Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 29

Tác giả: Đang cập nhật

” alô ”
- Em về không?
- Dạ chị ở cây bàng đợi em nghe !
- Ờ chị biết rồi, nhanh em !
Một lúc sau thấy nó. Nhưng ngay khi thấy con Thảo thì nó nói :
- Mày đi với chị tao làm gì?
- V.A ! – Tôi gắt lớn
- Mày làm chị tao tổn thương, làm chị tao khóc nhiều. Mày không đáng tha thứ !
- V.A ! Nghe lời chị !
- Nhưng tao mong mày đừng như thế nữa. Tao với mày vẫn là bạn bè. Về chị !
Tôi chợt vui lòng vì V.A không như thằng Tuấn. Khi về đến nhà thì tôi thấy trước nhà có
chiếc ô tô của nhà ai đó. 2 chị em tôi chạy thẳng xuống gara. Cô Ba chạy ra :
- Na với Việt Anh vào nhà, có khách quý của ba đó. Người ta mong gặp 2 con lắm. Àh !
Cháu Thảo hả?
Tôi bước vào nhà. Trên người mang bộ đồng phục của trường và đeo kính nên nhìn hơi bị ”
lovely “. Tôi chào người đàn ông và vợ ông ta ( Tôi nghĩ thế ) :
- Cháu chào 2 bác – Tôi và Thảo cùng nhóc V.A đồng thanh
Chợt bà ấy lên tiếng :
- Oh ! So beautiful ! Very beautiful !
Thảo với V.A nghệch mặt ra. Còn tôi thì hiểu những gì bà ấy nói. Tôi với bà nói một cuộc
nói chuyện không ai hiểu vì bà toàn nói tiếng anh. Dường như bà đang thử tôi vì nhìn bà
đâu giống một người ngoại quốc. Thế mà tiếng ai bà ấy siêu ghê cơ. Tôi liền hỏi 1 câu cuối
để kết thúc cuộc nói chuyện :
- Can you speak Vietnamese?
- Được ! được chứ
Rồi bà ấy cười. Nhìn bà rất sang trọng và lộng lẫy nhưng không che được vẻ quý tộc trong
con người bà qua bộ đầm màu đen bà đang mặc. Người đàn ông kia lên tiêng s:
- Quả đúng là thần đồng ! Anh có phước lắm mới được 2 đứa con đẹp như tranh vẽ này
đấy ! Đặc biệt là cô bé thần đồng này. Con học lớp 10 mà giỏi thế này sao?
Con Thảo và nhóc V.A xen vào :
- Giỏi nhất trường đó cô chú ạh ! Học quá siêu !
Đến người đàn bà kia lên tiếng :
- Ôi ! Anh nhất rồi đấy anh Toản. Nghe danh lâu rồi tôi mới gặp được con bé. Nhìn kìa, nó
thật đẹp. Lời đề nghị của chúng tôi lúc nãy anh thấy sao?
Tôi ngờ ngợ có cái gì ở đây không lành………
Tôi nghe lời người đàn bà ấy có chút gì đó ngờ ngợ. Tôi liền hỏi ba :
- Có chuyện gì vậy ba?
Ba tôi định nói thì người đàn ông ấy đã lên tiếng :
- Cháu àh ! Cô chú đây muốn nhận cháu làm con nuôi vì cô chú hiếm muộn con. Và còn
một việc nữa là……
Thế rồi ba tôi lên tiếng :
- Họ muốn đưa con qua Mỹ du học, gia đình cô chú ở bên ấy. Ý con thế nào?
Tôi nghe rõ lời ba nói cũng như hỏi nó. Tôi liền nói với ba :
- Du học ư? Nơi đó có trường đại học havert?
Người phụ nữ ấy có nụ cười hiền tứ lắm, pha lẫn một chút thiết tha, mong mỏi ở tôi một
điều gì đó :
- Cô chú không bất con fải đồng ý ngay. Con cứ suy nghĩ thật kỹ. Cô chú phải đi đây.
Chúng tôi đi nhé !
Tôi sững sờ nhìn theo bước chân họ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi hỏi ba lần
nữa :
- Chuyện này là sao vậy ba?
- Ba xin lỗi con vì ba không muốn cho con biết nhưng qua bên ấy con sẽ học tập tốt hơn và
ba không lầm đây cũng là mong muốn của mẹ con.
Lúc này nhóc V.A nói với vẻ giận :
- Ba làm gì với chị vậy? Đã học giỏi thì ở đâu chẳng học được. Chị đi thì ai ở đây với con?
Ba đang làm gì vậy? Còn ba nuôi mẹ nuôi nữa chứ.
Tôi quát V.A :
- V.A ! Không được hỗn với ba
Rồi tôi quay qua ba và nói :
- Con biết ba muốn tốt cho con nhưng con xin ba cho con một thời gian. Con cần suy nghĩ
lại.
Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ, 1 bên tốt 1 bên xấu. Tôi nhớ đã có lúc mẹ đề cập đến việc
này nhưng ngày đó tôi đã từ chối kịch liệt nhưng tôi đã từng mong ước bước chân đến
thềm đại học Havert. Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì ba tôi lại nói :
- Tối hôm mà trước khi mẹ con xảy ra chuyện mẹ con đã viết cho con 1 lá thư điện tử. Ở
trên máy mẹ đó, ba nghĩ đến lúc con đọc nó.
Tôi gật đầu và cầm chìa khoá lên phòng mẹ. Từ ngày mẹ đi chúng tôi không một ai vào
phòng của mẹ. Tôi mở ra, một cái lạnh đến rợn người. Căn phòng vẫn đẹp, vẫn ngăn nắp
như thế nhưng âm u thấy lạ. Nước mắt tôi rơi khi thấy hình của mẹ để ở bàn trang điểm
của mẹ. Ngỡ như mẹ vẫn còn ngồi đó, kêu tôi lại để chải tóc cho con gái rượu của mẹ. Còn
nhớ mẹ thích màu trắng lắm. Đến mở tủ đồ của mẹ nó vẫn gọn gàng, mùi hương quen
thuộc phả lại vào tôi. Ngỡ như mẹ vẫn chăm chút nó mỗi ngày. Lúc này tôi khóc nhiều hơn.
Tự hỏi lòng : ” Ở bên ấy mẹ có lạnh không? Mẹ có buồn không? Hay mẹ đang yên bình. Mẹ
có biết rằng con gái mẹ nhớ mẹ lắm không? ” Bất chợt một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai
tôi :
- Thảo biết Na buồn mà ! Đừng khóc nữa, mẹ Na biết thì sẽ không vui đâu đấy !
Tôi nhớ tới lời ba nói liền lại bàn làm việc của mẹ và mở laptop ra. Đập vào mắt tôi là 1
văn bản có tựa đề : ” Gữi con gái yêu của mẹ ” Tôi mở ra và đọc :
” Con gái ! Mẹ biết rằng thời gian này mẹ không quan tâm tới con nhưng không phải
mẹ hết thương con đâu mà vì mẹ bận quá ! Mẹ xin lỗi con yêu nhé ! Àh ! Con sẽ ngạc
nhiên vì sao mẹ viết cái này không? Bởi vì mẹ sợ sau này mẹ có mệnh hệ gì mà không
lường trước được thì con sẽ đọc cái này như những lời trăn trối của mẹ. Mẹ nói có vẻ sợ
quá con nhỉ nhưng con biết tật của mẹ là mê tín mà đúng không? Mẹ đi coi bói về người ta
kêu tháng 1 và 12 mẹ sẽ gặp hạn có lẽ sẽ phải ra đi mãi mãi đấy. Nhưng không đâu mẹ
phải ở cạnh con gái của mẹ. Mẹ cũng không có nhiều thời gian ở cạnh con. Mẹ dành hết
tình thương cho con đó con có biết không? Con làm mẹ tự hào lắm đấy. Vừa học giỏi, vừa
đẹp gái lại rất ngoan nữa.
Con àh ! Mình là con gái thì phải có giới hạn mẹ rất vui khi con cố gắng mạnh mẽ
nhưng con đừng gây gổ nhiều. Cô bé ngỗ nghịch của mẹ ạh. Lúc chiều mẹ nói sáng mai
con đi học thể dục về mẹ sẽ nấu ăn cho con rồi dẫn con đi mua đồ tết. Mai mẹ xin nghỉ cả
ngày vì con gái yêu của mẹ đấy. Để chúng ta ăn 1 bữa cơm gia đình thực thụ. Mẹ rất vui vì
con và Việt Anh hoà thuận. Mẹ mãi mong 2 con như vậy. Còn về phía chú Toản con cũng
đối xử rất tốt với chú nhưng mẹ cũng biết con không mấy thích thú khi chú ấy về ở với gia
đình mình. Nhưng mẹ biết con đã cố gắng nhiều, chú cũng rất thương con.
Hmmm….! Mẹ biết nói gì nữa đây? Sau này mẹ sẽ cho con đi du học, con sẽ học ở
trường đại học Havert, nơi con từng mơ ước đặt chân tới đó. Mẹ đã tìm hiểu về ngôi trường
đó rồi. Hay con qua bên đó năm nay để thích nghi với cuộc sống bên đó được không? Mẹ
sợ rằng con không chịu đi như lần trước nhưng đó là ước nguyện lớn nhất của mẹ. Mẹ chỉ
sợ không bù đặp được tất cả những gì cho con nhưng mẹ sẽ cố gắng mang lại tình cảm gia
đình cho con nhé ! Mẹ đi ngủ dể mai dành trọn này cho con yêu của mẹ. Mẹ yêu con !
Lá thư của một người mẹ chưa gữi ”
Vị mặn của nước mắt ở đầu môi, tiếng nấc nghẹn đều đều, chân tay tôi bủn rủn và bỗng
chốc và khóc khi biết mẹ thương tôi tới người nào. Tại tôi và chính tôi đã khiến mẹ bị tai
nạn. Nếu như không vì tôi thì sao mẹ tôi đi chợ mà ra đi mãi mãi. Bao nhiêu chữ nếu dồn
dập tạo nên một nỗi đau vô hình.
Vừa lúc đó V.A đi vào, nó thấy tôi khóc, nó tiến tới máy và đọc. Nó là con trai thì lẽ ra phải
mạnh mẽ, cứng rắn thế mà nó gục xuống khóc như thể nó mất mẹ ruột nó vậy. Tôi quay
qua ôm chầm lấy nó vào lòng. Bao nhiêu tình cảm của một người chị tôi dành trọn cho nó.
Chợt tôi buộc mieng : ” Ai đã ςướק mất mẹ tôi? “. Chỉ có Thảo là đứng trân, nó không thể
hiểu được mất mẹ là như thế nào nhưng mắt nó cũng đỏ hoe không nói được lời nào !
Tôi có lỗi với mẹ tôi nhiều. Tôi đã trách lầm mẹ rồi, một thứ suy nghĩ thật nông cạn nhưng
giờ thì đã quá muộn màng rồi. Tôi chẳng biết mình nên làm gì lúc này. Dù sao đi nữa tôi
đã sai. Mẹ ơi !(87)
Tôi sẽ thực hiện ước nguyện của mẹ. Học kì 2 mới trôi qua chưa được lâu , Bây giờ vẫn
còn làm thủ tục kịp. Nhưng……Bao nhiêu dòng suy nghĩ hé ra không một chút ngần ngại.
Tôi còn bạn bè, nơi đây tôi đã lớn lên, học tập, vui chơi, nơi đây biết bao kĩ niệm. Cũng
chính nơi đây khiến tôi cười và bắt lệ tôi rơi. Tôi phải làm 1 việc trước đã là củng cố lại tinh
thần của Thảo. Tôi đẩy V.A ra và đứng dậy tắt máy. Tôi chậm rãi nói :
- Em àh ! Mẹ đang cười với chúng ta đừng lấy nước mắt của chị em mình làm nhoà đi nụ
cười ấy của mẹ. Nào ! Hãy để căn phòng của mẹ đẹp như vốn có.
Thế rồi tôi đóng phòng mẹ lại. Tôi không biết rằng có 1 người thầm dõi theo tôi nãy giờ và
có lẽ ông ấy vui khi tôi đã lớn rồi. Lên phòng tôi nói với Thảo ngồi chờ để tôi đi tắm rữa và
thay đồ. Tôi vẫn như mọi ngày khoác lên những bộ đồ cá tính bởi tôi luôn thế. Tôi bước
xuống nhà và không quên vào phòng làm việc của ba.
- Ba cho con đi chơi với Thảo
- Ừ cứ đi đi con cho khuây khoả. Mà con nè con đọc rồi chứ?
- Con đọc và con hiểu. Con sẽ nói với ba sau. Con đi đây !
Nói rồi tôi bước ra, dắt chiếc nouvo của tôi ra ngoài. Tôi hỏi Thảo :
- ăn gì nhé?
- Tuỳ Na chọn
- Thảo chọn đi
- Đi ăn ở Hoàng Anh nghe
- Ừh
Chợt tôi nghe tiếng nhóc V.A :
- Chị đưa Thảo đi đâu vậy?
- Đi chơi
- Em đi với
- Thôi em ở nhà đi, xíu nữa có gì chị gọi.
Rồi con Thảo định nói gì với tôi nhưng tôi đã phóng xe đi mất rồi. Đến Hoàng Anh tôi chợt
khựng lại bởi tôi thấy xe của bọn thằng Tuấn ở đây. Thảo hỏi :
- Sao vậy?
Tôi không muốn cho nó biết nên vẫn đi vào. Đúng như tôi dự đoán, bọn nó đang ngồi ăn
uống, còn có cả rượu bia nữa, bọn kia thì không lạ nhưng lạ là thằng Tuấn cũng uống đến
nỗi mặt tái mét. Tôi chạy tới giật cái chai không ngờ nó nói :
- Có quen không zậy?
Khiến tôi sửng sốt trong phút giây. Bọn kia thì :
- Mày điên àh?
- Đúng đó Tuấn, mới uống mà say àh?
- Nói vậy cũng nói được. Ngồi xuống đây đi D
Tôi bình tĩnh đáp :
- Dù không quen nhưng nhìn vậy cũng đủ ngứa mắt. Đã thế thì thôi, tôi đi !
Nói rồi tôi kéo Thảo đi lên lầu. Chợt một cánh tay ở phía sau kéo lại :
- Duyên !
Tôi quay lại và là thằng Trường :
- Gì?
- Vì một người bạn không đáng đó mà D quay lưng với bọn Trường luôn sao?
- Đó là do mấy người bắt tôi phải chọn ! Tôi cũng không muốn như thế nhưng là bạn bè
mà không tha thứ cho nhau thì cũng ko cần thiết đâu !
- Trường có nói không chơi với Thảo đâu mà vì…..
Tôi chặn lời nó :
- T làm thế này là đúng ! Tôi không trách đâu. Thôi thả tay tôi ra !
Ai cũng nhìn tôi, có lẽ bọn nó không trách tôi đâu ! Khi ăn uống xong, lúc đi xuống thì bọn
nó đã đi đâu hết rồi. Tôi gạt hết mọi suy nghĩ để đi chơi tiếp với Thảo dù trong lòng đang
rối bời đây.
Hai đứa tôi đang đi shopping thì chợt có một sđt lạ nhắn tin cho tôi : ” Đến phòng 3
karaoke 79 có chuyện vui đấy ! “. Tôi và con Thảo nhìn nhau, 2 đứa không hiểu chuyện gì
xảy ra nhưng vì tính tò mò có sẵn nên chúng tôi đã lên đó và gặp nhóc V.A đang đứng ở
đó. Nó cười và nói với tôi :
- Chị đến rồi, vào đây đi ! Mới có ai gọi cho em nói em kêu chị lên đây, em tò mò cũng đi
theo luôn.
Tôi hỏi nó :
- Sđt này của em àh? Mới thay àh?
- Dạ
Tự dưng trời mưa to. Nhưng kệ, 3 chúng tôi vào và khi đẩy cửa vào tôi đã kịp thấy Tuấn và
Kiều tay trong tay. Đúng là không có gì lạ nhưng tôi chợt bàng hoàng khi thấy……..Phượng
và Trường đang tay trong tay với nhau rất ngọt ngào mới đúng. Chẳng biết linh tính mách
bảo tôi sao mà tôi đóng sập cửa chạy ra ngoài, bất kể trời đang mưa to. Có ai đó chạy
theo tôi và kéo tay tôi lại :
- ĐỨNG LẠI !
Chính là Trường. Tôi gạt tay ra và hét lớn :
- T tránh ra ! Mắc gì T đuổi theo?
- D đừng hiểu làm T……
Lúc ấy bỗng nhiên tôi không che giấu cảm xúc bao lâu nay mà nghĩ bao nhiêu tôi nói ra
bấy nhiêu và những lời lẽ ấy rất thật lòng :
- T đang làm cái gì sao không tiếp tục đi, để ý tới D làm gì?
- D vì thấy cái đó mới thế này àh?
- T đã từng nói Phượng là cái gai trong mắt T rồi đến hôm nay như thế sao?
Bỗng nó hét lớn :
- VẬY CÒN D YÊU TRƯỜNG SAO D KHÔNG NÓI?
Tôi im lặng và nước mắt chan hoà với nước mưa. Tôi nói như hét vậy :
- D không nói vì D sợ Đỏ làm hại T. T có hiểu không?
Thế rồi nó ôm chầm lấy tôi và nói :
- T không hiểu, dù thế nào T cũng không hiểu ! D phải biết T đã chịu đựng và đau nhiều vì
thế dù có đau hơn nữa, tổn thương hơn nữa cũng được. Miễn sao có D là đủ !
Vòng tay ấy siết chặt cũng đủ làm tôi ấm lòng. Sau đó T với tôi quay lại quán với một bộ
dạng ướt như chuột lột. Mấy đứa đứng ở phía ngoài và chọc chúng tôi :
- Như phim Hàn áh !
- Chàng ơi ! Em ૮ɦếƭ đây – Con Thảo giả vờ
- Thật cảm động
- Thế là thành một cặp rồi nhé
Lúc ấy con Phượng bước lên :
- D àh ! Những việc D làm và D tha thứ cho P cũng khiến P thay đổi cái nhìn về D. Vì Sáu
thương D thật lòng nên P mới lấy kế này giúp 2 người nói thật lòng. P về đây !
Thằng Bin kéo nó lại :
- Trời đang mưa
Nhưng nó không màng, phóng xe giữa trời mưa nhưng tôi biết trái tim nó đang đau đớn
lắm. Quay lại với bọn nó thì tôi hơi ngạc nhiên nhưng con Thảo lên tiếng :
- Tao với bọn nó giảng hoà rồi ! Còn 1 người nữa thôi !
Không hiểu sao Tuấn bước ra có vẻ bực dọc :
- Sao mày không nói hả Sáu? Giờ mày với nó thành một cặp rồi sướng không? Mày vui
không?
Con Kiều đi tới giật tay thằng Tuấn :
- Tuấn nói gì kì vậy? Phải vui cho 2 bọn nó chứ
- IM NGAY !
Trông nó lúc này sợ ghê gớm. Nó cứ nhìn thẳng vào tôi , tôi nói nới Kiều :
- Nó đang say và tức D nên đừng buồn. Để đó D !
Tôi lên tiếng :
- Mày thôi đi ! Hết mưa rồi chở nó về đi
- Tao đi là mày vui chứ gì?
Và chẳng nói chẳng rằng nó kéo con Kiều lên xe và cũng phóng nhanh. Tôi nhìn theo và
thật sự khó hiểu. Thằng Bon nói :
- Thôi kệ nó ! Giờ thằng Sáu phải khao vì kua được nhóc Hàn Quốc nhe ! Mày nhất rồi đoá.
- Thôi để mai giờ 9h30 rồi đi dạo đi
Trường nói xong thì cả đám chúng tôi giật mình bởi nhóc V.A lên tiếng :
- Thực ra người V.A thích không phải là Oanh mà là………..Thảo
Tôi phì cươờ vì thằng em mình nó quá liều lĩnh nhưng liều thì ăn nhiều mà. Nhưng tôi biết
thừa con Thảo cũng kết V.A từ lâu rồi. Tôi nói nhỏ với Thảo :
- Em tao hơi bị handsome đó ! Lại đi
Thế là lại 1 cặp nữa. Cả chúng tôi vui mừng, riêng tôi thì nói hết mọi suy nghĩ thầm kín thì
nhẹ hẳn lòng. Hèn gì thằng V.A nó dễ tha thứ cho con Thảo thế. Thằng này thầm kín quá !
Tôi cũng chẳng biết.
Và cả đám đi dạo. Thằng Trường nói :
- Vui quá D àh !
- Sao vui?
- Tôi nay chắc ngủ không được
- Thôi cha
Tôi nói rồi cười nhẹ nhưng chắc nó không thấy. Tôi cũng hạnh phúc lắm chứ. Rồi tôi chợt
hỏi nó :
- Vậy ngày mai thằng Đỏ biết thì nó sẽ hại T?
- T chịu được. Vì D cái gì cũng được !
Mọi khung cảnh lãng mạng. Đứa nào cũng chở bf, gf đi dạo. T 1 tay chạy còn 1 tay nắm
chặt tay tôi và nói :
- Đừng bao giờ rời xa T nhé
Tôi bối rối và trả lời :
- Cả 2 cùng như thế !
Có lẽ vui quá nên tôi quên mất những dự định của mình….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc