Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 685

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nữ sinh đeo kính
- Về lúc nào vậy Tiểu Hướng?
Nhìn hai cô cậu đã xấu hổ không dám nói lời nào, Trần Tiểu Phân cũng không tiếp tục tránh mắng về chuyện vừa rồi.
- Về từ hôm qua mẹ ạ.
Lần trước ở trước mặt mẹ vợ tương lai trêu Nhâm đại tiểu thư, bảo nàng gọi Hướng mẫu là "mẹ", lúc này Hướng Nhật cũng không thể gọi "bác gái" hoặc là "cô Trần", hai cách gọi này đều không thích hợp.
- Ai là mẹ của anh!
Nhâm Quân ở bên cạnh xấu hổ gắt, chẳng qua trong lòng lại ngọt ngào hơn cả sự xấu hổ, một tiếng gọi "mẹ" làm nàng cảm thấy còn ngọt hơn cả ăn mật.
- Quân Quân, hiện tại Tiểu Hướng cũng nên gọi mẹ rồi.
Trần Tiểu Phân cười đến híp cả mắt, lần trước mẹ Tiểu Hướng đã tự mình đến nhà thăm rồi, hai nhà xem như đã thống nhất, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.
- Hai người đều khi dễ con!
Nhâm Quân bĩu môi, hung dữ trừng mắt với nam nhân đang cười đắc ý bên cạnh,
- Không cho cười!
- Quân Quân, con quá đáng rồi đấy, sau này không được nói với Tiểu Hướng như vậy nữa, có nghe không, lớn tướng như thế rồi còn không biết lễ phép.
Trần Tiểu Phân trách mắng con gái, lại quay sang Hướng Nhật, giọng nói liền hòa hoãn xuống:
- Đúng rồi Tiểu Hướng, mẹ con về chưa?
- Còn chưa ạ, mẹ con đại khái muốn vài ngày nữa mới về.
Hướng Nhật trong lòng cười khổ, bà mà không gặp được cha mẹ của nữ cảnh quan thì sẽ chưa chịu về đâu, xem ra nên sớm định ra một ngày hẹn thì tốt hơn.
- A, khi nào rảnh con đưa mẹ con qua nhà ăn một bữa cơm, ba Quân Quân cũng muốn gặp bà thông gia, không thì buổi tối nay được không?
Trần Tiểu Phân nhân cơ hội đưa ra lời mời.
- Buổi tối à, buổi tối mẹ con muốn đi gặp một người bạn cũ, trưa ngày mai được không?
Hướng Nhật đương nhiên không thể nói thật, buổi tối hắn đã hẹn gặp Thư Dĩnh rồi.
- Vậy được, cứ quyết định vậy đi.
Trần Tiểu Phân cũng không kiên trì, cầm hộp cơm ở trên bàn làm việc và đưa một phần cho Hướng Nhật:
- Tiểu Hướng, lại đây ăn đi.
- Không, con đã ăn rồi, mẹ cùng Quân Quân ăn đi.
Hướng Nhật vội vàng từ chối, vừa rồi ăn còn rất no, bây giờ đâu thể ăn được nữa?
Trần Tiểu Phân cũng không khách sáo nữa, nghiêng mắt nhìn con gái bên cạnh:
- Quân Quân, con và Tiểu Hướng ra ngoài chơi đi.
- Mẹ, con còn chưa ăn cơm mà.
Nhâm Quân trừng mắt, vẻ mặt khó tin nhìn mẹ mình, cứ giống như lần đầu tiên quen biết vậy.
- Ăn cái gì, mẹ để phần cho con, chút nữa con về ăn có sao đâu. - Trần Tiểu Phân nghiêm mặt.
Nhâm Quân không khỏi trợn trắng mắt, cuối cùng ai mới là người mẹ sinh đây? Có phải mẹ muốn con gái mình đói ૮ɦếƭ mới cam tâm ư? Những lời này chỉ dám nói trong lòng, nếu thật nói ra chắc chắn sẽ tránh không khỏi bị mắng một trận. Nỗi uất ức trong lòng không khỏi trút hết lên người nam nhân bên cạnh:
- Nghe thấy chưa, mẹ em bảo em đi cùng anh ra ngoài kìa, sao còn đứng đực ra đó vậy, còn không đi!
Nói hết câu, lại sợ bị mẹ mắng tiếp nên tự mình chạy ra cửa trước.
Hướng Nhật biết rằng cô nàng lấy mình ra mà trút giận, cũng không để ý, ai bảo mình ςướק đi sự yêu thương vốn thuộc về nàng chứ? Chào Trần Tiểu Phân một tiếng rồi mới định đi ra ngoải.
Hai người còn chưa đi tới cửa thì sau lưng đã truyền tới tiếng dặn dò, mà càng nhiều là lời khuyên của Trần Tiểu Phân:
- Tiểu Hướng này, bây giờ các con còn đang là sinh viên, có một số việc cần phải điều độ.
Hướng Nhật hơi khựng người lại, đoán chừng mẹ vợ đại nhân nói hắn và Nhâm Quân vừa rồi chơi có hơi phóng túng, trên mặt có hơi xấu hổ. Nhâm Quân thì càng thẹn thùng hơn, hai người đều dừng bước, tiếp đó rất nhanh trốn ra khỏi phòng.
- Đều do anh hại!
Vừa ra khỏi phòng, Nhâm Quân hung ác véo lên hông nam nhân một cái.
Hướng Nhật "đau" đến độ rít lên:
- Này, em nói vậy là không đúng rồi? Vừa rồi nếu em không phản kháng để anh hôn, chúng ta sớm đã xong việc rồi, cũng không thể bị mẹ đến bắt quả tang mà.
- Ý của anh là hết thảy đều do lỗi của em?
Nhâm Quân mặt đầy tức giận, nàng còn không hiểu rõ nam nhân này sao? Nếu mình ngay cả phản kháng cho có cũng không, có trời mới biết người này sẽ còn làm ra chuyện gì tiếp.
- Quân Quân, ý anh không phải vậy, ý của anh là. . .chuyện này chỉ trách anh.
Thấy Nhâm đại tiểu thư mắt lạnh lùng nhìn mình, còn có xu thế sắp bạo phát, Hướng Nhật vội đổi giọng.
- Coi như anh biết sửa lại nhanh, nếu không anh ૮ɦếƭ chắc!
Nhâm Quân hừ một tiếng, rồi nhìn quanh hai bên, phát hiện hành lang không có người, lúc này kéo lấy một tay nam nhân hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ăn cơm trước đã, rồi tính sau.
Hướng Nhật nói.
- Ăn cơm? Ngươi không phải đã ăn cơm rồi ư?
Nhâm Quân vẫn còn chưa kịp hiểu ra.
- Sao em ngốc vậy? Đúng là anh đã ăn rồi, nhưng em còn chưa ăn mà! Em không phải nghĩ mẹ sẽ để phần cơm cho em thật đấy chứ? Lúc đó đã nguội rồi.
Hướng Nhật có hơi buồn bực nhìn Nhâm đại tiểu thư, trước khi đi ra, hắn cũng định là sẽ mời Nhâm Quân ăn một bữa ngon lành, mẹ vợ tương lai mặc dù nói sẽ để dành phần cơm cho nàng, nhưng mình cũng không thể để nàng ăn cơm thừa được mà?
- Nói em ngốc? Anh không muốn sống hả? Có điều thấy anh vì suy nghĩ cho em nên lần này tha cho anh một mạng.
Rõ ràng ý cười trong mắt đã lan đến mang tai, miệng thì lại vẫn nói không bỏ qua.
Hướng Nhật biết nha đầu này là loại miệng cứng nhưng lòng mềm, hắn giãy khỏi cánh tay của nàng đang nắm lấy mình, ngay lúc Nhâm đại tiểu thư còn không hiểu ra sao và chuẩn bị tức giận thì lại lập tức chuyển thành ôm lấy eo nàng:
- Anh thích như vậy.
- Hừ!
Nhâm Quân lạnh lùng liếc hắn một cái, biết người này làm như vậy để dễ chiếm tiện nghi của mình, nàng vội vươn ra một tay nắm lấy cánh tay của hắn đang ôm eo mình, để đề phòng cánh tay này không nghe lời mà trượt xuống dưới.
Hướng Nhật có hơi bó tay lắc đầu, đã là vợ chồng cả rồi, cô nàng này sao còn tính toán chi li như vậy. Bởi vì thấp hơn mười cm, hai người ôm nhau rõ ràng có vẻ không cân đối, song Hướng Nhật cũng chưa có loại giác ngộ này, vẫn ôm lấy eo của Nhâm đại tiểu thư ngênh ngang đi tới.
Đi qua góc hành lang, một bóng người đột nhiên bước nhanh tới, thiếu chút nữa đã va vào hai người, nếu không phải Hướng Nhật dừng lại kịp thời, đoán chừng va chạm đã không thể tránh khỏi.
Nhâm Quân trước tiên giãy ra khỏi nam nhân đang ôm, động tác có hơi hoảng loạn, dù sao cũng có người ngoài ở đây, da mặt nàng cũng không dày. Chẳng qua khi nhìn rõ người vừa tới, nét bối rối trên mặt Nhâm Quân lập tức biến mất rồi chuyển thành kinh ngạc:
- Tang Âm?
- Xin lỗi.
Người mà thiếu chút nữa đã va vào hai người chính là nữ sinh đeo mắt kính dày cộm, tóc tết thành hai bím, thoạt nhìn giống như mấy cô gái quê mùa đi ra từ trong film hoạt hình vậy.
Hướng Nhật cũng nhận ra đối phương, đó là cô nữ sinh lúc mình tham gia cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh theo yêu cầu của trường học, khi đến phòng ngữ âm của khoa Anh ngữ để luyện tập có gặp phải, lúc trước bởi vì tên của cô này này rất đặc biệt cho nên còn nhớ kỹ.
Tuy nhiên nữ sinh đeo kính hình như không nhận ra hai người, xin lỗi một tiếng rồi lại cúi đầu vội vã đi ngay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc