Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 32

Tác giả: Đang cập nhật

- CHỊ ƠI ! KHOAN ĐÃ
Thấy thằng nhóc V.A cùng mấy đứa hoảng hốt chạy tới nhưng không có thằng Tuấn và thằng Trường. Tôi linh tính có điều gì đó không hay ở đây. Tôi liền quay lại và hỏi :
- SAo có chuyện gì?
Thằng nhóc V.A nói cứ ngắt quảng làm tôi không hiểu :
- Chị àh……2 bọn……
Con Thảo gắt lên :
- Để tao nói cho mày nghe, V.A nói cứ ấp a ấp úng. Thằng Tuấn với thằng Trưòng bị tai nạn. Tình trạng nguy kịch lắm. Bọn nó cần mày, đừng đi nữa.
Vì đối với tôi bạn bè là trên hết nên tôi chẳng ngần ngại gì. Tôi lại chổ ba và nói nhanh :
- Con xin lỗi ba.
Nhưng tôi nào biết rằng lòng ông thầm vui.
…………
Tới bệnh viện…..
- Bọn nó nằm ở đâu?
Bọn nó im lặng
- Nằm ở đâu nói nhanh
…….
- Sao bọn mày im lặng thể? chẳng lẽ bọn nó bị sao?
Tự dưng 2 thằng lò dò đi ra, vẫn đẹp trai như thường. Còn cười tít mắt. Cả bọn nhảy ảo tới và….
” Yeahhhhhhhhhhh ! Thành công rồi ”
- Là sao? – Tôi vẫn không hiểu
- Ôi trời thần đồng sao ” dốt ” thế? Mày bị bọn tao lừa rồi đó
Tôi như hụt hẫng vì bọn nó mà khiến tôi lỡ chuyến đi này. Tôi liền nói :
- Không ngờ tụi mày lợi dụng sự vì bạn bè của tao mà lừa tao như vậy. Tụi mày không biết lí do vì sao tao đi du học đâu. Tụi mày thật la…………
Tôi bỏ những ánh mắt ngơ ngác sau lưng và bực dọc bỏ đi…
Nhưng nghĩ lại thì tại vì bọn nó muốn tôi ở lại nên làm thế chẳng phải tôi muốn như thế lắm hay sao? Tôi nghĩ lại cái cảnh bọn nó đóng giả sao mà đạt thế.
Vừa bước ra thì tôi gặp ngay ba :
- Ba àh
- Ba biết con không đành lòng đi nên thôi con ở lại đi. Sau này ba lo liệu
- Ba……
Và ông chở tôi về. Chưa bao giờ tôi thấy vui như ngày hnay. Thật hạh phúc, những giờ phút này cho tôi biết bạn bè luôn là niềm động viên lớn lao nhất của tôi và ba với em trai thêm cả cô người làm cũng thật quá tuyệt vời ! Tôi yêu họ thật nhiều…..
Về nhà ăn một bữa cơm gia đình sao mà ấm cúng thật. Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận với thằng nhóc V.A. Một lúc sau ăn cơm nó chạy lon ton lên phòng tôi :
- Chị mở cửa đi
- Làm gì?
- Em vào chơi
- Thôi cậu đi về phòng cậu mà chơi
- Chị vẫn giận em àh
- Thôi tôi không dám
- Đừng giận em nữa mà
- Cửa không khoá vào đi
- đừng giận em nữa nhá
……Tôi cứ im lặng
- Nghe chị
- MỆt quá lãi nhãi hoài àh
- Hết giận rùi mà nè đừng giận thằng Trường với thằng Tuấn nghe
Nhắc tới 2 bọn nó thì tôi như muốn xi khói. Một đứa thì bạn thân một thằng thì bf thế mà cũng ” đành lòng lừa dối ” một đứa ” ngây thơ ” như tôi. Tôi quát nhóc V.A :
- Kệ bọn nó. KHôg quan tâm
- Miệng nói vậy lòng nghĩ vậy chắc
- Chị cho em ra khỏi phòng chị đó
Mặt nó bí xị trông rất yêu. Mặt nó thì baby rùi. Tuy rằng 2 chị em chẳng ruột thịt nhưng nó cũng thừa hưỡng cái gen đẹp gái của chị nó đó ( Tự sư*ng, tự nghĩ, tự nhận xét luôn ).
” Hey hey you you……………”
Tiếng chuông điện thoại tôi reo, tôi thấy sđt của Trường hiện lên, định k bắt máy nhưng tay vẫn bấm acc :
- Có gì không?
- Trường xin lỗi nghe
- D làm gì có lỗi cho T xin?
- Đừng giận nữa mà
- Chuyện qua rồi cho qua đi
- Chuyện thì qua nhưng D vẫn giận T mà
- Bộ D nói là D giận T àh?
- hehe
Nó cười một cách rất nham nhở. Chúng tôi tán phét đến gần 10′. Muốn cháy máy luôn. Nhưng dù sao cũng bớt………nhớ
Khi ở lại. Tôi online và thấy trào lưu mới nhưng đối với tôi thì lâu lắm rồi. Tôi thích ăn mặc theo kiểu uni*** nhưng khôg có nghĩa là tôi đua đòi, ai cũng bảo 9x thế này thế nọ nhưng mình không phải vậy thì mình không sợ. Nhiều người còn nói tôi rất cá tính đấy. Nhìn qua gương, mình trắng bóc, thật hên mặt không có mụn, cao 1m63, àh chính xách là 1m63,5 đấy. Trong gương tự thấy mình chuẩn thế. Tôi nghĩ tới cắt tóc vì tóc cũng dài rồi. Có lẽ bộ tóc mới này không được thầy cô hoan nghênh nhưng tôi đã thích thì chẳng có việc gì mà tôi không làm được.
Tôi chạy qua phòng nhóc V.A :
- Đi cắt tóc em
- 2 xe hay 1
- Em chở chị đi di
- Dạ
Thế rồi 2 chị em phóng qua tiệm của cô Linda nguyễn. Cô này nỗi tiếng về khoản cắt tóc đẹp. Tôi khách ruột mà, chị ấy thích tôi lắm. Chợt tôi gặp Trườg ở đó. Tôi liền hỏi :
- Đi đâu vậy?
Chị Linda ở đâu bước ra :
- ỦA 2 đứa biết nhau hả?
- Không những biết mà còn…..hah – thằng V.A lau chau
- Thật không đấy Sáu? – Chị Linda hỏi dò
Nó ngồi cười. Còn tôi thì chẳng hiểu gì hết. Trưòng lên tiếng :
- Chị LinDa là chị họ của Trường
- Hả?
Tôi há hốc miệng, mắt trợn tròn. Không ngờ nó lại là em của chị LinDa. Tôi chọc nó :
- Chị đẹp sao em xấu thế không biết
Thằng V.A lại tiếp tục côg việc bon chen :
- Xấu có người yêu là hot girl là được rồi. Khối người mơ xấu như nó mà không được
Chị LinDa cười và nói :
- Thằng này ghê gớm thật, lo mà giữ cho kỹ. Hơi bị nhiều người ” *** ” bé nhỏ này đấy
- Cua gần ૮ɦếƭ mới đổ đó chị. – Thằng Trường nói
- THôi được rồi, hôm nay cắt tóc gì cô bé?
- Đuôi cá nhưng chỉ bấm 2 đuôi còn ở trên cắt như mọi bữa là được rồi
- Ok, cắt xong ra ngoài đưòng bịt mặt lại nghe em
- Sao vậy chị?
- Coi chừng người ta lo nhìn em quá tai nạn đó
Cả quán nhìn tôi. Đến khổ ! Tôi chẹp miệng : ” Số mình là số khổ “.
…………..
Sau khi cắt tóc xong, tôi nhìn lại mình, nhìn cái đầu này thì hơi bị ” ******* ” va cũng nghịch ngợm nhưng theo phong cách tomboy. Tôi hài lòng với nó. Chúng tôi gọi điện cho cả bọn lên quán của chị Linda sau đó cùng nhau đi mua đồ. Mắt thẩm mĩ của tôi không tệ. Tôi mua toàn áo thụng, quần legging, quần jean thụng của con gái, quần kaki rộng bởi tôi rất hợp với những bộ đồ như thế. Tự dưng thấy yêu đời thế.
Nhưng những cuộc đi chơi này bọn nó cứ nhìn tôi, giống như tôi có chuyện gì. Không phải chỉ bọn nó mà ai cũng thế.
……..1,5 tháng trôi qua………………..
Dạo này tôi còn hay chảu máu chân răng hơn, sốt cao nhiều, mặt mày trắng bệch như da người ૮ɦếƭ vậy. Ba thì cứ bắt tôi truyền đủ thứ, uống cả đống thuốc nhưng tôi cứ nghĩ là do bệnh tim. Cho đến một ngày tôi nghe trộm được một cuộc nói chuyện của ba với ông bác sĩ Ân trong phòng làm việc của ba :
- Sức khoẻ nó dạo này sao?
- Nó yếu hẳn đi anh ạh
- Anh phải nói cho nó biết mà đi điều trị hoá liệu để duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn nó ra đi thanh thản thì……
- Nó hay sốt, chảy máu miệng,da thiếu sức sống, trắng toát tôi lo lắm anh ân àh
Nghe tới đây tôi định bước đi vì cũng nghĩ không có gì quan trọng mà nghe lén người lớn nói chuyện cũng không phải hay nhưng :
- Nếu biết từ trước thì còn đỡ nhưng giờ mới biết thì quá muộn. Bệnh ung thư máu giai đoạn cuối nó thế anh ạh
…….
Nghe tới đây. Tai tôi như ù đi. Tôi đẩy mạnh cửa vào khiến cho 2 người sửng sốt :
- Ba ! Ba nói cho con biết có phải sự thật không? con bị ung thư máu giai doạn cuối àh? Có phải vì thế nên con mới bị như thế này phải không? Ba nói đi ba.
Rồi ba chỉ biết ôm chầm tôi và khóc. Tôi bị sock dữ dội và cơn đau tim cũng phát lên theo đó………………….
” ò í e ò í e…………”(97)
Khi ở lại. Tôi online và thấy trào lưu mới nhưng đối với tôi thì lâu lắm rồi. Tôi thích ăn mặc theo kiểu uni*** nhưng khôg có nghĩa là tôi đua đòi, ai cũng bảo 9x thế này thế nọ nhưng mình không phải vậy thì mình không sợ. Nhiều người còn nói tôi rất cá tính đấy. Nhìn qua gương, mình trắng bóc, thật hên mặt không có mụn, cao 1m63, àh chính xách là 1m63,5 đấy. Trong gương tự thấy mình chuẩn thế. Tôi nghĩ tới cắt tóc vì tóc cũng dài rồi. Có lẽ bộ tóc mới này không được thầy cô hoan nghênh nhưng tôi đã thích thì chẳng có việc gì mà tôi không làm được.
Tôi chạy qua phòng nhóc V.A :
- Đi cắt tóc em
- 2 xe hay 1
- Em chở chị đi di
- Dạ
Thế rồi 2 chị em phóng qua tiệm của cô Linda nguyễn. Cô này nỗi tiếng về khoản cắt tóc đẹp. Tôi khách ruột mà, chị ấy thích tôi lắm. Chợt tôi gặp Trườg ở đó. Tôi liền hỏi :
- Đi đâu vậy?
Chị Linda ở đâu bước ra :
- ỦA 2 đứa biết nhau hả?
- Không những biết mà còn…..hah – thằng V.A lau chau
- Thật không đấy Sáu? – Chị Linda hỏi dò
Nó ngồi cười. Còn tôi thì chẳng hiểu gì hết. Trưòng lên tiếng :
- Chị LinDa là chị họ của Trường
- Hả?
Tôi há hốc miệng, mắt trợn tròn. Không ngờ nó lại là em của chị LinDa. Tôi chọc nó :
- Chị đẹp sao em xấu thế không biết
Thằng V.A lại tiếp tục côg việc bon chen :
- Xấu có người yêu là hot girl là được rồi. Khối người mơ xấu như nó mà không được
Chị LinDa cười và nói :
- Thằng này ghê gớm thật, lo mà giữ cho kỹ. Hơi bị nhiều người ” *** ” bé nhỏ này đấy
- Cua gần ૮ɦếƭ mới đổ đó chị. – Thằng Trường nói
- THôi được rồi, hôm nay cắt tóc gì cô bé?
- Đuôi cá nhưng chỉ bấm 2 đuôi còn ở trên cắt như mọi bữa là được rồi
- Ok, cắt xong ra ngoài đưòng bịt mặt lại nghe em
- Sao vậy chị?
- Coi chừng người ta lo nhìn em quá tai nạn đó
Cả quán nhìn tôi. Đến khổ ! Tôi chẹp miệng : ” Số mình là số khổ “.
…………..
Sau khi cắt tóc xong, tôi nhìn lại mình, nhìn cái đầu này thì hơi bị ” ******* ” va cũng nghịch ngợm nhưng theo phong cách tomboy. Tôi hài lòng với nó. Chúng tôi gọi điện cho cả bọn lên quán của chị Linda sau đó cùng nhau đi mua đồ. Mắt thẩm mĩ của tôi không tệ. Tôi mua toàn áo thụng, quần legging, quần jean thụng của con gái, quần kaki rộng bởi tôi rất hợp với những bộ đồ như thế. Tự dưng thấy yêu đời thế.
Nhưng những cuộc đi chơi này bọn nó cứ nhìn tôi, giống như tôi có chuyện gì. Không phải chỉ bọn nó mà ai cũng thế.
……..1,5 tháng trôi qua………………..
Dạo này tôi còn hay chảu máu chân răng hơn, sốt cao nhiều, mặt mày trắng bệch như da người ૮ɦếƭ vậy. Ba thì cứ bắt tôi truyền đủ thứ, uống cả đống thuốc nhưng tôi cứ nghĩ là do bệnh tim. Cho đến một ngày tôi nghe trộm được một cuộc nói chuyện của ba với ông bác sĩ Ân trong phòng làm việc của ba :
- Sức khoẻ nó dạo này sao?
- Nó yếu hẳn đi anh ạh
- Anh phải nói cho nó biết mà đi điều trị hoá liệu để duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn nó ra đi thanh thản thì……
- Nó hay sốt, chảy máu miệng,da thiếu sức sống, trắng toát tôi lo lắm anh ân àh
Nghe tới đây tôi định bước đi vì cũng nghĩ không có gì quan trọng mà nghe lén người lớn nói chuyện cũng không phải hay nhưng :
- Nếu biết từ trước thì còn đỡ nhưng giờ mới biết thì quá muộn. Bệnh ung thư máu giai đoạn cuối nó thế anh ạh
…….
Nghe tới đây. Tai tôi như ù đi. Tôi đẩy mạnh cửa vào khiến cho 2 người sửng sốt :
- Ba ! Ba nói cho con biết có phải sự thật không? con bị ung thư máu giai doạn cuối àh? Có phải vì thế nên con mới bị như thế này phải không? Ba nói đi ba.
Rồi ba chỉ biết ôm chầm tôi và khóc. Tôi bị sock dữ dội và cơn đau tim cũng phát lên theo đó………………….
” ò í e ò í e…………”
Khung cảnh trong bệnh viện……….
Đám bạn của nhóc HQ thất thểu chạy tới :
- V.A ! Con D sao rồi?
…….
- Nói đi sao rồi?
V.A gục mặt xuống, phía bên kia ông Toản cũng lo lắng không kém. Chợt nhóc V.A len tiéng :
- Chị tao biết hết rồi
Thằng Tuấn hoảng hốt :
- Biết cái gì? Chẳng lẽ
- Đúng vậy, ba với bs đang nói chuyện ai dè chị nghe được và rồi như thế này đây
Cả bọn giật mình và thật sự lo lắng cho nhóc HQ. Lỡ như……lỡ như…….
Nó vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Chẳng ai biết rằng nó sẽ tỉnh dậy hay chìm trong giấc ngủ mãi mãi. Thằng nhóc V.A thốt lên :
- Bác sĩ nói còn 3,4 tháng nữa, bây giờ chỉ là một nữa. Không thể ! KHông thể, chị tao sẽ tỉnh dậy
Cả bọn nhao lên :
- Đúng rồi, nó phải tỉnh dậy. Nó không thể ngủ mãi đâu. Cứ tin tao di
- Chờ
- Cùng chờ
……………..
” Người nhà của B.Đ.M.Duyên đâu? ”
Lời cô ý tá làm cho cả bọn giật mình. Ông Toản bước lại vừa sợ vừa lo lại cũng xen lẫn một chút vui trong đó :
- Đây, tôi đây
- Cô bé tỉnh rồi. Nhưng đang chuyền nước, lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng 23. Lúc đó mọi người vào thăm sau nhé
………….
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Còn người đàn ông ấy nở một nụ cười méo nó. Ông vui nhưng ông vẫn lo lắng. Liệu sau khi tỉnh dậy nó còn là Duyên lúc trước không? Có lẽ là không……….
….Tại phòng 23……
- Duyên ơi tỉnh dậy đi
- Chị ơi mở mắt ra
..Đôi mắt đen láy, tròn to thêm cặp lông mi cong vút từ từ mở ra. Nhưng sao đôi mắt ấy không còn sắc sảo mà vô hồn đến đáng sợ. Ông Toản bước lại và hỏi :
- Con đỡ chưa? Con ăn gì ba mua cho con ăn nhé
Nó im lặng không nói một tiếng nào.
- Bọn tao mua gà rán cho ăn nhé
- Hay mày ăn cơm chiên dương châu
- Nui xào chăng?
CẢ bọn đứa nào cũng xông xáo tới vậy mà nó vẫn im. Thằng Trường tiến lại nắm lấy bả vai của nó và hỏi :
- D ăn gì? nói đi
Chợt nó gạt tay thằng Trường ra. Nó vẫn không nói gì, nó quay mặt về phía bên cửa sổ nhìn một cách vô vọng, không hiểu nó nhìn cái gì ở ngoài đó. Cái màn đêm, khuôn mặt bí ẩn, pha vào chút là sự giận giữ của nhóc HQ khiến ai cũng rùng mình. Ai cũng sợ. Mọi người dù nói như thế nào nó vẫn không thèm nói 1 tiếng, cứ nằm mà khóc, nhìn nó mà ai cũng thương. Một lúc sau mọi người ra ngoài để nói cái gì đó, nó đứng dậy di loạng choạng đóng sầm cửa lại. Nó chốt khoá trong, không ai mở được. Chỉ biết rằng trong căn phòng ấy có một con bé đang bị rơi xuống vực sâu……..
Suy nghĩ của D……
Dù muốn nói nhưng môi chẳng nhếch lên nỗi, nói khong thành lời thì nói làm quái gì? Có lẽ bọn nó cũng biết. Ba biết, cô ba biết và cả thằng nhóc V.A cũng biết. Vậy mà họ giấu tôi. Giấu một cách ghê gớm. Tại sao khong cho tôi biết sớm? Tôi biết bệnh này rồi, sẽ ૮ɦếƭ nhanh thôi. Đằng này ở giai đoạn cuối. Hèn gì sức xuống, người đau, da thì như người ૮ɦếƭ, lạnh toát. Vậy mà họ còn giấu tôi. Tàn nhẫn quá. Không ! Tôi không phải trách họ nhưng chẳng phải tôi đang trách họ đấy sao? Vậy tôi sẽ còn sống được bao nhiêu lâu?
Ông trời sao ông ác quá vậy? 16 tuổi đầu, còn mơ ước, còn nhiều chuyện phải làm. Con đường đang đi sao lại có một bức tưòng đè ngang, trèo không được, huy động bao nhieu người cũng không phá nỗi. Chẳng phải quá nghiệt ngã với tôi sao? Tôi phải kết thúc mọi hoài bão của tôi àh? Tôi biết nơi ấy sẽ gặp mẹ nhưng mẹ sẽ không muốn gặp tôi đâu với lại tôi cũng có mặt mũi đâu mà gặp mẹ. Sinh ra tôi đã thông minh, học giỏi, dẹp gái, là điều mơ ước của bao nhieu người, là niềm hạnh phúc của mẹ. Vây mà bây giờ lại như thế này? Mọi kế hoạch vạch ra trong tương lại như sụp đổ dưới chân tôi. Phải chi tôi bị điếc để không nghe được những lời nói đó.
Đầu tôi đau quá………….(97)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc