Định Mệnh - Chương 16

Tác giả: Hidari

Không thể đếm được số lần mà những cô tiểu thư điệu đà xán lại gần anh, đó là chưa tính tới các quý bà trẻ. Christ cư xử như một tay sành sỏi về đàn bà. Anh có cái vẻ quyến rũ trời phú, và vẻ lịch thiệp quái quỉ được tôi luyện từ gia đình. Một cô nàng tóc vàng rực bước lại gần anh. Dora thấy tim mình đánh thịch. Carsie. Cô ta thân mật vòng tay ôm Christ. Anh để cho cô làm như thế, thậm chí họ còn hôn môi nhau, dù chỉ là hôn nhẹ. Christ vòng tay ôm eo Carsie và dẫn cô ta đi khắp bữa tiệc, không để bất cứ cô gái nào bước đến bắt chuyện. Dora đau nhói ở tim. Cô tắt phụt màn hình. Màu đen trở lại trên màn hình rộng, và tràn vào trong tim cô. Cô thấy mắt mình nhòe đi, và đầu cô như Pu'a bổ khi cô cố nuốt nước mắt vào lòng. Họ đúng là một cặp trời sinh. Và cô chẳng là cái đinh gì cả.
Dora ngồi bó gối và gục mặt vào hai cánh tay. Nhưng 5′ sau, cô ngẩng lên, mắt vẫn khô ráo. Cô quyết định về nhà. Nhưng trước khi về nhà thì cô có nhiệm vụ chăm sóc Christ. Anh vì cô mà bị thương thế kia. Cô phải có trách nhiệm.
Dora bước vào phòng ngủ, Christ vẫn chưa tỉnh. Nhưng anh đã gần như hết sốt và ngủ ngon hơn. Dora thay túi chườm và vào nhà bếp. Ít ra thì một nồi cháo cũng đủ đền ơn anh một phần, đúng không nhỉ ?
Và cô sẽ ***ơc về nhà sau khi anh tỉnh lại. Hay là trước đó nhỉ ? Không. ‘Sau khi’ chứ không phải ‘trước khi’. Cô sợ đối mặt với anh thật, nhưng không vô tâm đến mức bỏ lại người bệnh một mình như thế này đâu…

http://thichtruyen.vn

Christ thấy trán mình nằng nặng. An*** nhọc mở mắt, mi mắt anh cứ như đeo chì, và đầu anh thì chứa toàn là gạch thì phải? Anh chóang váng ngồi dậy. Túi chườm đá rơi xuống chân anh. Christ nhìn cái túi chườm, nhăn mặt khó hiểu rồi đặt túi đá sang một bên. Anh xoay đầu về chỗ Dora nằm. Là chỗ Dora nằm, nhưng bây giờ nó trống không. Christ hoảng hồn. Cô đâu rồi ? Cô tỉnh lại rồi à ? Cô có khỏe không ?
Anh nghe thấy tiếng động dưới bếp và vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ, dù rằng mỗi bước của an*** tựa ngàn cân.
Mùi thơm thức ăn lập tức làm đầu óc anh tỉnh lại một chút, và anh hoàn toàn có thể nhận thấy mình đang đói cồn cào đến mức nào. Anh nhìn đồng hồ. 4 giờ. Chiều hay sáng nhỉ ? Ngốc thật, anh tự mắng mình, 4 giờ sáng không có nhiều ánh sáng mặt trời như thế này. Anh đã không ăn gần một ngày. Đói là lẽ thường tình, và dạ dày anh càng biểu tình dữ dội.
Bước về phía phát ra mùi thơm đang làm bụng anh cồn cào, anh thấy mái tóc đen dài quen thuộc của Dora. Cô đang cúi xuống một cái nồi, cô vẫn mặc bộ trang phục hôm qua. Christ cảm thấy lập tức thoải mái hẳn khi tận mắt nhìn thấy cô ổn. Anh gỡ bỏ được một gán*** oằn trên vai. Anh buớc lại gần, không có ý định làm cô giật mình. Nhưng dường như anh lựa cách xuất hiện không thích hợp thì phải, vì Dora quay phắt lại khi anh tiến đến sát cô, và không may thay, bàn tay cô sượt vào cái nồi đang bắc trên bếp. 1 giây, 2 giây, Dora vẫn sững người không nói gì. Cô như đứng hình. Christ nhìn thấy bàn tay của cô đang ở trong tình trạng như thế nào và nhanh còn hơn rắn đớp mồi, anh chộp lấy bàn tay cô, tách ra khỏi cái nồi sôi sùng sục, lôi cô đến bên chậu nước và nhúng bàn tay cô vào đó. Lúc này thì Dora mới hoàn hồn. Và dĩ nhiên không khỏi nhăn mặt khi cơn đau cuối cùng cũng giành được sự chú ý của tâm trí cô.
“Em làm cái quỉ gì thế ? Không thấy nóng à ?” Christ nóng n3y hỏi, mắt anh dán vào bàn tay thon dài đang đỏ ửng lên của cô.
« Em…em không sao, giật mình một chút thôi. » Giọng cô bối rối.
Cô đang nghĩ đến việc sẽ nói đối mặt và nói chuyện như thế nào với Christ khi anh tỉnh lại. Cô chưa nghĩ xong thì anh đã hiện lên sau lưng cô. Linh như miễu. Và cô dường như không nhận thức được bất kì thứ gì trên thế giới khi cô nhìn vào anh. Hàng loạt suy nghĩ chạy qua đầu cô cùng một lúc. Trước tiên là ngây ngất trước anh, tíêp theo là sự ngượng ngập, tiếp đó là lúng túng, lo lắng và buồn bã, còn có chút giận dữ nữa.
« Anh là quỉ hiện hình hay sao mà em kinh ngạc đến mức này hả ? » Giọng Christ dịu đi nhưng vẫn còn chút gắt gỏng.
« Ước gì anh là thế thật. » Dora châm chọc. Nhưng cô đột nhiên ngưng bặt. Christ cũng thế. Khi cả hai cùng nhận ra tình cảnh. Tình thế hay đúng hơn là tư thế của họ trong lúc này.
Christ đang cầm tay Dora, lưng cô nép vào lộng *** anh. Hơi nóng của hai người quyện vào nhau. Christ có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ tóc Dora. Dora có thể nghe được nhịp thở ngày càng tăng dần của Christ sau lưng cô. Và cô hoàn toàn không thể phủ nhận nhịp tim cô cũng đang tăng lên nhanh như thế. Luồng điện quen thuộc chảy qua cả hai cơ thể. Dora rùng mình, và cô chợt nhìn thấy hình ảnh Carsie và Christ ôm hôn nhau mồn một trước mắt. và cô đẩy Christ ra bằng cách *** nhất mà cô có thể, nhưng cũng chỉ đủ làm cho anh buông tay cô ra.
« Xin..xin lỗi. Em đang nấu ăn. » Giọng cô lấp ***. Cô có lẽ sẽ lắp bắp tợn nữa khi cô nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Christ. Cô cúi thấp đầu, đi về phía tủ lạnh, lấy ra chút đá bỏ vào một cái khăn, chườm lên tay trái và tiếp tục nấu ăn như thể anh chưa từng có mặt ở đây.
Christ có cảm giác như bị bỏ rơi. Một cảm giác anh chưa từng trải nghiệm và quyết định rằng anh không thích như thế này một chút nào. Anh là kẻ bỏ rơi người khác chứ không phải là người bị bỏ rơi. Anh quan sát Dora nấu ăn, cô làm món gì đó lạ mà anh không biết. Anh chăm chú vào những động tác thuần thục của cô, cô là người đảm đang. Christ thầm nghĩ, và anh thích điều đó. Nhưng ánh mắt anh chiếu vào những đường nét trên thân thể cô nhiều hơn. Một lúc, khá lâu, có lẽ vậy, máu nóng trong người Christ đã vượt ngưỡng cho phép và anh quyết định là phải khống chế nó. Anh nói.
« Em khỏe chưa ? »
« Người phải hỏi câu này là em mới đúng. Anh sốt gần 40 độ C. Anh khoẻ chưa ? »
« Anh….à…. anh khoẻ. » Christ hơi giật mình, anh sốt thật à ? Anh thậm chí còn chưa biết cảm là gì, kết quả của một đời chăm luyện tập thể thao. Thảo nào anh cảm thấy trong người bải hoải như thế.
« Thế thì tốt. Em n
ấu ăn xong. Anh ăn và em sẽ về nhà.” Giọng Dora nhỏ nhẹ và kiên quyết nhưng vẫn làm Christ giật bắn.
“Em về nhà à ? Nhưng…”
Nhưng thế nào cơ chứ. Christ biết. Anh đâu có lý do gì để giữ Dora ở lại đây. Cô có quyền về nhà bất cứ khi nào cô muốn. Nhưng ૮ɦếƭ tiệt anh đi, anh không muốn cô đi. Anh muốn giữ cô ở đây, mãi mãi, nếu có thể.
“Em sẽ về nhà. Anh không phiền chứ ? Anh đã khỏe và em không cần chăm sóc anh nữa.” Giọng Dora đều đều, và Christ không quá khó khăn để nhận thấy cô đang mang cái mặt nạ sắt của cô lên. Christ quyết định là anh sẽ giữ cô lại, ít nhất là tối nay. Anh không muốn thiếu cô lúc này.
“Nhưng anh không nghĩ là em nên về nhà lúc này.”
“Tại sao ?” Đáy mắt của cô lóe lên một tia lo lắng.
“Vì trời đã gần tối. Nếu em lái xe về nhà, sẽ rất nguy hiểm. Em không nhớ chuyện vừa xảy ra sao, anh thì không đủ khoẻ để đưa em về.” Christ hơi nhăn mặt khi nói dối cô, anh hoàn toàn đủ khoẻ để lái xe suốt đêm. ” Cha mẹ anh sẽ trách anh vì chuyện này mất.”
“Nhưng…em nghĩ sẽ không sao đâu!” Dora cố chống chế.
“Thật sao?” Christ nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt xanh của anh xoáy sâu vào đôi mắt nâu to tròn, hàng mi dài của cô khép lại khi cô từ từ chấp nhận một sự thật mà cô không thích chút nào. Ai biết được cô có thích hay không.
“Thôi được. Nhưng sáng hôm sau em sẽ về nhà sớm.”
“Tốt.”
“Tốt gì?”
“Không có gì” Christ cười thầm.
“…”
“…”
“Christ?”
“Hử?”
“Anh có phiền nếu…”
“Hử?”
“Anh có phiền nếu đi tắm và thay đồ trước khi ăn tối không?” Giọng cô bối rối.
Christ nhìn mình. Và anh thiếu chút nữa là bật cười, anh không mặc áo. Và anh thích cái phản ứng của cô khi nhìn anh như thế này. Christ không thích bỏ qua cơ hội này một chút nào. Anh tiến đến sát Dora, một tay anh chống vào thành bếp và người anh xoay về phía Dora, đầu anh hơi ngiêng, đúng kiểu những tay tán gái hay làm ở quá R*ợ*u, nhưng khac cái thay vì chống tay lên quần R*ợ*u, anh đang chống tay lên thành bếp. Anh dùng cơ thể cường tráng của mình để lấn át cô. Dora thở gấp hơn.
“Anh không đi tắm à?”
“Em không thích nhìn anh như thế này à?”
“Enh không thấy khó chịu sao?”
“Em thấy khó chịu à?”
“Không…em…aaaaa” Dora thở dài. “Anh có muốn ăn không thì bảo.”
“Ồ… Muốn chứ. Anh đi tắm đây.” Christ nói sau khi say sưa tận hưởng vẻ mặt cam chịu của cô. Lúc cô dỗi, càng dễ thương hơn nữa. Anh muốn véo má cô như véo má một đứa con nít, nhưng anh còn muốn hôn lên đó nữa. Anh thở dài luyến tiếc. Khi xoay người bước đi, anh cố ý để *** mình chạm vào tay cô và cô giật bắn mình, Christ cười thầm khi bỏ đi về phòng.

Anh đang ngồi đối diện với Dora và thưởng thức bữa tối. Hoàn toàn có thể dùng từ “thưởng thức” mà không sợ trang trong hóa bữa ăn này. Christ chưa bao giờ ăn món gì như thế này. Cháo. Ờ, nói anh chưa ăn cũng không hoàn toàn đúng, anh từng ăn cháo yến xào và một món cháo hải sản của người Hoa. Nhưng không có gì trong hai món cháo đó có thể so sánh với thứ mà anh đang ăn. Chỉ là cháo thịt, có rau thái nhuyễn và ăn với hạt tiêu. Nhưng ngon đến lạ lùng. Chân chất hồn Việt Nam. Hạt tiêu cay nồng xông lên mũi làm Christ dễ chịu, anh cảm thấy con mệt mỏi trôi dần đi theo từng muỗng cháo. Nếu ăn một món khác lúc này, Christ đoan chắc, rằng anh sẽ không thể nào nuốt trôi vì miệng anh đắng nghét. Dora đúng thật sáng suốt khi nấu món này. Anh thấy đỡ nhiều. Anh ăn một lần 3 tô cháo đầy. Dora thoáng cười khi vét đến chút cháo cuối cùng trong nồi.
“Tô cuối cùng. Không còn thêm cho anh đâu.”
“Thế à?” Gịong Christ chùng xuống. Anh thích món này quá đi mất, con người ta mất gì khi yêu một món ăn cơ chứ.
Dora không nghĩ Christ ngon miệng đến như thế, đồng ý là anh đã chẳng ăn gì gần một ngày nhưng anh đã ăn hết phần cô nấu cho ngày mai. Dora vui khi anh thích món ăn cô nấu. Chợt Dora thấy ngứa ngáy kinh khủng. Anh không ăn gì gần một ngày. Nhưng cô đã không tắm hơn một ngày, chưa kể lúc té xuống, người cô đã dơ lắm rồi. Tuy cô đã rửa mặt và tay chân thật sạch. Nhưng cô vẫn chưa tắm. Cô không có đồ để thay. Chẳng có gì khó chịu bằng việc không được tắm cả. Thây kệ. Cô sẽ tắm ngay lúc về đến nhà vào ngày mai, ngâm mình vào bồn nước ấm, hít ngửi hương hoa nhài và thưa giãn. Nghĩ đến đó làm cô càng ngứa ngáy thêm. Dora bước đến bồn rửa chén và dấp nước lên hai cánh tay. Christ trông thấy điều đó, anh chợt nhận thấy cô vẫn còn mặc bộ trang phục hôm bị tấn công, anh tách mình sao vô tâm đến thế.
“Em đi tắm đi. Trông em như thế cứ muốn lột da mình đến nơi ấy.”
“Không…không sao?”
“Tại sao không?”
“Em…em không có đồ để thay.”
“Lấy đồ anh mà mặc.”
“Đồ anh…có rộng quá không?” Dora chần chừ hỏi.
“Thế thì em cứ lựa cái nào ít rộng nhất ấy.” Christ gợi ý.
“Vậy thì…cảm ơn anh.” Dora đã toan từ chối như thần kinh cô không cho phép, tắm một chút thì mất mát gì cơ chứ.
“Christ ?”
“Hửm?”
“Nhà anh…có còn phòng tắm nào khác nữa không?” Dora hỏi và ngay lập tức anh biết cô đang ám chỉ là cô không muốn dùng phòng tắm trong phòng ngủ của anh.
“Còn. Nhưng vòi nước ở đó bị hư, anh chưa rảnh để gọi thợ sửa, em cứ dùng nhà tắm trong phòng ngủ đi.” Christ bình thản trả lời như một sự thật hiển nhiên, Dora đâu có biết là mọi thứ trong nhà anh đều được sửa khi chúng vừa mới hư khoảng nửa giờ đồng hồ. Anh ghét sự bất tiện.
“Vậy…nhưng…thôi được rồi. Cảm ơn anh.” Dora dợm bước đi nhưng nhớ tới điều gì đó, cô quay lại.
“Anh ăn xong thì để đó, em sẽ ra dọn dẹp và rửa chén. Đừng có cố dọn dẹp thứ gì cả, đổ vỡ thì không hay đâu.”
Christ bật cười với thái độ của cô, cô nghĩ anh chưa bao giờ động đến việc nhà. Không đâu, thỉnh thoảng anh cũng khoái phụ bà giúp việc để xả stress lắm chứ.
“Đừng lo. Anh sẽ không động vào công việc quý báu của em đâu.” Christ nháy mắt với cô.
Dora bỏ đi khỏi phòng và cảm thấy như cô đang bị chơi khăm.
Cô tần ngần trước tủ quần áo của anh, lần thứ hai. Cô không biết phải lựa chọn bộ quần áo nào vì dĩ nhiên là trang phục của Christ quá rộng so với cô, tới cái áo thun nhỏ nhất cũng rộng thùng thình, trông cô buồn cười như thể đang bơi trong cái áo vậy. Ngó tới ngó lui một hồi, Dora quyết định chọn một cái áo sơ mi màu trắng, cái áo rộng, nhưng khá dài, phủ qua đù* cô. Cô cũng không tài nào chọn được một cái quần. Quần sort của anh hoàn toàn không trụ được trên eo cô dù chỉ một giây. Chán ngán, Dora quyết định, cái áo thôi chắc cũng đủ. Cô sẽ tắm thật nhanh, chui vào giường anh và trùm chăn lại, anh sẽ phải ngủ phòng dành cho khách thôi. Đành vậy.
Nhưng Dora không tắm nhanh như cô nghĩ. Mong muốn được kì cọ khắp người làm cô tốn khá nhiều thời gian. Cô gội đầu, mùi hương tóc của Christ bây giờ cũng ở trên tóc cô. Mùi hương nam tính mạnh mẽ, hơi nồng nhưng làm cô thấy dễ chịu. Sau khi tắm xong, cô mặc áo vào, và vô tình làm rơi cái áo lót của cô trên sàn nước. Cô vội vã nhặt lên nhưng cái áo bướng bỉnh nhanh chóng thấm đầy những nước. Và Dora không đủ can đảm mặc một cái áo ướt trong đêm, nếu cô muốn khỏe mạnh mà về nhà vào ngày mai. Dora cài cúc cái áo sơ mi, hít ngửi thoả thích mùi thơm từ chiếc áo. Vạt áo phủ nửa đù* cô, tạo cảm giác như cô đang mặc một cái váy ngắn, suy nghĩ đó làm cô thấy dễ chịu hơn. Nhưng cô không mặc áo lót, và cô không muốn tênh hênh như thế này trước mặt Christ. Cô sẽ len lén đi ra ngoài phòng tắm, đến tủ quần áo và vớ thêm một cái áo thun nào đó để mặc bên trong. OK. Kế hoạch đã định hình trong đầu cô, và cô hành động.
Kế hoạch hành động của Dora thất bại ngay từ bước đầu tiên. Thứ nhất, có người trong phòng. Thứ hai, người đang ngồi trong phòng là Christ. Thứ ba, cô không nhận ra điều đó cho đến khi cô đã bước ra đến gần giữa phòng. Cô không còn đường thoái lui nữa.
Christ đang chăm chú vào laptop của anh. Chăm chú, đúng, anh đang chăm chú mà, chỉ là những con số cứ quay mòng mòng trước mắt anh khi anh ngồi trong phòng như thế này. Anh đáng lẽ nên ngồi trong phòng khách, đúng, đáng lý là vậy, nhưng anh lại ngồi đây, ngay trong phòng ngủ này mà làm việc. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra nho nhỏ nhưng cứ như lớn tiếng trêu ngươi anh. Dora đang ở trong đó, cô đang tắm. Lạy trời, đừng đùa thế chứ. Cô đang ***, cô đang tắm trong phòng tắm của anh, nơi anh tắm hằng ngày. Dẹp những suy nghĩ ấy đi, anh ra lệnh cho bộ não. Nhưng mệnh lệnh quá yếu ớt, đầu anh tưởng tượng hàng trăm thứ, và thứ nào cũng làm cho cơ thể anh C*ng c*ng lên, nhức nhối không chịu nổi. Tự chủ của mày đâu rồi Christ, anh hỏi bản thân. Và nhận được câu trả lời. Anh có khi nào tự chủ được khi ở bên cô đâu.
Tiếng nước ngưng bặt. Một lúc sau. Cửa phòng tắm bật mở. Đôi chân trắng ngần bước ra. Và Christ ngừng thở.
Dora. Dora của anh. Dora xinh đẹp của anh. Anh biết là cô đẹp đến nhường nào nhưng chưa bao giờ anh hình dung được cô hấp dẫn đến thế này, hoàn toàn Kh**u gợi. Cô chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi của anh thôi. Cái áo của anh chỉ che được nửa đù* cô, và lộ ra đôi chân trắng nõn nà, cặp chân dài như bất tận. Christ chậm rãi hít vào, anh vẫn không cử động, anh để dành hơi cho lần ngừng thở sắp tới. Tóc cô ướt, hơi rũ trước trán, làm cô trông có vẻ ngái ngủ và mê hoặc đến lạ kì, tóc chảy dài trên vai cô và…Lạy trời, sao ông ác đến thế chứ, nhưng cũng biết ơn ông nhiều lắm. Christ mừng khi anh đã hít vào, vì lúc này anh đoan chắc anh không thể nào thở nổi. Cô không mặc áo ***. *** cô tròn căng, đôi nhũ của cô nổi lên sau làn áo trắng mỏng manh. Christ ***, anh đang dần đánh mất sự tự chủ của mình. Từng đường cong trên thân thể cô cứ liên tục chuyển động và khiêu khích Nhục dc trong anh. Anh muốn cô biết chừng nào.
Dora nhận thấy mình bị theo dõi, như một bản năng, cô xoay người về phía giường ngủ và…Giật mình…Kinh hoàng…Bối rối…Ngượng ngập. Gì cũng được. Nói chung là tất cả cùng diễn ra một lúc. Anh đang ngồi trên giường, chân duỗi dài lười biếng, lưng tựa vào đầu giường, một cái laptop trên đù* anh. Và dĩ nhiên ánh mắt đó là của anh. Dora rùng mình khi nhận thấy màu xanh trong mắt anh đang dần nhạt đi. Anh quan sát, không, anh như nuốt từng cử động của cô bằng đôi mắt của anh. Một lúc sau, dài như vô tận, Dora lên tiếng.
“Anh…anh đến hồi nào vậy?” Giọng cô hơi run.
Christ hơi giật khẽ. Anh đang đấu tranh hết sức để giành lại sự tự chủ của mình. Cổ họng anh khản đặc khi anh thốt ra tiếng.
“Anh chỉ mới vào thôi.”
“Thế à?”
Im lặng.
Một lúc khá lâu.
Một lúc rất lâu.
Không một ánh nhìn nào di chuyển.
Thời gian như ngưng lại trong căn phòng này.
Cho đến khi một giọng nữ xé tan cái không khí ngột ngạt đó.
“Anh có thể nhìn chỗ khác được không?” Dora hỏi, giọng cô vẫn không thể không run rẩy.
“Không.” Christ cựa mình, và hối hận ngay lập tức. Anh nên ngồi im. Cử động, anh càng muốn vùng dậy và tóm lấy cô.
“Tại sao?” Giọng Dora khó hiểu.
“Vì em quá đẹp. Không nhìn phí lắm.” Christ cố nặn ra chút hóm hỉnh.
“Thật ư?” Dora tròn mắt, cô không tin Christ đang khen cô. Carsie đẹp hơn cô mà. Và lòng cô đau nhói khi nhắc đến tên người phụ nữ đó.
“Tại sao không?”
“Vì anh có người anh yêu mà. Và người đó đẹp hơn em.” Cô chua chát nói.
Cuối cùng thì Christ cũng phân tâm được, anh ngồi thẳng lên và nhìn vào mắt cô. Ghim chặt cô ở đó, anh bắt đầu hỏi.
“Em đang nói gì thế?”
“Anh có người yêu và người ấy đẹp hơn em.”
“Ai nói cho em chuyện này?”
“Em đã nghe và đã nhìn bằng chính đôi tay và đôi mắt của em.”
Christ thở dài khi nghe cô nói, bây giờ anh đang ***ng tới vấn đề nhức nhối nhất.
“Nghe này Dora, anh không có ý…”
“Không. Anh không cần phải giải thích gì đâu. Em hiểu mà.Em chỉ đơn giản là một cuộc vui thôi.” Dora ngắt ngang, giọng cô run rẩy.
“Nghe này Dora, thật sự cuộc nói chuyện đó…”
“Được rồi, anh không cần phải giải thích đâu. Em hiểu mà.” Dora lại chen vào, cô không muốn nghe sự thật.
“Dora.” Giọng Christ đanh lại. “Nghe anh nói, cuộc nói chuyện đó không như em nghĩ đâu. Anh đang cố gắng bảo vệ em.”
“Bảo vệ em ư? Anh đang nói cái quái gì thế?”
“Anh đang bảo vệ em.”
“Bảo vệ? Khỏi cái gì? Chính bản thân anh à?”
« Không. Anh cố không để Carsie làm hại em, có trời mới biết cô ta sẽ làm gì khi anh nói em là vợ chưa cưới của anh. »
« Cô ta luôn luôn bám theo anh từ khi anh mói mười mấy tuổi. »
« Đó là vì nhà cô ta thân với nhà anh. » Christ hơi cau mày tự hỏi không biết Dora lấy đâu ra thông tin đó.
« Chỉ vậy thôi ư ? »
« Chỉ vậy thôi. »
« Anh đang bảo vệ em ư ? »
« Đúng thế. »
« Bằng cách ôn hôn cô ta ư ? »
« Anh… » Christ cố gắng tìm lời lẽ thích hợp.
« Anh nói dối. »
« Anh không nói dối. »
« Có. Anh có nói dối. »
« Không. Anh nói là không. »
« Có. Có. Có » Dora gần như không thể tự chủ khi phủ nhận điều đó, đã quá sức chịu đựng của trái tim cô. Đầu cô đang rạn ra, chuẩn bị nổ tung thành từng mảnh.
« Anh nói không. » Christ ngiến răng. Tại sao anh và cô cứ phải luôn tranh cãi như thế, nhất là vào lúc này.
“Nghe anh này, Dora. Em có tin anh không?”
Cô ngẩng mặt lên, mắt cô ngấn lệ. Christ thấy đau lòng. Anh cần phải thuyết phục cô, bằng bất cứ giá nào.
“Em có tin anh không?” Christ tiếp tục, Dora vẫn không trả lời.
“Đến đây.” Christ ra lệnh.
Dora vẫn đứng im. Christ xoáy mắt mình vào đôi mắt màu nâu ươn ướt kia. Anh nhắc lại, từng từ một, rõ ràng và đầy uy quyền, nhưng vẫn phảng phất sự ân cần.
“Dora, đến đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc