh tình yêu và học tập sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, nó sẽ vừa yêu vừa học, nhất định thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa.
Nhưng Carol không làm như thế, vì nó chưa yêu ai, yêu giả vờ sẽ không có tác dụng thúc đẩy cuộc sống và học tập. Carol quyết tâm “vạch rõ ranh giới” với các bạn nam, không quan tâm đến bất cứ cậu nào, cố tỏ ra thật tự nhiên, ra vẻ không có cơ hội chú ý đến các bạn nam. Có mấy cậu học sinh tìm Carol nói chuyện như mọi khi, nhưng thấy Carol tỏ ra bận bịu không có thời gian, rồi cứ vậy xa dần.
Có một cậu tên là Phong hình như không chịu nổi cái vẻ lạnh lùng ấy, cứ dùng ánh mắt truy hỏi Carol: Đã xảy ra chuyện gì? Mình đã làm gì để bạn mất lòng?
Phong tìm Carol nói chuyện mấy lần, cũng muốn thảo luận với nhau về bài tập, có lúc mời Carol chơi bóng, nhưng Carol đều từ chối. Carol thấy những lần mình từ chối, vẻ mặt Phong vẫn tươi cười, nhưng trong ánh mắt Phong thoáng chút thất vọng và buồn. Cậu ta cứ lặng lẽ nhìn Carol, trong mắt như có vô số dấu hỏi. Cặp môi cậu ta hé mở, nhưng không có lời nào, hình như sợ hễ nói ra thì ngay cả một khoảnh khắc nhìn nhau cũng sẽ vụt biến mất.
Carol chưa bao giờ nghĩ được các bạn trai buồn có thể lay động trái tim mình. Thấy Phong buồn, trong lòng Carol cũng buồn, cảm giác khó chống lại sự rung động, muốn nói với cậu ta: Bạn đừng buồn, thật ra mình rất muốn nói chuyện với bạn, muốn có người bạn đồng giới cũng được, khác giới cũng được, chỉ cần mọi người không hiểu nhầm, không bàn tán.
Nhưng Carol chỉ mỉm cười, không nói gì.
Kết thúc kỳ thi đại học, Carol đậu thủ khoa Đại học khoa học tự nhiên, được trường B gọi, ảnh và sơ yếu lý lịch được báo thành phố và báo tỉnh đăng. Carol cho rằng bây giờ giao tiếp với bạn trai sẽ không có vấn đề gì, vì đã tốt nghiệp trung học không còn là học sinh, không sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, không còn giáo viên chủ nhiệm nào cai quản. Nhưng đám bạn trai đều nhớ sự lạnh nhạt của Carol, không một cậu nào một mình đến chơi. Lúc mọi người tập trung liên hoan chia tay, ai cũng nói “bạn là đứa kiêu ngạo nhất lớp”, “biết bạn thi được vào đại học B rồi”, “tương lai của bạn thật sáng sủa”…
Ông ấy muốn đến thăm Carol. Trước khi con gái vào đại học, mẹ hỏi ý kiến, Carol chỉ lạnh nhạt nói:
- Con không muốn gặp, ông ấy đã P0'p nát hạnh phúc đời con.
- Không thể nói một cách dễ dãi như thế. - Mẹ nói nhỏ. - Hạnh phúc của một con người phải dựa vào bản thân, không ai có thể P0'p nát hạnh phúc của con cả.
- Không P0'p nát hạnh phúc của mẹ à?
- Có con, mẹ rất hạnh phúc.
- Nếu lúc ấy ông ấy cũng đưa con đi thì sao? Vậy mà mẹ còn bảo không ai P0'p nát hạnh phúc của mẹ?
Carol trông thấy ánh mắt mẹ đầy vẻ sợ hãi, hình như cảnh sinh li từ biệt với con gái đã đến rất gần.
- Không như thế đâu con ạ, con là cuộc đời mẹ. Một người có thể không có hạnh phúc, nhưng không thể không có cuộc đời. Thành1 à, con hãy đồng ý với mẹ, dù có xảy ra chuyện gì, con cũng đừng hủy hoại cuộc đời, đừng xa mẹ.
Carol thở dài, rất thông cảm, an ủi mẹ:
- Mẹ yên tâm, việc đã như thế rồi, liệu con có thể hủy diệt mình ư?
1Thành (Lý Cảnh Thành) là tên Trung Quốc của Carol.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc