Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 878

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Ngươi mắng ta, đúng không?
Vương Giai Hào cũng không từ chối đề nghị của Hướng Nhật, thực ra thì việc này hắn cầu còn không được, hắn lo tình hình bên trong nhà kho, người này đi vào thì dù tình hình không hay hắn cũng có thể giúp đỡ phần nào.Cửa nhà kho cũng không khóa ૮ɦếƭ bởi Vương Giai Hào mới từ bên trong ra, đẩy cửa là có thể đi vào, người bên trong cũng không ngạc nhiên gì. Một vài người thấy hắn theo sau Hướng Nhật thì ánh mắt lộ rõ sự khiếp sợ sau đó lại cố gắng kìm nén.
Trong kho hàng có hai nhóm người đang giằng co, một phía có chừng ba, bốn mươi người đứng bên tay trái, thấy Vương Giai Hào bước vào lại rất thờ ơ xem ra là đám người kia.Bên tay phải chỉ chừng hơn chục người, cũng là đám người đang nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khiếp sợ, bởi lúc bọn họ đi cùng Vương Quốc Hoài tới Bắc Hải nên hiểu rõ sự khủng pố của hắn, đây đúng là quái vật! Không thể ngờ được kẻ này lại đến Hồng Kông.
Ở giữa có một chiếc bàn, hai bên ngồi đối mặt nhau. Bên phải là Vương Quốc Hoài, bên trái là một thanh niên đầu trọc, Hướng Nhật không biết kẻ này nhưng có thể hắn là thủ lĩnh Nghĩa Tân Xã hay lão đại Thiên ca. Nếu đúng là lão đại Nghĩa Tân Xã thì lần này đến cũng không uổng công.Tuy Vương Quốc Hoài thấy Hướng Nhật đến nhưng trước ánh mắt soi mói của nhiều người hắn cũng không đứng dậy nghênh đón. Dù sao thân là lão đại, tình huống là ở trước mặt kẻ đối địch nếu tỏ vẻ khép nép sợ rằng từ nay uy tín của bản thân cũng mất hết.Hướng Nhật cũng không quan tâm, đi theo Vương Giai Hào về phía bên phải, nhìn tình hình hai bên xem ra bây giờ mới bắt đầu đàm phán.- Yên Đế, tôi cũng không nhiều lời nữa, Vương gia chúng tôi trợ giúp Nghĩa Tân Xã cậu cũng biết rõ. Lần này phần địa bàn của chúng tôi trả lại tám phần, còn lại coi như là trả công các cậu cực khổ đi.Vương Quốc Hoài nhìn gã đầu trọc. Trong lòng hắn rất tức giận, trước kia Nghĩa Tân Xã rất nghe lời Vương gia, không ngờ lúc này lại cắn ngược, nhát cắn này cực kì hung hiểm, nuốt trắng trợn hơn nửa địa bàn của Vương gia, sự tình loạn lạc đến mức này cũng do Nghĩa Tân Xã mà ra.Gã đầu trọc kia vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay, ngoắc tay với tiểu đệ tới châm ***, rít một hơi dài rồi nhả ra một hơi khói chậm rãi nói:
- Hoài ca, không phải tôi không nể mặt ông, ông phải biết Nghĩa Tân Xã chúng tôi ngày càng lớn mạnh, đàn em của tôi cũng cần có cơm ăn, địa bàn không đủ đương nhiên đành mượn từ tay người khác. Ai chẳng biết Hoài ca là người nghĩa khí nhất trên giang hồ chứ.- Đàn em của cậu muốn cơm ăn, chẳng lẽ lâu la của tôi không cần áo mặc?Vương Quốc Hoài cố nén cơn giận.
- Hoài ca, ông đừng đùa, nhìn đám em út sau lưng ông đi, cũng chỉ vài tên, gộp lại có đủ hai mươi chưa? Bọn chúng ăn bao nhiêu đâu mà cần phải nhiều địa bàn? Mà không phải Hoài ca còn có mấy địa bàn nữa sao? Nể tình năm đó Nghĩa Tân Xã nhờ Hoài ca mà vượt qua khó khăn nên chúng tôi cũng không giành lấy, cái này xem ra cũng đủ để Hoài ca nuôi sống đám tiểu đệ rồi.Gã đầu trọc chậm rãi nói trong làn khói nghi ngút.
- Mấy địa bàn, cái này nuôi được bao nhiêu?Vương Quốc Hoài cười lạnh, đừng xem gã đầu trọc nói quanh minh chính đại như thế, nếu những địa bàn kia béo bở Nghĩa Tân Xã nào có bỏ qua?
Gã đầu trọc rít xong *** cũng không hề vứt đầu lọc đi mà cẩn thận từng li từng tí cất vào trong chiếc hộp bạc mang bên người, bởi hắn có sở thích giữ đầu lọc TL nên mới có biệt hiệu là Yên Đế.Cất kĩ chiếc hộp bạc xong Yên Đế vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nét mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn:- Hoài ca, nói thật với ông một câu, ông đã không còn là Hoài ca 20 năm về trước nữa, Anh của tôi cũng chẳng phải hắn của 20 năm trước. Giờ hắn đã là lão đại Nghĩa Tân Xã, tiểu đệ có tới vài ngàn. Vương gia các người có cái gì? Mấy con mèo bệnh sao? Giờ ông có thể gọi tới 100 thằng đàn em không? Ông không biết tên ông đã bị lãng quên trên giang hồ không, về vườn đi là vừa!- Đây là lời anh ngươi nói sao?
Sắc mặt Vương Quốc Hoài lạnh đi đồng thời ngăn cản đám tiểu đệ đang căm phẫn đứng sau lưng.- Đúng thế, là anh tôi nói. Hoài ca, ông đã già rồi, nên nghỉ đi! Lúc này là thiên hạ của người trẻ tuổi, đừng ngựa già bất kham, sắp xuống lỗ rồi đừng để đến cảnh không có người đưa tiễn…- Câm miệng…
Đột nhiên Vương Quốc Hoài vỗ bàn rồi đứng bật dậy, vẻ mặt cực kì tức tối. Hắn chỉ có một đứa con trai, nếu có kẻ ra tay với con hắn thì khẳng định hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng ૮ɦếƭ, dù liều cái mạng già hắn cũng không tiếc. Gã đầu trọc vẫn ngồi im nói:
- Hoài ca, ông lao lên cũng vô dụng, đám đàn em của tôi dạy dỗ không được tốt, bọn chúng không biểu kính già yêu trẻ đâu, nếu chút nữa chúng làm ông bị thương thì cũng rất khó mà ăn nói…Nói xong mười mấy thằng lau nhau đằng sau cũng bắt đầu rục rịch. Vương Quốc Hoài sớm đã qua cái tuổi nông nổi, không thèm quan tâm sự khiêu khích của Yên Đế:- Yên Đế, mày đi đi, chúng ta không còn gì để nói. Nhưng tốt nhất mày nên về nói với Dương Nghĩa Thiên, chuyện này ta sẽ không để yên đâu!- Đi, tôi sẽ chuyển lời cho ông. Ai, đi một chuyến không công, đúng là phí thời gian.Yên Đế lười nhác nói xong chuẩn bị đứng dậy bỏ đi.
- Yên Đế phải không? Phiền mày chờ một chút.Một âm thanh vang lên, bởi ở nơi này ồn ào nên tiếng phổ thông nghe rất chói tai. Yên Đế sửng sốt, hắn cũng biết tiếng phổ thông mà nói rất trôi chảy, đương nhiên hắn hiểu ra ý trong đó nên quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoài nói:- Hoài ca, ông dạy đàn em thế nào đây, ông bảo tôi rời đi nhưng em út của ông lại không muốn, xem ra đúng là ông đã già, kẻ dưới cũng không dạy nổi.
Sắc mặt Vương Quốc Hoài trầm xuống nhưng người nói là Hướng Nhật, dù hắn có mười lá gan cũng không dám dạy bảo. Hướng Nhật cười nhạt, bước lên che trước mặt Vương Quốc Hoài nói:- Anh mày là lão đại Nghĩa Tân Xã? Là Thiên ca phải không?Yên Đế nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật một lúc lâu rồi quát mấy tên tiểu đệ:- Này, ai có thể cho tao biết tiểu tử đại lục này ở chỗ nào chui ra không?- Tuy tao không hiểu hết những lời mày nói nhưng tao biết rằng mày đang chửi tao, đúng không?Hướng Nhật vẫn thản nhiên nhìn Yên Đế, thậm chí còn khẽ nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc