Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 680

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Đòi nợ
Một màn đập vào mắt làm khóe mắt Hướng Nhật như muốn nứt ra. Trên giường bệnh, một người đàn ông đang đè lên người Trứu Văn Tĩnh, mà Trứu Văn Tĩnh thì đang cố sức giãy giụa.
Hướng Nhật không nói hai lời, thuấn di ngay qua đó, một tay túm lấy người đàn ông và ném mạnh lên vách tường.
"Bịch!" Một tiếng vang lớn, người đàn ông vô lực ngã xuống đất.
Hướng Nhật đang muốn xông qua triệt để phế luôn đối phương, Trứu Văn Tĩnh lại đột nhiên kéo hắn lại:
- Hướng… Tôi không sao, đồ chưa bị hắn lấy đi.
Trong tay nàng đang nắm chặt một thứ gí đó, chính là tấm thẻ ngân hàng màu vàng tối qua Hướng Nhật đưa cho nàng.
Nhìn bộ dạng của nàng, y phục trên người vẫn còn hoàn chỉnh, Hướng Nhật lập tức hiểu ra, người đàn ông này là muốn ςướק tấm thẻ trong tay Trứu Văn Tĩnh, mà không phải những gì như mình đã thấy.
- Chuyện là thế nào?.
Hướng Nhật trầm giọng hỏi, tuy rằng sự việc không khớp với suy đoán của mình, chẳng qua Hướng Nhật cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái tên dám ςướק tấm thẻ.
- Mẹ.
Lúc này Tiểu Ái cũng đã chạy tới, nó nhìn thấy người đàn ông nằm ở góc tường, liền vội vã chạy đến bên người Trứu Văn Tĩnh, trên mặt cũng mang theo nét kinh khủng.
- Tiểu Ái, mẹ không có việc gì.
Trứu Văn Tĩnh xoa đầu con gái, thấy con gái trở về nàng cũng yên tâm, nhất thời cũng quên hỏi Tiểu Ái về việc xảy ra tại trường học.
"Khụ khụ…" Người đàn ông nằm dưới góc tường lúc này cũng bò dậy được, chẳng qua vừa bị Hướng Nhật quăng cho một cái cũng không nhẹ, vừa ho khan vừa cố nén đau mới có thể đứng lên.
- Là ngươi.
Ngay khi thấy rõ đối phương là ai, trong mắt Hướng Nhật lóe lên sát ý, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Trứu Văn Uyên, kẻ mà tối hôm qua lúc gần đi mình đã ném hắn vào thùng rác, thứ anh trai cặn bã của Trứu Văn Tĩnh.
- Khụ khụ… ngươi đừng qua đây!
Trứu Văn Uyên cũng nhận ra Hướng Nhật, nhất thời sợ hãi liên tục lui về góc tường, việc trải qua tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, người này chính là một nhân vật tàn nhẫn, ngay cả mình có nhiều bảo tiêu cũng có thể dễ dàng đánh ngã, cảnh vừa rồi đã làm cho hắn sâu sắc nhớ lại tao ngộ thê thảm bị nhét vào thùng rác tối hôm qua.
- Ngươi còn dám tới nơi này, xem ra bài học tối qua ngươi còn chưa đủ để thấm nhuần.
Hướng Nhật ánh mắt lạnh lẽo, tên Trứu Văn Uyên này thật là ૮ɦếƭ cũng không hối cải.
- Nó là em gái của tao, tao không thể tới đây để thăm nó hả?
Mặc dù bị ánh mắt băng lãnh của Hướng Nhật nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, tuy nhiên Trứu Văn Uyên vẫn kiên cường nói lại một câu.
- Thăm cô ấy? Thế vừa rồi ngươi làm cái gì?
Nghĩ tới người đàng ông này vừa rồi còn định ςướק đồ của em gái mình, Hướng Nhật hận không thể đá cho hắn một cái ૮ɦếƭ luôn.
- Làm cái gì thì cũng là việc nhà của chúng tao.
Ý nói, đương nhiên không cần người ngoài là ngươi xen vào.
- Chuyện nhà các người đương nhiên ta sẽ không quản, có điều ta cảnh cáo ngươi, Trứu Văn Tĩnh đã không còn là người nhà của các người, nếu ngươi còn dám tiếp tục làm phiến cô ấy, ta sẽ phế ngươi!
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt đã tràn đầy sát ý.
Bị ánh mắt khủng pố của Hướng Nhật liếc một cái, Trứu Văn Uyên cũng từ đáy lòng sinh ra một cảm gác sợ hãi, ánh mắt trắng trợn uy hiếp của đối phương đã khiến hắn không dám hoài nghi chút nào đó chỉ là một câu nói vui đùa của Hướng Nhật.
Không đủ lòng tin, tự nhiên cũng sẽ biểu hiện ra trong giọng nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn làm phiền lắm hả? Là Trứu Văn Tĩnh. . .con đàn bà này trộm thẻ ngân hàng của ta.
- A, thẻ ngân hàng của ngươi.
Hướng Nhật cười lạnh lùng, chỉ vào cái thẻ Trứu Văn Tĩnh đang nắm chặt trong tay:
- Chắc ngươi không phải chỉ cái thẻ này đấy chứ?
- Không sai, chính là tấm thẻ của ta, ta đã tìm một tuần rồi, không ngờ lại bị nó lấy trộm.
Nhìn tấm thẻ lóng lánh sắc vàng, ánh mặt Trứu Văn Uyên lộ ra vẻ tham lam, hắn biết tiền bên trong tấm thẻ này ít nhất cũng phải 1 tỷ, tuy Trứu gia quả thực có tiền, nhưng đó là của Trứu gia, vẫn không phải thuộc về Trứu Văn Uyên hắn. Hắn bình thường cũng phải sống rất khốn đốn, đương nhiên, đó chỉ đối với hắn mà thôi, nếu người bình thường mà được như hắn thì đã cầu thần bái Phật rồi. Chẳng qua lòng tham lam của con người là không giới hạn, vốn hôm nay hắn qua đây chỉ để cười nhạo người đàn bà này, ai ngờ lại thấy được tấm thẻ này, Trứu Văn Uyên lập tức nổi lên lòng th*m mu*n chiếm lấy làm của riêng, thế nên mới có một màn đó.
- Mẹ ta sẽ không ăn cắp, ông là người xấu!
Hướng Nhật còn chưa kịp nói, Tiểu Ái ở bên cạnh đã bào chữa giúp mẹ, nét mặt cũng đầy phẫn nộ nhìn Trứu Văn Uyên.
- Tiểu Ái, nói chuyện với cậu như thế đó hả?
Trong mắt Trứu Văn Uyên lóe ra hung quang, bộ dạng nhe răng nhếch miệng thoạt nhìn có chút dữ tợn.
- Ông không phải cậu, ông là người xấu.
Tiểu Ái mắng xong câu này, lách qua trốn phía sau lưng Hướng Nhật.
Trứu Văn Uyên thở hổn hển:
- Con này…
- Sao hả, còn muốn bắt nạt trẻ con?
Hướng Nhật bước tới trước từng bước, ngăn ở trước mặt Trứu Văn Uyên.
Trứu Văn Uyên đã hình thành chứng bệnh sợ hãi đối với Hướng Nhật, vừa thấy hắn đi lên liền khiếp sợ lùi về góc tường, tuy nhiên trên mặt còn ra vẻ thanh cao, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi bảo con đàn bà kia trả lại cái thẻ cho ta, ta sẽ đi ngay, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt nó nữa.
- Tấm thẻ này là ta thay người khác đưa cho cô ấy.
Vẻ mặt Hướng Nhật rất bình thản, tựa hồ đang nói đến một chuyện không hề có chút liên quan đến mình.
Trứu Văn Uyên liền nghệch mặt ra, tiếp theo mặt ửng đỏ, giống như thể bị đùa giỡn nên thẹn quá hóa giận, tuy nhiên đối mặt với một sát thần như Hướng Nhật hắn cũng không dám nói ra lời hung ác gì, chỉ có thể lạnh lùng liếc nhìn Trứu Văn Tĩnh ở trên giường:
- Tôi còn tưởng rằng cô kiên cường lắm, thì ra cũng chỉ một tấm thẻ thì đã. . .
- Biến đi, không thì sẽ tự gánh lấy hậu quả!
Hướng Nhật hiển nhiên có thể đoán ra được câu nói kế tiếp của Trứu Văn Uyên tuyệt đối không phải lời hay ho gì, hắn sẽ không để cho nữ nhân của mình bị làm nhục, cho dù là đã từng là nữ nhân.
Đối mặt với sự cường thế của Hướng Nhật, Trứu Văn Uyên cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, hung tợn đạp lên cửa rồi đi ra ngoài.
- Cô muốn đổi bệnh viện khác không, nếu hắn cứ tới gây rối như vậy, cô cũng khó mà an tâm dưỡng bệnh.
Hướng Nhật quay đầu lại, giọng nói trở nên nhu hòa hơn.
- Không cần, tôi nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng anh ta tới đây.
Trứu Văn Tĩnh thản nhiên nói, có tấm thẻ này rồi, chẳng khác nào đã thoát khỏi khốn cảnh, cũng sẽ không bị Trứu gia chế giễu nữa, Trứu Văn Uyên cũng cũng sẽ không quay lại để tự chuốc lấy nhục. Kỳ thực trước đó nàng lấy ra tấm thẻ cũng là muốn cho Trứu Văn Uyên biết khó mà lui, chẳng ngờ lại khơi dậy lòng tham của đối phương.
Hướng Nhật còn định nói thêm, thì Trứu Văn Tĩnh đã quay sang nghiêm mặt nói với con gái ở bên cạnh:
- Tiểu Ái, vừa rồi cô giáo gọi điện tới nói con đánh bạn học, là thật hay giả?
Gương mặt của tiểu cô nương vốn còn H**g phấn tức thì liền ủ rũ, cúi đầu không dám trả lời. Lúc trước quả thực nó đã cào lên mặt mấy đứa bạn học, chẳng qua đều bởi vì họ ςướק tiền của nó, 500 đồng đó là nó chuẩn bị để dành cho mẹ chữa bệnh.
- Con thật sự đã đánh bạn học?
Thấy bộ dạng đã làm sai chuyện của con gái, Trứu Văn Tĩnh đâu thể chưa biết đáp án, lập tức hơi nổi giận.
Hướng Nhật ở bên cạnh thấy vậy liền đưa tay kéo lại Trứu Văn Tĩnh:
- Đừng dọa trẻ con, là mấy đưa kia không đúng ςướק tiền của nó, Tiểu Ái sơ ý chạm phải tụi nó một cái mà thôi. Cô giáo bênh mấy đứa kia nên nói Tiểu Ái đánh người, hiện tại đã rõ ràng rồi, không có việc gì đâu.
Thấy bộ dạng đáng thương của con gái, cộng thêm Hướng Nhật giải thích, Trứu Văn Tĩnh cũng không giận nổi nữa, thầm thở dài một hơi rồi chuyển sang nói với Hướng Nhật:
- Cảm ơn.
Hướng Nhật đoán có lẽ nàng lại nghĩ tới điều gì, trong lòng có vẻ không thoải mái:
- Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại đón Tiểu Ái.
Đi ra khỏi phòng, cách vách chính là phòng bệnh của hai con gia súc Tinh Tinh và Thỏ, Hướng Nhật đang đầy một bụng tức, lần này nói gì thì nói cũng phải đòi được tiền của Tinh Tinh trước cái đã, sau đó mới bàn kế hoạch làm sao để lật đổ Trứu gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay