Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 30

Tác giả: Đang cập nhật

Đến chiều hôm sau đi học…..
Ba tôi thì rất dễ nên để Trường đến chở tôi đi học. Lên đến trường thì tôi gặp nhiều ánh mắt tò mò. Có lẽ họ tự hỏi rằng : ” 2 đứa này quen nhau àh? ” , ” Sao lại đi chung thế? “. Cũng đúng thôi ! Bởi vì lời lẽ của thiên hạ mà, nghĩ cũng buồn cười vì lúc trứoc hợp đồng có thời ạn còn bây jờ thì ko thời hạn. Àh vô thời hạn chứ nhỉ? Tôi hạnh phúc và vui lắm, đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh. Đang cười nói với nhau thì chợt :
- Hạnh phúc quá nhỉ?
Tôi nghe tiếng quen quen liền quay lại :
- Có chuyện j ko?
- Đỏ biết hết mọi chuyện rồi Lỳ ạh
Rồi thằng Trường kéo tôi lại và nói với Đỏ :
- Mày đừng nên làm khó người khác. Bỉ ổi lắm
Và rồi Đỏ núm lấy cổ áo của thằng Trưòng ngay giữa sân trường gây sự chú ý cực đại. Còn có tôi ở đó. Nhưng dù gì tôi cũng phải bênh Tr hơn :
- Này Đỏ thả ra, một khi Đỏ đối đầu với Trường, làm hại Trường là Đỏ đang đối đầu với tôi và cũng làm tổn thương tôi !
Tôi biết rằng những lời nói của tôi rất quá đáng và đau lòng lắm nhưng tôi chỉ muốn Đỏ đừng toan tính mưu mô như thế thôi.
Tôi thấy sắc mặt của Đỏ đổi đi nhưng tôi không để ý lắm. Con người tôi cũng có cái nhược điểm đó chứ. Đỏ thả cổ áo của Trường ra và rồi đứng khựng lại đó. Tôi ko đoái hoài một chút mà kéo Trường đi. Có thể mọi người sẽ nói rằng Trường vừa hoàn hảo lại có trọn vẹn tình cảm của tôi. Nhưng không ! Tôi không khắc họa rõ hình ảnh của Trường bởi vì tôi cho mọi người thấy con người Trường rất khép kín, ít nói với ai. Cũng không quá ích kỹ.
Khi đến chỗ bọn nó thì thằng Rin bất chợt lên tiếng :
- Lúc nãy có chuyện j` vậy?
Thằng Trường kể lại. Bọn nó lao nhao :
- Mày làm thế mà không quá đáng sao D?
- Thật đó, dù gì nó vì mày tất cả.
- Bọn tao cũng thấy tội nó
- đúng đấy , à mà thằng Tuấn đâu rồi? Hôm nay không thấy nó đi học
Tôi nhìn quanh, rồi ngó vào lớp học. Đúng là không thấy nó đi học. Tiếng trống vào lớp cũng điểm rồi, 15′ đầu giờ gần hết thì tôi thấy nó tới. Khuôn mặt có vẻ rất bơ phờ, buồn, mắt thâm quầng. Tôi bước lại và hỏi :
- Mày sao vậy?
- Tao ra sao như thế nào liên quan tới mày à?
Tôi im lặng chứ chẳng biết nói được lời nào. Bởi tôi biết nó còn tức tôi chuyện hôm qua. Nhưng nghĩ lại nó tức cái gì mới được? Bỗng nó lên tiếng :
- Tao không nói chắc tao chịu không nõi nhưng mà tao phải nói đây ! TAO YÊU MÀY NHIỀU LẮM DUYÊN !
Tôi thì trợn tròn mắt, sửng sốt. Cả lớp cũng thế, đặc biệt nguyên nhóm bạn của tôi. Và chợt có 1 bóng người chạy vụt đi. Nhưng tôi kịp nhận ra là bóng của Kiều ! Có lẽ nó đã nghe được những lời đó. Tôi ước gì tôi cấm được người ta thương tôi. Tôi muốn tôi ૮ɦếƭ đi để mọi người đừng thương tôi, đừng làm tổn thương những người con gái khác như thế. Tôi đẩy thằng Tuấn :
- MÀY CHẠY THEO NÓ NHANH
- KHÔNG !
- KHÔNG THÌ ĐỪNG NHÌN MẶT TAO NỮA !
Thế là nó chạy theo. Tôi sợ……Sợ là sợ những giọt nước mắt đau khổ lăn trên khuôn mặt nó một lần nữa. Ai biết được cuộc sống như thế nào? Tôi hoàn hảo lắm à? Tôi dễ gây cảm tình lắm hay sao vậy? Tôi có phải một minh tinh màn bạc gì đâu? Là một con người, rất bình thường. Tôi chẳng muốn ai yêu tôi cả ! Làm tổn thương một người bạn như thế lòng tôi đau lắm chứ. Nhớ lại những gì nó nói với tôi cái hôm ở nhà tôi, tôi cứ nghĩ rằng Tuấn say nên nói bậy nhưng giờ thì từ miệng Tuấn nói ra thì làm sao tôi không tin?
Nhìn qua thấy Trường ngôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi thì như người mất hồn bước lại chổ ngồi. Đứa nào cũng hiểu nên im lặng không nói với tôi tiếng nào.
Cả buổi học hôm đó tôi không tài nào nhập tâm vào được. Buồn thật đấy !(90)
Thời gian cứ trôi thoắt như thế. Khi tôi về nhà thì :
- Cháu àh ! Cô chú đến nghe câu trả lời của cháu
Tôi chợt khựng lại. Trong đầu tôi lúc này hiện lên 2 suy nghĩ, tôi còn bạn còn bè, còn thầy cô giáo, nơi đây tôi gắn bó bao năm trời. Nói đi là đi sao được? Còn một bên thì : Nhưng còn mong muốn của mẹ? Vả lại chỉ có đi tôi mới thoát khỏi sự bế tắc đang gặp phải. Chỉ có đi mới giúp cho Phượng, Ly, Kiều không phải đau khổ. Và 3 người con trai kia cũng không đánh mất lí trí và con tim khi yêu tôi…..
Tôi không chần chừ. Liền nói :
- Cháu sẽ đi !
Và tôi xin phép để lên lầu. Cảm giác trong lòng rối bời và buồn biết mấy. Chợt một lúc sau có tiếng gõ cửa, tôi mở ra thì đó là nhóc V.A. Nó nói :
- Chị ! Em muốn nói chuyện với chị
- Ừ em nói đi
- Chị àh ! Chị phải hiểu rằng dù em với chị không phải chj em ruột, dù chúng ta chỉ là sống chung một nhà nhưng đối với em chị là một người tuyệt vời và đặc biệt. Chị cũng thương em mà phải không? Vậy mà giờ chị nói chị đi là chị đi sao?
- Chị……
Tôi ấp úng không nói thành lời thì nó nói tiếp :
- Chị vì mẹ thì em biết nhưng liệu chị miễn cưỡng như thế mẹ vui àh? Hay lại vì 3 con kia và 3 thằng trời đánh kia. Chị nói đi
Tôi im lặng bởi vì nó đã nói đúng rồi còn gì nữa? Chẳng lẽ tôi nói được gì hơn sao? Rồi nó lại nói tiép :
- Em không muốn chị đi, càng không muốn chị hi sinh nhiều như thế. Chị học xong 12 rồi đi có muộn đâu mà giờ phải đi? Chị hi sinh vì người khác mà người ta luôn *** hại chj như thế? Có đáng không? Trời àh !
Từng lời nó nói như xoáy vào tâm can tôi. Tôi im một lúc lâu rồi quay qua nó thì kịp nhận thấy nó đang khóc. Nó gào lên :
- CHỊ ĐỪNG ĐI MÀ
Chẳng lẽ trong nó tôi lại quan trọng như thế sao? Đúng lúc đó ba bước lên. Tôi lấy hết bình tĩnh nói với ba :
- Thủ tục sao rồi ba?
- Đã xong hết rồi con ạh ! Nhưng con quyết định đi thật àh?
- Dạ con sẽ đi
- Con hãy cố gắng ! Vì đây là quyết định của con. Ba tôn trọng và ba sẽ sang thăm con thường xuyên.
- Khi nào đi ba?
- 1 tuần nữa
Ba vừa dứt lời thì nhóc V.A nó níu ba lại rồi nói :
- BA ƠI ! ĐỪNG CHO CHỊ ĐI MÀ
ĐẾn lúc này những giọt nứơc mắt đã tràn ra, tôi không thể ngăn được. Tôi ôm chầm lấy nó. Ba cũng thế. MẮt ông thoáng buồn. Cái cảm giác ba con như vậy lại trói buộc tôi với sự lựa chọn. Tôi khong chọn được. Tôi buồn quá !
……………………..
5 ngày sau, tức là chỉ còn 2 ngày nữa tôi đi. Nhưng chưa một ai biết, kể cả Trường. Tôi chỉ sợ nhóc V.a nó sẽ nói ra thôi. Cũng chính hôm nay ba tôi đưa tôi đi khám sức khoẻ trc’ khi đi.
Khi di xét nghiệm máu. Bác sĩ Ân mặt có vẻ gì dó không bình thường. Nhưng rồi ông nói với chúng tôi :
- Mai lấy kết quả nhé !
Nhưng phải công nhận sức khoẻ tôi dạo này xuống cấp thiệt. Tôi hay sốt, mệt và hay bị chảy máu mũi nữa.Nhưng kệ. Dù gì tôi cũng gần phải di rồi.
……………………..
Chỉ còn hôm nay, còn một buổi hôm nay thôi. Tôi sẽ được đi học với các bạn lần cuối cùng. Cũng lạ thật. Hôm nay cả đám tụ họp đông đủ đến lạ thường. ĐAng cười nói với nhau thì bỗng thằng Bon nói :
- Con Duyên hôm nay mặt ko lạnh mà buồn vậy?
- Ừh tao cũng thấy thế
- Có chuyện gì buồn hả?
- Nói đi
Bọn nó cứ nhao nhao, trời ơi khi đi làm sao tôi quên được những phút giây này đây? LÀm sao đây trời ơi. Tự dưng thằng nhóc V.A nói làm tôi không cản được :
- Ngày mai, 2h chiều ra sân bay tiển chị tao lên đường du học.
Cả đám như không tin vào tai mình :
- CÁI GÌ?
- MÀY NÓI LẠI XEM
- DUYÊN CÓ THẬT KHÔNG?
- CÓ PHẢI NHƯ THẾ KHÔNG?
- NÓI BỌN TAO NGHE
- CHÍNH MIỆNG MÀY NÓI CƠ
Và chỉ có một người im lặng đó là Trường. Vì mọi người đã biết nên tôi nói :
- D xin lỗi nhưng ngày mai D phải đi rồi. Mọi việc đã sắp xếp xong. Xin lỗi
Con Thảo như oà khóc. Nó cứ nghĩ tôi sẽ từ chối. Còn cả đám thì không tin :
- Mày lừa bọn tao
- Mày nói thật di
- Bọn tao không để mày đi đâu
Lúc này Trường mới lên tiếng :
- Đừng đi !
Tôi ngồi trân
Lúc ấy tôi chẳng biết nói gì ngoài :
- Tao xin lỗi !
Có lẽ bọn nó vừa giận vừa thương tôi nhưng đâu ai hiểu lý do vì sao tôi phải đi đâu :
- Bọn tao không tin và cũng chẳng muốn tin với lại ko muốn nghe mày nói
Con Thảo lại giật tay tôi :
- Nói với tao đó không phải sự thật đi Na. Tao xin mày đấy Na ! Mày đi rồi còn ai che chở còn ai chơi với tao nữa?
Thằng Thành hay chọc tôi nhất nhóm thì hôm nay lại chổ tôi nói hết sức thật thà :
- Nhóc Hàn Quốc à ! Mày đi rồi còn ai để tao chọc? Còn ai làm cả trường chú ý tới bọn tao? Giờ mày đi thiệt à? Mày ko ưa bọn tao rồi đi phải không? Ở lại đi bọn tao không chọc mày nữa đâu.
Thật lòng tôi lúc này cảm nhận được tình bạn thiêng liêng trong sáng ấy. Sức hút của tình bạn mãnh liệt quá đi ! Tôi yêu bọn nó quá nhưng lời người đã khuất khiến tôi không thể nào ở lại. Tôi muốn khóc lắm rồi nhưng cố nuốt đắng vào trong tim mà nói :
- THôi xuống trường đi !
Và cả bọn đi xuống trường. Ai cũng im lặng, khuôn mặt buồn hẳn. MÀ hôm nay thế nào ông thầy HÀ chẳng cho cả lớp biết vì thứ 7 có tiết SHL. Tôi chẳng muốn đến lớp ngày hôm nay nhưng tôi cũng phải đến……..
Vừa tới lớp thì Kiều lại chổ tôi và nói :
- Giờ D vui chưa? Tôi với Tuấn chia tay rồi đó.
Rồi nó hất hàm đi. Con Thảo định quay lại nói cái gì đó nhưng tôi kéo lại. Rồi tôi gặp Đỏ. Tự dưng nó kéo giật tôi đi ra sau sân bóng chuyền :
- Lỳ đi sao Lỳ k nói với đỏ?
- Sao Đỏ biết tôi đi?
- Ba lì nói chứ ai?
- Ừ thì tôi đi. Có sao không?
Nó nhìn thẳng vào mắt tôi :
- Đi? Lỳ nói Lỳ đi à? Dễ quá vậy?
- Tôi đi hay ở liên quan tới Đỏ à?
Nó nắm chặt tay tôi và nói :
- Giờ thì Đỏ phải nói Lỳ quá đáng và vô cảm với mọi thứ quá. Chắc chắn phải có lí do gì đó khiến Lì ra đi như vậy. Rồi một ngày không thấy Lỳ Đỏ phải làm sao??? Lỳ nói đi
Tôi giật tay ra và nói :
- Tôi phải vào lớp.
Mệt ! Đau đầu. Rối trí. Buồn tủi. Phải chi có mẹ ở đây con đã biết câu trả lời……
Đến khi vào lớp tôi bị chặn ngang cửa bởi Tuấn :
- Mày tính làm khổ bao nhiêu người nữa?
- Ý mày là sao?
- Quen thằng Sáu rồi lại nói chuyện với thằng Đỏ.
- Tao đang mệt
Rồi tôi gạt tay nó và bước qua. Ai nói hoàn hảo là sướng nào? Mấy đứa nó định nói cho Tuấn biết chuyện tôi sắp đi nhưng tôi ra hiệu cho bọn nó đừng nói bởi tôi không thích như thế. Rồi cả buổi học trôi qua và đến tiết SHL. Thầy HÀ vào và ỗng nói luôn :
- Thầy báo cho các em biết một tin buồn là bạn Duyên sẽ đi du học vào ngày mai lúc 2h chiều. Nếu ai tiễn bạn thì tiễn. Em có nói gì với các bạn không D?
Tôi đứng lên và nói với mọi người :
- Thời gian qua cảm ơn thầy cô và các bạn. Em chỉ muốn nói lời tạm biệt…….
Ai cũng khóc. Nhất là đám con gái. Tuy tôi đi chơi với bọn nó không nhiều nhưng tôi
Nhưng khi nào bọn nó có chuyện gì thì chính tôi là người đứng ra bảo vệ. Cả Ly và Phượng trân mắt nhìn tôi. Có một người ngồi cúi đầu lặng lẽ đó là Tuấn. Tôi muốn lắm, muốn một lần lại nói chúng ta đừng giận nhau nữa nhưng tôi không đủ can đảm. Muốn nói chuyện, muốn được chia sẽ, muốn được đi dạo như thuở trước nhưng ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ở đây. Ai cũng thế, họ buồn, họ khóc nhưng họ làm như thế thì nỗi buồn trong tôi càng dâng lên. Biết bao lâu nữa tôi sẽ quay về? Đã đi thì sẽ khó mà trở về. Một con bé như tôi nơi đất khách quê người, biết ai lại ai. Cái sự học giỏi của tôi chẳng qua như một con kiến bé tí trong một đoàn kiến kia của thế giới. Tôi chẳng thấy tôi đẹp, tôi giỏi gì cả. Thế mà sự thiết vắng của tôi khiến mọi người như thế.
Đến lúc ra về……..
- Duyên !
Tuấn gọi tôi :
- Mày đi dạo nói chuyện với tao chút nhé
- Ừ ! Cả mấy đứa luôn nhé
- Không tao nói chuyện với mày thôi
- Cũng được
Cả đám như hiểu ý tôi. Nói với tôi rồi kêu tối lên nhà tôi. Thế rồi tôi với nó đi dạo. Nó không còn đáng sợ như bữa hôm ấy mà thay vào là sự buồn bã, như đang tiếc nuối một cái gì đó. Nó lên tiếng :
- Sao đi mà không nói với tao? Mày phải biết mày quan trọng với tao như thế nào rồi chứ? Tại sao mày đi như vậy? Đến giờ mày mới nói với tao. À không phải mày nói mà nếu hôm nay thầy không nói thì mày ra đi không để tao biết sao? Mày có biết mày quá đáng với bạn mày lắm không?
Tôi ấp úng :
- Tao xin lỗi, vì thấy mày như vậy nên……….
Nó cắt ngang lời tôi :
- Không cần phải như thế. Tao không giận mày, chỉ là cái ghen tức của con trai thôi mà. Nhưng giờ mày làm tao giận thật rồi đấy. Nhưng mày đi thật sao D?
- Ừ đi thật, mai đi tiển tao chứ?
Nó quay đầu đi rồi lên tiếng :
- Không ! Tao không tiển mày đi. Tao không muốn mất đi một người bạn như mày, nơi đất khách quê người biết gì mà mày qua bên đó? Có biết mạo hiểm lắm không? Bệnh tật của mày nữa. Tao mày liều quá vậy hả?
- Tao có ba mẹ nuôi bên đó nên không sao đâu
- Vậy bạn bè ở đây mà mày nỡ đi thật sao? Tao sẽ không tiễn mày bởi vì nhìn thấy mày ra đi tim tao đau lắm. Những gì tao nói là thật lòng đấy.
- Tao cũng đâu nỡ xa tụi mày
- Mày biết không? Từ bé tao coi mày như thiên thần của đời tao. Dần dần lớn lên, tình cảm tao dành cho mày càng nhiều. Từ khi biết mày thương thằng Đỏ tao cũng buồn nhưng vì mày học trên đó nên tao cũng bớt đau nhiều. Nhưng cứ nghĩ tới trái tim lại rỉ máu. Đến bây giờ mày thương thằng Trường, tao làm sao cấm được mày thương nó nhưng mà mày biết không? Tao buồn lắm, đau lắm. Ức chế không chịu nỗi tao mới nói thẳng với mày.
Nó dứt lời thì nước mắt giàn dụa trên mặt tôi. Tôi chỉ biết nói với nó rằng :
- Mày yêu tao sao không nói lúc trước? Đã có lúc tao thương mày rồi chứ bộ. Mà tao cứ nghĩ mày chỉ coi tao là bạn nên mới tìm một cái khác. Tao biết cảm giác của mày nhưng mà quên tao đi. Tao xin đấy ! Đừng đau buồn vì tao nữa. Đừng làm con Kiều khổ nữa mày nghe tao nói không?
Nó ngập ngừng một lúc rồi nói với tôi :
- Nếu tao tiếp tục quen nó chẳng qua là thương hại. Mày hiểu không? Thương hại thì còn đau gấp ngàn lần. Tao không muốn vậy. Mày ở lại đi có được không?
- Không được đâu. Tao xin lỗi mày nhiều !
Lúc này dường như nó không chịu nỗi được nữa. Nó nói với tôi:
- Ngày trước bờ vai tao luôn vững chắc để mày khóc. Vậy hôm nay hãy một lần cho tao được khóc trên vai mày có được không D?
Tôi đón nhận cái ôm của nó. Nó khóc nấc trên vai tôi. Ôm tôi thật chặt. Cái ôm này là cái ôm tình bạn. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi người bạn tuyệt vời như thế. Rồi qua bên đó ai sẽ tâm sự với tôi? Ai sẽ nói chuyện, ai sẽ…..ai sẽ…….
Tôi khóc nhiều hơn……….
Về tới nhà thì ba tôi nói :
- Con sao mắt đỏ hoe vậy? Buồn phải không? Con ko đi nữa ba cũng vui và sẽ không khó gì để hủy chuyến đi này. Con nghĩ sao?
- Không con sẽ đi ! Lập trường con vững chắc như mẹ con vậy, ba đừng lo !
Tôi quay lại hỏi tiếp :
- V.A đâu rồi ba?
- Nó buồn lắm đấy, nó về rồi khóa chặt ở trong phòng. Ba kêu cũng không chịu ra. Con lên coi em nó ra sao.
- Dạ ! Ba đi lấy kết quả xét nghiệm cho con.
Giờ sẽ kể chuyện theo lối quan sát chung……..
Khi ba của nhóc HQ đến bệnh viện lấy kết quả. Bác sĩ Ân với nét mặt không vui liền kêu ba nhóc HQ lại hỏi :
- Cháu nó chuẩn bị đi đâu hay sao khám sức khoẻ?
- Nó chuẩn bị đi du học anh ạ !
Ông ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Tôi khuyên anh nên dừng lại. Quan tâm tới con bé hơn, điều tôi sắp nói ra đây rất tồi tệ. Anh hãy chuẩn bị tinh thần…
Ông Toản mặt tái đi :
- Sao……?
Bs Ân nói kèm theo tiếng thở dài :
- Nó bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi. Nhưng sức đề kháng nó tốt nên chưa phát bệnh. Giờ mới bắt đầu có những triệu chứng như sốt, nổi hột đỏ, khó chịu trong người và suy nhược cơ thể
Đến lúc này mặt ông Toản biến sắc. Ông hoảng hốt nói :
- TRỜI ƠI ! HÃY CỨU SỐNG CON BÉ.
Khuôn mặt của ông – một người từng trãi trong cuộc sống đã phải rơi nước mắt. Ông ngồi khóc huhu như một đứa con nít. Bác sĩ Ân nhìn cũng ái ngại. Nhưng đố ai biết được trong lòng ông nhóc HQ như một đứa con đẻ.
Trong suy nghĩ của ông không biết làm sao để nói cho nhóc HQ biết? Chắc chắn ông không thể nói cho nhóc HQ biết được. Tinh thần nó sẽ suy sụp nhưng ông sẽ làm sao để ngăn chuyến đi này của nó.
Nhưng lúc này ông nói với bs Ân :
- Có cách nào chữa trị không? con bé còn sống đến khi nào?
- Tôi nói anh đừng buồn chứ đã giai đoạn cuối thì chờ ngày đó đến thôi. Nó còn sống khoảng 3,4 tháng nữa nếu sức đề kháng của nó tốt. Tôi mong anh đừng quá đau buồn
Ông Toản chồm lại nắm chặt lấy tay ông bác sĩ :
- Tôi xin anh, xin anh hãy chữa trị cho nó. Tốn bao nhiêu tiền cũng được. Xin anh hãy cứu sống nó. Tôi xin…….
Rồi ông lại gục xuống. Ông bác sĩ nói chậm rãi :
- Chúng tôi xin lỗi. Tôi cũng tiếc cho một con bé dễ thương và tài giỏi như thế. Cuộc đời đúng nghiệt ngã quá. Mong anh hãy quan tâm tới con bé..
Thế là ông bước đi để lại một người cha, một lương tâm con người đang dày vò. Ông Toản cứ thế khóc. Ông khóc cho một đứa con……….(93)
Ông thất thếu bước ra xe để đi về. Ông vẫn chưa tin vào những lời bs Ân nói vừa nãy. Nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt ông. Bởi ông quá đau lòng. Ông không biết mình phải đối mặt với cô con gái bé nhỏ của ông như thế nào?
……..
- Thưa ông tới nhà rồi ạh
……..
- Mời ông xuống xe ạh
…….
- Thưa ông
Ông như người mất hồn vậy. Ông vẫn không nghe, ko chú ý lời anh tài xế cho đến tiéng gọi thứ 4 :
- Àh ờ ! Tôi xin lỗi
Xe đã dừng trong gara mà ông cứ ngỡ như đang chạy chứ ko dừng lại vậy. Ông bước vào nhà và thấy lũ bạn của nhóc Hq. Mắt ông vẫn còn đỏ hoe. Cô Ba chạy ra :
- Sao rồi? Kết quả ra sao?? Ra sao rồi???
- Chúng ta lên phòng làm việc của tôi nói chuyện cho tiện. Kêu cả Việt Anh cho tôi.
- Anh lên trước đi tôi lên liền.
Thế rồi ông cười nhẹ với đám bạn của nhóc HQ và nó. Còn cô Ba chạy lại nói nhỏ với nhóc V.A.
Duyên chạy lại hỏi ông :
- Kết quả đâu ba?
Ông tái mặt vì chẳng biết nói sao với nó, ông nói mà ấp a ấp úng :
- Àh không có gì đâu con gái
- Con đi chơi với bọn nó đây ba àh.
Chợt nhóc V.A lên tiếng :
- Chị đợi em 1 tí.
Và cả đám lại ngồi chơi để chờ nhóc V.A.
…………….Ở trên phòng làm việc :
- Có chuyện gì vậy ba?
- Kết quả sao anh nói đi
Ông thở dài nhưng rồi cũng phải nói :
- Nó……bị ung thư máu giai đoạn cuối
Cô ba chợt đứng không vững, ngồi bệt xuống dưới đất. Vừa khóc vừa nói :
- Không phải ! Tôi không tin đâu, ko thể nào đâu. Ông trời không thể quá đáng với nó như vậy được.
Còn riêng thằng nhóc V.A bàng hoàng, nó mím chặt môi, khóc không thành tiếng. Nó chỉ hỏi ông 1 câu :
- Ba nói với con là không phải đi ba ! Con xin ba……….
Lúc này căn phòng tràn ngập nỗi buồn. Cả 3 ngưòi đều khóc. 2 người tóc bạc 1 người tóc xanh. Họ đều khóc vì một người…….
” Cốc , cốc , cốc ”
- V.A ! có đi không?
Tiếng của con nhóc HQ gọi. 3 người liền chùi nước mắt. Nó đẩy cửa vào thấy ai cũng nước mắt ngắn nước mắt dài liền hỏi :
- Có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu chị. Mình đi đi
Nhóc V.A kéo nó ra . Nó giật tay và nói :
- Có phải kết quả máu có gì không? nói con nghe đi ba. Cô Ba nói cháu nghe, không thì Việt Anh nói cũng được.
Nó hoảng hốt và nó cũng sợ nữa. Sợ cái gì đó đến với nó. Cô Ba nhanh miệng :
- KHông có đâu cháu. Vì mai cháu đi nên mọi người buồn mới khóc mà.
Nó như bình tĩnh lại rồi nói :
- Vậy àh? Thôi con đi đã. Tối về con sẽ nói chuyện với mọi người sau. Nhưng con không nghĩ không có chuyện gì
Nó nói với vẻ rất sắt đá rồi kéo nhóc V.A để lại 2 người với ánh mắt lo lắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc