Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 841

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Du thuyền xa hoa!!
- Hướng huynh đệ, làm sao bây giờ?
Vương Quốc Trung luống cuống, tuy rằng trước đó hắn chuẩn bị kĩ càng nhưng có Hướng huynh đệ ở đây lại là chuyện ngoài ý muốn, gặp phải đội hải quan chống buôn lậu, trước đó ngăn cản mọi hoạt động thông tin của thủ hạ, kể cả nội gián kia, mà hắn luôn ở bên cạnh mình không thể nào mật báo.
Nhưng nghĩ một lúc lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhất định thằng khốn kia báo cho hải quan, chúng ta không nên thả nó đi.
Lúc này oán than cũng đã muộn, đương nhiên Hướng Nhật không ngây thơ như thế, hắn đã tính đến hoàn cảnh xấu nhất, lần này mất hàng nhưng vẫn lấy được nửa tiền.
- Ném hàng xuống biển, S***g ống phi tang đi, đừng để lại dấu vết.
Hướng Nhật lạnh lùng ra lệnh, hàng là của hắn, hắn chưa mở mồm không ai dám động vào. Quả nhiên Hướng Nhật vừa nói thì hai gã to con canh giữ cái bao liền nhấc nó lên ném xuống biển, S***g cũng quẳng theo. Đương nhiên Vương Quốc Trung cũng không giữ S***g trong tay, làm ổn thỏa, xác định không còn gì chướng mắt thì mới bắt đầu chờ chiếc thuyền từ xa tới.
Tổng cộng có sáu chiếc bao chung quanh thuyền của hắn, hiển nhiên trước đó sớm đã có kế hoạch vẹn toàn, ngăn ngừa mục tiêu bỏ chạy. Hướng Nhật nhìn đội thuyền chống buôn lậu này càng lúc càng gần, mặc dù có giấy chứng nhận nên không sợ bị bắt nhưng Hướng Nhật không muốn rước lấy phiền toái.
- Tôi đi trước, mấy người tự lo đi, nhớ kĩ là nợ một nửa tiền hàng, có thời gian tôi sẽ đến Hồng Kông lấy.
Hướng Nhật đạp lên boong tàu khiến du thuyền chao đảo rồi phóng người lên cao bay vào trong màn đêm. Dù đã nhìn thấy Hướng Nhật bay nhưng đột nhiên trông thấy đám Vương Quốc Trung vẫn sợ hãi, trong mắt hiện rõ vẻ hâm mộ, nếu mình có khả năng bay lượn thì sợ gì hải quan chứ?
Lướt trên không trung hơn ngàn mét Hướng Nhật cảm thấy khó có thể nhìn về phía sau, từ xa chiếc thuyền của Vương Quốc Trung đã bị vây lại, sáu chiếc thuyền chống buôn lậu chiếu đèn sáng rực nhất thời làm một vùng trở nên nổi bật, còn có âm thanh mơ hồ truyền tới.
Hướng Nhật từ từ dừng lại giữa không trung, phóng ra lĩnh vực nhẹ nhàng hạ xuống nước, mặc dù hắn rất giỏi bơi lội nhưng cũng không muốn mình bị ướt. Thu nhỏ lĩnh vực lại bó sát vào thân thể có tác dụng ngăn nước, gần nửa lĩnh vực ở trên mặt nước có tác dụng cung cấp không khí và quan sát chuyện xảy ra trên mặt biển.
Lĩnh vực ở dưới biển cũng có thể di chuyển tự do như trên mặt đất, Hướng Nhật cũng rất bất ngờ, chỉ tiếc là tốc độ hơi chậm, mà không chế phương hướng cũng hơi khó, còn thuấn di thì đừng mơ.
Gần tới bến tàu Hướng Nhật liền thả lỏng, đang chuẩn bị lao lên thì ngọn đèn trên bến tàu lóe sáng, một đám ngưỡi xuất hiện trong tầm mắt, Hướng Nhật nhận ra đó là đặc công trang bị tận răng.
Hướng Nhật liền tỉnh táo lại, ngừng việc tăng tốc, xem ra hải quan đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đặc công cũng tới phối hợp. Sau đó Hướng Nhật lại nghe tiếng moto nước, quay đầu liền thấy bốn chiếc thuyền vừa nãy đến gần thuyền của Vương Quốc Trung bắt đầu tìm kiếm chung quanh, đèn chiếc sáng rực cả một vùng biển.
Hướng Nhật liền hiểu ra, nhất định là phía hải quan biết có kẻ lọt lưới nhưng Hướng Nhật dám chắc đám Vương Quốc Trung không dám khai mình ra, kẻ dám bán đứng mình cũng chỉ có con chuột nhát ૮ɦếƭ cảnh sát nằm vùng kia.
Thì ra hắn đã lên thuyền hải quan, Hướng Nhẩt chỉ biết cười khổ nhưng cũng không hối hận bởi thực lực hiện giờ của hắn sáu chiếc thuyền có cũng như không. Còn đám người trên thuyền mình mà muốn ra tay thì đừng mong kẻ nào chạy thoát.;
Chỉ là Hướng Nhật không làm vậy, thoáng nhìn qua đặc công trên boong tàu, hắn lại lặn vào trong nước bắt đầu suy tính, không phải chỉ chỗ này có bến tàu, những nơi khác còn rất nhiều, còn cả bãi biển nữa. Còn chuyện xảy ra trên biển hắn biết sự khôn khéo của Vương Quốc Trung, không có chứng cứ dù nội gián có chứng minh thì hắn cũng chẳng sợ.
Chậm rãi di động không biết bao lâu, Hướng Nhật không còn trông thấy mấy chiếc thuyền kia nữa, mà nhìn về phía trước thành phố Bắc Hải như một hòn đảo rực rỡ cực kì mỹ lệ. Hướng Nhật giật mình không ngờ bởi lung tung lại đi xa đất liền đến vậy. Điều chỉnh một chút rồi hắn bắt đầu bởi về phía Bắc Hải.
Nhắm mắt lại Hướng Nhật nghe thấy âm thanh du dương truyền tới, còn có cả tiếng ồn ào làm Hướng Nhật bừng tỉnh, chỉ thấy gần bên cạnh hắn có một chiếc thuyền đi tới.
Ngọn đèn trên thuyền lóe lên, rất nhiều người đi lại trên boong, còn nghe rõ ràng âm thanh nam nữ cười đùa dường như đang tổ chức vũ hội, tình cảnh náo nhiệt như vậy ban ngày cũng khó gặp, lúc này đã hơn 11 giờ, phần đông mọi người đều đã đi ngủ.
Không ngờ ở vùng biển Bắc Hải lại tổ chức dạ hội náo nhiệt như vậy, chủ nhân du thuyền cũng tuyệt đối là kẻ có máu mặt ở Bắc Hải, có lẽ cũng phải hạng nhất nhì trong thành phố, chỉ con thuyền này giá trị cũng mấy trăm triệu. Nếu đã gặp Hướng Nhật cũng không vội về, thuận tiện lên thuyền nghỉ ngơi một lát.
Càng tới gần lại càng cảm nhận được sự xa hoa của nó, ở bên du thuyền có khắc tên một người, Hải Thần Công Chủ Hào. Tên rất bình thường, Hướng Nhật không chút khách sáo cầm xích giữ neo nhảy lên thuyền.
Trên boong tàu, so với nơi sáng như ban ngày kia thì chỗ này hơi âm u, có thể thấy được du thuyền lớn đến cỡ nào. Lúc Hướng Nhật nhảy lên thì có một người quay lưng về phía hắn, bởi rất nhẹ nhàng cùng với cách khá xa nên đối phong không phát hiện ra.
Nhìn qua thì dáng người này rất tốt, mặc lễ phục dạ hội màu đen khiến đường cong hoàn mỹ của nàng càng thêm mê hồn, nhưng vẻ mặt nàng có chút cô đơn nếu không cũng chẳng đứng một mình ở chốn náo nhiệt này.
- Tô tiểu thư, tìm cô nửa ngày rồi, không ngờ lại đứng một mình ở đây.
Một bóng đen cao cao bước tới, mà cô gái bị gọi là “Tô tiểu thư” cũng ngoảnh mặt đi, trong nháy mắt Hướng Nhật nhìn thấy rõ ràng, là Tô Úc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc