Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 31

Tác giả: Đang cập nhật

Đến với suy nghĩ của nhóc HQ………
Tôi rất bực mình và khó chịu khi một ai đó giấu tôi một việc gì. Tôi nhìn vào mắt họ tôi biết rằng không chỉ là chuyện ngày mai tôi đi du học đâu. Thằng nhóc V.A thì cứ lén lút nhìn tôi, mắt thì đỏ hoe. Tôi không tin là không có chuyện gì.
Đến chổ đập chúng tôi dừng xe và xuống đó ngồi. Thằng Hiếu lên tiếng :
- Bao giờ mới gặp được nhau nữa?
- Đúng vậy. Mày đi bọn tao nhớ lắm
- Có một người đau khổ nhất đó mày có biết không?
- Ừ thằng Sáu sao không nói gì hết mày
Lúc này thằng Trường cười nhẹ làm lộ chiếc răng khểnh :
- Hồn tao đi đâu rồi, buồn quá chẳng nói nên lời.
Sau lời nói của nó ai cũng trịu xuống. Họ buồn, tôi cũng buồn chứ bộ. Một lúc sau mọi ngưòi ai cũng lôi quà ra tặng tôi. Mỗi món quà đều có ý nghĩa chung. Sau đó bọn nó gợi ý đi ăn bởi bây giờ mới 7h tối chứ mấy. Chợt Trường nói với bọn nó :
- Tụi mày lên trước đi tao có chuyện nói với D !
- Ừh bọn tao lên trước
Thế rồi cả đám đi để lại tôi với nó đứng đó. Nó tiến lại gần tôi nắm chặt tay rồi nói :
- Quà của Trường là trái tim này dành mãi cho D. Sẽ chờ ngày D trở về
Tôi chẳng biết nói gì hơn. 2 hàng nước mắt chỉ biết chảy dài. Rồi nó vòng tay ôm chặt tôi vào lòng. Thật ấm áp và hạnh phúc biết bao. Tôi nhận ra mình thương nó nhiều biết bao nhiêu.
Đến bây giờ thì tôi đủ dũng cảm để nói ra hết những điều gì tôi đang nghĩ, tôi giấu kín bao lâu nay :
- D đi D sẽ nhớ T lắm. Sẽ không còn những buổi trưa chiều đón đưa. Không còn thấy hình bóng của T nữa. Nhưng D sẽ quay về. Nhất định D sẽ quay về. Hãy chờ D nhé T !
Đôi mắt nó đỏ hoe…..
Trời gió thổi nhẹ. Lòng tôi càng đau nhói hơn nữa khi nhìn nó khóc. Và T ghé sát mặt tôi đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng ấm.
………
Rồi khi chúng tôi quay lên chổ bọn nó. Chưa gì bọn nó đã chọc :
- 2 anh chị ở lại có làm gì ko vậy?
- Để tao nghĩ xem ! chỉ em và anh thì sao sao sao nhỉ?
- Hhaha
Bọn nó làm mặt 2 chúng tôi đỏ như gấc. Tôi cười, bọn nó nói :
- Mày phải cười nhiều lên. Mày cười dễ thương lắm. Dù qua bên đó như thế nào phải liên lạc với bọn tao nghe
Tôi trả lời :
- Nhất định rồi
Thằng Tuấn nãy giờ nó cứ im im. Tôi không thấy nó ăn uống nên tôi lại gần chổ nó :
- Mày sao vậy?
- Buồn
Nó trả lời một cách cộc lốc. Tôi gắp thức ăn cho nó và nói :
- Vậy tao vui chắc?
- Tao thật sự không muốn mày đi
- Nhưng
” hey hey you you girlfriend…..”
Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình. Tôi nói với mọi người ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc con D ra ngoài……
Thằng nhóc V.A ra hiêụ cho tất cả mọi người im lặng để nó nói một điều gì đó rất hệ trọng và không quên ngó ra ngoài coi chừg nhóc HQ. Mọi người nóng ruột :
- Có chuyện gì?
- Nói đi
- Mày làm bọn tao tò mò
Nó bắt đầu nói :
- Điều này còn tệ hơn cả việc chị tao sẽ đi du học nữa. Chị tao sẽ không đi du học nữa
Chưa gì cả bọn hura và cười nói rôm rả nhóc V.A hét lên :
- Tao chưa nói hết
- Ừ nói đi
- Tụi mày biết vì sao không?
- Sao?
- Bởi vì chị tao……
Nó nghẹn giọng khong nói thành lời. Cả bọn hơi lo lắng :
- Nói đi
- Chị bị ung thư máu giai đoạn cuối…..
Lúc này một không khí ảm đạm bao trùm. Nước mắt của nhóc V.A cứ chảy miết khi nhắc tới chuyện này. Ai cũng sững sốt. Ai cũng bàng hoàng, chẳng ai tin. Chợt thằng Rin lên tiếng :
- Vậy nó biết chưa? Nhưng nó nói mai nó vẫn đi. Mày đùa bọn tao phải không V.A
Nhóc V.A gắt :
- Chị chưa biết. Tao chưa khùng mà đùa chuyện này. Giờ chẳng biết làm sao để chị tao ở lại vì không thể nói cho chị nghe chuyện này
Chợt thấy bóng con nhóc Hq vào cả bọn im bặt.
Rồi cả đám đi chơi nhưng không còn vui vẻ không còn náo nhiệt. Đến con nhóc HQ cũng phải ngờ ngợ về việc này.
Đợi con nhóc HQ vào nhà thằng nhóc V.A chạy ra chổ bọn nó hẹn nhau lúc nãy :
- Đây nè !
- Giờ làm sao?
- Làm sao để nó ở lại?
- làm sao đây?
………
- A có rồi – thằng Thành hét lên
Cả bọn lao nhao :
- Sao sao?
- Bạn bè với nó là quan trọng nhất chứ gì?
- Ừ có kế gì nói nhanh đi
- Nếu mà giờ đứa nào quan trọng với nó mà bị gì đảm bảo nó ở lại là cái chắc chắn
Cả bọn như nhìn thấy mặt trời :
- Đúng rồi
- Thằng Trường với thằng Tuấn hay con Thảo cũng được
Ngồi một lúc để nghĩ kế thì thằng nhóc V.A nói :
- Giờ 1 trong 3 người bị tai nạn thì hay đó
- Hả?
- Chỉ có cách đó làm cho nó ở lại thôi
CẢ bọn ngẫm nghĩ một lúc thì thằng Bon nói :
- Giả làm bị tai nạn. Ba tao làm ở bệnh viện để tao nhờ ỗng.
- Được đó. Nhưng đứa nào giả giờ?
Thằng Tuấn lúc này mới len tiếng :
- Tao với thằng Sáu
- Sáng mai lên nhà thằng Tuấn nhé.
Một lúc sau thằng nhóc V.A về nhà và chạy ngay vào phòng ba :
- Ba ơi con có cách để chị ở lại rồi. Bọn bạn con mới nói
- Kế gì?
- Mai ba sẽ biết. Con chỉ nói trước như thế, ba chỉ cần tiếp tục mọi chuyện thôi.
- Chắc chắn được chứ? Giữ nó lại là điều đầu tiên còn sau đó tính sau.
- Con biết rồi. Con về phòng đã
Thế rồi nhóc V.A bứoc về phòng. Nó nằm mà suy nghĩ, nó là con trai mà còn phải khóc. Chứ giả sử như con nhóc HQ mà biết chuyện này thì nó sẽ đau đớn như thế nào? Trong lòng nó có lẽ đang rối bời vì cứ đinh ninh ngày mai mình sẽ lên đường đi du học.
……………..
Thế là ngày mai tôi đi rồi. Ở nơi ấy không có nụ cười hạnh phúc, sẽ không có tiếng khóc đau thương, sẽ không có niềm vui trọn vẹn, sẽ không còn nỗi buồn vương. Lúc nãy thắp cho mẹ nén nhang để mai tôi lên đường. Có lẽ dù tôi có ở nơi nào đi chăng nữa thì mẹ cũng luôn ở bên cạnh tôi động viên toi. Cứ như lời mẹ dặn dò văng vẳng đâu đây. Thế mà tôi có linh tính không tốt. Nhưng kệ đi.
Tôi lại mở laptop và online. Chợt :
” Buzz ! ”
” Buzz ! ”
” Buzz ! ”
” Buzz ! ”
1 lượt nick chat ào vào nick tôi. Tin nhắn Offline cũng quá trời. Tôi đọc một lượt nhưng nhiều quá tôi đọc không hết, với lại nhiều người pm quá. Tưởng như nghẹt thở nhưng dù gì mai tôi cũng đi rồi thì cứ thoải mái 1 lần xem sao. Nhưng rồi tôi cũng phải ẩn nick để nói chuyện với mấy đứa trong nhóm bạn của tôi…..
* Với Tuấn *
- Duyên àh, tao đang khóc này
- mày khóc xấu lắm đừng khóc
- tại mày đấy
- thôi mày khóc tao k nói chuyện với mày nữa
- ừ ko khóc nữa
- vậy thì được
- D nè ! Dù mày có đi, dù mày có ra sao thì tao luôn chờ mày. Tao không pải chờ ngày mày yêu tao đâu. Tao chờ ngày hết yêu mày cơ.
- Đừg tự làm khổ mình nữa mà Tuấn
- Vì mày đó, ai biểu dễ thương, học giỏi, xì tai quá chi?
- ^_^
* Với Trường *
- Bé Hàn Quốc chưa ngủ hả?
- Ừh nhóc baby chưa ngủ luôn àh?
- Nhớ nhóc HQ ngủ ko đc
- Láo chưa
- Thật mà
- Mai nhóc HQ đi rồi Nhóc baby còn giữ lời nhóc baby nói chứ?
- Tất nhiên, dù nhóc HQ có ra sao mà
- Sao ai cũng nói kèm theo ” có ra sao ” là sao? Bộ có chuyện gì sao?
- Ý của Nhóc baby là nếu như nhóc HQ hết yêu nhóc Baby thì nhóc vẫn chờ
- Cả 2 luôn nè ^^
* Với Thành *
- Tao đang ở quán nè D
- Mày có bao giờ chat chít gì đâu
- Vì em anh online kaka
- Đấm ૮ɦếƭ mày giờ
- Ừ thôi, mai không đi nữa nghe. hehe
- Gì mà không đi?
- Àh tao nhầm, tao pm nhầm
- Tụi mày tao nghi ngờ quá
Rồi nói chuyện với bọn này tôi lại càng nghi ngờ hơn nữa. Giống như tất cả mọi người đang giấu tôi một cái gì đó. Hay là ảo giác nó vậy vì tôi gần đi mà. Tôi cứ cảnh giác mọi người quá. Tôi liền liếc nhìn đồng hồ giờ 11h30 rồi. Tôi phải đi ngủ nhưng mà tôi bị chảy máu chân răng. Nhưng trước giờ vẫn hay bị nên tôi không nghĩ gì.
…………….SÁng hôm sau…………………
Các thầy cô đến nhà. Các cậu mợ, gì dượng, họ hàng xa đều đến nói chuyện với tôi để chiều tôi đi. Người khóc, kẻ rầu rĩ nhưng không ai nở một nụ cười. Mà lạ sao 12h trưa rồi không thấy bóng dáng bọn nó đâu. Đến cả thằng nhóc V.A cũng ko thấy đâu. Đến 1h cũng không thấy. Ba với cô Ba thì cứ ngó qua ngó lại, ngó lên ngó xuống như đang trông ngóng việc gì. Đến khi lái xe của ba lên tiếng :
- Thưa ông đến giờ đưa cô chủ ra sân bay
- Àh ờ đi thôi con
Nhìn ba còn lưỡng lự, cô Ba cũng đi với tôi ra sân bay. Ba nói :
- Sao bạn bè con và cả thằng nhóc V.A chưa đến nhỉ?
- KỆ đi ba, như thế con đỡ buồn hơn
Tôi ngứoc nhìn ngoi nhà một lần cuối. Tôi buồn lắm, muốn khóc lắm nhưng cố gắng thôi chứ biết sao giờ. Ra tới sân bay là 1h15p…..
……
ĐẾn 1h30p
……
Nhìn lại đồng hồ 1h45′ , có rất nhiều người đến tiễn tôi đi. Bạn bè ở trường, thầy cô, họ hàng nhưng những người tôi mong nhất lại không có. Chuẩn bị đến giờ tôi bước vào cổng và chợt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay