Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 19

Tác giả: Đang cập nhật

Bọn nó cứ thế hỏi :
- Lúc nãy làm được không?
- Mày có mệt không?
- Mệt thì để bọn tao đưa về
- Đúng đó, có bị sao không?
- Àh ! Con D làm thằng Sáu mất hơn 1/2 thời gian làm bài thi kìa
- Thôi im đi – thằng Trường lên tiếng
- Là sao? – Tôi ngạc nhiên
- Thì nó về lấy thuốc cho mày chứ sao? – thằng Tuấn nói với tôi
- Ờ vậy hả? tao tưởng mày – Tôi nói rồi lơ đi trước khuôn mặt của thằng Trường.
Thật sự chính tôi cũng chẳng ngờ người đi lấy thuốc cho tôi là Trường. Chẳng lẽ nó không sợ sẽ bị trể giờ thi hay sao? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Đến một lời cảm ơn tôi cũng không nói ra được với nó. Tôi sao thế này? Chẳng lẽ tôi lại mang ơn nó hay sao???? Tôi liền quay qua nó và nói :
- Cảm ơn về việc hôm nay, nhưng khi khác không cần như vậy, tôi không muốn mang nợ ai.
- D ! nói gì kì vậy mày? – con Thảo lên tiếng
- Đúng đó, vô tình quá mà – thằng Rin tỏ ra không hài lòng
- Thôi tụi mày làm gì vậy? Đừng trách nó nữa – thằng Trường đứng ra bảo vệ cho tôi
Tôi liền lên tiếng :
- Đừng tốt với tôi như thế Trường ạh !
Tôi nói xong, để lại bao nhiêu khuôn mặt ngờ nghệch đứng đó, tôi kéo thằng V.A về. Vì chiều còn đi thi ! Vừa về tới nhà thì :
- Bé ! con có sao không? cô lo cho con quá – cô Ba hớt hải chạy ra
- Con không sao, cô Ba làm con ly sữa, con mệt quá, con lên phòng đây
- Em lên với chị – thằng V.A theo sau
Vừa lên tới phòng, tôi đặt cặp xuống thì thằng V.A nói :
- Chị với em có thể nói chuyện được không?
- Hay nhỉ? chị với em cũng có chuyện nói àh?- tôi quay qua phía nó
- Chị biết lúc chị đau em lo sợ thế nào không? chị đang bị sao mà chị không nói với em?
- Chị không nói được, em đừng lo, chị không sao – Tôi lờ đi trước câu hỏi của nó
- Tại sao chị không nói chứ? hay chị không coi em là em trai của chị???? – Nó cầm tay tôi cứ thế lắc mạnh rồi hỏi
- Chị không thể, vì coi em là em trai nên chị không thể nói – Giọng tôi gần như nghẹn ngào
- Chị nói cho em nghe đi, em không thể mất đi người chị đặc biệt này được
- Chị bị…
Tôi định nói ra thì cô Ba đưa sữa lên. Thằng nhóc V.A vùng vằng, nó kéo cô Ba ra ngoài, tôi chắc rằng cô Ba sẽ nói với nó. Tôi cầm ly sữa lên uống. Bật laptop lên online, xem tin tức cũng như thời trang mới ! Một lúc sau thằng nhóc V.A bước vào phòng tôi với khuôn mặt tái xanh :
- Chị,thật không? – Nó hỏi
- Thật cái gì? – Tôi vẫn dán mắt vào màn hình laptop
- Căn bệnh của chị?
- Ùhm – Tôi trả lời bình thản
- Chị àh, em thương chị quá – Nó ôm tôi và nói
Tôi liền đẩy ra, vì tôi với nó không phải ruột thịt, không họ hàng, nên chuyện gì cũng có thể xảy ra !
Tôi liền kêu nó về phòng nó để tôi được yên tĩnh. Tôi sợ lắm, đau lắm, lúc đó đau ૮ɦếƭ đi được ấy. Nhưng người khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất lại là thằng Trường, tại sao nó lại về lấy thuốc cho tôi mà không phải là thằng Tuấn. Xém nữa là tôi trách nhầm người rồi ! Nghe bài mới của MK714 – 1000 hạc giấy mà tội quá đi thôi. Tình cảm lúc này trong tôi là cái gì? tôi dành t/c này cho ai? tôi đã thực sự quên người xưa hay chưa? Tôi mong rằng sẽ cố gắng xác định lại tình cảm của mình. Không để nó lạc lối nữa, phải đi đúng con đường tôi đang đi. Nhưng con tim sẽ đi theo lý trí hay lý trí sẽ đi theo trái tim đây? Ai cho câu trả lời giùm tôi với. Đang miên man trong suy nghĩ thì mẹ tôi vào phòng :
- Hồi sáng sao con không uống thuốc? giờ con mệt không? để mẹ lên xin cho nghĩ rồi bữa nào thi lại nhé
- Thôi mẹ ! Như vậy làm phiền BGH nhà trường.
- Vậy con bây giờ có thấy mệt không? để mẹ lấy thuốc bổ cho con nhé
- Mẹ cứ xuống ăn cơm đi, con thay đồ rồi con xuống liền, con vẫn ổn, cảm ơn mẹ – tôi đáp hững hờ.
Dạo này mẹ tôi thiên vị tình cảm quá , ít quan tâm tôi hơn trước, đi nhiều hơn, khi nào ông ta đi mẹ tôi cũng đi, thậm chí còn hay gắt lên với tôi nữa. Nhưng tôi cũng không quan tâm, tôi thiếu thốn tình cảm đủ rồi, tôi không hề ganh tỵ với ai cả. Tôi có thêm niềm vui vì có đứa em như nhóc Việt Anh.
Tôi thay đồ rồi xuống nhà :
- Mẹ cháu đâu rồi?
- Đi tiếp khách với chú Toản rồi
- Vậy àh? – Tôi nói rồi cầm chén cơm lên nhưng không muốn ăn tý nào
- Chị ăn đi, sao như người bất thần thế? – nhóc V.A lên tiếng
- Ừ em ăn đi chị không đói
- Cháu sao thế? ăn đi để chiều đi thi nữa chứ.
- Cô với V.A ăn ngon miệng.
Nói rồi tôi nhanh chân bước lên phòng, thật sự tôi buồn lắm. Đã lâu lắm rồi không ăn một bữa cơm gia đình, chỉ có tôi, V.A và cô ba là những con người túc trực bên bàn ăn thôi. Mẹ tôi khác rồi. Vừa nằm xuống giường thì tôi có điện thoại :
” alo ”
- D hả?
- Trường àh?
- Sao nhận ra hay vậy? đây là số mới của Trường
- Bạn bè mà chẳng lẽ tôi không nhận ra?
- ừ
- Có chuyện gì không?
- D đở mệt chưa? chiều có cần bọn Trường qua rủ không?
- Qua rủ V.A đi trước giùm tôi, còn tôi lên sau.
- Sao D không đi luôn?
- Tôi không thích. Vậy nhé, tôi cúp máy đây
Tôi vừa dứt lời, không đợi nó lên tiếng tôi liền cúp máy, có lẽ vỏ bọc băng giá của tôi lớn quá, lớn hơn cả tình cảm tôi dành cho Trường nữa ! Tôi muốn ngủ một giấc, chiều nay 2h15′ mới vào giờ thi. Bây giờ mới 12h30′. Tôi chợp mắt đã……
_______________________________________________
Về phía thằng Trường thì……
Con nhóc HQ này lạ thật.
Để gọi điện cho thằng V.A xem nó đang làm gì và con chị nó làm gì mà nói nặng nề thế. Chắc có chuyện gì đó rồi. 0972000xxx
” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ”
Ôi trời ạh, thằng này làm gì mà khoá máy thế này. Chắc tôi chạy qua nhà thằng Hiếu rủ nó đi lên trường đã. Giờ này còn sớm ! Vừa tới nhà nó thì tôi không thấy xe của ba mẹ nó đâu, bà chị nó cũng không có ở nhà, mà toàn dép là dép. Nhìn quen quen, tôi liền đứng ngoài gọi nó vì sợ nhà nó có khách. Vào rồi mang hoạ thì sao?
- HIẾU ƠI
Một lúc nó liền chạy ra :
- Vào đây, làm gì ở ngoài đó?
Tôi vừa dắt xe vào vừa hỏi :
- Nhà mày có ai mà đông vậy?
- Mấy đứa chứ ai
- Đứa nào?
- Thì đám tụi mình
- Ủa? ông bà già mày đâu?
- Đi hết rồi
- Vậy mà không gọi tao
- Gọi mà máy mày bận, gọi cho em nào hả?
- Đâu, tao gọi cho con Duyên với thằng V.A đó mà
- Giờ gọi kêu bọn nó xuống đây luôn
- Con D nó không chịu đâu
- Ùh, chắc nó mệt
Tôi vào nhà thằng Hiếu, trời ạh ! chiều thi mà giờ bọn nó nhậu nhẹt thế này. Tôi liền hỏi :
- Trưa tụi mày không về nhà àh?
- Không
- Thấy bọn tao hoành tá tràng không?
- Hoành tá tràng cho lắm xíu nữa về ăn đòn đừng trách – con Dạ Thảo chế thêm
Cả đám ngồi cười phá lên. Tự dưng nhớ con nhóc HQ thấy lạ, tôi liền lại đầu đĩa nhà thằng Hiếu mở nhạc nghe. Nhớ thật. Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ? Tôi coi đồng hồ. Mới chỉ có 1h15p, 1 tiếng nữa mới tới giờ thi. Tôi có chút mâu thuẩn, cũng hơi ích kỹ, nhưng tôi không hiểu sao, tôi giúp nhóc HQ như thế mà nhỏ lại nói vậy? thậm chí rất ngạc nhiên nữa. Đang suy nghĩ lung tung thì thằng Tuấn lại đập vào vai tôi hỏi :
- seven love àh Sáu?
- Không
- Nhìn mặt mày hiện 2 chữ ” Thất tình ” rồi còn bày đặt
- Ừ, làm sao con D nó mới đổ hả mày?
- Hơi bị khó đó – thằng Tuấn nói
- Ừ khó thật
- Quá khó đó chứ, nó thương một người thật lòng quá
- Mày có thể kể cho tao nghe về thằng đó được không?
- Mày muốn nghe không? – thằng Tuấn hỏi tôi
- Muốn
- Bọn tao cũng muốn – tự nhiên cả đám bu quanh thằng Tuấn
- Nhưng..- thằng Tuấn lưỡng lự
- Nhưng gì? sợ D nó giận hả? tụi mình đều thân với nhau mà, nó không sao đâu, mà bọn tao không nói sao nó biết?
- Tao méc nó – con Thảo lanh chanh
- Giỡn chứ tao cũng chưa biết rõ về cái thằng ” trời đánh ” đó – Nó nói tiếp rồi cười trừ
- Kể đi Tuấn – thằng Rin hối
- Nó thương con D thật lòng lắm, D là mối tình đầu của nó đó
- Vậy mắc gì chia tay? – cả đám thốt lên
- Bởi vì sự hiểu lầm giữa 2 đứa và D nó làm thằng này đau khổ – thằng Tuấn nói tiếp
- Hiểu lầm gì?
- Vì vào ngày mồng 1 tết năm ngoái, con D đi chơi với mấy thằng anh, ngồi trên xe một thằng anh. Xui cho nó là gặp đúng thằng Đỏ tức là bồ nó cũng đang đi chơi với đám bạn, mà lúc đó nó mệt lả vì uống nhiều bia, nó úp mặt vào lưng thằng anh và nói chung là giống như bồ bịch vậy. Trời lạnh nữa. Gặp thằng nào chẳng hiểu lầm?
- Rồi sao? rồi sao? tiếp tiếp – thằng Tin lắm chuyện hối
- Sáng ngày hôm sau, cũng không hẳn sáng, nghe con D kể lại là lúc 1h sáng ngày mồng 2, thằng Đỏ gọi điện và hỏi rồi nói theo kiểu ghen tuông vô cớ. Con D nói cỡ nào cũng không tin. Rồi con D nó hỏi thằng Đỏ : ” Giờ Đỏ muốn sao nói đi? “. Thằng đỏ kêu sao cũng được, thế là con D chủ động chia tay. Vì tình cảm giữa 2 đứa cũng gây rạn nứt lúc trước tết vì có nhiều thằng phá đám, mà thằng Đỏ là thằng ghen thấy sợ luôn. Sau đó con D chuyển về đây học đó
- Tội vậy? – thằng Thành nói
- Nhưng sao đến bây giờ con D vẫn thương thằng đó quá vậy? – tôi buộc miệng
- Bởi vì một khi thương ai nó sẽ thương hết lòng, khó ai làm lung lay nó lắm – thằng Tuấn nói có vẻ tiếc nuối
- Hình như lúc trước con D nó là một con người khác – thằng Bon lên tiếng
- Để tao nói cho nghe – con Thảo cắt lời thằng Tuấn định nói
- Ừ mày nói đi, bọn tao nghe – cả đám lên tiếng
- Lúc trước, nó khác hẳn, phải nói là con người nghịch đảo của nó bây giờ, lí lắc, nhí nhảnh, vui vẻ, mang lại nụ cười cho người khác, hay khóc nhè trước mọi hoàn cảnh, ăn mặc con gái, nết na, không quậy phá như bây giờ. – con Thảo nói tiếp
- Thật hả? – Ai cũng ồ lên ngạc nhiên
- Nhưng chính vì thằng ” ૮ɦếƭ tiệt ” đó,mà khiến nó trở thành con người như vậy.- Con Thảo nói với vẻ tức tối
- Nó là một đứa vì bạn bè lắm đó – thằng Tuấn lên tiếng
- Cái này bọn tao thấy được – cả đám đều lên tiếng
- Tụi mày thấy lúc nó khóc khi chia tay với thằng Đỏ mà không thương thì thôi, khóc như của được vậy – thằng Tuấn nói với giọng xót xa
- Chắc nó phải khóc nhiều lắm
- Không, người ta thì ” đau một lần rồi thôi “, nó thì ” khóc một lần rồi thôi “. Khóc đúng có 1 lần, từ đó con người thay đỗi một cách chóng vánh. Đến tao không nhận ra nó nữa mà – thằng Tuấn nói tiếp.
- Gặp tao là nó chắc tao ૮ɦếƭ luôn, buồn lắm, vì cảm giác chia tay một người mình thương, đau lòng lắm – con Zeny mới chơi với bọn tôi lên tiếng, con nhỏ này là em của thằng Bon.
- Thôi tụi mày, như thế được rồi. Giờ qua rủ thằng nhóc V.A lên trường – tôi nói
- Ùhm đi thôi
Cả đám chúng tôi bữa nay thực hiện chủ trương bỏ xe máy đi xe đạp, nhìn rất xì – tai. Đặc biệt xe của con nhóc HQ đẹp lắm. Nhắc tới nó tôi cứ mãi nghĩ về tìnhcảm của nó, tôi sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc nó. Tôi sẽ làm trái tim nó thay đỗi. Tôi tự thề với lòng mình. Đến nhà con nhóc HQ thì thấy thằng V.A đứng đó trước rồi :
- Tụi mày làm gì mà lâu vậy? – nó nhăn mặt
- Thì ở nhà thằng Hiếu chơi
- Không gọi cho tao
- Thôi, chị mày đâu?
- Chưa đi đâu
- Sao vậy?
- đi mà hỏi
- Mọi người lên trước đi, tôi lên sau – Bỗng nhiên con nhóc HQ từ nhà bước ra nói vậy
- Có chuyện gì àh? – thằng Tuấn lên tiếng
- Không
Nói rồi nó đi thẳng vào trong. Chắc nó đang bực cái gì đó. Chúng tôi đi nhanh lên trường, tôi im lặng và nghĩ về con nhóc HQ cả đoạn đường !……
Vì bảo vệ khu vực thi nên trường giờ này chưa mở cửa, nên cả đám chúng tôi thay vì lên bà Tím liền qua quán bà Khánh đối diện trường ngồi. Bây giờ là 1h kém 15p rồi, còn 30′ nữa là thi rồi.Nhưng lạ sao giờ con nhóc HQ chưa lên? Thằng nhóc V.A gọi điện :
- alô, chị chưa lên àh?
- Lên rồi, đang ở đâu vậy?
- Bà Khánh
- Ùh, cúp máy đi, chị lên
Thằng nhóc V.A mở loa lớn lên cho chúng tôi nghe, cả đám tưởng có chuyện gì. Một lúc sau thấy nó vào rồi. Thấy mắt nó đỏ hoe, 2 má hồng, thằng Tuấn sinh nghi liền hỏi :
- Ê ! con kia bị sao vậy?
- D ! mày bị sao mà mắt đỏ hoe vậy? – con Thảo nói theo
- Không sao, tụi mày lắm chuyện quá – nó gắt lên thấy rõ.
Đang ngồi tự nhiên có một con nhỏ mập mập, nhìn không đẹp chạy hớt hải vào ngó xung quanh. Con nhóc HQ lên tiếng :
- Dung ! Mày ở đây làm gì?
- A ! Duyên đây rồi, đi nhanh
Nói rồi con nhỏ đó kéo con nhóc HQ đi nhưng thằng Tuấn với thằng Tin kéo tay nhóc HQ lại và hỏi con kia :
- Để nó thi xong đã, đi đâu?
- Mấy người là cái thá gì của nó mà xen vào?
- Bạn
- Thôi mấy người bỏ ra, có chuyện gì mà mày kéo tao đi? – con nhóc HQ lên tiếng và hỏi nhỏ tên Dung kia
- Thằng Đỏ…N…ó bị t….ai nạ..n – Lời con nhỏ đó cứ ngắt quảng
- Mày nói sao? – con D nó đứng phắt dậy
- THẰNG ĐỎ BỊ TAI NẠN RỒI – con nhỏ kia nó như hét lên
- Thì sao? – nhóc HQ lúc này lấy lại bình tĩnh và hững hờ trả lời
- Mày bị sao vậy? là thằng Đỏ bị tai nạn đó, nghe không? – con kia cứ lay lắt nó hoài
- Nghe, biết rồi, kệ nó, liên quan tới tao hả? – nhóc HQ lạnh lùng buông lời
- Nó cần mày lúc này, chẳng lẻ tao chạy từ ĐN xuống đây mà mày lại nói như thế sao? – con kia giật mạnh tay của nó
- Tao có việc quan trọng hơn nó nhiều, giờ tao với nó không là gì của nhau, đi vào trường rồi – nhóc HQ quay về phía chúng tôi
Cả đám cũng không muốn con nhóc HQ dính dáng tới thằng ” trời đánh ” như lời con Thảo nói nên đi theo cái vẫy tay của nó. Con nhóc HQ để lại một ánh mắt tức tối chen lẫn sự khó hiểu của con nhỏ tên Dung. Nhưng sao con nhóc HQ có thể vô tình như thế chứ? tôi chắc rằng trong lòng nó bây giờ phải đau lắm, buồn lắm. Nó qua đường xém bị xe tông nếu thằng Bon không kéo tay lại. Nhìn nó lúc này bất thần, nhìn mặt thấy thương lắm. Nhưng tôi tự hỏi sao nó lại trả lời như thế?
” Tùng Tùng Tùng ”
Tiếng trống báo hiệu vào môn thi đầu tiên, cả chúng tôi chia tay nhau để vào phòng thi, tôi thi cùng phòng với thằng Bon và Tin. Con D với thằng Tuấn học chuyên nên thi khác chúng tôi. Mới vào được 20′ tự dưng tôi thấy bóng ai quen quen ra khỏi phòng thi. Chính là con nhóc HQ, tôi liền lấy giấy vo lại ném qua thằng Tin và nói nhỏ :
- con D nó đi đâu áh mày
- Đâu?
- Kìa, nhìn ra sân
- Ơ cái con này
- 2 ANH KIA, ĐỊNH TRAO ĐỖI BÀI ĐẤY ÀH? MUỐN BỊ ĐÁNH DẤU BÀI KHÔNG? NGỒI LẠI NGHIÊM TÚC – ông thầy coi thi lớp tôi quát lên
Một lúc sau, khi thời gian chỉ còn 10′, tôi và thằng Tin cùng nộp bài và phắn ra ngoài. Ngó quanh không thấy con nhóc HQ đâu hết, lúc đó tôi với thằng Tin lại chổ quán bà Khánh xem có nó trong đó không. Nhưng chúng tôi khựng lại vì nghe được câu chuyện nó nói với ai đó qua đt thì phải :
- Nó bị nặng không? – nhóc HQ nói
- ùhm, kệ nó chứ
- tao không quan tâm
- vậy nhé, bye
Nhìn qua khe cửa, khi vừa đặt điện thoại xuống, nhóc HQ khóc, khóc vì thương người đó, khóc vì sợ người đó ra sao, khóc vì….Vì cái gì tôi cũng không rõ. Lúc nhìn nó khóc, tội lắm, thương lắm, nhưng biết làm gì cho người ta đở buồn? Tận đáy lòng tôi thương nhóc HQ nhiều lắm. Chưa kịp gì thì sau lưng tôi cả đám đã tụ họp. Con nhóc HQ nó biết vì nghe tiếng nhí nhố ở ngoài này, liền gạt nước mắt qua một bên. Nó bước ra ngoài và thấy chúng tôi :
- Mấy người đang làm trò gì vậy?
- Sao lúc nãy mày ra sớm vậy d? – thằng Tuấn lên tiếng
- Làm xong thì ra
- Làm gì nhanh vậy?
- đúng đó, mới 15, 20′ thấy mày lon ton ra ngoài rồi
- Mà thần đồng như mày thì khỏi nói
- Nộp giấy trắng – Nó buông lời lạnh lùng
- HẢ????? – Cả đám ngạc nhiên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc