Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 91

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nữ hoàng thích vào toa-lét nam (1)
Cuộc sống lại khôi phục sự bình lặng như trước kia, mấy ngày qua, Hướng Nhật hầu như không hề bước chân ra khỏi cửa, vui vầy trong một đoạn cuộc sống mà không ai quấy rầy. Ban ngày lúc rảnh rỗi thì đùa giỡn càng lúc càng mập mờ với đồ đệ ngoan, đến đêm thì cùng Sở đại tiểu thư "vầy duyên cá nước", ngất ngây men tình.
Nhưng sinh hoạt thoải mái của lưu manh bị Sở đại tiểu thư cắt đứt hoàn toàn vào trưa ngày thứ Bảy, nguyên do là nàng khăng khăng muốn cùng lưu manh đi họp mặt bạn cũ thời trung học của hắn, bởi vậy nàng mặc kệ sự không tình nguyện của lưu manh, tự mình đi thay đồ sẵn sàng.
- Vị này chính là Sở tiểu thư…
Hà Tú Tú kéo Sở Sở sắc mặt đã đỏ bừng qua một bên, trong lúc mọi người còn đang trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nàng, Hà Tú Tú lại đế thêm một câu làm mọi người mở rộng tầm mắt:
- Nàng là bạn gái của con mọt sách này…
Bất ngờ giống như ai đó ném một tảng đá vào mặt hồ yên tĩnh tạo ra tầng tầng sóng gợn. Ánh mắt mọi người nhìn lưu manh cũng trở nên phức tạp hẳn, giống như vẻ kinh tởm khi nhìn thấy một đóa hoa lài tươi thắm cắm trên một bãi phân trâu ven đường.
Hà Tú Tú mặc kệ phản ứng của mọi người, chỉ vào Thạch Thanh tiếp tục giới thiệu:
- Nàng là đệ tử của con mọt sách, gọi…
Thanh âm cô nàng đột nhiên nghẹn lại, quay sang nhìn lưu manh bên cạnh hỏi:
- Gọi là gì?
- Thạch Thanh.
Nói thật, Hướng Nhật thật bó tay với cô nàng có vóc người vô cùng nóng bỏng này, tuy có chút phản cảm vì cách ăn nói của nàng ta nhưng trong lòng cũng không có tí cảm giác tức giận nào, có lẽ phần nhiều vì hắn không hay so đo cùng đàn bà con gái, ngoài ra cũng bởi vì hắn thấy tự hào khi cô nàng giới thiệu hai cô bạn bên cạnh mình thì mấy thằng bạn cũ không khỏi lộ ra vẻ đố kỵ, ghen ghét.
- A, thì ra là Thạch Thanh cô nương.
Hà Tú Tú lớn tiếng tuyên bố.
Song không có một người nào chú ý tới lời giới thiệu tên của nàng, mà đa số đang chú ý tập trung chú ý hết vào người lưu manh, sự ghen tỵ trong ánh mắt không hề che giấu một chút nào.
Trên mặt Mã Thiên Hào vẻ thâm trầm chợt lóe qua, rồi nhanh chóng thay vào bộ mặt tươi cười đi tới trước mặt Hướng Nhật:
- Hướng Quỳ, mấy năm không gặp, cao lên không ít a.
Con mắt làm như vô tình liếc qua Sở Sở cùng Thạch Thanh đang đứng bên cạnh hắn.
Từ cuộc nói chuyện mới vừa rồi của hắn với nữ nhân nóng bỏng kia, Hướng Nhật không khó đoán ra người này chính là kẻ họ Mã cặn bã hay khi dễ “mình” khi xưa còn trong trường, hiện tại hắn không ngừng dùng ánh mắt háo sắc nhìn về phía bạn gái mình, vốn đối với hắn đã không có một chút hảo cảm nào nên lưu manh chuẩn bị chờ khi kết thúc buổi họp mặt sẽ giáo huấn cho hắn một trận, nhưng lúc này dưới nhiều ánh mắt của “bạn học” như vậy, Hướng Nhật sẽ không dại dột mà đi đánh hắn, do đó cũng dối trá nở nụ cười nói:
- Thì ra là anh bạn họ Mã, ngươi cũng cao lên không ít?
Mã Thiên Hào nghe vậy thì sửng sốt, hiển nhiên không ngờ hắn lại dám trả lời như vậy, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, ánh mắt thăm dò đánh giá lại đối phương, rồi thốt lên một câu làm cho người khác ngửi không muốn nổi:
- Ngươi đã thay đổi nhiều, Hướng Quỳ. Trước kia ngươi không dám ở trước mặt ta trả lời như vậy.
Phát giác tên đáng ghét này đang có ý đồ gây hấn, Hà Tú Tú vội vàng tiến đế hòa giải:
- Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi. Ta muốn đói lả ra rồi.
Vừa nói tay cô nàng cũng tiện kéo luôn Sở Sở và Thạch Thanh mặt đang bừng bừng tức giận khi nghe thấy những lời của tên họ Mã kia, dẫn hai nàng đi về phía một cái bàn nhiều người đã ngồi rồi.
Hướng Nhật đầy thâm ý nhìn thoáng qua thằng cặn bã, rồi cũng bước đi theo các nàng. Hà Tú Tú đã chuẩn bị tốt một chỗ ngồi cho hắn, ở giữa Sở đại tiểu thư cùng đồ đệ ngoan, điều này làm lưu manh rất hài lòng, hảo cảm đối với vóc người nóng bỏng của cô nàng gián tiếp tăng lên không ít.
Bị người ta xem nhẹ, hơn nữa lại là thằng nhát gan, nhu nhược, bé như hạt bụi thường xuyên bị mình khi dễ lúc trước, lại thấy đối phương có cực phẩm mỹ nữ làm bạn, sự ghen ghét tức tối trong lòng Mã Thiên Hào càng ngày càng tăng, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, hắn mặt mày lầm lỳ thâm trầm đi về phía bàn ăn của lưu manh
- Xin lỗi! Bàn này của tụi tôi đã đầy, bạn đi bàn khác đi.
Hà Tú Tú không đợi hắn đến gần đã mở miệng nói trước.
- Ta lại không thể cùng người nào đó đổi chỗ hay sao?
Vừa nói Mã Thiên Hào nhìn chăm chăm vào một nam sinh gầy yếu trong bàn.
Nam sinh gầy yếu nọ thân thể run lên, đứng dậy, giống như không chú ý tới Hà Tú Tú ở bên cạnh đang hướng về phía hắn nháy mắt, run rẩy nói:
- Tôi… cùng anh đổi, Mã ca.
- Ừ.
Mã Thiên Hào sắc mặt không hề thay đổi chút nào gật đầu, đi đến bên cạnh tên kia đẩy ra, tự mình ngồi xuống, mà vị trí vừa ngồi lại đối diện với lưu manh.
- Ta cùng hắn kết cừu oán như thế nào?
Thừa dịp cô nàng nóng bỏng vừa ngồi xuống, Hướng Nhật mở miệng hỏi nhỏ. Xảo hợp là hai người lúc đó chỉ cách nhau bởi Sở đại tiểu thư, thanh âm dù nhỏ mấy nhưng vẫn có thể nghe được.
Hà Tú Tú vô tình nhìn thoáng qua Sở Sở rồi nói:
- Lúc đầu ngươi cùng Tiểu Tuyền ngồi cùng bàn, có lần trong một tiết tự học, hắn muốn cùng ngươi đổi chỗ, nhưng ngươi không đồng ý, sau đó hắn mỗi ngày đều tìm ngươi gây phiền toái…
- Ra là vậy?
Hướng Nhật không khỏi nhìn về phía cô nàng thanh tú đang yên lặng ngồi bên cạnh cô nàng nóng bỏng, lần trước ***ng nhau tại cửa hàng nàng ta là người đầu tiên nhận ra mình, nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ hiếm có, bề ngoài thật khiến cho người khác thương yêu, khó trách tên cặn bã nọ vì không đổi chỗ với hắn mà “mình” bị gây phiền toái.
- Tiểu Tuyền là ai?
Sở Sở ngồi chính giữa nghe câu chuyện hai người đang nói nên tò mò hỏi, đối với các cô nàng mà nói trong câu chuyện về bạn trai mình mà xuất hiện tên nữ nhân thì rất là mẫn cảm.
Bởi vì thanh âm câu hỏi quá lớn, mà cũng bởi từ khi các nàng bên này nói chuyện thì tên Mã Thiên Hào lặng lẽ vểnh lỗ tai lên nghe lỏm nên hắn lập tức không hề do dự bỏ đá xuống giếng:
- Tiểu Tuyền? Ha ha, là Lam Tuyền đó. Này, cô có nhìn thấy không, người ngồi gần bên cạnh đó…
Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ vào cô gái bên cạnh cô nàng nóng bỏng:
- Thế nào? Xinh đẹp chứ? Nàng là bạn gái thời trung học của Hướng Quỳ đó.
- Ngươi…nói bậy!
Cô gái dịu dàng bị Mã Thiên Hào chỉ vẻ mặt đỏ bừng, kích động giải thích.
- Được rồi, Tiểu Tuyền, lời hắn nói sao lại có thể là sự thật chứ?
Hà Tú Tú ôm cô nàng vào *** an ủi nói.
Hướng Nhật muốn giơ nắm đấm lên, hiện tại hắn không chỉ muốn giáo huấn tên cặn bã này một trận, nếu như có thể, hắn còn nhất định đem tên cặn bã này đánh cho tàn phế, ngay cả cái "cần tăng dân số" cũng phải đánh cho liệt mới nghe.
Sở Sở đối với tên họ Mã rất bất mãn, đối với lời nói chó má ly gián vừa rồi của hắn tự nhiên không thể tin được, sắc mặt nàng không chút thay đổi nói:
- Nói cái gì là thật, cái gì là giả ta vừa nghe là biết.
Trong lời nói biểu lộ vẻ châm chọc không thể nghi ngờ. Nói xong, Sở đại tiểu thư còn không quên hướng về cô gái thanh tú đang ở trong lòng Hà Tú Tú lau nước mắt lộ ra nụ cười thiện ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc