Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức - Chương 09

Tác giả: Cỏ Thơm

Lũ lạ mặt bắt đầu vây hãm hắn. Từng tên một lao lên, tên thứ nhất, tên thứ hai … lần lượt tung ra các quả đấm nhắm vào Ngô Hoàng. Hắn tỏ ra không hề nao núng, bắt đầu né đòn rồi vung đòn đáp trả khiến bọn chúng lần lượt bị đẩy lùi. Trong lúc đang sung sức, hắn thốt lên 1 chân lí: “anh đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai”.
Sau đó, hắn dang tay kẹp cổ hai tên kia lại, rồi tông đầu bọn chúng vào nhau. Tên nọ chạy đến đá bên hông hắn, nhưng không hề chi hắn vội tránh sang một bên, sau đó chụp chân nó và dung cùi trỏ đập vào đầu gối nó….(vì action không phải chuyên môn nên pà kon thông cảm cho Cỏ nhá Hình ảnh đã đăng)
***
Trong hồi gây cấn này, Thiên Phong và Bình Bình đang chuyện trò trên đường về. Chợt Bình Bình cảm thấy có một chút gì đó bất an, trái tim mỗi lúc đập nhanh hơn, bên mắt phải của nó cứ nháy liên hồi, nhưng vẫn không rõ tại sao.
Chợt, tầm mắt nó bắt gặp một đám đông đang đánh nhau. Nó vỗ vai Thiên Phong:
-Anh ơi, đằng kia có phim hành động kìa. – Giọng có vẻ hốt hoảng
-Ùm, thôi kệ đi, để anh gọi 113. – Thiên Phong dừng xe lại và lấy điện thoại ra
Lúc này, một tên trong đám ngã xuống đất, làm tầm nhìn của nó được rõ hơn. Nó nhìn thấy một người con trai đang tả xung hữu đột với đám đông, nó nhìn kĩ hơn thì.. thì…nó không tin vào mắt mình nữa. Đó chính là Ngô Hoàng. Hắn đang bị cả bọn vây đánh, một mình chống chọi lại tất cả.
Đột nhiên, có một tên cầm nón bảo hiểm đánh lén sau đầu Ngô Hoàng làm hắn choáng váng, Thiên Bình thấy vậy vội nhảy xuống xe, mà không bận tâm đến cái cảm giác đau đớn ở vết thương dưới chân. Nó chạy thật nhanh đến chỗ hắn.
Thiên Phong hoảng hốt hét lên “ Em làm gì vậy Bình Bình?”. Mặc cho lời gào thét của anh, nó vẫn chạy như rằng trước mặt nó bây giờ chỉ có hình ảnh Ngô Hoàng mà thôi.
Ngô Hoàng bị hứng thêm một cú nữa vào sau gáy, lúc này máu đã bắt đầu ứa ra và hắn khụy chân xuống, nhưng vẫn gắng gượng đứng lên. Nhân cơ hội này, tên cầm đầu bước ra, miệng hắn cười đểu cùng lúc từ trong túi ra một con dao và nói :
-Xuống dưới âm phủ mà làm kẻ thắng cuộc đi nhá.
Con dao trong tay hắn đưa lên trước mặt Ngô Hoàng, hắn bất ngờ nhìn lưỡi dao đang hướng về phía mình. Thời gian bắt đầu đếm chậm lại từng đơn vị mili giây.
Bỗng rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn vào giây phút đối mặt với sự sống ૮ɦếƭ này :
“Mọi thứ sắp chấm dứt tại đây sao? Mình còn rất nhiều thứ chưa làm trong cuộc đời này, vẫn còn lời thề năm xưa vẫn còn đây nhớ ௱ôЛƓ mênh xa xôi. Nhưng đã lâu lắm rồi, mình cũng mệt mỏi khi đi tìm về một điều mà từ lâu đã không còn nắm bắt được nữa.”
“Còn Thiên Bình, tôi vẫn chưa có cơ hội để nói với em những cảm xúc trong lòng tôi. Đã có lúc tôi phủ nhận tất cả tình cảm dành cho em mỗi khi đối mặt với em, tôi không tin và lại càng không ngờ mình lại bị em chinh phục như thế nên tôi cứ cố tỏ vẻ lạnh lùng nhằm che giấu đi cái cảm xúc ấy. Nhưng vào giây phút này đây tôi sợ rằng mình sẽ không còn một cơ hội nào nữa.”
Nỗi đau đang đến, nỗi tiếc nuối đang dày xéo trái tim hắn, hắn hối hận vì sao không nói ra sớm hơn. Hắn nhớ chiếc đu quay, hắn nhớ những lần cãi vã, nhớ bãi biển Tiên Đồng và cả giây phút hắn ngập ngừng cầm tay nó ở bệnh viện… Hắn đã mến, hoặc thậm chí là đã yêu, khoảnh khắc này đây hắn không muốn phủ nhận nữa. Khi dòng đời trôi nhanh, con người ta có thể vô tình gặp nhau trong giây lát của cuộc đời nhưng hắn biết rằng sự tình cờ của hắn và nó có thể là duyên phận. Xin đừng chỉ là chữ “duyên” , xin hãy trao hắn thêm chữ “phận” để trái tim hắn bình yên hơn.
Dường như thời gian cũng không còn cho hắn cơ hội nữa, lưỡi dao trên tay tên kia bắt đầu bổ nhào xuống…
Dường như thời gian cũng không còn cho hắn cơ hội nữa, lưỡi dao trên tay tên kia bắt đầu bổ nhào xuống…
VÚT…!!!!!
…..
“A……..!!!!!!!!”- Một giọng thất thanh vang lên khẽ vào tai Ngô Hoàng…
“Chuyện gì đã xảy ra thế này???” Trong lúc khẩn cấp, Thiên Bình đã chạy đến đưa lưng ra đỡ vết chém.
Như một phản xạ, Ngô Hoàng đưa tay ra ôm lấy Bình Bình vào lòng…“Trời ơi! Cô làm gì vậy?”- hắn hốt hoảng không hiểu chuyện gì đang xuất hiện cả và cảm thấy như có một dòng chất lỏng đang chảy trên tay mình, sau đó vội đưa tay ra xem, thật kinh khủng tay hắn thấm đượm toàn màu đỏ của máu.
Cái cảm giác mất mát xuất hiện trong lòng hắn, sự lo lắng và sợ hãi nếu người con gái ấy xảy ra chuyện gì. Đan xen cái cảm giác giày vò, trách móc khi chỉ vì bản thân mà người mình yêu phải xả thân như thế này.
Thấy vậy, Thiên Phong bay đến dùng hết sức đấm vào mặt tên cầm đầu. Tên ấy cầm dao tính đâm vào người anh nhưng anh vội né và vung tay bẻ gãy cánh tay hắn, cái tay mà đã làm hằn lên vết dao sau lưng Bình Bình.
Rồi anh nhìn thấy Bình Bình đang trong vòng tay Ngô Hoàng và sau lưng thì hiện lên một vết chém khá sâu. Anh không tin vào mắt mình nữa, hối hả vội cởi chiếc áo khoác ra tiến lại gần choàng sau lưng nàng.
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tất cả bọn côn đồ đều vội vàng chia nhau chạy đi. Một chú công an bước xuống đi lại chỗ Ngô Hoàng coi tình hình gọi điện thoại cho xe cứu thương còn chiếc xe cảnh sát thì bắt đầu thông báo cho cảnh sát giao thông các địa điểm đuổi theo.
Hiện giờ, trên đầu Ngô Hoàng cũng đang chảy không ít máu nhưng cái đó chẳng là gì so với vết thương khá sâu của Bình Bình. Hắn mặc cho cái đau đớn của mình mà nắm chặt bàn tay nàng với nét mặt thất thần, đôi mắt đỏ ngầu và như có thứ gì đó đang thắt chặt cổ họng khiến hắn không thể thốt nên lời…nó khẽ lên giọng nói yếu ớt:
-Ông không sao chứ?
-Cô…cô làm cái gì vậy? Sao lại làm chuyện dại dột như thế. – hắn hét to và ôm nó vào lòng
-Còn to tiếng như vậy? chắc là vẫn ổn phải không? – Nó cười nhẹ
-Bình Bình em phải cố lên, xe cấp cứu sắp tới rồi – Thiên Phong mặt hốt hoảng
-Hai người yên tâm đi, em không sao đâu……- vừa dứt lời mắt nó từ từ nhắm lịm lại, rồi ngất đi.
-BÌNH BÌNH!!!!! Tỉnh dậy đi, không được ngủ……!!!- cả hai chàng thét lên.
***
[9 ngày sau]
-Tao đi học đây, mày ở nhà cẩn thận nhé, coi chừng có trộm đó kaka – nhỏ Vy dặn dò
-Ừ…- Thiên Bình nói khẽ
-Paizzz gái, tý về mua B2T cho gái ăn na, ngoan na ^”^, ý mà này, hôm qua khi đưa mày từ bệnh viện về Ngô Hoàng có nói hôm nay đến thăm mày tiếp đó.
-Vậy àh, thôi mày đi đi, tao nhói lưng quá – nó nhăn mặt
-Haizzzz….
***
Bình Bình từ từ chìm vào giấc ngủ và dòng ký ức bắt đầu chảy ngược về cái khoảnh khắc không thể nào quên đó. Trong giấc mơ, nó như được sống lại với từng hành động, cảm xúc của thời khắc ấy. Trong lúc đang bối rối, nó thấy tên cầm dao đang chuẩn bị chém xuống Ngô Hoàng, rồi cả gương mặt của hắn trở nên thất thần như thế nào và … và … thấy bản thân lao đến một cách nhanh nhất có thể để hứng nhát dao ấy thay cho hắn.
Thật không thể hiểu tại sao nó lại làm như thế? Sự can đảm ở đâu ra thế nhỉ mà còn vì một tên con trai khó ưa như hắn nữa chứ? Nghĩ lại thì ngay giây phút đó, trong đầu nó chỉ có mỗi hình ảnh của hắn, cùng sự lo lắng cũng như sợ hãi rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng ngay lúc nó đang đi với Thiên Phong như vậy? Chẳng lẽ đây là trò đùa cợt của Thượng Đế bắt nó phải chịu đau đớn thế này vì hắn thôi sao?
Khi giấc mơ đó tái hiện lại từ từ, mọi thứ vẫn chưa hề phai nhạt, cảm xúc và hành động vẫn còn như in trong lòng nó. “Nhìn gương mặt hắn kìa, lo lắng và sợ hãi ôm chặt mình vào lòng. Có thật là lúc đó hắn rất lo cho mình không, có phải hắn sợ sẽ mất mình à,…?”
Nó chợt mỉm cười khi nghĩ về điều đó, dù chỉ là trong giấc mơ, nhưng nó lại có thể đối diện với chính lý trí và cảm xúc của chính mình.
Nếu đó thật sự là tình yêu, rằng nó đã bắt đầu yêu hắn, sẵn sàng hy sinh vì tình yêu nhưng sao vẫn còn chút ngượng ngùng để thừa nhận điều này. Lúc này, Bình Bình bắt đầu nhớ về từng trang kỉ ức:
-Cái ngày đầu tiên mà nó gặp hắn, ôi trông thật là hống hách, kiêu ngạo đến không thể nào tưởng tượng nỗi đã thế hắn còn làm mình mất việc nữa chứ.
-Lúc ở sân bóng rổ Phú Thọ, Ngô Hoàng bước đến ôm chằm lấy khuôn mặt và đánh cắp “first kiss” của nó một cách vội vã…
-Chiếc đu quay ngày ấy; khi Ngô Hoàng vội bước tới áp sát vào nó, tay trái chống lên thành khoang còn tay phải thì áp sát đầu của nó vào gần mặt hắn; rồi vào buổi sáng khi tay nó chạm lên mặt Ngô Hoàng, ngón trỏ vuốt theo chiều cao của sóng mũi hắn để rồi hai bàn tay vô tình nắm lấy nhau.
-Biển Tiên Đồng, nó và hắn lần đầu tiên cùng hòa vào nhịp cười của nhau, cùng đùa nghịch vẫy nước, chạy nô đùa. Đó chính là giây phút mà nó với hắn có cùng sự vui vẻ, cùng một nụ cười vì hạnh phúc nho nhỏ của sự quậy phá nghịch ngợm.
-Lần đầu tiên hắn chở nó về, để rồi vô tình nó ôm một người con trai mà trước đó còn bị hắn bế lên xe nữa chứ, cái cảm giác ấy thật đặc biệt làm sao, như những lần đầu tiên của một điều gì đó mới bắt đầu. Nó thấy ấm, nó thấy sự chở che, thấy điểm tựa thật gần gũi, ….còn nữa những cảm xúc không tên đang ùa về trong nó
-Rồi khi hắn đến đón nó đi học vào buổi sớm ban mai của cái ngày đáng ghét đó, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi nghi vấn trong lòng nó.
-Và rồi khi nhìn thấy hắn bị vây đánh bởi đám đông, chính giây phút trái tim thắt nghẹn lại. Từng dòng máu như tuôn chảy nhanh hơn, nhịp tim đập mạnh hơn, đôi chân nó chỉ muốn chạy thật nhanh đến để lôi hắn ra khỏi đống lộn xộn đó nếu có thể nhưng than ôi ngược lại nó lại là người bị “ăn hàn*** nhất” .
…..
Haiz, điều quan trọng nhất có lẽ là nó đã yêu hắn mất rồi chăng? Nếu đúng thật mọi thứ đang xảy ra như thế, thì liệu một người như nó có hợp với hắn không? Hắn là con nhà giàu, đẹp trai, có tài năng,… còn nó chỉ là một cô bé nhà quê không có chút gì hấp dẫn.
Không thể nào hợp với nhau được, mà điều cuối cùng quan trọng nó muốn biết là liệu hắn có thích nó hay chỉ có mình nó đang ôm một mối tình đơn phương chớm nở rồi cũng sẽ chớm lụi tàn mà thôi? Nếu thế trái tim nó sẽ đau lắm, từ lúc mất chiếc kẹp, nó cũng đã cố quên đi một quá khứ mà đã từ lâu nó không còn nắm giữ trong tay nữa, lúc ấy nó đã buồn thế nào. Còn bây giờ, nó đã thích hắn thật rồi thì .. thì … điều gì “tốt đẹp” sẽ xảy ra đây?….
Bao nhiêu câu hỏi cứ bước đi cùng nó trong giấc mơ bên cạnh lý trí và con tim. Một bản giao hưởng của những cảm xúc hỗn tạp đang ngăn cản nó tìm đến cái đích của con đường mà nó đang đi. Con đường mà nó đang đi liệu có đích đến, hay mãi mãi chỉ thấy con đường chân trời không có điểm dừng….
***
“Reng…Reng”. Thứ âm thanh đó lôi Bình Bình ra khỏi giấc mơ, mắt nó khẽ mở ra, trong lòng vẫn còn đang miên man về những suy tư. Tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, lúc này đây nó mới nhớ ra rằng có ai đó đang phía ngoài. Gượng người dậy, đi từ từ ra cửa mặc dù vết thương sau lưng vẫn còn nhói. Trong đầu đoán có lẽ là Ngô Hoàng vì lúc nãy trước khi đi nhỏ Vy có nhắc tới. Thế nên, nó cố tình núp sau cửa để dọa hắn.
Và…cánh cửa mở ra… “Bụp…” Ơ không phải Ngô Hoàng, mặt nó sựng lại…một người phụ nữ trên tay cầm giỏ trái cây đang đứng trước mặt với nét quý phái toát lên trên bộ đồ kiêu sa cùng với những trang sức đắt tiền, còn phía bên ngoài là chiếc xe hơi vô cùng sang trọng, bóng loáng. Trong lúc nó còn đang ngỡ ngàng thì:
-Chào cháu, cháu có phải là Thiên Bình không? – người đàn bà bắt đầu cuộc nói chuyện bằng trọng nói trầm ấm nhưng cũng toát lên dáng vẻ thanh cao
-Dạ…Cháu là Thiên Bình ạ, còn bác là…… – nó bối rối đáp
-À, Bác là mẹ Ngô Hoàng, hẳn cháu có quen biết nó phải không?
-Dạ vâng, nhưng Ngô Hoàng không có ở đây Bác ạ.
-Không! Bác tìm đến đây chỉ để cám ơn cháu vì đã cứu mạng nó.
-Dạ, không có gì đâu bác. Bạn bè cứu nhau, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Mà nếu bác không chê nhà cháu thì mời bác vào nhà ngồi….
-Được rồi…
Dứt lời Bình Bình mời bác vào trong, cũng may nó và con Vy khùm không ăn ở bê bối quá nên nhà cửa vẫn gọn gang khiến nó không ái ngại lắm khi mời người phụ nữ đó vào nhà.
Mẹ Ngô Hoàng bước vào căn nhà nhỏ, đôi mắt bà đảo mắt nhìn xung quanh, lông mày bà có vẻ nhíu lại tỏ vẻ không thích nơi này cho lắm. Bà tìm một cái ghế cạnh cái bàn xộc xệch phía góc phòng rồi lấy khăn giấy phủi bụi trên ghế sau đó mới đặt bàn tọa xuống. Nó lấy ấm trà rót vào ly mang ra mời khách:
-Cháu mời bác uống nước ạ!
-Được rồi, cảm ơn cháu, cháu ngồi đi, vết thương còn đau không? – bà ta đỡ nó ngồi xuống
-Dạ, cảm ơn bác quan tâm, cháu đỡ nhiều rồi ạ – Nó mỉm cười
-Thế cháu ở đây một mình àh, gia đình cháu đâu?
-Cháu ở cùng với nhỏ bạn, giờ nó đang đi học còn cháu vì bị thương nên xin phép nghỉ ạ, bố cháu hiện giờ ở dưới quê.
-Vậy còn mẹ cháu?
-Dạ, mẹ cháu qua đời từ lúc sinh cháu ra rồi ạ – đôi mắt nó trĩu nặng
-Bác rất lấy làm tiếc khi nghe điều này. Đôi khi trong cuộc sống ta buộc phải chịu đựng những mất mát lớn lao, nhưng cuộc đời luôn công bằng rồi sẽ có lúc ta nhận lại những điều lớn lao khác để bù đắp cho nhau. – bà ta nói với giọng đầy triết lý nhân sinh
-…… – nó suy ngẫm
-Thế cháu với Ngô Hoàng nhà Bác chỉ là bạn thôi sao…. ?
-Ơ… dạ, thì …. chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ. – nó ấp úng đáp
-Thật chứ? – mắt bà bỗng trở nên gian xảo nhìn vào mắt nó
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên làm cắt ngang câu chuyện cũng như giải thoát Bình Bình khỏi ăn quả bí.
- Cháu xin phép được ra mở cửa. – nó lựng khựng bước ra cửa. Xoay nắm tay, đẩy dần cánh cửa…nó mở tròn xoe đôi mắt nhìn người trong mộng lúc nãy của nó.
-Làm gì lại trưng mắt như thế. Mà mẹ tôi đang ở đây à? – Ngô Hoàng hỏi
-Sao anh biết?
-Chiếc xe kia là của nhà tôi còn gì? – hắn trỏ ngón tay ra sau lung
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc