Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 669

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Xung đột
Mấy cảnh sát đã đi tới, đi cùng còn có một thanh niên mặc tây trang đi giày da, chính là kẻ bị Hướng Nhật sai người quăng ra ngoài, chỉ là trên mặt có chút máu bầm, trên người dính bụi bặm, phỏng chừng là tác phẩm của bọn thằng ốm.
Mấy cảnh sát tới đây không ai biết Hướng Nhật, điều này làm Hướng Nhật hơi an tâm, điều này chứng tỏ sự tình cũng chưa đến mức độ nào đó. Nếu như ngay cả cảnh sát biết hắn là bạn trai của Thiết cục cũng tới, vậy đã nói lên, tên tuổi của "Thiết cục" cũng trấn áp không được bọn người dám gióng trống mở cờ tới đây.
- Anh chính là ông chủ ở đây?
Đến đây có 4 viên cảnh sát, dẫn đầu là một người đeo kính, đại khái hơn 30 tuổi, da dẻ trắng nõn, tuy nhiên thái độ không hề khách khí, dường như đã xác định Hướng Nhật là nghi phạm tội ác tày trời.
- Đúng vậy.
Hướng Nhật gật đầu. Quán bar Trầm Luân có thể nói là hậu hoa viên của hắn, nói là ông chủ cũng không quá đáng.
- Chúng tôi nhận được tin báo, nơi này của các anh có *** thiếu nữ. Mời các anh theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra. - Cảnh sát đeo kính vừa nói xong, còng tay đã nhoáng lên.
- Các người muốn làm gì, tránh xa ca ca(anh rể) ta ra.
Hác Manh và Tằng Niếp ở bên cạnh vừa thấy thế, liền nhảy dựng lên, ςướק lấy vị trí bên cạnh Hướng Nhật.
Hướng Nhật trấn an hai nha đầu, rồi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn cảnh sát đeo kính chậm rãi nói:
- Xin lỗi, nếu như tôi nghe không lầm, vừa rồi anh nói ở nơi này của tôi có hành vi *** thiếu nữ vị thành niên ***. Tôi muốn biết, thiếu nữ vị thành niên đấy đang ở đâu?
Đối mặt với biểu hiện cường thế không hề sợ hãi của Hướng Nhật, cảnh sát đeo kính cũng hơi đuối lý, tuy nhiên sau khi nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh, hắn lại sốc lại tinh thần:
- Không cần đôi co, chỉ cần anh theo chúng tôi về sở tiếp nhận điều tra là được, còn cả hai tiểu cô nương này nữa, cũng phải theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.
Ánh mắt Hướng Nhật chợt lạnh lùng, cảnh sát đeo kính cố ý chỉ mặt Hác Manh và Tằng Niếp, ý gì thì không nói cũng hiểu:
- Chắc không phải anh định nói, họ chính là đối tượng bị tôi *** đấy chứ?
- Ta nhớ mặt ngươi, dám nói ta là loại. . .đàn bà không ra gì ấy, ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu!
Hác Manh cắn răng, như hổ mẹ hung tợn lườm cảnh sát đeo kính, nàng không phải là tiểu cô nương cái gì cũng không biết, hơn nữa cả quán bar chắc cũng chỉ có nó và Tằng Niếp mới không làm thất vọng danh tiếng "thiếu nữ vị thành niên", tự nhiên nó cũng hiểu được ý mà cảnh sát đeo kính ám chỉ.
Tằng Niếp cũng nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào cảnh sát đeo kính mắng:
- Ông là cảnh sát cái nỗi gì, không biết thì đừng nói lung tung, cẩn thận ta tố cáo ông tội sỉ nhục. Mẹ ông mới là cái loại đàn bà ấy! - Một câu sau cùng của nó còn lợi hại hơn, một tên ૮ɦếƭ hai chim.
Bị hai tiểu nha đầu mỉa mai, cảnh sát đeo kính cũng khó nhẫn được cơn giận, mặc dù hai nha đầu này ăn mặc không giống cave, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, mặt hầm hầm nói:
- Không cần đôi co, theo chúng tôi trở về đồn, cái gì cũng sẽ rõ.
- Theo các người trở về tiếp nhận điều tra?
Hướng Nhật cười lạnh tiến lên một bước, đứng ở trước người Hác Manh và Tằng Niếp, liếc mắt nhìn tên thanh niên từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào:
- Nếu như tôi đoán không sai, các người nhận được tin báo của người này có đúng không?
Cảnh sát đeo kính mặt hơi biến sắc, còn chưa nói gì, thanh niên kia đã nói:
- Không sai, là ta đấy, vừa rồi ta ở đây, hơn nữa cái gì cũng thấy hết, tiểu cô nương này không muốn đi theo ngươi, ngươi liền *** ôm lấy cổ, ta đứng ra ngăn cản thì ngươi sai đàn em ném ta ra ngoài, ta nói không sai chứ?
- Ngươi nói rất đúng.
Hướng Nhật thâm ý nhìn hắn, những gì từ miệng người thanh niên này nói ra cũng không có gì khoa trương, chỉ là hắn tò mò cụm từ "*** thiếu nữ vị thành niên ***" là ai nói ra, hoặc là ai "suy luận" ra.
Mà nghe được Hướng Nhật thừa nhận, ánh mắt cảnh sát đeo kính tức thì sáng ngời, vốn vị con ông cháu cha này vì tranh giành tình nhân nên mới gọi điện thoại huy động họ đến để tăng cường thanh thế, họ cũng cực kỳ buồn chán đối với loại sự tình này, nhưng cũng không có biện pháp gì, ai bảo ông già của hắn tay đang nắm giữ của mình? Nhưng không ngờ còn bởi vì nguyên nhân này, nếu đã đúng người đúng tội, viên cảnh sát đeo kính cũng thấy nhẹ lòng, như vậy không chỉ biểu lộ công đạo, hơn nữa có thể lấy lòng cấp trên, nói không chừng lần sau có hi vọng thăng chức rồi.
- Tốt, anh đã thừa nhận, vậy mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Cảnh sát đeo kính am hiểu sâu đạo lý lợi dụng thời cơ, từ câu nói rất đúng lúc biết nắm bắt thời cơ của hắn là có thể thấy được.
- Ta thừa nhận? Thừa nhận cái gì?
Hướng Nhật khinh thường liếc hắn một cái, cho dù làm chó săn cho người ta cũng không cần vội như thế chứ? Đồng thời, Hướng Nhật cũng có chút hiếu kỳ với thân phận tên thanh niên kia, đối phương hẳn cũng có chút địa vị, bằng không đội ngũ của tên cảnh sát bốn mắt cũng không nóng lòng biểu hiện "trung thành" đến như thế:
- Tôi chỉ thừa nhận là hắn không nói bậy, nhưng có một việc chắc hắn không biết, đây là em của bạn gái tôi, bởi vì giận dỗi nên nó lén đến đây, tôi đến đưa nó trở về, sao lại bảo là ép bức nó nhỉ? Tôi tin tưởng ngươi cũng nhìn ra được.
Câu cuối thì nói với tên thanh niên, khi đó hắn ta cũng có ở đây, khẳng định cũng nghe được Hướng Nhật nói chuyện với Hác Manh, chỉ cần không phải thằng ngu thì cũng biết giữa Hướng Nhật và Hác Manh có quen biết.
- Ngại quá, ta nhìn không thấy, ta chỉ nhìn thấy tiểu cô nương này không muốn đi theo ngươi, mà ngươi lại ép buộc ôm lấy nó, sau đó còn bảo đàn em của ngươi ném ta ra ngoài.
Người thanh niên cũng đầy một bụng tức, vốn hắn đến quán bar là để tiêu khiển, mà gặp phải một tiểu mỹ nhân khả ái thì quả là chuyện tốt đẹp khiến cảnh đẹp ý vui, tuy nhiên sự xuất hiện của Hướng Nhật và những chuyện xảy ra sau đó đã khiến lòng hắn nảy sinh độc ác, thậm chí đã có xung động hủy đi quán bar này, cho nên hắn liền gọi điện thoại cho thuộc hạ trước đây của ông già nhà mình.
- Này, chuyện nhà chúng tôi không cần ngươi quản, cái gì mà không muốn chứ? Cái đó là anh rể của ta quan tâm ta ngươi biết không hả? Ai nói ta không muốn đi, ta rất muốn, ngươi không cần phải xen vào!
Hác Manh trừng mắt với người thanh niên, tuy người này còn vừa còn ngồi chung với nó một lúc, nhưng một người xa lạ như hắn lại dám oan uổng cả anh rể của mình, hơn nữa còn dẫn cả cảnh sát đến, hắn cũng không thoát khỏi quan hệ việc mình bị nói xấu là loại đàn bà không ra gì.
Vừa nói vậy, cảnh sát đeo kính bên cạnh cũng hơi khó xử, tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng không giống đang nói dối, như vậy rất có thể là con trai của lão thủ trưởng đã hiểu nhầm rồi.
Mà người thanh niên có vẻ thẹn quá hóa giận đối với sự "phản bội" của Hác Manh, hắn gọi tới cảnh sát không chỉ có ý định trả thù, còn vì để ra oai hấp dẫn ánh mắt tiểu mỹ nữ này, biểu hiện ra "thực lực" của mình, ai ngờ tiểu mỹ nữ không chỉ không nhìn thấy, trái lại còn giờ còn trở mặt đối phó hắn.
- Đội trưởng Điền, tôi chỉ là làm tốt trách nhiệm của một người công dân, về phần việc tiếp theo thì làm phiền anh vậy.
Hiển nhiên, thanh niên này cũng không còn nghĩ đến việc thể hiện uy phong trước mặt Hác Manh nữa, nếu tiểu mỹ nhân này đã không chịu phối hợp, còn "lấy oán trả ơn", vậy cũng nên để cho nàng ta nếm chút đau khổ, có thể khi đó nàng ta mới chịu nghe lời hơn.
- Không cần khách sáo, đấy là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi.
Người thanh niên vừa nói hết, cảnh sát đeo kính cũng biết nên phải làm thế nào, hắn cũng có nghe qua về cậu con trai bảo bối của lão thủ trưởng, mặc dù tuấn tú lịch sự, tuy nhiên cá tính có hơi âm trầm, biểu hiện ra ngoài dù tươi cười hay là tỉnh bơ với người, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ cho ngươi một đao chí mạng, người như vậy tốt nhất là không nên đắc tội, hắn vung tay lên, chỉ vào ba người Hướng Nhật:
- Đưa họ đi.
- Tao xem con mẹ thằng nào dám!
Tên ốm lao ra, theo sau hắn là hơn 20 tên đàn em với đủ kiểu trang phục. Họ cũng chưa phải chưa gặp cảnh sát bao giờ, tại vùng này, có cảnh sát nào mà lại không nể mặt quán bar Trầm Luân? Không ngờ lần này lại có cảnh sát tìm tới tận cửa, họ vốn quen thuộc với cảnh sát nên sớm đã không hề sợ hãi, nhất là mấy tên cảnh sát này còn định bắt lão đại của họ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc