Định Mệnh - Chương 05

Tác giả: Hidari

Họ tranh luận, họ thao thao bất tuyệt ý kiến của mình. Christ thấy ngạc nhiên về vốn kiến thức và óc nhanh nhạy của Dora. Cô cũng có một cái đầu kinh doanh không kém gì anh. Chỉ thiếu kinh nghi
ệm hơn thôi. Christ thấy cực kì thú vị vì anh chưa bao giờ tranh luận với một cô gái về vấn đề công việc, trừ phi với đối tác. Nhưng đối tác phụ nữ thường hiếm và họ là những bà cô đứng tuổi nghiêm nghị chứ ai lại như cô gái trẻ đầy sức sống này. Christ không hề nhận thấy bức tường anh dựng ra giữa anh và cô nay đã tan biến đi đâu mất. Chỉ còn lại niềm đam mê, sự ham thích, ngưỡng mộ và không ít e ngại. Cá tính của cô gái này quá mạnh mẽ. Cuối cùng họ cũng giảu quyết xong vấn đề. Trời đã rất khuya. Dora ôm tập vở chuẩn bị về phòng. Chợt cô quay lại hỏi.
« Anh chưa đi ngủ à ? »
« Tôi ghi lại sơ lược cách giải quyết rồi mới đi ngủ. » anh giải thích.
« Vậy tôi đi ngủ trước đây. Ngủ ngon. » cô lấy tay che một cái ngáp rõ to.
Christ thấy thinh thích cái vẻ ngái ngủ của cô. Chợt Christ nhớ ra chuyện gì đó và quyết định đây là lúc thích hợp để nói.
« Dora này ?… » anh ngập ngừng
« Hửm ? » cô chậm rãi quay lại,mắt hơi lờ đờ.
« Ừm. Cái cô gái.. ừm…tóc màu vàng và mặc cái váy ngắn ở bữa tiệc đã nói những gì với cô vậy ? », anh cẩn thận không nhắc đến tên Carsie vì anh nghĩ có lẽ Dora vẫn chưa biết.
« Anh thấy ? » mắt cô sáng lên.
« Ừ. Tôi thấy. » anh thừa nhận.
« Nhưng anh đâu có ở đó ? » cô tiếp tục bắt bẻ.
« Tôi tình cờ thấy thôi. », anh không muốn Dora biết anh theo dõi cô.
« Anh thấy à ? Nhưng anh muốn biết để làm gì ? Điều đó quan trọng lắm sao ? », cô vẫn không chịu buông tha.
« Thôi nào Dora. Tôi chỉ tò mò muốn biết thôi. », anh xuống giọng.
« À ! Anh muốn biết thật ư ? Vậy thì nghe này. Cô ta đến trước mặt tôi, dùng lời lẽ thô tục để mắng nhiếc tôi. Và cấm tôi ve vãn thằng đàn ông của cô ta. Vậy được chưa ? Thưa quý ông. »
Cô nói một tràng, không ngừng chỗ nào và nhấn mạnh ở mấy câu cuối. Lời nói của cô có vẻ tức giận dù nó không thể hiện ra mặt. Rồi Dora thẳng thừng bước ra khỏi thư viện.
« Thôi tiêu rồi… » Christ lẩm nhẩm.
……………………………….
Nắng sáng mơn trên da Christ, anh giật mình tuy mắt vẫn còn nhắm nghiền. Với tay một cách vô thức qua cái điện thoại, anh cầm lên xem. 7h30′. Còn sớm chán. Tuy nhiên Christ vẫn bật dậy và đi rửa mặt, đánh răng. Anh thường ngủ đến 9h vào ngày chủ nhật, nhất là sau khi đêm qua anh lại thức khuya đến như thế. Anh bước trở vào phòng, định cầm lấy cây lược chải đầu thì nhận ra cái nguyên nhân đánh thức anh dậy. Một tiếng đàn. Ghitar. Réo rắt. Và một giọng hát. Anh nhẹ nhàng mở cửa, lối thông ra vườn. Trong nhà chỉ có phòng anh và phòng bên cạnh là có cửa thông ra vuờn, và nay, theo anh biết, đó là phòng của Dora. Tiếng đàn mỗi lúc một rõ hơn theo bước chân anh. Và hiện ra trước mắt anh, hình hài một người con gái, tóc xõa trên vai, tay ôm đàn và bờ vai gầy rung lên theo mỗi nhịp điệu.
Tiếng hát trong trẻo vút cao bài My love của nhóm Westlife, bài hát hợp với âm điệu acoustic nhịp nhàng. Tiếng hát cô gái trong vắt, đượm chút muộn phiền, lột tả một cách mới mẻ và chân thực ca từ của bài hát. Cô gái xoay lưng về phía anh. Nhưng anh thừa biết đó là ai.
Dora.
Anh lặng im đứng sau cô, thưởng thức cách đánh thức ngọt ngào như thế này vào buổi sáng, không có gì say mê như âm nhạc. Rồi tiếng đàn chuyển qua bài Beautiful Sunday. Nhịp điệu bài hát nhanh và vui tươi, giọng Dora cũng cuốn theo những nhịp điệu ấy. Nhưng đến giữa bài, cô trật một nhịp. Vậy là tiếng đàn ngưng bặt. Cô hơi lúc lắc đầu, mái tóc đổ qua bên vai kia.
Christ bước lại gần bên cô, ngồi xuống cạnh cô. Cô hơi ngỡ ngàng. Anh đỡ lấy cây đàn trên tay cô, đệm lại giai điệu ban nãy. Ngón đàn điêu luyện của anh làm cho khúc nhạc thêm phần tinh tế. Anh khẽ nhìn sang Dora, tiếng nói của anh hòa trong tiếng đàn.
« Em hát đi ! »
Cô ngập ngừng, nhưng nghĩ sao đó, cô cất gịong hát, âm thanh tươi vui và trẻ trung. Rồi đến đoạn điệp khúc, Christ bắt đầu hát. Giọng anh trầm ấm. Giọng anh như kéo giọng hát cao vút cô xuống một âm vực thấp hơn, hòa vào đó, tạo một âm hưởng kì lạ, tươi trẻ, nhưng không quá sôi động, dịu dàng và đầy xúc cảm. Tiếng hát của họ vang khắp vườn.
Dora ngước lên trời và đưa người theo điệu nhạc, Christ nhìn cô say sưa hát, thỉnh thoảng lại ngó xuống cây đàn. Mọi người trong nhà đều hướng mắt ra ngoài theo tiếng nhạc réo rắt. Bà Lolita nhìn hai người trẻ, mỉm cười, một nụ cười đôn hậu và hạnh phúc, chồng bà, ông Nelson, tiến đến ôm lấy vai vợ một cách dịu dàng. Cả không gian tan vào trong tiếng nhạc của một ngày chủ nhật tươi đẹp.
Một Beautiful Sunday.
Tiếng nhạc kết thúc, không gian yên lặng một chốc rồi nhữ vỡ oà ra. Tất cả trở về không khí cũ, tất bật nhưng đã sôi động hơn theo âm hưởng của tiếng nhạc. Dora hơi tiếc vì tiếng nhạc đã tắt đi. Bấy giờ cô mới thực sự nhận ra Christ. Ban nãy, anh cầm đàn của cô và chơi, cô đang mơ màng trong âm nhạc nên không chú ý lắm , giờ mới thấy.
Anh đang ngồi rất gần cô. Anh mặt áo thun mỏng màu đen và mặc quần vải bông dài màu xám. Hình như anh vẫn chưa thay đồ ngủ ra thì phải. Tóc anh rối,nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của anh mà ngược lại, còn làm anh có vẻ phóng khoáng và quyến rũ hơn. Và thánh thần ơi, đôi mắt xanh mê hoặc đó đang chiếu thẳng vào cô, rất gần. Cô thấy mừng rỡ khi tiếng anh vang lên, làm dịu bớt tiếng tim cô khua vang trong ***g ***.
« Cô thức dậy sớm thế ? »
« 7 giờ mà sớm à ? » cô hỏi lại.
« Chủ nhật chẳng ai thức dậy sớm đến thế đâu. » anh nhắc.
« Vậy thì có tôi đây. » cô bướng bỉnh đáp lại.
Im lặng.
« Cô mới học ghitar à ? » anh cất tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
« Ừ. Nhưng sao anh biết?” cô tò mò hỏi.
« Ngón đàn của cô… » anh ngập ngừng, tìm từ thích hợp để khỏi làm cô tự ái nhưng cuối cùng vẫn phải đưa ra từ diễn đạt chính xác nhất « …còn hơi non. »
« Tôi mới học có hai tháng rưỡi thôi. » cô gật đầu xác nhận làm anh mừng húm. Anh gật gù.
« Hai tháng rưỡi mà được như vầy là giỏi lắm rồi. »
« Cảm ơn. », cô nói nhỏ.
Lại im lặng.
Hình như khi không có gì để tranh luận hoặc để châm chọc nhau thì giữa hai người chẳng có gì để nói cả.
« Hôm nay cô định làm gì ? » Christ lại cất tiếng trước.
“Cắm trại.”
“Cắm trại?”
“Ừ. Thì chỉ là đến một nơi thiên nhiên yên tĩnh, dạo chơi một lát, đọc vài quyển sách, ăn trưa, ngủ một giấc rồi về thôi.” Cô nói đều đều.
“Nghe có vẻ không có gì thú vị lắm nhỉ?” anh hỏi
” Không hẳn, đó là một cách tốt để là dịu lại tâm hồn, làm cho con người cảm nhận đựơc cái đẹp của cuộc sống. Sự thú nhận hiếm hoi ở New York.” Cô trầm ngâm.
“Nghe có vẻ hay đấy.” anh tỏ ra thú vị.
“Hay thì được gì. Dù sao anh cũng chăng bao giờ biết đến những thú vui nhẹ nhàng như thế.”
“Tại sao ?”
“Tại vì những ngày chủ nhật là ngày mà tất cả dân ở đây sẽ nghỉ ngơi, hưởng thụ những thú vui để tự thưởng cho một tuần của họ.” cô nói, ngừng một chút rồi lại tiếp. “Và thú vui tận hưởng của anh, theo tôi nhận xét, là không đi đến những bar uống R*ợ*u thì cũng dẫn cho bằng được vài cô em về nhà.”
“Ồ…” anh nhìn cô trân trối.
“Anh không cần phải ngạc nhiên đến thế khi tôi đoán đúng đâu, tôi đơn giản chỉ là suy lụân mà ra thôi.”
“Cô suy luận khá thật đấy!”
“Cảm ơn nhiều.” Dora hơi hếch cằm lên.
“Nhưng nhầm rồi cô em ơi. Tại vì suy luận nên cô chỉ nghĩ có như vậy. Những ngày chủ nhật của tôi diễn ra trong nhà, xem tivi, đọc sách và đôi khi làm việc. Tất nhiên là nhà riêng của tôi.”
“Thật không? Còn những cô gái?” cô ngờ vực.
“Ngày thường thôi.” Anh miễn cưỡng thú nhận.Và anh nhận ra chân mày cô nhướng lên, sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt nâu to tròn của cô khi nó nheo lại.
“Cô không tin? Được thôi, tôi sẽ chứng minh cho cô xem.”
“Bằng cách nào?” cô văn lại.
“Đi cắm trại với cô.” Anh thẳng thừng.
“Có nhất thiết như thế không.”
“Cô muốn được chứng minh mà.”
“Anh không hỏi ý kiến tôi ư? Dù sao thì đó cũng là buổi cắm trại của tôi.”
“Hỏi làm gì khi tôi biết chắc cô sẽ đồng ý.”
Anh thấy cái nhướng mày của cô và cảm thấy hơi nghi ngờ lập luận của mình, điều chưa bao giờ xảy ra với người tự tin như anh. Anh vội tiếp lời.
“Cô cho tôi cái vinh dự được đi cắm trại với cô chứ, thưa tiểu thư ?”
Anh nghiêng người và tỏ một thái độ lịch sự quá mức. Cô bật cười trước cử chỉ trịnh trọng đó của anh. Nụ cười làm phai tất cả sự vật trong mắt anh, chỉ còn lại hàm răng trắng bóng và đôi môi mọng quyến rũ, một khuôn mặt quá ư hồn nhiên, và hấp dẫn nữa.
“Ok.”
“Nhưng tôi phải vào thành phố để nộp bản kế hoạch. Cô chờ được không?” anh nhớ ra.
“Tốt thôi. Tôi sẽ chuẩn bị một vài món trong lúc chờ anh.” Cô trả lời. Rồi cô chợt tiếp. “Anh chở Ega giúp tôi được không, tôi không thể chở nó trên chiếc xe mui trần của mình được.”
“Cô không để tôi chở à ? » anh ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên là không. Tôi cần gì phải nhờ vả anh.” Cô ngẩng cao đầu. Ấn tượng đấy. Anh nghĩ.
” Vậy tôi sẽ dẫn cả con Aga theo. Lâu rồi nó không gặp Ega. Này, đừng bảo tôi cô quên con báo đen mà tôi kể đấy nhé?” Anh hỏi khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô.
“Tôi không quên, chỉ lạ cái tên thôi. Ega và Aga. Hay nhỉ. Anh đặt à?”
” Ừ… Chín giờ gặp lại.” anh đứng lên. Có tiếng cô nói với theo sau lưng anh.
“Này. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh đàn giỏi hơn tôi đấy, và …hát cũng hay nữa.”
Anh quay lại. Một nụ cười tươi rói còn sáng rực hơn cả lúc nãy đã chờ sẵn ở đó. Tim anh đập mạnh. Kiểu này thì anh hoặc sẽ bảo cô đừng cười nữa hoặc sẽ ghé ngay vào hiệu thuốc mua ngay thuốc trợ tim. Trong trường hợp này, anh nhẩm tính. Cách thứ hai có vẻ dễ chịu hơn.

Christ quay lại nhà chính với con Aga ngồi sẵn trong xe. Con báo cuộn tròn ở băng ghế sau, vẻ lười biếng. Vậy mà lúc anh vừa mở cửa, nó lách người ngay ra ngoài. Anh bước về phía cửa, con Ega từ đâu phóng ra. Hai con báo nô giỡn một lúc rồi ngưng lại khi nghe tiếng xe từ garage chạy đến. Chiếc xe mui trần màu bạc loang loáng trong nắng làm anh chói mắt, anh nheo mắt lại. Khi mở mắt ra thì cô đã ra khỏi xe tự lúc nào. Tiến về phía anh. Ega chạy đến bên cô, dụi đầu vào tay cô. Aga thì đứng thẳng lên, con bào dè chừng tiến lại cô một cách thật cẩn trọng từ tốn. Là con đực nên Aga không nhõng nhẽo như Ega. Nó hít ngửi cô một hồi rồi *** tay cô nhẹ nhàng, hai con báo lúc này đang áp sát chân Dora. Hình ảnh này giống hệt như mỗi lần Christ về nhà chính mang theo Aga, khác cái chỗ Dora đứng là chỗ anh đứng. Christ rên khẽ.
“Khỉ thật.”, tiếng nói không thoát khỏi tai Dora, cô hướng mắt về phía anh.
“Chuyện gì thế thưa ngài?”, cô tỏ vẻ tò mò giả tạo đến buồn cười dù cô thừa biết anh nghĩ gì.
Anh lẩm nhẩm.
“Sao cái gì thuộc về riêng tôi cũng phải đầu hàng trước cô vầy nè.” Tiếng anh gần như là một lời than vãn. Anh vẫn chưa nhận ra vẫn còn một thứ nữa của anh đã đầu hàng trước cô. Một cách từ tốn, chậm rãi và thầm lặng. Một thứ nằm sâu trong ***g *** trái của anh. Trái tim của chính anh.
“Tôi đã bảo anh là đừng có nghĩ anh là sở hữu độc quyền rồi mà. Thôi. Khởi hành nào.” cô nói tinh nghịch trước vẻ cam chịu dễ thương của anh, không quên kèm theo một nụ cười. ૮ɦếƭ thật. Anh nghĩ. Anh quên mua thuốc trợ tim rồi.
Hai người đang đứng trước một cánh rừng khá rộng, lộng gió, cạnh đó là một đồng cỏ rộng mênh ௱ô**. Dora không hiểu sao mà Christ tìm ra chỗ này, cô hỏi, anh không nói gì, chỉ cười cười. Christ đã hết sức kinh ngạc trước tài lái xe của Dora dù cô chỉ mới học lái chưa đầy hai tháng. Cô chạy nhanh như phá ấy. Và đó là lý do tại sao họ đua xe suốt trên quãng đường đến đây. Hai con báo vẫn đang quấn quít bên Dora. Đến gần cánh rừng, chúng rời Dora và trèo nhanh lên một cái cây gần bìa rừng. Dora nhìn Christ khó hiểu.
“Tôi thường đưa chúng đến đây.” Anh giải thích .
“Thế à!” Dora gật đầu.
« Thế ở đây có những gì nào ? » cô hỏi Christ. « Dù sao đây cũng là nơi anh giới thiệu mà. »
« Tất cả những gì thuộc về thiên nhiên mà cô cần. » anh chậm rãi. « Rừng, đồng cỏ, suối, và cả một khe đá nhưng tôi không dẫn cô ra khe đá đó đâu. » anh nháy mắt.
« Tại sao ? » cô nhướng mày.
« Cô mà đẩy tôi xuống đó thì có mà ૮ɦếƭ tôi à ? » anh chọc cô.
« Ồ ! Tôi chưa nghĩ ra ý tưởng hay ho thế đấy. Cám ơn anh đã gợi ý. »
Cô nói và suýt bật cười về cái nhăn mặt của Christ trước khi anh nhận thấy đó là một lời nói đùa. Cô lôi ra khỏi xe lỉnh kỉnh đủ thứ. Nào ra một cái giỏ mây to tướng mà theo lời cô đó là bữa trưa và cấm không không cho Christ động đến, môt cái khung vẽ, một đống dụng cụ vẽ, vài quyển sách và truyện tranh. Chợt cô nhăn mặt. Quên mất cây ghitar rồi. Christ đút tay vô túi áo khoác chằm chằm nhìn cô.
Christ để ý thấy cô ưa cách ăn mặc đơn giản, kín đáo (à, anh không thích cái này cho lắm), nhưng vẫn rất cá tính và hợp thời trang. Hôm nay cô mặc áo phông ngắn tay màu hồng, áo khoác jean xanh và quần jean nốt, cổ choàng cái khăn màu đỏ thẫm làm tôn lên làn da trắng kem của khuôn mặt dễ thương. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Dora quay sang Christ.
« Nào, giờ thì dẫn tôi đi coi con suối đi. Nó sâu không? »
« Nếu cô nghĩ nước đến mắt cá chân mình là sâu, thì đúng vậy. » anh hơi chưng hửng khi bị ngắt ngang dòng suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng thốt ra được môt câu chọc cô.
« Tôi sẽ trả thù anh sau. Đi thôi. » Christ cười trước vẻ mặt của Dora.
Đó là một con suối rộng khoảng ba mét, nước nông đến nỗi những hòn đá nơi đáy nước nổi hẳn lên. Thi thoảng có vài con cá nhỏ lội tung tăng theo dòng nước. Quanh suối là một vạt rừng đầy hoa cỏ đủ màu. Một phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Dora hào hứng với cảnh đẹp, cô xăn quần lên, lội xuống suối và thích thú với những con cá nhỏ. Cô ngắm các bông hoa và luôn miệng hỏi Christ tên các loài hoa mà cô không biết. Cô trông ngây thơ như một đứa trẻ được quà. Khác hẳn với hình ảnh cô gái cứng rắn và nghiêm nghị hôm qua. Từ đầu đến giờ, Christ giành hầu hết thời gian để ngắm Dora. Anh chợt giật mình. Anh có bao giờ ngẩn ngơ ngắm một cô gái lâu như thế này chưa. Chắc là chưa. Cô không những đẹp mà còn rất thu hút. Một cá tính đặc biệt. Christ muốn ôm cô vào lòng, tận hưởng mùi thơm nơi tóc cô, cảm nhận cơ thể cô bằng chính cơ thể mình, thưởng thức hương vị nơi môi cô. Anh rất muốn.
Nhưng có một điều cản anh lại.
Cô không thực sự thích anh. Cô có thành kiến với anh. Cô sẽ như thế nào khi anh ép cô làm như vậy. Anh không muốn làm cô tổn thương. Không muốn một chút nào. Và anh không biết tại sao mình lại như vậy.
Tiếng Dora gọi làm Christ giật mình, anh hơi choáng váng trước nụ cười của cô trong ánh nắng rạng rỡ.
« Này. Anh làm gì thế. Hoá đá à ? » cô không lúc nào ngớt cạnh khóe anh, nhưng lời của cô đã phần nào bớt cay nghiệt hơn lúc đầu.
« Nếu có Medusa ở đây để làm tôi hoá đá thì cô cũng chẳng còn ở đó để đùa đâu. » Và Christ luôn chẳng bao giờ chịu thua những lời nói như thách thức của cô. Chọc ghẹo cô làm anh thấy thích thú. Chợt anh nghĩ ra một trò hay. Anh tranh thủ lúc Dora không chú ý, ném một hòn đá xuống duới chân cô, nước văng tung tóe.
« Này. Anh khiêu chiến phải không. » cô nhăn mặt vì bị nước bắn. Anh ngó lơ, huýt sáo. Nhưng anh không bình chân được lâu, cái té nước của Dora làm anh hăng máu.
« Này. Cô khiêu chiến luôn đó hả ? »
y che làn nước vừa bắn tung tóe đến chỗ cô, cô phản công ngay. Họ chơi cho đến khi đã gần như sũng nước mới thôi.
« Này. Nghỉ không. Cô nhìn thê thảm quá. Kẻ bại trận.” Christ nói lớn từ đằng xa, đứng gần dễ “hứng đạn” lắm. Nhưng tia nước vừa bắn tới vẫn không chịu thua. Christ đưa hai tay lên đầu.
« Rồi. Tôi đầu hàng được chưa. Nhìn cô thở kìa. » Chưa đợi Dora đồng ý anh đã lôi cô đến một tảng đá lớn gần đó và đỡ cô ngồi xuống. Anh hơi rùng mình và rút nhanh tay mình lại. Đụng chạm cô gần thế này làm anh không kìm chế được. Dora vừa ngồi xuống đã thở hồng hộc.
« Cô yếu quá à. » Anh nhận xét.
« Chút vấn đề về đường hô hấp thôi. Nhưng may là không nặng.” Cô nói trong hơi thở. Christ cau mày khi biết bệnh của cô.
“Thế sao cô không ngừng lại mà cứ cố chơi thế. Đầu hàng là được rồi mà.”
“Chịu thua anh hả? Đừng có hòng.” Cô nói.
“Cứng đầu thật.” anh phán, nhưng trong lòng anh cảm thấy đồng cảm với cô. Anh không bao giờ chịu thua trước bất kì chuyện gì, anh cố gắng bằng tất cả khả năng của minh. Christ liếc mắt xuống bàn tay đang xoa xoa chân của Dora.
“Chân cô sao thế?”
“Hơi ê một chút. Chắc tại sỏi trong suối.”
“Tôi biết cách xoa P0'p chân khi bị đau. Đưa đây tôi P0'p chân cho.” Nói xong Christ cúi xuống và nắn bàn chân của cô một cách nhẹ nhàng. Dù sao có việc để làm cũng hơn là đứng ngắm cô ấy. Christ nghĩ. Anh không tin có thể kìm chế bản thân ở một nơi vắng vẻ như thế này.
“Tôi không…” Dora ngoác miệng phản đối nhưng cô ngưng bặt ngay khi bàn tay Christ chạm vào chân cô. Bàn tay có vẻ lớn nhưng không nhám mà khá mềm và mịn. Dora mỉm cuời khi biết cô đang cảm nhận bằng …chân. Cô đã tránh không ***ng chạm nhiều với Christ. Điều đó làm cho tim cô không chịu ngoan ngoãn nằm trong ***g *** nữa. Nó đập liên hồi như toan nhảy ra ngoài. Cô không muốn yêu con người này, anh ta là tổng hợp của những đức tính xấu mà cô không thích. Cô cố không nhớ đến việc anh ta không hoàn toàn như cô nghĩ. Anh ta có điểm tốt đấy chứ,mà còn rất nhiều nữa. Nhưng cô vẫn cứng đầu với những suy nghĩ của mình ban đầu. Cô nhìn xuống người đang khom trước mặt mình. Áo jacket đen của anh đã được cởi ra và treo ở cành cây. Bờ vai rộng rung theo từng nhịp của đôi tay. Anh mặc áo sơmi carô trắng xanh khá nhã nhặn và quần hiphop ống hơi thụng. Cách ăn mặc của anh bụi bụi làm anh có vẻ năng động và trẻ trung hơn thường ngày nhiều. Điều đó đã làm cô khó thở khi thấy anh ban sáng. Giờ thì anh còn đang chạm vào cô, dù chỉ ở bàn chân, một cách dịu dàng. Cô cảm thấy người mềm nhũn. Cô cần phải củng cố lại tinh thần trước khi đổ gục trước gã đàn ông đa tình này. Cô sợ bị tổn thương lắm.
“Ừm ừm.” cô hắng giọng. “Chân tôi hết đau rồi, anh có thể thôi massage đi, Christ.”
“Thế à. Vậy thì tốt. Đúng lúc tôi đang mỏi tay.”
Anh ngước lên nhìn cô, nháy mắt và nở một nụ cười tinh quái. Nụ cười sáng lên dưới ánh nắng. Đừng ђàภђ ђạ trái tim tôi như thế nữa. Dora thầm van. Cô vội đứng dậy và đi trước về phía đồng cỏ, nơi để thức ăn. Christ lững thững theo sau cô, không có ý vượt lên trước.
Cô lấy tất cả thức ăn trong giỏ ra, quẳng cho Aga và Ega hai mảng thịt to. Hai con báo có vẻ thoải mái với khu rừng.
“Cô có gì trong giỏ vậy.” Christ nói qua vai cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào vành tai cô. Cô hít sâu, nghiêng người sang một bên rồi trả lời.
“Gỏi cuốn. Rau má đậu xanh và chuối. Không thịnh soạn nhưng đủ cho một bữa cắm trại. Tôi làm không nhiều lắm nên anh ăn tiết kiệm thôi nhá.” Cô lại giở giọng chọc nhau.
“Tôi chỉ sợ mất phần ăn của mình về tay cô thôi” anh lém lỉnh đáp. “Mà những món cô nói là gì vậy? Nghe lạ hoắc à.” Christ thực sự chưa bao giờ nghe đến tên những món ăn nhu vậy, trừ chuối.
“Món ăn dân gian Việt Nam cả thôi. Anh không biết cũng phải. Ăn đi rồi biết. Trước tiên là uống nuớc. Rau má đậu xanh nè.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc