Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 564

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nghe lén trong thang máy
- Quỷ hút máu sao?
Monica sợ tới mức thét một tiếng chói tai, đột nhiên nhảy dựng lên, gắt gao quấn lên thân thể Hướng Nhật, hai cái khối tròn trĩnh mềm mại cực đại không ngừng ma xát cánh tay nam nhân:
- Jack tiên sinh, anh nhất định phải cứu ta!
Cảm thụ được hai khối thịt đè xuống cánh tay của mình sảng khoái giống như đặt ở trên bông, Hướng Nhật có chút nói không nên lời, cô gái tây dương này chính là nữ cường nhân hô phong hoán vũ của một đại công ty hay sao? Như thế nào cảm giác giống như một tiểu hài tử nghe xong chuyện ma quỷ liền sợ tới mức hướng trong lòng người lớn chui vào thế này? Liếc mắt nhìn một cái, không nghĩ tới lại xuyên thấu qua cổ áo T-shirt màu trắng của đối phương, nhìn thấy được cái rãnh bên trong thật sâu như vực Mariana, tiếp đó bên cạnh cái vực là hai tòa nhũ phong rất vểnh và cao chót vót...
Thật lớn! Thật trắng!
Hướng Nhật trong lòng nổi lên ý nghĩ dâm đãng, nếu cô gái tây dương này sợ hãi như vậy, chính mình có cần phải lấy việc này áp chế nàng đưa ra cái yêu cầu gì hay không? Tỷ như lấy thân thể của nàng làm điều kiện trao đổi để mình trợ giúp nàng chẳng hạn? Dù sao hiện tại là ở trong khách sạn, cũng không có người khác ở đây, vừa lúc thích hợp làm chuyện xấu.
Hướng Nhật rất vô sỉ nghĩ, nhưng mà ở mặt ngoài cũng không có biểu hiện ra xấu xa như vậy, rất đứng đắn nói:
- Yên tâm đi, Monica tiểu thư, có ta ở đây, quỷ hút máu sẽ không thương tổn được cô.
- Cám ơn anh, Jack tiên sinh!
Monica cảm thấy an tâm một chút, nhớ tới chuyện tình lần trước nam nhân giúp mình đuổi đi ác quỷ cũng chỉ là trong nháy mắt, vậy đối phó với quỷ hút máu lần này cũng nhất định sẽ rất đơn giản mới đúng. Mới vừa muốn hỏi nam nhân đối phó như thế nào, đột nhiên lại phát hiện đối phương trộm nhìn chằm chằm vào bộ иgự¢ của mình, Monica cúi đầu, nhìn thấy cảnh xuân của mình tiết ra ngoài còn không biết, cũng không biết bị đối phương thấy được bao nhiêu, vội vã buông ra cánh tay nam nhân, đem иgự¢ áo che đậy kỹ càng.
Nhận thấy được hành động lang sói của mình bị đối phương phát hiện, Hướng Nhật rất xấu hổ dời đi lực chú ý:
- Đúng rồi, Monica tiểu thư, hai ngày này cô có đi đến cái địa phương kỳ quái nào hay không?
- Không có, ta đều là ở trong công ty, khi hết giờ làm mới trở về nhà.
Biết nam nhân đang hỏi chính mình có thể là tới địa phương nào đó trêu chọc đến quỷ hút máu, Monica rất nghiêm túc trả lời, lại dùng cái gương nhỏ chiếu lên cái cổ của mình, vuốt ve cái lỗ thủng nhỏ giống như lỗ kim:
- Jack tiên sinh, tại sao vết thương lại là như vậy, ta nhớ rõ quỷ hút máu đều có răng nanh thật dài mà.
- Đó chính là tưởng tượng của mấy đạo diễn ở trên TV thôi.
Hướng Nhật cắt ngang lời nói của đối phương.
- Kỳ thật, nói bọn họ là quỷ hút máu cũng không chính xác, bọn họ cũng là người, chỉ là có chút năng lực đặc thù. Chính là có thể ở trên cổ người khác tạo ra một cái lổ nhỏ như vậy, sau đó hút máu cơ thể người. Chẳng qua làm cho ta kỳ quái chính là, bình thường bọn họ chỉ hút máu nam giới, hẳn là sẽ không đối với máu của phụ nữ cảm thấy hứng thú mới đúng.
Hướng Nhật nghĩ không ra, bởi vì ông anh vợ mặt trắng đã từng nói qua với hắn điểm này, cho nên hắn nhớ rất rõ ràng.
- Quỷ hút máu cũng là người sao?
Monica bị lời nói của Hướng Nhật làm cho khi*p sợ rồi, có lẽ là nhất thời còn không cách nào chấp nhận được, đối với người mê tín như nàng mà nói quả thật không còn cách nào tưởng tượng được sự thật ma quỷ thực ra là nhân loại.
- Vậy bọn họ như thế nào lại...
- Cô muốn hỏi vì cái gì lại xuống tay với đồng bào nhân loại đúng không?
Hướng Nhật đoán theo ngữ khí của Monica, rồi ra vẻ thần bí sâu xa nói.
- Đây chính là bọn họ vì cái gì là quỷ hút máu mà khác với chúng ta là người.
Về quỷ hút máu cũng là thuộc một loại dị năng giả, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không giải thích nhiều như vậy, lại nhìn thời gian, đã không còn sớm, vội cáo từ nói:
- Xin lỗi, Monica tiểu thư, ta cũng nên đi, còn phải quay về trường học đi học.
- Jack tiên sinh vẫn là học sinh sao?
Monica rất ngạc nhiên, ngay sau đó lại khẩn trương đứng lên:
- Anh hiện tại muốn đi sao? Vừa lúc ta cũng không có việc gì, có thể cùng đi với anh đến trường học được không?
- Ngàn vạn lần đừng!
Hướng Nhật vội vàng ngăn cản xúc động của đối phương, xem trên mặt của nữ nhân mê tín này vẫn mang nét sợ hãi, Hướng Nhật biết nàng đang lo lắng quỷ hút máu sẽ tìm đến nàng, nhưng mình không thể mang cô nàng theo được. Bởi vì ở trường học không chỉ có vài vị đại tiểu thư ở đó, còn có Hướng mẫu với quyền uy tuyệt đối, mình đi ra ngoài quay về trường học liền mang theo một mỹ nữ gợi cảm, đến lúc đó khẳng định sẽ xảy ra một phen phong ba, Hướng Nhật cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Tuy nhiên, Hướng Nhật hắn cũng không phải là thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, theo lời nói của Monica hắn cũng nghe ra, mỗi lần đều ngủ thật sự đầy đủ, nhưng khi rời giường liền cảm giác toàn thân vô lực, đây khẳng định là quỷ hút máu kia thừa dịp nàng khi ngủ mới hút máu của nàng, làm như vậy thật là tốt còn có thể thần không biết quỷ không hay.
Cho nên Hướng Nhật cho dù hiện tại lưu lại cũng vô dụng, vì vậy lúc này quỷ hút máu căn bản không có khả năng tìm tới cửa, để tránh nữ nhân mê tín này tiếp tục quấn quít lấy mình, Hướng Nhật liền tìm cách an ủi cũng như giải thích cho nàng ta hiểu, lại đáp ứng ban đêm sẽ đến, lúc này mới thoát khỏi mà đi.
Ra khỏi khách sạn Trung Thiên, Hướng Nhật chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, đối với toà nhà cao mấy chục này, cũng chỉ có phương pháp này là nhanh nhất. Đương nhiên, Hướng Nhật còn có thể lựa chọn một loại phương thức nhanh hơn khác để xuống lầu, chỉ cần hắn không sợ bị bại lộ sức mạnh không thuộc về nhân loại, từ ngoài cửa sổ trực tiếp nhảy xuống dưới.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có một bóng người, Hướng Nhật đi vào, vừa muốn ấn xuống cái nút, một nữ nhân vội vàng chạy tới, đem cánh cửa dừng lại, sau đó không nói một tiếng đi vào.
Hướng Nhật nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đó là một nữ nhân cực kỳ lãnh diễm, bộ dạng rất đẹp, nhất là môi của nàng, tô son màu đỏ giống nhau máu tươi. Từ bề ngoài nhìn không ra là người nước nào, tóc màu đen, ánh mắt tuy rằng cũng là màu đen, nhưng mà lại mang theo một tia màu đỏ di động, làm cho người ta cảm giác rất quỷ dị lạnh xương sống.
Hướng Nhật trong lòng vừa động, môi đỏ mọng của đối phương làm cho hắn liên tưởng đến cái gì. Để tránh đả thảo kinh xà, hắn tựa đầu hướng một bên, như là đang nghiên cứu cấu tạo hình dạng vách tường của thang máy.
Thang máy đang không ngừng hạ xuống, lãnh diễm nữ nhân lại thủy chung chưa từng di chuyển chút nào, từ lúc vào, liền vẫn duy trì tư thế hai tay ôm khuỷu tay. Nếu không phải Hướng Nhật xác định đối phương là một người sống, có lẽ sẽ cho rằng nàng ta là một bức tượng điêu khắc.
Sau khi xuống được mấy tầng, thang máy lại ngừng lại, là có người cũng chuẩn bị vào đi trong thang máy này.
Lúc này người vào là một tráng hán thân cao trên hai thước, như là một con lai, để một cái kiểu tóc húi cua, cơ bắp toàn thân nổi lên, ngay cả tây trang mặc ở bên ngoài cũng che lấp không được, toàn thân đều chảy xuôi một loại chữ cường tráng mạnh mẽ.
Tráng hán sau khi vào, nhìn thoáng qua lãnh diễm nữ nhân bên cạnh, lãnh diễm nữ nhân tựa hồ có chút kinh ngạc cùng sợ hãi, hơi hơi co rụt thân thể một chút.
Tráng hán nhếch miệng cười, từ trong túi lấy ra một điếu xì gà, bỏ đi đầu lọc, nói với Hướng Nhật từ đầu đến giờ vẫn dựa sát vào một bên:
- Xin lỗi, tôi có thể mượn ngài cái bật lửa được không?
- Hả?
Hướng Nhật sửng sốt, thật không phải bởi vì đối phương dùng tiếng Pháp để nói với hắn, mà là tráng hán này tiếng nói chuyện lại hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài bạo lực của hắn, thật sự là thân sĩ đến không thể thân sĩ hơn, thế cho nên Hướng Nhật nhất thời đã quên trả lời như thế nào.
Tráng hán có thể nghĩ đến Hướng Nhật nghe không hiểu tiếng Pháp, lại đổi thành tiếng Anh:
- Tiên sinh, có thể cho mượn cái bật lửa được không?
- Xin lỗi, ta không hút thuốc lá.
Hướng Nhật cũng dùng tiếng Anh trả lời, hắn rất kỳ quái, người này rõ ràng biết nói tiếng Anh, như thế nào ngay từ đầu cũng không dùng ngôn ngữ quốc tế thông dụng này nói với mình, cố tình dùng Pháp ngữ?
- Làm phiền rồi!
Tráng hán thu hồi điếu xì gà như là thì thào tự nói hoặc như là dùng Pháp ngữ nói với nữ nhân lãnh diễm bên cạnh: - Hiện tại có thể yên tâm, hắn nghe không hiểu tiếng Pháp.
Hướng Nhật ánh mắt hơi co rụt lại, lập tức khôi phục bình tĩnh, hoá ra tên tướng tá dọa người mới vừa rồi là thử mình có thể nghe hiểu tiếng Pháp hay không, may mắn mới vừa rồi sửng sốt một chút, làm cho người này nghĩ đến mình sẽ không biết. Tiếp theo lại lấy tiếng Anh thử, rõ ràng muốn càng thêm xác định chính mình có phải biết tiếng Pháp hay không. Mà cần làm cẩn thận như vậy, vậy kế tiếp khẳng định là có cái gì bí mật muốn nói, Hướng Nhật cảm thấy được tim mình đập có hơi tăng nhanh.
Mặc dù nghe lén chuyện riêng của người ta cũng không phải là hành vi của một quân tử. Nhưng Hướng Nhật cũng không có cái kiểu đạo đức sâu đậm như vậy, huống chi, hắn cũng hoài nghi, người có thể đem cái nữ nhân gợi cảm mê tín kia biến thành một bộ dáng như ma quỷ, có thể chính là một trong hai người này. Bất quá, Hướng Nhật càng hoài nghi chính là người lãnh diễm nữ nhân kia, bởi vì môi nàng màu đỏ, cùng rất giống với một chủng tộc thần bí nào đó.
- Lưu Phi, chúng ta có nửa năm không gặp rồi đúng không?
Có lẽ là hoàn toàn khẳng định Hướng Nhật bên cạnh nghe không hiểu mình đang nói cái gì, tráng hán bộ dạng thoải mái mà nhìn lãnh diễm nữ nhân nói.
- Quả nhiên, tổ chức vẫn không dự định buông tha ta.
Lãnh diễm nữ nhân cũng lấy tiếng Pháp nói chuyện, nhưng ngữ khí lại tràn ngập địch ý.
Tráng hán như là không có nghe được địch ý của lãnh diễm nữ nhân, bộ dạng thoải mái như trước, thậm chí có thể nói là có một chút không lo lắng kết quả trả về không thỏa đáng:
- Biểu tình của ngươi rất lãnh đạm, Lưu Phi, nói như thế nào đi nữa, trước kia chúng ta cũng là đồng bọn cùng nhau sóng vai chiến đấu qua.
Lãnh diễm nữ nhân trào phúng một câu:
- Bây giờ vẫn còn sao?
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với tổ chức một lần nữa.
Tráng hán vội vàng đáp, hơi có chút ý đồ khuyên bảo đối phương gia nhập tổ chức một lần nữa.
- Nếu ta nói\' không\', ngươi sẽ xuống tay với ta có đúng không?
Lãnh diễm nữ nhân không có chút ý tứ thỏa hiệp, lạnh giọng nói.
- Thật có lỗi, Lưu Phi, nếu không thể đem ngươi mang về. . .
- Thì đuổi tận Gi*t tuyệt đúng không?
Lãnh diễm nữ nhân tiếp nhận lời nói của tráng hán, trong giọng nói pha lẫn chút sợ hãi với giận giữ.
Tráng hán thần sắc có chút bất đắc dĩ, nhưng càng cuồng nhiệt nhiều hơn:
- Thủ đoạn làm việc của tổ chức luôn luôn là như thế này, ta nghĩ ngươi cũng không phải không biết.
- Hừ!
Lãnh diễm nữ nhân nhìn Hướng Nhật ở trong góc liếc mắt một cái, lại chăm chú nhìn chằm chằm tráng hán nói:
- Ngươi cũng chớ quên, nam nhân này gặp qua ta, nếu ta mất tích ở trong này, vạn nhất cảnh sát tìm được hắn, phiền toái của ngươi cũng không nhỏ.
- Chỉ là phiền toái mà thôi.
Tráng hán lộ ra vẻ mặt rất khinh thường.
- Hơn nữa, ngươi cho là những người thường đó có thể đem ta thế nào sao? Về phần tiểu tử này, ta tin tưởng hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
- Ngươi vẫn tự cao tự đại giống như là trước đây.
Lãnh diễm nữ nhân lộ ra vẻ mặt châm chọc, tuy nhiên nỗi lo lắng từ sâu trong đáy mắt đã hoàn toàn bán đứng vẻ bình tĩnh này của nàng.
- Ngươi cũng bướng bỉnh giống như trước đây!
Tráng hán nói, tiếp theo lại thở dài:
- Lưu Phi, theo ta trở về đi, ta không muốn xuống tay đối với đồng bọn ngày xưa.
- Ta cự tuyệt!
Lãnh diễm nữ nhân trả lời thật sự kiên quyết.
Ánh mắt tráng hán lập tức lạnh xuống:
- Được rồi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng mà, ta cũng hy vọng ngươi có thể chịu đựng được hậu quả khi phản bội tổ chức.
- Phản bội?
Lãnh diễm nữ nhân tố chất thần kinh có chút cười rộ lên, trong giọng nói mang theo một chút tang thương.
- Lúc trước tổ chức nói với chúng ta như thế nào, chỉ cần muốn rời đi, bất cứ lúc nào đều có thể, bọn họ cũng sẽ không can thiệp. Hơn nữa, ta đã vì tổ chức dốc sức mười năm, chẳng lẽ hiện tại thoát ly đều không được sao?
- Lưu Phi, trách thì trách, nhưng bởi vì ngươi biết rất nhiều bí mật của tổ chức…
Trong mắt tráng hán đã không có chút cảm tình, chủ yếu là sát ý trần trụi.
- Đây rõ ràng là tổ chức đã đáp ứng ta, cớ gì lén lại lút phái người tới Gi*t ta?
Lãnh diễm nữ nhân vẻ mặt đầy bi phẫn.
Tráng hán không có phủ nhận, hiển nhiên là thừa nhận nghi ngờ của lãnh diễm nữ nhân.
Hướng Nhật ở một bên từ đầu đến cuối không có nghe được rõ ràng là cái gì, cái tổ chức này rốt cuộc gọi là cái tổ chức gì? Ban đầu hắn còn tưởng rằng gặp gỡ người của hấp huyết bộ tộc, thế nhưng khi nghe ngữ khí nói chuyện của bọn họ, lại hoàn toàn như là cái tổ chức hỗn tạp, căn bản không phải là cùng một loại quỷ hút máu.
Hướng Nhật rất muốn tiếp tục nghe, nhưng mà thang máy cũng đã tới tầng dưới cùng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc