Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 28

Tác giả: Đang cập nhật

Ra tới bãi để xe cuả quán cafe ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi với Trường. Tôi sực nhớ tôi
với nó đang ” tay trong tay “. Lập tức còn chờ gì nữa mà tôi không buông ra, tôi liền giật
tay tôi ra. Thằng Trường cứ bụm miệng nhìn tôi cười chẳng biết vì sao.
Rồi nó đưa tay lên chùi gì ở má tôi. Tôi liền kêu :
- Làm gì đó?
- Mặt dính vết cafe như mèo vậy cũng để, haha – Đã nói rồi còn cười người khác
” Bốp ”
- Đau
Tôi đấm cho nó 1 cái. Còn la đau nữa mới ghê. Tôi nói với nó :
- Biết thế lúc nãy cho đứng trong đó quê luôn.
Tôi bước đi thẳng. Nó kéo tay lại :
- Thôi mà, xin lỗi,. xin lỗi. ĐỪng vậy mà. Dễ thương mà !
Ôi trời ! nghe cái giọng của nó tôi chợt cười. Bởi vì nụ cười đối với tôi nó giống như uống
thuốc vậy. Trên đời tôi ghét nhất là uống thuốc và cười. Chẳng biết vì sao tôi lại như vậy
nữa. Ít cười nên cũng chẳng ai biết tôi có cái răng khểnh, nếu cười thì có lẽ rất dễ thương
nhỉ? ^^
Đang lan man trong suy nghĩ thì :
- Đi đâu đó? Lên xe nhanh
- Àh ùh.
Đến khi về nhà Trường thì tôi gặp ba với mẹ Trường đang ở nhà. Tôi nói với nó :
- THôi để tôi àh D bắt taxi về chứ Trường vào nhà đi.
- Sao thế được
Tôi chưa phản ứng gì thì nó đã cầm tay tôi kéo vào nhà. Tôi thì ấp a ấp úng nói :
- Con chào cô chú
- Bé Duyên đến chơi hả con? Mà sao người thằng Sáu bẩn vậy hả? – Mẹ nó lên tiếng
Thật ra thì 2 người ấy rất quý tôi. Nhưng từ khi mẹ tôi mất tôi không có qua nhà Trường,
họ thì thường xuyên qua nhà thăm hỏi. Tôi hơi bối rối nhưng có lẽ vì đây là ba mẹ
của…..Trường. Chợt ba nó lên tiếng :
- Nhà mình sau này mà có đứa con dâu như bé D thì tốt nhỉ? Ngồi đi con, đừng đứng vậy.
Tôi nghe xong câu nói đó của ba Trường thì mặt đỏ bừng như gấc. Đúng lúc đó cái thằng ”
mắm thúi ” Trường lại chui ra còn pha vào :
- Con đang ” kua ” hoài không được đó ba.
- Bé D nhớ bày và coi thằng Sáu nhà cô chú với nhé. Nó thì ham chơi lắm, học thì không
được cái gì. Nói ra thì xấu hổ nhưng chắc cháu cũng biết nhỉ?
- Dạ…
Tôi trả lời mà cứ như mắc phải quai. Rồi thằng Trường cũng như lúc nãy, bỗng dưng kéo
tay tôi đi còn quay lại nói với 2 người kia :
- Con đi đã nha ba má.
Tôi cũng ngoái đầu lại chào :
- Dạ..Dạ cháu chào cô chú
Chẳng hiểu sao ba mẹ thằng Trường ngồi đó nhìn chúng tôi cười. Tôi quay ra mà không
nghĩ ngợi gì. Đến ra cỗng thì tôi giật tay tôi ra và nói :
- Làm trò gì thế?
- Lên xe đi
- Làm gì?
- Đi
- Đi đâu?
- Đi chơi
- Ai rảnh đi chơi?
- D với Trường
- Chở D về
- Thôi mà
- Chở về
- Đi bộ về đi
Đến lúc này thì tôi tức thật. Tôi nói với nó kèm theo cái nhìn sắc lẻm :
- Thách chứ gì?
- Ừ thách
Tôi toan bước đi thì lúc đó tiếng xe từ phía sau chạy lên :
- Lên xe Đỏ chở Lỳ về
Đành rằng bình thường tôi không muốn Đỏ chở về nhưng lúc đó tức thì tôi giở chứng.
Ngoan ngoãn lên xe để Đỏ chở về. Chợt thằng TRường níu tay tôi lại, còn bên tay bên kia
Đỏ cũng cầm luôn. Tôi bối rối, chẳng biết làm sao nhưng đang tức Trường nên tôi giật tay
tôi khỏi tay Trường.
Nhìn lúc đó trong mắt của Trường hiện lên sự thất vọng tràn trề chứ không phải tức giận
tôi. Nhưng tôi vẫn lạnh lùng ngồi lên xe của Đỏ. Rồi xe phóng đi trong những tia nắng hiếm
hoi của buổi sáng lạnh buốt thế này. Đỏ chợt đi chậm lại và nói :
- Lỳ trả lời cho Đỏ biết
- Cái gì?
- Có phải Lỳ thương thằng Trường rồi đúng không?
- Nếu tôi nói đúng thì sao mà không thì sao?
- Nếu không thì không sao nhưng đúng thì thằng Trường không yên với Đỏ đâu.
- Chuyện này là của tôi với Đỏ, vậy cớ gì lôi thằng Trường vào?
- Nhưng chính nó ςướק đi niềm tin, niềm hy vọng lớn nhất đời Đỏ
- Chẳng phải nó ςướק mà chính Đỏ đánh mất tôi. Đáng lẽ đó là những gì Đỏ đã từng có.
ĐỪng đổ lỗi cho người khác.
” Két ”
Bỗng nó dừng xe lại và quay lại nói với tôi :
- Lỳ biết con người Đỏ rồi chứ gì nữa?
- Tôi…
Nó cắt lời tôi :
- Hãy nhớ lấy rằng. Nếu Lỳ là của nó thì nó sẽ sống không yên với đất này.
Tôi nói lại với nó :
- Nếu nó không yên thì tôi cũng sẽ khiến Đỏ điêu đứng !
Vì cũng gần tới nhà rồi. Tôi liền bước xuống và đi bộ về, tôi không nói 1 tiếng cảm ơn nào
với nó. Tuy rằng bước đi, tuy rằng lạnh lùng với nó nhưng tôi chẳng muốn làm ai đau lòng
nhưng tôi lại càng không muốn ai làm hại đến Trường………..(75)
Về tới nhà nhớ lại những việc mình làm tôi cảm thấy mình thật quá đáng. ĐỨng giữa 2
người con trai, 1 người đã từng yêu còn 1 người tôi mới yêu. Nhưng nói thật rằng tôi không
muốn Đỏ làm tổn thương người tôi yêu. Có lẽ T vẫn chưa biết tôi thương T đâu. Vì thái độ
tôi vẫn thế mà. Nhưng tôi mà thành 1 cặp với T thì liệu T sẽ yên ổn với Đỏ? Liệu cuộc sống
của T vẫn còn bình thường sao? Chợt rùng mình bởi lời đe doạ của Đỏ tôi liền gọi cho nó :
- ” alô ”
- Lỳ àh
- Ừh tôi đây,ra yesterday tôi có chuyện nói
- Ra liền !
Rồi tôi chạy xuống nhà lấy xe ra đi. Tới yesterday đã thấy nó đến rồi. Tôi bước đến :
- Ngồi đi Lỳ
- Khỏi mời
- Vẫn ca cao sữa đá hay cafe sữa đá
- Cafe đen đá
- Sao lạ vậy? Lúc trước
Tôi xen ngang lời nó :
- Thế bây giờ con người tôi còn như lúc trước không?
Khuôn mặt nó bất chợt buồn, vì tôi quá hiểu con người nó nên nhìn vào mắt nó tôi cảm
nhận được.
- Mà lỳ gọi Đỏ ra đây có chuyện gì?
- Chuyện tôi, T và Đỏ
- LÀ sao?
- Tôi muốn dừng lại mọi chuyện ở đây !
- Đỏ không hiểu
- Không hiểu hay giả vờ không hiểu?
- Ý LỲ là muốn Đó không *****ng tới thằng T?
- Ùhm !
- Không được
- Tại sao?
- Bởi vì Lỳ thương nó rồi
- Đúng là tôi thương nó nhưng nó đã biết đâu
- Đừng xưng hô như thế nữa
Tôi cắt lời :
- Đừng nhiều lời,giờ Đỏ muốn gì?
- Lỳ không thuộc về nó là được
- Thì tôi có thuộc về nó đâu
- Khi Lỳ chưa thuộc về ai thì cũng có thể thuộc về nó
- Ý Đỏ muốn tôi quay lại với Đỏ?
- Đúng,trước mặt mọi người và đặc biệt là nó
Tôi đứng phắt dậy :
- Không được !
- Vậy thì T sẽ gặp nhiều khó khăn lắm đấy Lỳ àh
- Tôi không thể quay lại với Đỏ được. Như thế khác gì làm nó đau gấp ngàn lần.
- Vậy Lỳ muốn nó đau về thể xác?
Tôi cứ sững sờ ra, không ngờ, thật không ngờ Đỏ lại có thể như thế. Ngày trước con người
nhường nhịn là thế. Cớ sao bây giờ lại ác độc, nhẫn tâm quá vây? Tôi phải làm gì đây?
LÀm gì đây? Ai cho tôi 1 lối đi chứ đừng bắt tôi phải lựa chọn giữa vịêc này. Bất chợi đỏ lên
tiếng :
- Đừng quá suy nghĩ nữa Lỳ àh !
- Tôi không muốn T đau khổ mà lại còn 1 người nữa đấy Đỏ àh
- Ai?
- Ly chứ ai? Tại sao nó thật lòng đến thế mà
Nó cắt lời tôi :
- Vậy Đỏ không thật lòng, vậy Đỏ hok hết mình vì thg Lỳ hay sao? Biết nghĩ đến người khác
mà không 1 lần thử nghĩ đến Đỏ,thử nghĩ 1 lần đi, 1 chút thôi không được sao?
Tôi ấp úng không nên lời. Im lặng một lúc, tôi cầm li cafe đen lên uống. Tôi thấy vị đắng
của nó như vị đắng của cuộc đời,như những trái ngang of cuộc đời vậy. Trớ trêu thật đấy.
Rồi nó vẫn la người lên tiếng trước :
- Cứ suy nghĩ kĩ càng ! Đỏ về đây !
Tôi vẫn chìm trong sự tim lặng, tiếng nhạc trầm và du dương làm lòng tôi rối bời. Lòng dạ
con người mấy ai hiểu được. 2 hàng nước mắt bất chợt chảy dài……
Đến chiều hôm sau đi học
Kể cũng lạ ! 2 ngày này con Thảo nó không đi học. Tôi cứ ngó ra ngoài. Điện thoại thì nó
khoá máy,tôi cũng quên khuấy việc qua nhà nó. Tôi vô tâm thật ! Rồi tôi nói với thằng
Tuấn :
- Chiều đi học về đi qua coi con Thảo sao nha mày
- Tao không rảnh,mà mày bị điên àh D?
- Sao?
- Nó đối xử với mày như thế mà còn quan tâm được
- Dù sao
Nó chen ngang lời tôi :
- Dù sao gì? Nhân từ vừa với chứ, chẳng biết mày là người hay tiên mà dễ tha thứ cho
người khác thế. Từ con Phượng đến con Ly rồi bây giờ lại là con Thảo mà không trách. Khờ
ơi là khờ.
Tôi chưa kịp nói gì thì nó quay đi. Không thèm nhìn tôi 1 cái. Bực ૮ɦếƭ đi được ! Vừa lúc đó
thằng Trường đi tới :
- D với Tuấn có chuyện gì àh?
Tôi không đáp vì còn bực mình chuyện sáng hôm qua. Nó liền nói tiếp :
- Rủ bỏ quá khứ mới có tương lai tốt chứ. T nghe chuyện của Thảo rồi D lại định tha thứ
tiếp àh? Không thấy người ta quá đáng sao?
Lúc này thì lời T nói như đổ dầu vào lữa. Tôi nói :
- Không phải chuyện của Trưòng
Thế là tôi bước di. Mặt đùng đùng sát khí , tôi ngồi xuống bàn rồi giật mình bởi tiếng nói :
- Chiều Đỏ chở Lỳ đi
- Tôi không cần
- Dù tất cả mọi người không ủng hộ Lỳ nhưng riêng Đỏ luôn đi theo con đường Lỳ muốn.
- Đỏ…..
Tôi không nói thành lời, trưng mắt nhìn nó. Đúng lúc đó Trường, Tuấn và cả đám bước
vào. Rồi thằng TRường lên tiếng :
- T sẽ chở D đi
Vì đang tức như buổi sáng hôm nọ nên tôi phớt lờ lời nói của T và quay qua Đỏ :
- Ùhm,chiều làm phiền Đỏ
Cả bọn kia và đặc biệt là Trường nhìn tôi trợn tròn mắt. Bỗng thằng Tuấn nắm tay tôi lôi
tôi ra sân bóng chuyền sau trường rồi hét lớn :
- MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?
- Thả tay tao ra !
Tôi giật tay ra rồi xoa vì hơi đau. Thằng Tuấn nói tiếp :
- Mày vì con Thảo, mày bất chấp àh? LÀm trò này àh? thương thằng Trường thì nói chứ
giấu nó làm gì? mày điên àh !!!
Tôi nghe rõ những gì nó nói nhưng tai như bị ù đi. Tôi nói như hét lớn :
- Mày không hiểu đâu !
Tôi để lại cho nó một ánh mắt khó hiểu và chạy đi. Bỗng có 1 người chặn tôi lại. Đó là Ly :
- Lỳ, Li có chuyện muốn nói
- Nói đi
- Li xin lỗi chuyện hôm bữa
- Tôi quên rồi nói tiếp đi
- Giờ thì Li mới hiểu ra mọi chuyện. Chỉ có Lỳ là tốt với Ly.
- Là sao?
- Lỳ đã vì Li nhiều mà Li luôn *** hại lỳ. Còn bạn Lì nữa.
- Tôi không muốn nhắc tới chuyện này
- Nhưng Lỳ àh ! Li chỉ xin Lỳ đừng ςướק mất Đỏ, Đỏ chính là niềm tin giúp Ly vượt qua mọi
thử thách. Li xin Lỳ
Tôi liền nói:
- Nếu Ly đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Tuấn ồi thì phải biết người tôi thương
bây giờ là ai chứ? Tôi không còn thương Đỏ nữa đâu. Li đừng lo. Ráng giữ lấy người mình
yêu.
Bất chợt một tiếng nói khác vang lên :
- Ly và Phượng đều nghe rõ
Là con PHượng ! Tôi lên tiếng :
- P đến đây cũng có gì để nói sao
- P đến để xin lỗi D
- Tôi không cần
- D……..nhường Sáu lại cho P đi được không? Tại sao cả 2 người mà Ly và P thương đều
yêu D hết? Mà D lại đi yêu Trường? Tại sao vậy? Thật sự đau lòng lắm D ạh.
Nói thật ai mà ở trong tình cảnh này của tôi thì không biết làm sao cả. Nhớ lại lời Kiều nói,
bây giờ lại là LY và PHượng. Tôi phải làm cái gì đây? Trời ạh ,người tôi thương là Trường.
Tôi vẫn cần người con trai ấy,tôi yêu người ấy thât lòng. Nhưng người con gái,àh không 2
người đang đứng trước mặt tôi thì sao? Tôi phải nói sao để họ an tâm? Cũng bởi vì một
chữ yêu mà ra. Tôi chẳng trách họ được. Tôi nói với Phượng :
- Nó chưa biết tôi thương nó đâu. 2 người hãy cố gắng giữ lấy t/y của mình. Chào
Vừa lúc đó tiếng trồng vào lớp cũng điểm……
Ai nói tôi không biết ích kỹ, ai chẳng có ích kỹ. Thật sự tôi không biết làm sao hết. Chỉ có
nước đi chổ khác mới khiến cho tôi khỏi dằn vặt đây? Ông trời khi nào cũng thế, ông trời
lúc nào cũng khiến tôi không có đường lựa chọn. Tôi chẳng lựa chọn được. Đầu tôi cứ ong
lên. Chợt giật mình bởi lời nói của cô Vân dạy địa :
- Duyên ! Đứng dậy trả lời
- Dạ
- Cô vừa nói cái gì em nhắc lại cô nghe xem nào
- Dạ thưa cô…..
Tôi ấp a ấp úng không nên lời. Cô nói với tôi :
- Ngồi trong lớp mà thế àh? Tâm trí em để đi đâu đấy? Thôi ngồi xuống rồi chú ý bài vỡ
nhé. Hết tiết rồi cả lớp nghỉ.
Tôi nghe tiếng cô át luôn tiếng trống trường. Là tiết cuối rồi. Tôi cứ quay như chong
chóng. Trường và Đỏ cùng lại chổ tôi, còn cả Tuấn nữa. 3 người cùng nói :
- Đi xuống nhà con Thảo
Tôi chợt nhớ tới những lời nói của 3 người con gái kia. Tôi thương cho họ, tôi lo cho họ, tôi
sợ họ sẽ đau lòng vì tôi. Tôi thấy tôi rất có lỗi với họ. Dù rằng đâu phải tôi ép 3 người ấy
thương tôi? Mà tại sao họ lại thương tôi cơ chứ. Chán thế không biết. Tôi gạt phắt những
lời đề nghị của 3 người ấy và nói :
- Tôi không cần đến 3 người. Chào !
Rồi tôi bước đi không cần đếm x** tới cảm giác của họ như thế nào. Nhóc V.A lon ton chạy
theo tôi rồi nói :
- Chị ơi ! em đi chơi với bx em nghe
- Ừh đi đi
- Khi nào chị về thì nhớ gọi điện cho em nghe
- Biết rồi
Thêm nhóc V.A nữa, bữa nay nó cặp với con Oanh. Khi nào 2 đứa nó cũng cặp kè, cũng đi
chơi, nó quên mất chị nó. Nhìn bọn nó mình lại muốn có bf ^^! Nhưng người mình thương
thì lại không thể quen được. Với lại tại vì là ” con nhà giàu ” nên chẳng ai dám ” kưa ” dù là
rất thích. Chợt nghĩ lại mình định đến nhà con Thảo thì tôi lấy xe và chạy ra.
Không ngờ **ng mặt thằng Tuấn và Trường. Tôi chạy vụt qua mặt bọn nó. Đến nhà con
Thảo. Có lẽ giờ này không có ai ở nhà, ba mẹ nó ít khi ở nhà. Tôi liền mở cửa và vào nhà.
Nó từ trên lầu chạy xuống và tới ôm chầm lấy tôi :
- Cuối cùng mày cũng đến. Tao sợ lắm D ơi !
Tôi vỗ về nó giống như mẹ dỗ con vậy :
- Thôi được rồi ! Tao đến rồi. Đừng như thế nữa
Nhìn khuôn mặt hốc hác của nó. Nhìn đôi mắt sưng mọng, có lẽ khóc nhiều lắm. Thấy
thương nó lắm. Tôi như quên hết tối hôm đó. Nó đưa tay lên sờ má tôi rồi nói :
- Hôm đó tao tát mày, chính tay tao đã tát mày. Sao mày không trách tao?
- Nếu trách mày thì tao đâu phải là D
- D….
Nó chưa nói hết câu thì khóc nấc lên trông rất tội. Nếu hôm đó tôi không đến kịp thì liệu
ngày hôm nay nó còn bình tĩnh như vậy không?
Rồi nó nói tiếp :
- Nếu hôm đó không có mày thì tao…..
Lại khóc tiếp. Tôi ôm nó vào lòng. Tôi nói :
- Chuyện qua rồi. Không có gì là quá muộn, sao không đi học?
- Tao cứ nghĩ rằng mày không coi tao là bạn nữa. Tao không có mặt mũi gặp ai nữa mày
àh.
- Dù mọi người có quay lưng với mày, dù ai nói gì mày. Dù mày là con người ra sao thì
trong tao. Trong trái tim này, trên thế giới này luôn có người luôn sát cánh cùng mày.
- Cảm….ơn….mày ! Cảm ơn nhiều lắm
Tôi đẩy nó ra và nói với nó, kèm theo một nụ cười. Rất tươi :
- Thôi cười nào. Giờ qua nhà với tao. Rồi tao thay đồ, tối nay tao với mày sẽ đi chơi. Chỉ có
tao với mày. 2 ngày nay ở nhà chắc như người rừng rồi chứ gì.
Nó đã cười. Nó kêu tôi chờ nó thay đồ.
Khi nó lên xe tôi thì cũng là lúc trước mặt tôi là đám của Tuấn . Thằng Bin, thằng Hiếu,
Thành, Rin và cả Bon nữa khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên. Mọi người nhốn nháo :
- D ! Mày làm gì mà phải tha thứ cho con này ! Loại nó vứt đi được rồi
- Chính nó quay lưng lại với tụi mình đấy
- Mày còn nhớ những gì nó đối xử với mày không?
- Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn vậy mà chỉ một phút chốc *** bạn vỡ đôi.
- Thật hết biết
- Mày còn mặt mũi mà gặp bọn tao nữa àh Thảo?
Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Tuấn bước lên :
- 16 năm trời lớn lên cùng nhau. Mày làm tao thật bất ngờ. Vì tao đau giùm con D, người
luôn lo lắng quan tâm cho mày. Bất chấp mọi thứ vì mày. Thế mà mày xem mày đã làm gì
nó? Mày thử nhớ lại đêm hôm đó mày khiến nó như thế nào? Trước giờ ai đánh nó? Tao
nghĩ đã tới lúc bộ ba chúng ta nên không còn. Đi Duyên !
Tôi nghe từng câu, từng chữ của bọn nó. Con Thảo thì đứng im như tượng. Tôi bước lên :
- 16 năm trời quá đủ để tha thứ cho một người !
Con Thảo quỳ thụp xuống. Tôi lại kéo nó dậy, bọn kia cũng hoảng hốt lại kéo nó lên. Nó
không chịu đứng dậy mà nói :
- Thảo biết Thảo sai xin mọi người đừng nói nữa !
Rồi sau đó nó chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Tôi ngước lên nhìn tụi kia bằng con mắt hình
viên đạn :
- TỤI MÀY QUÁ ĐÁNG !
Vậy mà bây giờ trước mặt tôi là một đám người lạnh lùng, đặc biệt là Tuấn, khuôn mặt
lạnh như tiền, đôi mắt nhìn mọi thứ vô hồn. Nó cứng nhắc nói :
- Dù nó có làm gì thì không bao giờ tao tha thứ. Trong mắt tao nó như một cái gai vậy.
Tao nhìn nó giả tạo quá ! Nếu chơi với nó thì đừng nhìn mặt tao với bọn này nữa. Nói đi !
Trời ơi ! Lại một lần nữa tôi khó xử. Cứ đấy tôi vào tình thế không biết phải làm sao. Hỏi tôi
phải làm gì đây? Tôi liền đáp :
- Tao không chọn được
- Phải chọn
Nhìn Tuấn lúc này sợ hơn cả. Tôi biết tính nó không dễ tha thứ cho một ai cả. Mắt nó như
tha thiết tôi một điều gì đó. Nhưng tôi không thể mất đi người bạn này, càng không thể
mất đi nhóm bạn ấy, trong đó còn có người tôi thương đó là Trường. Tôi ôm con Thảo và
nhìn thẳng vào mắt thằng Tuấn. Tôi lên tiếng :
- Dù thế nào đi nữa tao cũng phải ở bên cạnh nó
- Được ! chính mày nói
Thế rồi bọn nó lên xe và cả đám rồ ga đi. Bọn nó đi rồi, tôi kéo con Thảo dậy :
- Không được nói, đi qua nhà tao rồi tao với mày đi chơi cho khuây khoả.
Con Thảo nó khửng lại và nói :
- Vì tao mà mọi người quay lưng lại với mày đó. Mày hãy đi đi.
- Thế mày không coi tao là bạn?
- Có nhưng…..
Tôi cắt ngang lời nó :
- Không nhưng nhị gì cả ! Nghe tao ngồi lên xe đi
Rồi nó không hề nói được gì nữa. Tôi lên ga mạnh để phóng nhanh. Lúc nãy tôi đã lấy hết
bình tĩnh để nói với con Thảo. Bởi giờ không ai bên cạnh nó chẳng lẽ tôi bỏ mặc nó? Tôi
không thể làm được. Đúng là nó không làm được cho tôi. Đúng là tôi hi sinh về nó quá
nhiều nhưng tôi không hề nghĩ sâu như vậy. Khoé mắt tôi cay xè. Bởi lẽ để giữ lại Thảo tôi
đã đánh mất Tuấn – Một người làm nhiều điều vì tôi mà không tính toán. Lúc nào tôi cần
luôn ở cạnh an ủi, chia sẽ. Ấy vậy mà tôi lại đánh mất. Không những vậy còn cả đám bọn
thằng Trường nữa chứ. Chợt thấy mất mát quá đi ! Nước mắt tôi chảy từ khi nào tôi cũng
không biết nữa. Tôi thảo nó hỏi :
- Mày khóc đó àh?
- Àh không ! Chạy có con gì nó bay vào mắt
- Mày đeo kính mà
- Tao cũng không biết nữa, nghĩ sao tao khóc?
- Ừ
Tôi phóng xe nhanh trong gió lạnh……
Gần về đến nhà. Chợt nhớ tới nhóc V.A. Tôi liền gọi cho nó :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc