Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 600

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Không kiêng dè chút nào
Ra khỏi nhà kho, Hướng Nhật nhìn thoáng qua hai tên xui xẻo vẫn đang trong tình trạng ngất xỉu, nằm tựa vào tường trông thật đần độn, xem ra lúc này không còn ai lui tới xung quanh nhà kho.
Đi được một đoạn đường dài, Hướng Nhật đoán chừng chân hai cô bé đã khôi phục lại bình thường, nhưng hắn cũng không buông hai nàng ra, bởi vì bước kế tiếp tối qua trọng cần phải ôm.
- Hai em muốn thử một chút cảm giác bay trên không không?
Hướng Nhật quay sang hỏi hai cô bé đang thẹn thùng vì bị hắn ôm.
- Cảm giác bay trên không?
Đương nhiên hai cô bé cũng không hiểu Hướng Nhật muốn nói gì.
- Đúng, bay giống như chim vậy.
Hướng Nhật bổ sung
- Thế nhưng làm sao có thể bay giống chim? Tụi em có cánh đâu mà bay.
Tuy trống иgự¢ đang đập thình thịch liên hôi, nhưng Vưu Kỷ Tử vẫn đủ sáng suốt hỏi lưu manh.
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Ôm cho chặt vào.
Hiện tại hai cô nàng không còn giãy dụa nhiều như trước, Hướng Nhật chân đạp nhẹ, cả người bắn thẳng lên không trung như pháo đạn.
- A -----
Hai cô bé thật sự không ngờ con người lại có thể bay lên trời như chim, sợ hãi ôm chặt Hướng Nhật, vì đột ngột được bay lên trên không, tim hai cô bé hồi hộp đập thùm thụp.
Nhưng một lát sau, cũng không biết là vì kích động hay hưng phấn, hai cô bé mặt mày bắt đầu hớn hở thích thú, Vưu Kỷ Tử một chốc lại hét to lên, thân thể càng ép sát vào người Hướng Nhật, như thể chính mình đang tự bay vậy.
Hướng Nhật thiếu chút nữa tụt tay, tiểu nha đầu này mới vừa rồi còn nói không có cánh, bây giờ không biết có đang ảo tưởng là mình có mười đôi cánh rồi hay không?
Đáp xuống tầng thượng, có lẽ vì quá hưng phấn nên hai cô bé vẫn chưa tỉnh lại, vẫn ôm rịt lấy cổ Hướng Nhật, xem ra vẫn còn đang trong cơn mộng đẹp.
Hướng Nhật vỗ nhẹ vào ௱ôЛƓ hai cô bé một cái:
- Máy bay hạ cánh rồi, còn không mau xuống!
- A---
Hai cô bé hờn dỗi kêu lên một tiếng rồi buông Hướng Nhật ra, Anh Tỉnh Á Mỹ đỏ bừng mặt, Vưu Kỷ Tử thì trừng mắt nhìn lưu manh:
- Ca ca là con sói háo sắc.
- Tiểu nha đầu nói gì đấy.
Hướng Nhật dở khóc dở cười, không phải vỗ ௱ôЛƓ có một cái thôi sao? Thế nào lại có họ hàng với sói?
- Ngươi đã trở lại?
Ở gần đó, tiểu mỹ nữ cảnh sát đang đi tới.
Vưu Kỷ Tử và Anh Tỉnh Á Mỹ phát hiện ra ở tầng thượng còn có người, Vưu Kỷ Tử vẻ mặt cảnh giác nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát đang đi đến gần hỏi:
- Ca ca, cô ấy là ai?
Hướng Nhật cảm thấy hơi yên tâm khi thấy tâm trạng rất ổn định của tiểu mỹ nữ cảnh sát, hắn trừng mắt nhìn Vưu Kỷ Tử nói:
- Gọi tỷ tỷ đi.
- Không gọi.
Vưu Kỷ Tử có chút trẻ con hờn dỗi quay đầu đi. Anh Tỉnh Á Mỹ tương đối ôn nhu, ở bên cạnh kéo nhẹ tay Vưu Kỷ Tử, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng.
Hướng Nhật cũng biết dạy bảo mấy tiểu loli mơ mộng đang nổi bướng không dễ gì, hắn không thèm nói gì thêm, hơi lúng túng nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát hỏi:
- Cô bây giờ dự định như thế nào, theo chúng tôi cùng về hay là...
- Mang ta quay trở lại phòng thay đồ lúc trước là được.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cự tuyệt ý tốt của Hướng Nhật, vẻ mặt có chút buồn buồn.
Hướng Nhật hơi đoán được ý nghĩ của nàng:
- Cô không phải là muốn đích thân đi hỏi...
Nói đến đây, Hướng Nhật chợt im bặt.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát không nói gì, cứ như vậy trầm mặc nhìn Hướng Nhật.
Hướng Nhật bị nhìn chằm chằm như vậy có chút mất tự nhiên đành thỏa hiệp nói:
- Vậy được rồi, tôi đưa cô xuống dưới, nhưng cô nên cẩn thận một chút, chờ tôi đưa hai cô bé này về rồi quay lại tìm cô.
- Ngươi còn muốn quay lại?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát sửng sốt hỏi.
- Không sai, món nợ Ngô Thế Tiến tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, sao lại có thể không đến cho được?
Hướng Nhật hung hăng nói, đột nhiên chuyển đề tài:
- Hơn nữa tôi cũng đã đáp ứng cô rồi, cứu ra hai muội muội này của tôi, tôi giúp cô tìm ra chứng cứ phạm tội của hắn.
- Cảm ơn!
Đây là lần đầu tiên tiểu mỹ nữ cảnh sát nói chuyện với hắn khách sáo như vậy, hắn cảm thấy nàng trải qua chuyện vừa rồi dường như bản thân có sự thay đổi không ít.
oIo
- Ca ca, ca còn chưa nói cô ấy là ai?
Sau khi đưa mỹ nữ cảnh sát về lại phòng thay đồ, lúc Hướng Nhật lần thứ hai trở lên sân thượng, Vưu Kỷ Tử bỗng nhiên cầm lấy tay hắn hỏi.
- Nàng ta là một người đáng thương, vừa bị bạn trai bỏ, muốn tự tử, là ca cứu nàng ấy.
Hướng Nhật bịa bậy ra một lý do.
- A?
Vẻ mặt Vưu Kỷ Tử thoáng chốc thay đổi từ giận biến thành đồng tình thông cảm và áy náy:
- Xin lỗi, ca ca, vừa rồi muội còn đối với cô ấy như vậy...
Anh Tỉnh Á Mỹ cũng có vẻ mất tự nhiên, nghĩ lại vừa rồi dường như sắc mặt của nàng đối với cô nàng kia cũng không tốt gì cho lắm.
- Không sao cả, hai muội không có ác ý là được.
Hướng Nhật không ngờ bịa bậy ra một lý do liền có thể thay đổi suy nghĩ của hai tiểu nha đầu này, hắn không khỏi cảm thán trong lòng, phụ nữ quả nhiên là động vật dễ cảm động, bất kể là thiếu nữ mười tám hay bà già tám mươi đều như nhau.
Trên đường đi, hai tiểu nha đầu có lẽ là vì thái độ ác liệt của mình với “nữ nhân muốn tự tử” kia nên không ngừng tự trách, không nói một câu nào.
Hướng Nhật cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ lại nói cho hai tiểu nha đầu biết là vừa rồi hắn đùa cho vui, hai em không nên tưởng thật? Kiểu này đương nhiên đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không nói, chỉ có thể để cho hai tiểu nha đầu bị phiền muộn một phen.
Trở lại đại bản doanh của RAPIST, Lưu Phi đã đợi hắn trong phòng làm việc rất lâu ,vừa thấy hắn trở lại liền đi ra đón:
- Jack tiên sinh, anh đã về?
- Ừ, hai tiểu nha đầu cũng tìm được rồi, nhờ cô trông nom hộ.
Hướng Nhật cầm tay hai tiểu nha đầu Vương Kỷ Tử và Á Mỹ kéo qua, có Lưu Phi trông nom hai nha đầu này, tại Hàn Quốc có lẽ không ai có thể động được một ngón tay của hai đứa.
- Không cần, muội muốn đi cùng ca ca.
Vưu Kỷ Tử kéo rịt lấy tay Hướng Nhật nhất quyết không buông.
- Nghe lời nào!
Hướng Nhật nghiêm mặt nói:
- Tỷ tỷ này sẽ chăm sóc hai em, nghìn vạn lần không nên trốn đi, nếu không ăn phết vào ௱ôЛƓ.
Vưu Kỷ Tử lại cảm thấy nóng rần tê dại, lấy hai tay che ௱ôЛƓ lại rồi lẩn ra xa, dáng người thập phần đáng yêu.
Căn dặn Lưu Phi xong, Hướng Nhật liền quay lại hộp đêm Rose Night, nhưng lần này hắn nghênh ngang đi đến. Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ đã an toàn, hắn không còn phải kiêng dè gì nữa.
Vốn nhận nhiệm vụ chờ đợi mục tiêu quay trở lại, vừa thấy Hướng Nhật xuất hiện, tên tiểu lâu la vội chạy vào bẩm báo đại lão bản của mình.
- Hắc, người Trung Quốc, ngươi đã đến rồi.
Mới vừa tiến vào cửa xoay, một thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói dẫn theo bọn đàn em ra cửa đón Hướng Nhật, tên thanh niên tóc đuôi ngựa cũng đi theo bên cạnh.
Hướng Nhật nghe không hiểu đối phương nói gì, hắn cũng mặc kệ, thằng nhóc này nhảy nhót làm trò cũng không được bao lâu nữa, hắn quay sang tên tóc đuôi ngựa nói:
- Quyết Ngư, ngươi không sao chứ?
- Tôi vẫn ổn, Hướng tiên sinh.
Tên tóc đuôi ngựa trong ánh mắt có phần cảm động, nhưng thấy Hướng Nhật đi tay không đến, rõ ràng không như hắn mong đợi, không khỏi nhíu mày. Theo lý thuyết, đại lão bản nóng lòng kiếm tiền, lại có vị Hướng tiên sinh này đi đòi hàng, không có lý do gì lại không xong, nhưng bây giờ nhìn tình hình vị tiên sinh này, chẳng lẽ thất bại ư?
Hướng Nhật cũng không biết tên tóc đuôi ngựa hiện đang lo lắng điều gì, tay chỉ chỉ thanh niên lòe loẹt nói:
- Nói với hắn hộ, ta muốn gặp ông chủ bọn chúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc