Định Mệnh Nghiệt Ngã - Chương 18

Tác giả: Đang cập nhật

Thì ra cả trường đi đám cưới con của thầy hiệu trưởng. Thầy Hà dạy lịch sử lớp tôi thì liễng xiễng rồi. Thế là ỗng khuyến mãi cho một buổi ngồi chơi. Chắc hôm nay ngồi chơi nhiều đây. Thế là tôi chợt nhớ đến nhóc HQ liền rút đt ra ngồi nt cho nó :
” D oi, d ki la lam day, sao d bo qua cho no de dang vay? ”
” Tít…Tít..”
” Tr nghi toi se bo qua sao? khong de vay dau? Lam con Thao bi moi phu huynh, con nhieu chuyen nua, cu cho day ”
” Tít….Tít ”
” Lop D co dc nghi k? ”
” Tít….tít..”
” Uh. Co, may dua cung dang nt cho toi ”
” Tít….Tít.”
Tôi chưa kịp nhắn lại thì nó đã nhắn cho tôi :
” Ra choi gap nhau sau, toi ngu day, bb ”
Nó luôn là thế ! Không bao giờ thích nói chuyện lâu với người ta đâu. Thế rồi trống ra chơi cũng điễm, tiết nào ngồi chơi cũng lâu như vậy đấy ! Bỗng ông bảo vệ đánh trống ra về, kèm theo lời thông báo :
” HÔM NAY THẬT SỰ XIN LỖI CÁC EM VÌ CÁC THẦY CÔ CÓ VIỆC, DÙ LÊN TRƯỜNG NHƯNG KHÔNG THỂ TIẾP TỤC DẠY HỌC, HÔM NAY CÁC EM ĐƯỢC NGHĨ, MAI ĐI HỌC BÌNH THƯỜNG, NHÀ TRƯỜNG SẼ SẮP XẾP CHO CÁC EM HỌC BÙ ”
- ” yeahhhhhhhh”
Cả trường nổ tung bởi lời yeah của hơn 1000 học sinh khối buổi chiều. Con Phượng nó kêu về gọi ba nó lên mà sao bây giờ chưa thấy nhỉ? Nhưng linh tính tôi hay lắm, tôi biết không có chuyện gì hay đâu. Chưa kịp nghĩ ngợi gì cả đám bay vào đập lên vai tôi ! :
- Đi chơi mày
- Hôm nay đi học có đứa nào đem xe đâu mà đi
- Taxi, taxi đưa em đến nơi không còn buồn – con Thảo hí hững hát
- Đi taxi
- Okie
- Con Duyên đâu rồi?
- Tao đây
Cứ gặp nó là cả đám có cảm giác lạnh lẽo. Nhưng thiếu nó thì cũng không được. Vì là nhóc special nhất nhóm cơ mà ^^. Bỗng có một thằng nhóc lại nói :
- Mấy bạn Thảo và những người chơi với Duyên lên ngã ba quán bà Tím có ai gặp, nhưng họ nhắn là D không được đi.
Nghe xong cả đám chúng tôi nhao lên :
- bọn nào?
- Tao nghi không có chuyện tốt đâu
- Lên không
- Lên thì lên chứ sợ gì?
- Nhưng tại sao bọn nó không cho con D đi?
- Kì lạ
- Hay….
- Có lẽ con Phượng nó về nói thằng Hưng ” sẹo ” anh nó kêu người rôi
- Đ.m, kệ mẹ nó, lên
Từ đầu tới cuối con nhóc HQ không nói tiếng nào, nó cũng đi lên đó. Nhưng đi ở phía sau, có lẽ nó thông minh hơn chúng tôi, nó biết thừa sẽ có chuyện gì xảy ra, nó vẫn giữ vẻ bình thản, không sợ sệt gì. Khi lên tới ngã ba thì có người ra hiệu cho vào trong sân Vận Động. Cả đám chúng tôi vào SVĐ không chút suy nghĩ. Vừa tới thì
- Thằng nào tên Tuấn? – Thằng cắt tóc đầu đinh nói
- Tao – thằng Tuấn lên tiếng
” Bốp ”
Nó đánh thằng Tuấn một cái choáng váng, còn chờ gì nữa? cả đám chúng tôi xông lên trước, vì là bạn bè tôi cũng đâu thể để yên, tôi vơ được một cái cây và phang tới tấp vào thằng Hưng ” Sẹo “. Nhưng bên nó đông lắm, thằng Tuấn bị thương nặng rồi. Một lúc thì cả 2 bên đều lui lại. :
- Haha, anh hai hay lắm, thằng đó nó già mồm đó anh 2 – con Phượng ở đâu nhảy ra với thêm mấy con nhỏ nào đó chỉ về phía thằng Tuấn
- Hừ, mày hả Phượng? – con Thảo gầm gừ
- Àh, tụi mày, đây là con Thảo lúc nãy tát tao một cái đấy ! Lúc nãy còn hùng hổ đòi đập tao cơ. – con Phượng nói rồi nguýt từng tiếng
- Tao thách thằng cha mày làm gì tao đấy? – con Thảo cũng lì, cương cổ cãi
- A ! con này láo – Bên kia một con tóc vàng ra nói
Nó tiến lên, thằng Rin chạy qua nói :
- đ.m, bọn này thách mày *****ng tới nó đấy
- con trai xéo
- Mày là cái đ’ gì nói tao xéo? mày về nói với ông già mày kìa – thằng Rin chọc tức bọn nó
- Thằng l` kia mày sock gì mấy đứa em tao? muốn ૮ɦếƭ hả? – Mấy thằng bên đó qua nói
Lập tức cả đám chúng tôi và đám chúng nó nhìn nhau như muốn nuốt sống vậy. Một con nhỏ bên đó, nhìn cũng được nhưng có cái bẫn bẫn sao áh. Nó tiến lên, định giơ tay lên đánh con Thảo thì con Thảo nó đánh trước. Rồi 2 con trong đám đó lên giữ tay con Thảo lại để cho con kia với con Phượng đánh con Thảo. Nhưng ngay lập tức, có một ai đó chạy tới.
” Bốp ”
- Tránh ra, đ.m tao thách đứa nào đập con Thảo đó
Chính con nhóc HQ. Mà cũng lạ, nghe con nhóc HQ nói và thấy nhóc HQ thì con nào cũng lui lại, vẻ sợ sệt. Còn đám con trai kia thì :
- ơ ! Bé Na sao em ở đây?
- Câm – con nhóc HQ nói rất sợ.
- Phượng ! Chuyện gì thế này? chẳng lẽ bọn này là đám bạn thân mới của bé na như lời mọi người nói – thằng Hưng ” sẹo ” hét lớn
- Dạ – con Phượng nói lí nhí
Thằng Hưng ” sẹo” định giơ tay lên tát cho con Phượng một cái. Nhưng con nhóc HQ nhanh tay giữ lại. Và nói :
- 2 anh em định làm trò ở đây àh? Anh biến chổ khác, tôi không bỏ qua cho anh vì anh đã *****ng đến đứa bạn thân nhất của tôi
Rồi nó quay qua con Phượng :
- Giờ chắc quá dư lý do để tôi đập Phượng rồi nhỉ?
- Anh 2 cứu em với – con nhỏ Phượng lên tiếng
Nhưng thằng anh nó vội lui ra phía sau, không ngờ con nhóc HQ này làm mọi người run sợ như vậy. Tôi cũng thấy sợ thái độ nó nãy giờ chứ không nói gì mọi người ! Rồi
” Bốp ” ” Bốp ” ” Oạch ” ” Bụp ”
Con nhóc HQ đánh tới tấp vào mặt con Phượng. Thật sự là đánh ác liệt hơn con trai nữa cơ. Cuối cùng là cú lên gối rất mạnh. Bây giờ mặt con Phượng nhìn thảm thương hơn ai hết. Nếu chúng tôi không lại kéo con nhóc HQ ra chắc nó đập ૮ɦếƭ con Phượng quá. Nó liền sữa lại quần áo và nói với con Phượng :
- Mày về nói với ông ba mày có muốn mất cái chân ghế phó phòng ở Bưu Điện không? Còn riêng mày, chờ đấy, chuyện tao với mày mà mày lôi bạn bè tao ra hả? ****** chó
Nói xong thì ” Bốp ”
Cái tát đau điếng ( tôi nghe thì muốn đau rùi ). Thật sự sợ con nhóc HQ đó ! Nhưng lỡ nó lại đi méc ông thầy nữa thì nhóc HQ sẽ ra sao???
Nó quay qua cái đám con gái lúc nãy :
- Dân Ngô Quyền mà ra đây phá đám àh? sao hok đập mình nè? đập bạn mình chi vậy? – con nhóc HQ nói rất nhẹ, không gắt nhưng còn đáng sợ hơn nữa.
Không đợi gì, một con bên đó tự dưng quỳ xuống và nói :
- Bọn em xin lỗi, bọn em không….
- Đứng lên – nó chưa nói hết lời thì con nhóc HQ quát lên
- Tôi với các bạn bằng tuổi nhau thôi, đừng quỳ, lúc nãy ghê lắm mà? – nhóc HQ nói tiếp
Bên đó con nào con nấy mặt cắt không ra giọt máu, đứa nào cũng sợ sệt, cúi đầu xuống. :
- Bọn em xin lỗi, tha lỗi cho bọn em
- ăn miếng trả miếng – nhóc HQ lên tiếng
- Con nào đập con Thảo bước ra đây – nó nói tiếp
- Dạ em
Không đợi gì con Thảo bay lên đập tới tấp luôn ! Nhưng cũng may, để con nhóc HQ đập có mà ૮ɦếƭ. Rồi nó kéo con Thảo ra và nói :
- Nhớ mặt tao và nhìn bọn này luôn nhé. Chưa xong đâu.
Rồi nó quay qua chổ mấy thằng kia :
- Gặp nhau sau nhé Hưng ” sẹo “. Tôi không bỏ qua cho bọn anh đâu.
- Thật sự anh không biết mà – thằng Hưng ” sẹo ” bước ra nói
- Tôi không nghe nữa, nhớ đấy
……………………
__________________________________________________ ____________
Đến với suy nghĩ của con nhóc HQ thì :
Tôi không biết mình đang xử sự đúng hay sai nữa. Lúc ấy nhìn thấy thằng Ba ” rèo ” lấy cây định đánh lén Trường mình mới bước ra, chẳng lẽ mình lại coi trọng nó hơn con Thảo. Không đúng đâu ! Mình vì con Thảo mới bước ra đó chứ. Nhưng nếu mình không bước ra thì thằng Trường sẽ bị thằng đó đập rồi, và rất có thể bị thương nặng nữa. Ôi không ! Sao cứ toàn nghĩ về nó thế này? Mệt thật đó chứ. Bỗng :
- Ê ! coi chừng
Tiếng thằng Trường, nó kéo tôi ra, đúng thật xém nữa tôi bị xe tải ” hun ” roài. Cả đám lao nhao :
- Con D nãy giờ như đứa mất hồn vậy?
- Thôi vào quán bà Tím đi
- Gọi taxi đi chơi
- Đúng đó
- Nãy giờ mệt rồi
- Ê mà D – thằng Tin gọi tôi
- Sao?
- Mày hoàn hảo quá đấy
- Thằng này rõ lạ ! con D mà hoàn hảo àh? – tôi chưa kịp nói gì thì thằng Thành nhảy vào miệng ngồi trước rồi
- Quá hoàn hảo đó chứ – thằng Hiếu nói xong cả đám phá lên cười
Tôi cũng cảm thấy vui nữa. Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá ! Khiến tôi mệt mõi, con Phượng đó chó má thật. Tôi biết thế nào cũng có chuyện mà, tôi để dành đánh nó mới sướng tay chứ. Nhưng những hậu quả sau này chẳng ai biết được nó sẽ khôn lường thế nào. Nhớ lại mặt của mấy thằng đần con ngu kia mà buồn cười ! *** tài thật. Hên là thằng Trường không bị sao. Tôi nhìn qua nó. Ngay lập tức con Thảo lên tiếng :
- D nha D nha, không được nha D nha
- Cái gì mà không được? – Tôi đáp lại
- Nhìn lén anh Trường nhà ta cái gì đấy?
- Có đâu? – Tôi nói có vẻ lúng túng, mặt mày thì nóng bừng
- Thôi rồi mặt hiện lên 2 chữ ” Nói xạo ” rõ to – thằng Tuấn pha thêm
Thế là cả đám được một trận cười hả hê nữa, chỉ có tôi với thằng Trường là đỏ mặt phừng phừng. Thật may taxi đến đúng lúc, bọn nó chạy ra xe không còn nghĩ đến chuyện lúc nãy. Tôi cũng đở mệt.(12)
Những ngày đi chơi như thế này tôi cảm thấy vui vì bên cạnh có bạn bè như thế ! Lúc trước chỉ biết đi với con Thảo và thằng Tuấn, đặc biệt là thằng Tuấn. Nhưng bây giờ có nhiều bạn bè đến vây, thật ấm cúng biết bao ! Tôi biết ngày mai đi học sẽ có chuyện không hay rồi.
……………………………..*_*………… ……………………..
trưa ngày 11/12 :
Loa lớn thông báo
” Em B.Đ.M.Duyên lớp 10c1 xuống phòng nề nếp có việc “.
Thôi rồi, chắc con Phượng lại í ới mách ba nó rồi. Cú này tôi tiêu rồi ! Nhưng kệ, làm được thì chịu được mà. Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ vì vừa bước xuống thì :
- Chú thật sự xin lỗi cháu và nhà trường vì đã hiểu sai chuyện. Phượng ! Con lại xin lỗi bạn đi. – Người đàn ông ” tặng ” cho tôi 1 cái tát nói
- Mọi người hiểu là được rồi, còn xin lỗi hay không thì cháu không cần đâu ạh. Cháu phải lên lớp, em chào thầy, chào chú.
Nói rồi, tôi không cần nhìn thái độ hay cư xử gì của người đàn ông và các thầy trong phòng nề nếp vì tôi biết tôi không sai.
Thế là yên ổn rồi, cứ tưởng lại có chuyện gì xấu đến nữa chứ. Mới vừa về tới lớp thì :
” Tít….tít ”
” Co bi sao k D? chac no lai mec nua ha? ”
Hoá ra là thằng Trường, nó luôn lên tiếng hỏi thăm tôi trước. Đang định nhắn lại thì thằng Tuấn hỏi tôi :
- Có bị sao hok mày?
- Không sao cả
- Hôm qua mà không có mày chắc….
- Thôi đừng nhắc lại, cái gì qua cho nó qua đi
- Tao đang nói thằng Sáu kìa, không có mày nó lãnh trọn cái cây vào lưng rồi
- Mày cũng biết àh? – Tôi ngạc nhiên
- Biết chứ sao hok? mày thích thằng Sáu rồi đúng hok?
- Tao…
Vừa lúc đó thì trống đánh vào tiết 1, thằng Tuấn lui về chổ ngồi của nó. Tôi thì cứ miên man suy nghĩ, chuẩn bị thi học kì rồi, phải lo học hành thôi. Mà thời gian này giống như tôi dần quên được người con trai ấy. Có lẽ sắp quên được rồi. Tôi mĩm cười vì vui mừng. ^^!
Rồi thời gian cứ thế mà trôi, tình cảm trong tôi cũng lớn dần, thời gian thi học kì đã đến.
Ngày đầu tiên Thi sử, địa.
Thú thật trong mấy ngày trước thi, nhà trường cho thời gian ôn mà tôi không thèm nhìn ngó tới quyển vở, quyển sách chứ nói gì đến học bài. Vì trắc nghiệm mà, lụi thôi ! Nhưng đúng thật là tôi lơ là việc học quá, suốt ngày đi chơi, mẹ tôi mà biết chắc bà la tôi ૮ɦếƭ. Nhưng thôi chắc đề cũng không khó với tôi đâu. Cũng bám sát chương trình thôi chứ lo gì. Đang ngồi trên phòng chuẩn bị thay đồ thì thấy cô Ba lên kêu xuống. Cả đám nó đứng đợi trước cửa. Tôi với V.A lò dò xuống nhà để đi lên trường với bọn nó cho kịp giờ thi.
Vì vội quá tôi quên mất uống thuốc, cô Ba cũng đang lò dò sau vườn. Nhưng tôi cứ nghĩ là không sao đâu, vì thế tôi theo chân bọn nó lên trường. Chỉ còn 15p nữa là vào phòng thi rồi. Nhưng chúng nó vẫn ngồi luyên thuyên. Mệt thiệt ! Bỗng đau quá. Đau thật, thật sự đau, như có một cái gì đó cứa nát tim tôi ra vậy ! Lúc này thì tôi chịu không nỗi nữa.
_____________
Trường thì
Bọn nó ngồi đó cứ nói hết chuyện này đến chuyện nọ, tôi thì càng không muốn nhắc tới học hành nữa, xíu vào đánh đại thôi, hên là trắc nghiệm chứ tự luận thì thôi nộp giấy trắng vậy. Lúc này quay qua con nhóc HQ, hình như nó đang bị sao. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì nó quỵu xuống. Ôm иgự¢, ở phía tim quằn quại, tôi liền chạy lại đở nó. Mặt nó tím tái, tay chân lạnh dần. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với nó. Bọn kia cũng không biết, ngoại trừ thằng nhóc V.A và thằng Tuấn hoảng hốt lên. ૮ɦếƭ rồi giờ còn có 5p nữa vào phòng thi rồi. Thật sự tôi lo cho nó lắm. Bọn kia kêu :
- Sáu, đở con D vào phòng y tế nhanh
- Nhanh lên, nó có mang thuốc không?
- Ai chạy về lấy thuốc lên cho nó nhanh
- Nhưng gần thi rồi ai lấy đc bây giờ?
Tôi không ngần ngại, nó là trên hết, tôi vội đặt nó ở tay thằng tuấn kèm theo lời nói với :
- Tụi mày đặt nó ở phòng y tế rồi cứ đi thi, tao về lấy thuốc cho nó
- Nhưng mày không thi àh?
- Kệ tao
Vừa lúc đó tôi chạy ra cỗng trường, trống trường cũng điểm, đã vào thi rồi. Nhưng con nhóc HQ đang chịu cơn đau đó, ước gì tôi là người đau thay. Tôi chạy như bay về phía nhà nó. Gặp người làm của nhà nó tôi vội nói :
- Cô ơi thuốc của con Duyên đâu?
- Sao? chuyện gì với nó?? nó đâu rồi???
- Nó gần vào thi thì đau, cháu không biết đau gì, cô đưa thuốc nhanh lên
- Trời ơi ! – Bà ấy la lên thất thanh
Khoảng 5′ sau bà ấy đem thuốc ra và nói :
- Nhanh lên, nhanh đi không thì nguy hiễm mất – Bà vừa nói vừa khóc giàn giụa. Trông tội lắm.
Tôi không chần chờ gì nữa, liền chạy về phía trường, gữi xe bên nhà Bà Khánh rồi tôi chạy vào trường. Tới phòng y tế thì thấy thầy Hiền ngồi đó, cả thầy Phong nữa. 2 thầy nói với tôi :
- Thuốc nó đâu, đưa nhanh
- Em đi thi nhanh đi, có các thầy với chị y tá lo rồi.
Tôi thì nhìn thấy nó đang thở oxi và quằn quại với cơn đau, mặt mày tái mét như vậy tôi không đành lòng đi, tôi cứ lưỡng lự. 2 thầy cứ giục tôi đi thi, lúc ấy tôi nhìn đồng hồ chỉ còn 30′ nữa. Tôi chạy như bay về phía phòng 24, Nguyễn Xuân Trường, tôi xin cô vào lớp. Ngồi đánh lụi, rồi nghĩ tới con nhóc HQ………Sao nó phải giấu mọi người chứ
Lúc sau chỉ còn được khoảng hơn 15′ gì đó. Ngồi ở trong phòng nhìn ra phòng y tế mới thấy con nhóc HQ thất thểu từ phòng y tế đi lên phòng để thi. Tội nó quá, giờ thì nó làm được bài mới sợ.
_____________
Về phía con D……
Mệt quá đi, trời ạh, giờ chỉ còn mấy phút nữa thì lên lụi đại chứ sao giờ?. Thế rồi ngày thi đầu tiên cũng xong. Mấy đứa nó chạy lại chổ tôi. Àh quên mất ! Lúc nãy ai đưa thuốc cho mình nhỉ? chắc là thằng Tuấn thôi, vì lúc đó đau quá chẳng biết ai ra ai cả. Phải cảm ơn nó mới được. Mà cần gì cảm ơn nó, mình đâu có quen. Chỉ có nó là tốt với mình thôi !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc