Định Mệnh - Chương 30

Tác giả: Hidari

“Đừng nhìn em. Em chẳng có đóng góp gì vào nghị định “dưỡng bệnh tại nhà” đâu.”
“Nhưng cô là nguời xúc tiến nó tích cực nhất, nếu như não tôi vẫn còn khả năng nhận biết chính xác.”
“À…Thì là thế…”
“Vậy cô xin phỏng vấn việc làm chưa?”
“Ngày mai, và ngày mốt. »
« Tôi vẫn không hiểu tại sao cô không làm việc cho tập đoàn Halver. »
« Một loại cứng đầu có tên gọi hoa mĩ là « ý chí tự lập » ấy mà ! »
« Tôi khá là tiếc khi vuột mất một nhân viên như cô. »
« Em có làm việc cho anh bao giờ đâu mà vuột mất ? »
« Thế ngần này hồ sơ được cô giải quyết và góp ý không thể gọi là làm việc à ? »
Christ phác một cử chỉ về phía tủ hồ sơ gọn gàng sau lưng mình. Dora là một phụ tá đắc lực. Khách quan mà nói, vuột mất một nhân viên tiềm năng như cô là hiếu hụt lớn đối với tập đoàn. Còn về mặt chủ quan thì…Thôi không nghĩ nữa. Christ buộc đầu óc mình tập trung vào tập hồ sơ. Nhưng Dora lấy nó ra khỏi tay anh mặc kệ cho cái quắc mắt bén ngót anh chĩa vào cô, cái quắc mắt này là đòn công hiệu với những đối thủ kinh doanh vừa và nhỏ, song, coi bộ cô là một đối thủ « nặng kí » rồi.
http://thichtruyen.vn

« Em có chuyện muốn hỏi. »
« Nói đi. »
« Anh định sẽ thế nào nếu thời gian anh mất trí nhớ dài thêm ? Một năm, hai năm chẳng hạn. »
« Vẫn chưa có cái gì cụ thể. »
« Nhưng anh đã có vài kế hoạch rồi đúng không ? »
« Kế hoạch đang thực thi bây giờ là ổn nhất rồi. »
« Nhưng nếu Lylith phát hiện ra anh không phải mắc chứng : khó khăn trong…à…suy nghĩ gì đó thì sao ? »
« Tới lúc đó rồi tính. Anh có khả năng ứng phó khá tốt, tháo vát là một phần Việt Nam trong anh mà. »
« Cái đó gọi là « nước tới chân mới nhảy » đó ! »
« Thì tới chân rồi nhảy ở xa quá nhảy trúng đá ngầm cho chấn thương sọ não à ? »
« Em bó tay với anh thôi. »
Christ cười vô tư. Thời gian cô ở bên anh sau khi tỉnh lại cũng đủ để anh tạo dựng một tình bạn dễ chịu và thoải mái với cô. Cô là người duy nhất dám ngang nhiên chống lại anh, không coi mấy lời đe dọa suông của anh là cái kí lô gì hết. Anh ngưỡng mộ điều đó. Hầu như chưa có người nào dám nói không với anh, ít nhất thì không dám nói thẳng. Đàn bà bị vẻ điển trai của anh mê hoặc, đàn ông bị trí tuệ và vẻ lạnh lùng, đĩnh đạc của anh làm cho im lặng. Chỉ có Dora là miễn nhiễm với anh. Dù anh vẫn chưa thể quyết định chính xác điều gì trong tương lai thì anh vẫn thích sự bầu bạn của cô.
Nhưng nói thế không có nghĩa là anh không bối rối trước ánh mắt đong đầy tình cảm của cô khi nhìn anh, vẻ im lặng nặng nề khi anh đối xử thờ ơ với cô. Cô đã từng yêu anh, và nếu anh không lầm, anh cũng đã từng yêu cô. Yêu ư? Cảm giác đó như thế nào? Anh hoàn toàn không nhớ, chỉ có chút khái niệm cơ bản về nó. Bản thân anh không tin tưởng lắm vào việc có được tình yêu cho bản thân mình. Thế như khi anh có nó, định mệnh lại tàn nhẫn ςướק nó ra khỏi tiềm thức anh. Khỉ thật! Anh ghét bị mất trí nhớ. Anh ghét nó tới nỗi nếu như nó thành hình và hiện ra trước mắt anh, anh sẽ băm vằm nó thành từng mảnh, cuốn lại đem thiêu rồi rải ngoài biển. Nó làm anh thấy xa lạ với cả chính con người anh, chính cơ thể anh. Anh không thể lý giải nổi những hành động có ngôn ngữ riêng của cơ thể mình, nó tự nhiên phản ứng với Dora theo cái cách anh chưa bao giờ biết đến. Đôi lúc nó làm anh thấy ghét cô, và rồi thấy bản thân vô cớ, lại quay sang nguyền rủa chính mình. Anh sẽ làm phẫu thuật não nếu cần thiết để lôi khối kí ức ૮ɦếƭ giẫm đó ra.
“Em biết đó không phải lỗi của anh, đừng dằn vặt thế. Anh bị mất trí nhớ hoàn toàn là lỗi của em.”
Dora lên tiếng, giọng cô trầm và xa xăm khi cô dường như đọc được suy nghĩ của anh.
“Vớ vẩn! Em chẳng có lỗi gì cả!”
“Em bị bắt cóc, chính em bất cẩn để mình bị bắt cóc, để anh phải liều mình cứu em ra. Em gây cho anh bằng này thương tích, đó là quả báo khi anh bị mất kí ức về em.”
“Anh cóc biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng em không có lỗi gì cả. Em không trả tiền để bọn chúng bắt em, không cầm dao đâm anh và chắc chắn không xô chồng gỗ nhảm nhí nào đó lên đầu anh. Vậy tại sao em nghĩ mình có lỗi?”
“Có những cái gọi là “nguyên nhân gián tiếp”, em đang nói đến nó đấy.”
“Nguyên nhận gián tiếp của em chẳng có gì để bàn đến cả. Em chỉ thực sự là “nguyên nhân gián tiếp” nào đó nếu em chủ động gây ra mọi chuyện thôi.”
“Em không chủ động nhưng cũng chỉ tại em…”
“Ngưng. Anh không muốn nghe nữa, em cứng đầu quá. Một câu thôi : Em không có lỗi gì hết! Nghe thủng chưa?”
“Rồi, nhưng…”
Bực mình vì sự ngang ngạnh của con nhím xù đang đứng trước mặt, Christ bật dậy và đi vòng qua bàn. Anh đứng trước mặt Dora, đanh giọng lại và sử dụng hết khả năng ra lệnh mà anh có, hài lòng chút xíu khi anh có đủ chiều cao để áp đảo cô.
“Em không được coi mình có lỗi nữa. Đó là lệnh!”
“Anh chẳng có quyền gì ra lệnh cho em cả.”
“Anh là hôn phu, à, nguyên hôn phu của em. »
Dora im lặng và Christ thấy hậu quả những lời nói bất cẩn do nóng giận của mình. Anh biết cô yêu anh, anh trân trọng điều đó nhưng lại bất lực khi không biết phải đáp trả lại cô như thế nào khi mà chính anh cũng cập rập trong cảm xúc của bản thân. Bối rối, anh bỗng thấy tay chân mình thừa thãi một cách kì dị.
« Anh…đừng buồn, Dora. Chỉ là… »
« Đừng nói gì hết. Em hiểu mà, em tin anh sẽ lấy lại kí ức sớm thôi. Và ta sẽ như xưa. »
Giọng cô nhỏ và nhẹ bâng như thể cô đang bình luận một đoạn quảng cáo trên truyền hình, nhưng ánh mắt của cô dữ dội và cứng rắn. Christ không thể không bội phục niềm tin mãnh liệt đó của cô. Anh nhẹ cúi xuống, hôn lên trán cô, cố gắng xoa dịu cô nhưng rồi anh lại cảm thấy ngôn ngữ riêng của bản thân và khuôn mặt Dora đang ngẩng lên thêm. Khó chịu và xa lạ với chính con người mình, anh dứt ra khỏi cô và đi vòng qua bàn, ngồi xuống ghế. Anh không thể giúp được gì cho cô dù anh biết cô không thích anh như thế này, nhưng đành chịu thôi. Anh có một phần bảo thủ kì lạ trong người.
« Anh làm việc đây. Cảm ơn em đã đem chồng hồ sơ tới giúp anh. »
« Việc của em thôi. »
Dora lẩm bẩm rồi đi ra cửa, nhận lời đuổi khéo của anh một cách u ám.
Ông trời chơi ác, nhiêu đó vẫn chưa phải là một ngày đủ tồi tệ với Dora.
Cô bước ra cửa, và ông trời bồi thêm một cú. Lylith đang đứng ૮ɦếƭ trân, tựa vào tường ngay cửa vào.
Một cú nữa còn khủng hơn.
Mái tóc vàng choé và bộ đồ hồng quây lấy thân hình bốc khói của Carsie đang theo hướng này mà thẳng tiến.
Trên đời chắc không nhiều người ác như ông trời đâu !
Dora ૮ɦếƭ lặng, cô nhìn trân trân vào Lylith mà không thể thốt lên được tiếng nào. Lylith cũng không hơn.
« Chuyện đó…chuyện hai ngư
ời vừa nói….là thật ạ ? »
Lylith lắp bắp, cuối cùng cũng lấy lại được thần trí. Dora cũng choàng tỉnh.
« À…ừm…Đúng vậy. »
Đôi mắt ngơ ngác của Lylith xoáy vào Dora, đôi mắt sáng những tia kì lạ, bàng hoàng có, giận dữ có, và đau đớn có. Đó là cảm giác của một người bị gạt. Lòng tin khi bị phát hiện là đặt nhầm chỗ thường có cảm giác không dễ chịu chút nào. Dora cảm thấy có lỗi trước ánh mắt của cô gái.
Caresie lướt nhanh tới. Mái tóc vàng được dưỡng bóng mượt phủ lên bờ vai trần, cái váy bó sát ôm lấy thân hình cô ta một cách ấn tượng. Cô ta nhíu mày trước Dora và Lylith. Dừơng như Carsie muốn bỏ qua hai kẻ cản đường mà đi thẳng vào trong nhưng Dora lại đang áng ngay trước cửa. Bực mình, ả cất giọng.
« Tôi muốn gặp Christ. Tránh đường.”
Dora nhìn cô ta đăm đăm, đang bị xâu xé giữa việc theo chân cô ả vào phòng Christ và việc giải thích với Lylith. Cuối cùng, nhiệm vụ quan trọng hơn thắng : nói chuyện với Lylith. Dora bước sang một bên, Carsie hài lòng bước vào, không thèm giấu giếm cái nhìn khinh bỉ dành cho cô và chút tò mò dành cho Lylith.
“Anh yêu, em đến thăm anh đây này!”
Giọng nói chảy nước của cô ta vang lên rợn cả da gà. Lylith lần nữa kinh hãi nhìn vào phòng. Carsie đang vòng tay thân mật quanh cổ Christ, người vẫn còn ngồi trên ghế, và hôn lên má anh.
Christ chỉ ậm ừ, khó chịu khi bị ngắt ngang công việc. Anh vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Lylith trước cửa, Dora nghĩ.
“Cô gái đó…là ai?”
Giọng Lylith tiếp tục run run. Dora đành tiếp lời.
“Đó là bạn thanh mai trúc mã của Christ. Đi với chị một chút, chị sẽ giải thích với em mọi chuyện. »
Dora ngoái lại nhìn vào căn phòng rộng lần nữa, cố nuốt nghẹn khi bắt gặp hình ảnh Carsie xoắn xít bên Christ và anh không hề có ý định đẩy ra. Anh đã bận lòng nhiều việc rồi, những chuyện đã xảy ra đa phần là lỗi của cô, vậy thì cô nên giải quyết giúp anh chứ, đúng không ? Hướng ra vườn, Dora tiến bước, Lylith tần ngần theo sau.
Vườn hoa buổi sáng rực nắng và những sắc màu tươi mát nhưng quamàn tâm trạng, Dora thấy nó sao mà u ám và tẻ nhạt kinh khủng. Cô ra hiệu cho Lylith ngồi trên một băng ghế. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô gái, Dora rành rọt cất giọng, huy động toàn bộ sự mạnh mẽ của bản thân.
« Em đã nghe được những gì ? »
« Em..em nghe thấy Christ không nói vấp…em ngạc nhiên và…Em xin lỗi đã đứng nghe lén nhưng thực sự em khồng kiềm lại được. Và chính nhờ điều đó em mới biết được sự thật này. »
Lylith lưỡng lự lúc đầu, rồi dường như cơn cảm xúc bắt đầu tuôn trào mạnh mẽ, cô nói nhanh lên.
« Chị xin lỗi vì đã giấu em. »
« Vậy những gì hai người nói là thực ? »
« Đúng vậy. Trước khi em đến đây, khoảng hai năm về trước, chị được nhà Halver đón từ Việt Nam sang. Lúc đó, cũng như em bây giờ, chị là hôn thê của Christ. »
« Lúc đó anh ấy có…yêu chị không ? »
« Không hề. Một thời gian dài sau, bọn chị mới yêu nhau. Hôm lễ đính hôn, chị bị bắt cóc. Christ liều mình cứu chị, vì vậy anh ấy bị thương nặng và…mất trí nhớ. »
Dora cố gắng không nấc lên. Một phần cơn giận của Lylith xẹp xuống khi biết được sự thật, cô không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Rồi đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, và Lylith thấy vấn đề nan giải, giọng cô hoang mang cực độ.
« Nhưng…nếu chị là hôn thê của Christ, chị cũng là con của mẹ Diễm Linh. Em cũng là con của mẹ Diễm Linh. Vậy ai trong hai ta là thật ? »
« Chị không biết được sự thật. Chính chị cũng chưa bao giờ tưởng đến một hoàn cảnh phức tạp như thế này. Nhưng, có thể em chính là con gái của mẹ Diễm Linh. Vì em còn có cha. Và chính ông Nelson đã xác nhận cha em là chồng của mẹ Diễm Linh. »
« Thế…chị thì sao ? »
« Chị… »
Dora chực trào nước mắt, song, cô không thể để sự yếu đuối đánh gục mình.
« Chị không biết. Có lẽ chị là kết quả của một sự nhầm lẫn nào đó. Cuối cùng, chị cũng chỉ là một con bé mồ côi vô danh thôi. »
« Em…em… »
« Đừng nói gì hết. Chị cảm ơn em đã thông cảm. Nhưng chị có một điều muốn cầu xin em. »
Dora nhìn đăm đăm vào Lylith, bàn tay cô run run khi cầm lấy bàn tay của cô gái trước mặt. Lylith im lặng gật đầu.
« Chị muốn em giữ kín chuyện này với bố em. Giữ kín trong một thời gian thôi, đến khi nào Christ lấy lại được trí nhớ, em có thể tuỳ nghi làm gì với sự thật này thì làm. Coi chị van em, đồng ý đi, Lylith ! »
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc