Định Mệnh - Chương 08

Tác giả: Hidari

« Ừ. Con nhỏ tên Dora, theo lời nó nói. Con nhỏ không chỉ đẹp mà còn là con nhà giàu. Thằng Nicky đang khoái chiếc mui trần màu bạc của con nhỏ lắm. Hình như hôm nay nó sẽ dẫn được con nhỏ về nhà.Giờ này chắc nó đang vui vẻ ở nhà. » Harry không để ý đến gương mặt biến sắc của Christ, hắn tiếp. « Con nhỏ đó thế nào cũng bị nó ‘xử’ thôi. Khối đứa con gái bị nó lừa như thế rồi. Tội nghiệp con nhỏ… này, đi đâu thế, tôi còn chưa nói với cậu về chuyện công việc của tôi mà, Christian ! »
Christ bắt đầu chạy, những đầu mối anh vừa được cung cấp đủ để anh tìm thấy Dora đang đang ở đâu. Anh phóng xe như bay về hướng nhà của Harry. Trong anh bùng lên ngọn lửa giận dữ không biết từ đâu đến, và một ngọn lửa khác, là lo lắng cũng cuộn vào đó làm cho cả người anh bỏng rát. Nếu có chuyện gì xảy ra với Dora, anh thề sẽ băm nát tên Nicholas đó, và thiêu rụi cái nhà của hắn nữa.

Dora đang có mặt tại nhà của Nicholas. Cô nghĩ sẽ tiện hơn nấu cậu ta đến nhà của cô nhưng cậu ta không hiểu sao cứ nằng nặc từ chối, nhất định phải hẹn cô ở nhà cậu ta mới được. Chắc là chẳng có chuyện gì đâu, ai lại thoải mái *** trong nhà người lạ chứ. Dora thầm nghĩ. Cô lấy giá vẽ và hộp màu, lôi ra luôn đủ thứ vật dụng lỉnh kỉnh khác nữa. Nicky đã vào nhà để chuẩn bị. Khi cô bước vào nhà thì ấn tượng đầu tiên của cô là vẻ bừa bộn của nó. Căn nhà không rộng, chỉ là một căn hộ đơn giản. Theo lời Nicky, thì cậu ta sống ơ đây với anh trai, cha mẹ thì ở dưới quê. Điều đó cũng một phần giải thích được sự bừa bãi của căn nhà. Nicky đề nghị vẽ ở trong phòng cậu ta nhưng Dora từ chối. Xâm nhập vào không gian riêng tư của người khác không phải là sở thích của cô. Sau khi chuẩn bị xong giá vẽ, Nicky bắt đầu làm mẫu.
« Cậu không cần phải cởi tất cả quần áo đâu, chỉ *** thôi. » Dora nói.
« Cậu thật sự không ngại nhìn thấy con trai ở trần à ? » cậu ta tò mò hỏi lại Dora.
« Chẳng có gì là ngại khi một họa sĩ phải nhìn người mẫu của mình. Nếu như họ ngại thì trên thế giớ này sẽ không có những bức tranh *** nổi tiếng hay tượng thần Venus đang trưng ở trong bảo tàng kia đâu. »
« Câu trả lời hay đấy. Thế cậu không có hứng thú với con trai à ? Không một chút nào sao ? » đột nhiên Nicky hỏi một cách khá bất thường, cậu ta đã *** ra và chậm rãi bước về phía Dora.
« Tôi cũng là con gái mà, dĩ nhiên là có rồi. Nhưng quả thật thì số người làm cho tôi hứng thú không nhiều, hay không muốn nói là rất ít. » Dora nghĩ, chỉ có mình Christ mới có thể làm cho cô bấn loạn thôi. It nhất là cho đến lúc này.
« Rất ít sao. » Nicky nói và tiến lại gần Dora hơn. « Vậy mình có làm cho cậu hứng thú không. »
« Thôi đừng đùa nữa Nicky, bắt đầu vẽ thôi. » Dora những tưởng đó chỉ là một trò đùa quái đản của thằng bạn. Nhưng không, Nicky không có vẻ gì là đang đùa cả. Hắn bước càng lúc càng gần hơn về phía Dora, trên môi cậu ta nở một nụ cười đểu giả. Dora bắt đầu thực sự cảm thấy lo lắng. Cô đã quá cả tin để có thể lường trước được tình huống bất ngờ này.
« Tôi không đùa đâu. Nicky ! » Dora cao giọng, cô lùi về sau một bước.
« Đừng trẻ con thế chứ, Dora. Cô cũng muốn tôi mà. Chẳng đứa con gái nào lại đồng ý tới nhà riêng của một đứa con trai mà không có ý muốn đó. Đặc biệt khi thằng con trai đó là hotboy và là siêu sao bóng rổ của trường, cô hiểu chứ ? » hắn cười mỉa.
« Tôi chẳng có gì với cậu cả. Tôi chỉ đơn giản là muốn hoàn thành bài tập của mình và đi nhờ một người bạn thân để làm mẫu thôi. Xem ra tôi đã lầm người. » Dora vẫn cố nói cứng. Cô quay người thu dọn dụng cụ vẽ.
« Bài tập à ? Vẽ bán *** cũng là bài tập à ? Cô làm tôi buồn cười đấy. » hắn vẫn tiếp tục tiến đến phía cô một cách cực kì chậm rãi vàung dung. Hắn
có thể bắt cô lại nếu cô chạy. Bây giờ Dora chẳng khác gì một con cá đã trót chui đầu vào rọ.
« Đó thực sự là bài tập của tôi. Nếu cậu không tin thì bây giờ cậu có thể tránh ra và cho tôi vê nhà. Dora đã dọn xong tất cả dụng cụ vẽ của mình.
« Cô đến nhà tôi. Tôi đã *** ra và cô nghĩ cô có thể về nhà à ? Cô có khiếu hài hước đấy nhỉ ? » hắn đã tiến tới gần sát cô. Dora vùng chạy. Nhưng bàn tay cứng như thép của một tuyển thủ bóng rổ đã nắm lấy cánh tay cô và siết chặt nó đau điếng. Cô vùng vẫy, dùng tất cả sức lực để thoát khỏi gọng kìm đó nhưng vô ích. Sức cô chỉ dơn giản là gãi ngứa cho hắn mà thôi. Cô vung tay lên tát vào mặt hắn. Một tiếng thét. Hắn buông tay cô ra và ôm lấy mặt. Móng tay của cô để lại trên mặt hắn ba đường rạch rớm máu. Hắn ngước mặt lên có vẻ như đã tỉnh khỏi cơn đau bất ngờ. Hắn nhìn cô với con mắt thâm hiểm toé lửa.
« Được lắm. Con kia. Bây giờ thì tao không đối xử tử tế với mày nữa. » hắn nói và để chứng minh cho lời nói của mình, hắn đi như chạy về phía của Dora, cô tuyệt vọng chạy về phía cửa. Nhưng hắn đã tóm lấy được cô và đè cô nằm xuống sàn. Mặc cho Dora vùng vẫy, hắn khóa hai tay cô ra phía sau chỉ bằng một tay và lấy tay còn lại giật tung cái áo mà cô đang mặc. Dora chỉ kịp hét lên.
« Christ. Cứu em. »
============================
Chrits dừng xe trước cửa ngôi nhà của Harry. Và điều đầu tiên anh nhận thấy là tiếng hét của Dora vang lên thất thanh. Và đang gọi tên anh. Anh phóng như bay về phía ngôi nhà. Cửa khóa trái. Christ lùi ra xa và chỉ bằng một cú huých vai, anh đẩy tung cái cửa trật ra khỏi bản lề. Cảnh tượng trước mắt làm anh không chỉ giận điên người mà còn cho anh cái cảm giác nếu anh *** vì hận thì cơn hận đó chỉ được như thế này là cùng.
Dora nằm bệt trên sàn nhà, vùng vẫy trong tiếng thét. Còn gã đàn ông đang đè lên người cô thì đang giở lớp áo thứ hai của cô ra. Nhưng gã chưa kịp làm xong điều đó thì cú đấm của Christ đã tung chính diện vào mặt. Christ điên cuồng trong lửa giận. Anh đánh, anh đấm, anh đá, anh trút tất cả nỗi căn giận của mình vào những cú đấm. Chưa bao giờ anh giận dữ đến như thế, một lần cũng chưa. Christ dường như say máu, những cú đấm của anh càng lúc càng mạnh và hiểm hơn. Máu đã bắt đầu xuống hiện trên khuôn mặt của gã đàn ông tên Nicholas. Nhưng Christ vẫn không ngừng lại. Anh không thể ngừng được cơn giận này. Dám ***ng tới Dora, hắn thật sự không muốn sống nữa và Christ sẽ cho hắn toại nguyện, thậm chí là trên cả toại nguyện. Một tiếng nói làm anh chú ý, một giọng quen thuộc nhưng với âm điệu thấp hơn bình thùơng, một lời *** thì đúng hơn. Tiếng nói ngắt quãng ấy dường như đã cất lên từ nãy giờ nhưng Chirts không hề để ý đến.
« Christ…đủ rồi…làm ơn… dừng lại đi…Christ…đủ rồi…làm ơn mà… »
Bây giờ thì anh mới có đủ tỉnh táo để nhìn sang bên cạnh. Dora bây giờ đã đứng lên và trang phục của cô đã đỡ thê thảm hơn ban nãy. Cô mặc hai lớp áo ngoài, nên lớp thứ hai vẫn còn nguyên vẹn khi cô mặc lại. Cô lặp đi lặp lại lời cầu xin với Christ. Giọng mỗi lúc một rõ hơn và to hơn, cho đến khi đó trở thành một tiếng thét thì Christ đã ngừng lại.
« Christ. Anh làm ơn dừng lại đi.”
“Em nghĩ tôi có thể tha cho tên này hả? Em đang thương xót cho nó à? Hay nó thực sự là bạn trai của em?” anh dường như đã mất cả tự chủ, anh đã nói những điều mà trước đây, có kề dao ngay cổ anh cũng không nói.
“Tôi không phải là gì của hắn hết và anh làm ơn đi. Đi khỏi chỗ này. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Đi thôi.”
“Tôi muốn giết hắn.” anh gầm gừ trong cổ họng.
“Tôi cũng muốn giết hắn nhưng điều đó rõ ràng là không có lợi gì rồi. Vì thế ra khỏi đây đi.”
“Được rồi. Nếu em thực sự muốn như vậy.Đi.” Chưa dứt lời, Christ đã lôi tuột Dora về phía cửa, không quên bồi thêm một cú vào tên vô lại đang quằn quại trên sàn kia.Anh mở cửa xe mình và đẩy Dora vào trong xe môt cách mạnh bạo. Rồi anh phóng xe đi. Tốc độ không dưới 100 km/giờ.
Ngổi trong xe. Dora cảm thấy ngột ngạt. Sự việc vừa qua quá chấn động làm cô ngồi im cả một lúc lâu.Cô không biết nói gì cả. Christ cũng không nói gì. Cô phải làm gì để giải thích với anh bây giờ ? Hay cô không cần phải giải thích. Không. Cô nghĩ là cô cần phải giải thích, cô không cần phải tự hạ thấp phẩm giá mình xuống đến như thể chi để anh ta tránh xa cô. Cô sẽ giải thích mọi chuyện với anh ta. Nhưng quả thật anh ta có cần phải nổi điên lên như thế không nhỉ. Cô đã nghĩ là anh ta không quan tâm gì nhiều đến cô mà. Cô bị hãm hiếp, chuyện đó quan trọng với anh ta lắm sao ? À mà cũng phải thôi, anh ta đâu có muốn người ta ***ng vào thứ gì của anh ta. Của anh ta à ? Cô tự cười mình. Vậy là anh ta xem cô vợ chưa cưới – không-mong-muốn của anh ta chỉ là một món đồ để anh ta sở hữu à ?Anh ta cứu cô chỉ vì anh ta không muốn có những lời dồn không tốt xung quanh cô vợ chưa cưới của mình thôi và anh ta giận điên lên có lẽ vì đồ sỡ hữu của anh ta bị xâm phạm. Thật là một gã đáng ghét. Ở mọi mặt. Nhưng Dora không thể phủ nhận là cô đã xúc động đến mức nào khi Christ xúât hiện. Cô đã nghĩ thế là hết, trinh trắng có lẽ không tới nỗi quan trọng như thế. Nhưng cô vẫn rất đau lòng nếu nó bị chiếm đoạt một cách như thế này. Nhất là việc đó được gây ra bởi sự cả tin của cô. Cô đã vầu cứu và cô bất ngờ khi người mà cô nghĩ đến đầu tiên và cuối cùng lại là Christ. Anh ta trở nên quan trọng trong cô từkhi nào ? Cô cảm thấy hoang mang và lo ắng. Anh ta dường như luôn chiếm lấy tâm trí cô và gây ra nhiều ảnh hưởng lên trái tim cô. Chẳng qua cô không cuỡng lại được sự hấp dẫn giới tính thôi. Không ai có thể từ chối Christ cả. Cô tự an ủi. Cô không yêu anh ta. Cô chỉ bị hấp dẫn về thể xác thôi. Nhưng tính cách của anh ta cũng không đến nỗi tệ mà. Không không, Không được phép nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu không muốn bị tổn thương, cô không được nghĩ tới Christ. Dora xoay cuồng trong ý nghĩ của chính mình thì một giọng nói lôi cô trở về thực tại.
“Em không sao chứ?” tiếng của Christ.
“Không sao. Thật sự cảm ơn anh.”
“Nhưng cô làm gì ở đó. Và trong tình trạng như vậy. Cô thực sự chấp nhận về nhà một gã con trai ư? Cô hẹn hò với gã à?” anh đã trở lại với cơn giận, giọng an*** nề và chì chiết làm Dora cảm thấy bực bội theo.
“Tôi nhắc lại, tôi không hẹn hò với anh ta.”
“Vậy thì cô vừa bị hắn tán tỉnh và cô đồng ý về nhà hắn ngay à?”anh tiếp tục những lập luận của mình làm Dora nóng máu.
“Tôi không hẹn hò gì với hắn hết. Và tôi đến nhà hắn để vẽ. Chứ không phải như lời anh nói.” Cô nói gần như thét.
“Vẽ?” giọng Christ hạ thấp xuống một âm vực và đỡ phần gau gắt hơn dù vẫn còn giận lắm.
“Tôi có bài tập vẽ về cơ thể người nên tôi nhờ cậu ta làm người mẫu bán *** cho tôi vẽ. Và cậu ta là bạn tôi.”
“Cô mời một thằng con trai quen cô chưa đầy nửa năm làm mẫu bán *** cho cô vẽ à?” anh cười mỉa mai, giọng đã trở lại với mức giận dữ ban đầu. “Nực cười. Cô nghĩ tôi tin ư?”
“Đó thực sự là lí do tôi đến nhà hắn. Tôi đã nói với anh và tôi không muốn giải thích thêm bất cứ lời nào nữa.”
“Thế tại sao cô không nhờ người khác mà lại nhờ hắn. Tôi chẳng hạn. Tại sao?” giọng Christ đã bắt đầu mêm hơn và âm lượng đã trở lại với mức bình thường. Nhưng Dora biết anh ta vẫn còn giận lắm. “Nói tôi nghe đi. Dora. Tại sao cô không nhờ tôi. Hay bất cứ người nào khác.” Giọng Chirst có chút chua cay. Anh thấy thất vọng vô cúng. Vị trí của anh trong lòng Dora không bằng một thằng vô lại mà cô ấy quen ở trường. Thật mỉa mai. Và quá đắng cay. Anh nghĩ. Anh không chú ý đến vẻ mặt Dora đang đỏ dần. Cô không thể nói cho Christ nghe về những suy nghĩ của cô. Không bao giờ cô nói những suy nghĩ đó ra. Không bao giờ.
“Tôi nhờ ai là chuyện của tôi. chẳng liên can gì đến anh. Vả lại, anh là ai mà tôi phải nhờ cơ chứ.” Dora cố nói cứng mà không biết lời nói của cô đã xuyên thẳng vào tim Christ. Anh than thầm. Anh không hề có gía trị gì trong lòng cô ư. Được, vậy thì anh sẽ khẳng định giá trị của chính mình.
“Tôi là hôn phu của cô. Danh phận không nhỏ chứ hả ? » anh cười mỉa mai.
« Nhưng anh không phải là vị hôn phu tôi chọn. Ít ra thì tôi không xem anh là vị hôn phu của tôi. » Dora buộc phải dối lòng. Sự tồn tại của Christ trong cô lớn hơn bất kì một ai khác trong đời cô.
« Được. Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó làm gì. Nhưng tôi cảnh cáo cô. Dù cô có không thích tôi, nhưng cô cũng không đuợ lăng nhăng với những thằng khác. Điều đó sẽ làm ô danh dòng họ Halver. » anh nói đều đều.
« Không cần phải đánh đồng giữa anh và tôi đâu. Tôi không lăng nhăng với bất kì ai. Tôi đến nhà Nicholas chỉ để vẽ thôi. Nhưng mà, hình như tôi bỏ quên chiếc xe ở đó rồi. » Dora sực nhớ.
« Cho quản gia đến đó lấy được rồi. Cô không cần phải bén mảng đến đó lần thứ hai đâu. »
« Vậy là tốt nhất. Tôi cũng không muốn. » cô thở dài. « Anh nói với họ mang dụng cụ vẽ của tôi về luôn nhé. Tôi thich bộ đó lắm dù tôi vẫn còn một bộ nữa ở nhà. »
« Cô thực sự đến nhà hắn để vẽ à ? » Christ hỏi bằng giọng nghi ngờ. Anh hình như đã bắt đầu tin lời Dora.
« Tôi nói rồi mà. Anh không tin tôi đuợc một lời sao ? » cô hỏi. Khó tin. « Thôi được rồi. Anh không tin thì thôi. Giải thích cũng mệt. »
« Nếu cô đến nhà hắn để vẽ…. » Christ trầm ngâm. « Thì xem ra cô sẽ không có bài vẽ để nộp rồi. »
«Tôi nghĩ vậy. Nhưng ôi sẽ tìm cách. »
« Nhờ tên khác nữa à ? Cô quen nhiều bạn trai thế ? » Christ hỏi lại, cao giọng.
“Không. Nhìn tạp chí vẽ thôi. Dù thế nào tôi cũng bị trừ điểm.” Dora ngàn ngẩm.
“Vậy thì tôi sẽ giúp cô không bị trừ điểm vậy.” Christ buông một câu gọn lỏn rồi đẩy cửa xe ra ngoài. Xe đã ngừng trước cửa nhà chính tự lúc nào không biết.
Này này, anh làm gì vậy. Buông tôi ra mau.” Dora kêu oai oái khi Christ cầm tay cô kéo vào trong nhà.
“Tôi đang giúp cô. Vì thế đừng có mà kêu la nữa. Yên đi.”
“Anh đang làm gãy tay tôi thì có. Buông ra. Mau!”
“Tôi đã nói rồi. Làm ơn im đi. Cô đang gây náo loạn torng nhà đấy. Cô muốn mọi người tụ tập lại xem à?”
Dora đành phải im bặt, nhưng cái quắc mắt giận dữ của cô vẫn dán chặt lên anh. Anh tiếp tục lôi cô đi, bây giờ thì Dora nhận thấy cô dường như đang trở về phòng mình. Cô thở phào. Nhưng chưa kịp thở ra thì Dora lại phải hít vào ngay lập tức. Anh ta lôi cô về phòng cô làm gì chứ ? Cô đâu có làm gì đắc tội nặng đến nỗi anh ta phải dùng tới vũ lực mà răn dạy ? Thật là đồ vũ phu. Dora cố vùng vẫy thêm nữa nhưng bàn tay Christ cứ như thép, bám chặt vào cánh tay cô.
Đến phòng, anh thả tay cô ra rồi nhìn cô chằm chằm. Cái nhìn vừa có vẻ giận dữ nhưng cũng có một nét gì đó, rất lạ, Dora không thể gọi tên.
“Cô còn chờ gì nữa, mở cửa phòng đi.” Anh nói lạnh lùng, mắt anh vẫn chiếu lên cô. Dora vội lấy chìa khóa tra vào ổ. Cô đẩy cửa ra và chui tọt vào trong phòng với tốc độ ánh sáng và ngay lập tức đóng cửa phòng lại. Anh không thể thắng tôi đâu. Cô nghĩ. Anh đánh mắng gì cũng được. Nhưng tôi đâu có dại gì mà chịu bị đánh. Trốn trong phòng là tốt nhất. Nhưng những suy nghĩ của cô chưa dứt thì đã có một lực rất mạnh kéo cánh cửa ra. Và Christ hiện ra ngay trước cửa. Thôi rồi. Dora than van với bản thân. Anh ta lấy chân chặn ngay cửa, thảo nào…
“Cô cũng có chút khôn lỏi đấy nhỉ?” Anh cười mỉa mai.
“Thì có sao đâu. Tôi phải tự vệ chứ. Anh muốn đánh tôi trước mà.” Dora vênh mặt lên.
“Tôi ? Đánh cô ?” Christ hỏi và nhìn cô theo cái cách người-hành-tinh-nào-mới-xuống-vậy.
“Chứ anh lôi tôi đi vào phòng tôi làm gì ?”
“Làm gì à ? Tôi nói rồi. Tôi đã làm hỏng buổi làm mẫu của cô. » giọng anh có chút chua cay. « Vì thế tôi phải có trách nhiệm đền bù chứ. Lấy dụng cụ vẽ ra đi. »
« Thế là thế nào ? » Dora hỏi lại với vẻ khó hiểu.
« Tôi bảo lấy dụng cụ vẽ ra. »
« Tại sao tôi phải nghe theo lệnh anh nhỉ, tên hống hách kia ? »
« Vì tôi dự định sẽ nói chuyện này với mọi người. Vụ làm mẫu thất bại của cô đấy. » Christ cười tinh quái, anh hình như đã nguôi hẳn cơn giận, Dora mừng thầm, nhưng đáng sợ hơn, bây giờ trông anh gian như một con quỉ.
« Anh…anh dám làm thế à ? Tôi không sợ. »
« Không sợ thật ư ? »
« Không. »
« Chắc không ? »
« Chắc chứ. »
Ngay lập tức Christ lấy điện thoại trong túi áo ra và bấm số.
« Để tôi báo việc này cho mẹ biết trước đã. Bà đang ở trung tâm thành phố họp mặt với vài người bạn. Chà. Dora suýt bị một gã vô lại hãm hiếp và may mắn thoát được. Tin hay đây. » Anh nói không nhìn cô và vẫn tiếp tục bấm số.
« Thôi được rồi. Tôi nghe theo lời anh. Nhưng mà lấy dụng cụ vẽ ra làm gì? Anh kiếm được cuốn tạp chí nào cho tôi à ? Tôi chẳng biết tạp chí nào có đăng những hình như thế cả.”
“Cứ lấy dụng cụ ra đi.” Anh thúc giục.
Dora bước về phía bàn học. Cô lui cui tới lui để tìm đủ những dụng cụ vẽ. Thông thường cô chỉ dùng một bộ, và đó là bộ rất đầy đủ, bộ này thì thiếu mất vài thứ. Xong xuôi, cô mang tất cả ra giữa phòng, đặt lên sàn nhà rồi quay sang chỗ Christ. Anh không còn ở chỗ cũ nữa. Dora xoay người nhìn khắp lượt căn phòng. Màu tóc đen của anh lướt qua mắt cô. Cô vội điều chỉnh tia nhìn về phía đó và ngay lập tức đông cứng người lại.
Anh đang đứng dựa vào tường. Cặp mắt xanh như sáng lên và dán chặt vào cô. Nhưng đó hoàn toàn không phải là thứ làm Dora đông cứng. Anh đang ở trần. Áo khoác và áo sơ mi của anh đã được cởi bỏ tự lúc nào. Những bắp cơ săn chắc và láng mịn nổi lên trên người anh. Bụng anh phẳng lì và chia làm sáu múi cơ nhau. Cánh tay anh cũng có cơ bắp. Vòm *** anh rộng và trơn láng. Quá hoàn hảo. Anh trông như một vị thần, một Apolo giáng thế. Lực lưỡng và khỏe mạnh, nhưng vẫn rất thanh nhã và ***. Đúng. ***. Dora không muốn nghĩ đến từ này nhưng cô bụoc phải dùng nó vì không có từ nào thích hợp hơn. Vì nhìn cơ thể anh, sự đông cứng của cô ban nãy nhanh chóng chuyển thành cơn nóng khủng khiếp, bốc lên đầu và như thiêu cháy cả ruột gan cô. Nếu cô nhìn vào gương lúc này, cô sẽ không lạ gì khi nhìn thấy mặt cô đỏ như lửa. Anh quá đẹp và hoàn hảo. Và rất thu hút. Bằng chứng là cô đã không thể dứt mắt ra khỏi anh và đã đứng ngẩn rakhông biết bao lâu rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc