Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 20

Tác giả: Đang cập nhật

- Làm gì mà ngạc nhiên rồi nhìn tao như nuốt sống vậy? – nhóc HQ nói
- Thì thấy lạ thôi, có chuyện gì hay sao?
- Ừ đúng đó, mày lạ lắm
- Thật, giống thần kinh dẫm phải đinh – thằng Thành chọc nó
- Àh ừh thì…..- Nó ấp úng
- Thôi kệ đi, giờ mới có 3h15′ àh có đi đâu không?
- Đi dạo – nhóc HQ lên tiếng
Nói thật cả đám chúng tôi ai cũng ngạc nhiên về quyết định này của nó, vì trước giờ mọi người đi đâu nó đi đó, lần đầu tiên nó đưa ra một ý kiến. Có lẽ nó buồn đó mà. Tôi biết chắc rằng lòng nó đang rối bời lắm đấy. Yêu một người thật lòng phải chăng khổ đau như thế sao? Có phải như vậy hay không? Hay là vì thương thật lòng quá chăng??? Cả nhóm chúng tôi đi toàn xe đạp, nhìn rất teen nhá ! Dễ thương kinh. Nhóc HQ như muốn đi tách ra cả bọn, nó đi nhanh lên phía trên, tôi liền đạp lên để nói chuyện với nó :
- D sao vậy?
- Không sao
- Trường thấy D buồn lắm
- Đó là chuyện của tôi
- Có gì cứ nói với Trường đi, cứ để trong lòng nặng nề và đau khổ lắm
- Tr muốn nghe chuyện của tôi?
- Ùh, có phải về người đó
- Có lẽ là vậy
- D cứ nói đi, cho nhẹ lòng
- Tôi muốn hỏi Tr một câu – Nhỏ nói với giọng nhẹ hơn hàng ngày nhiều
- D hỏi đi
- Có ai thương 2 người cùng 1 lúc được không?
- Không có đâu, chỉ là cảm giác mà thôi. Nếu một người cũ với một người mới thì có lẽ tình cảm với người cũ cũng hơi đậm sâu nên khiến mình chưa quên được thôi, chỉ là cảm giác với người cũ thôi. Vì chính Tr cũng vậy nè – Tôi nói rồi ” khuyến mãi ” một nụ cười
- Vậy àh?
- Vậy chẳng lẽ D đang nằm trong tâm trạng này hay sao?
- Àh không, tôi hỏi vậy thôi – Nhỏ trả lời ấp úng
- Lòng bớt buồn chưa?
- Có buồn đâu mà bớt? – Nhỏ nói nghịch ngợm rồi cười 1 cái rất lovely ^^
- Người đó bị tai nạn àh?
- Ừh
- Sao D không quan tâm người ta, trong lòng D còn thương người ta nhiều lắm mà – Tôi hỏi.
- Chia tay là hết, người ta có người mới bên cạnh, tôi không muốn là người phá đám – Nhỏ buông lời lạnh lùng
- Hết nhưng trong D vẫn còn một vết thương in hằn, đau lắm đó
- Tình cũng ૮ɦếƭ trong tôi rồi – Nói rồi nhỏ cười khẩy 1 cái, trông đẹp mà rất đểu
- Thế cho Tr một cơ hội nhé – Tôi nữa đùa nữa thật
- Không cho cũng có rồi – Nhỏ nói làm tôi sửng sốt
- Hả? D nói gì? – Tôi hỏi lại
- Thì ý tôi là bây giờ tôi không cặp với ai nữa thì không chỉ Tr mà mọi người đều có cơ hội dù tôi không cho, tôi ngăn Tr và mọi người thích tôi được àh? – Nhỏ nói làm tôi thất vọng
- Mà Tr hỏi cái này D đừng giận Tr nha
- Ùhm – Vẫn là lời nói tiết kiệm ấy
- Tr nghe nói D lăng nhăng lắm mà, 1 lúc D cặp nhiều người lắm mà, giờ chia tay hết rồi sao?
- Ùhm, họ chỉ như một trò chơi còn tôi không có hứng thì game over, hiểu không?
- Vậy bây giờ never start sao?
- Vì tôi có người tôi thương rồi. Đừng hỏi nữa
Nói rồi nhỏ lùi lại để nhập bọn với đám kia. Tôi cảm thấy ghen tỵ cho ai đó khiến cho nhóc HQ thương, tôi ước gì người đó là tôi. Để tôi không phải như thế này. Lòng nghe nhói đau quá !
Tôi không hiểu sao tôi lại như thế này nữa. Nếu là tôi lúc trước thì đã hoảng hốt, bỏ mặc mọi thứ chạy đến bên Đỏ rồi, nhưng sao hôm nay tôi như thế này? Nói ra thì tôi cũng lo lắng và buồn phiền, cũng quan tâm tới Đỏ nhưng cái khiến tôi không có tâm trạng làm bài chính là tình cảm của tôi, tôi đau đầu vì không biết nó đang ở phía nào. Phải chăng như lời thằng Trường nói, có đúng như vậy không? Lòng tôi cứ đấu đá lẫn nhau. Dù biết rằng thằng Trường thương mình, nhưng tình cảm với người cũ không còn làm sao nói? Với lại cả đám đã là bạn chơi từ trước mà giờ 2 đứa ” quen ” nhau cũng không được thân với nhóm như trước nữa cũng phiền. Thôi thì tình cảm này xin giấu kín vậy. Nhưng chắc tôi phải nói với thằng Tuấn và con Thảo nếu không thì bọn nó lại nghi ngờ lung tung.
” alo ”
- Thảo hả? qua nhà tao
- Làm gì? shopping hả – Nó hớn hở
- Qua đi, kêu thằng Tuấn nữa
- có kêu bọn kia không?
- 2 tụi mày thôi
- ùhm, 10′ nữa có mặt tại nhà mày
Tôi liền cúp máy. 10′ sau bọn nó có mặt ở nhà tôi, tôi kéo 2 bọn nó lên phòng và nói chuyện :
- Tao nói cái này đừng nói với ai
- ùhm nói đi – thằng Tuấn lên tiếng
- Tụi mày có thấy thằng Trường giống thằng Đỏ không?
- Thằng Sáu áh? – con Thảo thốt lên
- Có, rất giống đó chứ, về cả tính tình lẫn khuôn mặt – thằng Tuấn nói
- Vậy là mày thích thằng Sáu? – con Thảo hỏi
- Hình như là vậy – Tôi nói với bọn nó
- Tao chẳng thấy thế? hay chỉ là hình bóng của thằng đỏ? – thằng Tuấn
- Tao không biết, tao chỉ nói với tụi mày như thế thôi
- Thằng Sáu thương mày lắm đó D, nhiều khi nhìn nó thấy đúng tội luôn – thằng Tuấn nói tiếp.
- Nhưng trước giờ có bao giờ con D nó cặp với thằng nào bèo nhèo đâu Tuấn? – con Thảo nói tiếp
- Ừh nhỉ, toàn ” môn đăng hộ đối ” không àh? Giờ con D mà quen với thằng Sáu thật thì mệt lắm. Đảm bảo thằng Sáu không sống yên đâu – thằng Tuấn nói tôi chợt giật mình.
- Thôi tụi mày suy diễn lung tung – Tôi gắt lên
- 2 tụi mày đi mua đồ với tao đi – thằng Tuấn lên tiếng
- Hura được áh, đi D – con Thảo lanh chanh
- Ùhm đi thì đi
Nói rồi 3 chúng tôi đi mua đồ. 2 đứa kia cứ ra sức mua rồi chọn lựa, tôi thì chẳng biết làm gì. Tôi cũng quên mất là thằng Trường sẽ gặp nhiều khó khăn nếu như biết tin tôi quen thiệt. Phiền quá đi mất ! Định bước vào shop LyLy bỗng có một chiếc xe quen quen, nhưng tôi cũng chẳng để ý. Vừa bước vào thì……….
Vừa bước vào thì thằng Tuấn kéo tay tôi lại nói :
- D đừng vào
- Mắc gì không vào?
Nói rồi tôi giật tay thằng Tuấn rồi đi vào trong. Ôi không ! là Đỏ, thằng Đỏ. Nhưng sao nó kêu nó bị tai nạn cơ màh, bạn bè nó cũng kêu nó bị tai nạn cơ màh, sao bây giờ lại ở đây? Tôi toan bước ra thì nó đã lên tiếng hỏi :
- D đi mua đồ àh?
- Ùhm
- Ngày mai sẽ có chuyện vui để coi đây – thằng Đỏ nói với vẻ gì đó rất kênh kiệu
- Chẳng phải Đỏ bị tai nạn? – Tôi hỏi
- Thử xem D còn thương Đỏ không nhưng thất vọng rồi – Nó nói với vẻ mặt thất vọng
- Tôi không phải là trò đùa – Tôi gằn giọng
Sau đó con Thảo với thằng Tuấn kéo nhanh tôi ra ngoài. Vừa đi bọn nó vừa nói chuyện với tôi :
- Nó làm như vậy để thử mày sao?
- Thằng chó má đó mà – con Thảo tức thay cho tôi
- Thôi kệ đi, đừng nhắc tới nó nữa được không? – Tôi nói.
Thật là lòng tôi đau lắm. Tôi đâu phải trò đùa, nếu như hôm qua tôi bỏ hết để chạy lên với nó, tôi đổi lại được gì?Phải thi lại hay chấp nhận môn đó được 0 điểm, không những thế niềm tin trong mắt thầy cô đối với tôi cũng mất đi. Đổi lại được gì nữa? Đổi lại sự thật lòng quá của tôi ư ! Thật ra hết thương nó rồi nhưng cớ sao lòng tôi vẫn đau nhói thế này. Mắt cay xè trước gió. Tôi muốn khóc cho vơi bớt trong lòng. Nhưng tôi không hề yếu đuối, tôi không được khóc. Tôi biết mình phải xác định rỏ tình cảm của bản thân mình đã. Đang mơ màng trong suy nghĩ bổng thằng Tuấn lên tiếng :
- Tao thấy mày chưa quên được nó đâu D
- Đúng đó, mày dễ gì quên được, mày thật lòng quá – con Thảo nói với vẻ xót xa
- Còn nhiều người thương mày, người như mày chẳng thiếu trai, cớ gì thương nó thật lòng quá chi vậy D? – thằng tuấn nói tiếp
- Mày cố gắng quên nó đi
- Tao sẽ cố gắng quên và thương 1 người mới – Tôi trả lời
- Mong mày sẽ làm được
- Ừh tụi mày đi đi nha, tao đi về – Tôi nói với 2 đứa đó
Thế là tôi về nhà. Ngôi nhà hôm nay cũng thế, nó đã như thế này rất nhiều tháng nay, từ khi có người đàn ông ấy rồi. Tôi không biết có cha như thế nào và bây giờ tôi cũng dần quên có mẹ là như thế nào rồi. Tôi uể oải bước lên phòng mở sách vở ra để học bài. Vì ngày mai là ngày thi cuối rồi. Môn Anh với môn Lý. 2 môn này không lo, nhưng là trắc nghiệm thì có lý thuyết. Tôi lại trùm nhác lý thuyết nên phải cắm cổ vào học thôi. Mong mọi chuyện sẽ tốt với tôi.
Thứ 7……..
Thi xong tôi với thằng Tuấn xuống phòng thầy Sơn – Hiệu phó xin chuyển qua 10c8 bọn tiểu quỷ ở bên 10c9 và nhóc V.A học ở 10c5 cũng chuyển qua đó. Tổng cộng là 7 đứa tính cả con Thảo. Vì sĩ số lớp 10c8 chỉ có 28 đứa nên chúng tôi được chuyển qua. 35 đứa vẫn ít mà. Tôi chuyển vì thằng Tuấn chuyển đi chứ không phải vì một lý do nào khác. Cuối cùng đám chúng tôi đã được học chung 1 lớp rồi. Dzui wé !
Thứ 2………..
Hôm nay là buổi đầu tiên học ở lớp 10c8. Chẳng thầy cô nào thích tôi chuyển khỏi lớp chuyên Toán – Lý – Hoá hết. Thầy Sơn còn lưỡng lự định không cho tôi qua nữa. Nhưng chuyên với cơ bản thì khác gì nhau, quan trọng ở bản thân mình thôi. Hôm nay lên trường để phổ biến, kỷ luật, khen thưởng , ông thầy Hà chủ nhiệm lớp vào nói :
- Lớp chúng ta có 2 em ở 10c1 chuyển qua, 3 em ở 10c9, 1 em ở 10c3, 1 em ở 10c5. Mong các em sẽ cố gắng học chứ không được quậy phá. Và nhân đây thầy cũng đổi ban cán sự mới. Dựa vào kết quả thi lần trước, thầy xin thông báo 28 bạn ở lớp cũ thì có 1 bạn h/s tiên tiến, 5 bạn Trung bình, còn lại yếu hết.
- Hả? – cả lớp ồ lên
- Còn 7 bạn mới tới thì sao thầy? – thằng lớp trưởng c8 hỏi
- có 2 bạn tiên tiến
- Ai vậy thầy? Đúng đó, ai vậy? – Cả lớp nhao nhao
- Là 2 bạn ở lớp 10c1, bạn Tuấn với bạn Duyên
- Thầy nói điểm đi thầy
- Rất đáng tiếc cho bạn D là môn sử bạn nộp giấy trắng nên 0 điểm, kéo điểm bạn xuống chỉ còn 5,1. Trong khi đó trung bình các môn lại được 7.9 nhờ các môn Toán, Lý, Hoá, Văn, Anh, Sinh rất cao. Nếu em làm được môn sử thì em được học sinh giỏi rồi.
- Học giỏi dã man
- Đúng đó, ghê thiệt
- Vừa dễ thương, vừa quậy, vừa nhà giàu, vừa học giỏi, vip wá
Cả lớp cứ xầm xì xầm xì về tôi. Bực dọc lắm, tôi là con người chứ là người ngoài hành tinh đâu mà phải làm như vậy chứ? Bỗng thầy Sơn và hình như ông Vọng chủ tịch huyện lại lớp tôi có chuyện gì :
- Đây có phải lớp 10c8 em B. Đ.M.Duyên mới chuyển qua không? – ông Thầy Sơn hỏi
- Dạ đúng thưa thầy – ông Thầy chủ nhiệm nói
- Vậy vào đây e – ông thầy Sơn vừa nói vừa đẩy một người vào
Tôi không thể tin vào mắt mình, tại sao lại là người đó? Tại sao vậy??? Thằng Tuấn với con Thảo đứng phắt dậy :
- Lớp này mới chuyển vào 7 người rồi thầy, đã đông rồi, mắc gì chuyển vào đây nữa? bọn em không đồng ý đâu
- Nhìn được mà
- Đẹp trai lắm đó
- Dễ thương cực
- Da trắng bóc
- Hay thằng Tuấn ghen ăn tức ở
Cả lớp nhao nhao, cái đám con gái thì nói rầm rì. Tôi quay lại lườm 1 cái chắc sắc lẻm lắm đây. Tôi kéo thằng Tuấn và đạp chân lên trên cho bọn nó ngồi xuống. Ông thầy Hà nói
- Các em trật tự, thầy hiệu phó đã có ý thì thôi chúng ta nhận, vì sĩ số lớp ít nhất khối mà
- Em tự giới thiệu về mình đi – ông thầy Hà nói tiếp
- Mình tên là : Phạm Ngọc Thịnh. Mong mọi người giúp đở
- Ở bàn bạn Thu Hương có 1 chổ trống em xuống ngồi đó đi – thầy Hà ra lệnh
- Thầy cho em ngồi bàn cuối sau bạn Duyên đó thầy – Nó xin thầy
- Vậy cũng được
Lúc này thì mấy đứa trong lớp càng lao nhao hơn vì nó biết tên tôi :
- Thằng này mới đến làm sao biết con D được?
- Nỗi qua phải biết chứ?
- Nhưng nó mới chuyển đến
- Con D có vẻ không thích thú
- Nhìn nó hơi bị pro đấy, ngang cơ với thằng Tuấn rồi
- Hơn đó chứ
Bực quá tôi liền đứng phắt dậy :
- IM HẾT, LẮM CHUYỆN QUÁ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay