Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 544

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Hơi hơi thích nữ hoàng
Lúc trở lại New York đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Về tới khách sạn của cao ốc Empire State, ngồi còn chưa ấm chỗ, Monica đã mời Thư Dĩnh đi mua sắm cùng nàng ta, vốn cũng mời cả nữ hoàng, nhưng nữ hoàng lại lấy cớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Hai nàng cũng không hoài nghi gì, hồ hởi lên đường.
Hướng Nhật thì không nằm trong nhóm được mời, vì hắn vừa bị thương, trên lý thuyết cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Thế cũng hợp ý nguyện của Hướng Nhật, hắn không muốn đến mấy nơi náo nhiệt ấy, mà đi theo có khi còn bị bắt làm phu khuân vác. Xem ra bị thương cũng không phải là chuyện xấu.
Thay cho y phục đi đường bụi bặm, Hướng Nhật mặc vào bộ quần áo ở nhà mà Thư Dĩnh hai ngày này đã mua cho hắn, đang định ngồi sô pha xem tv thư giãn đầu óc, đúng lúc này ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hướng Nhật lập tức ra ngoài mở cửa, chỉ thấy nữ hoàng đang mỉm cười đứng ngoài cửa:
- Jack, cùng xem TV chứ?
- Xem, xem TV?
Hướng Nhật trợn mắt há hốc mồm, ai ngờ nữ hoàng lại mời hắn xem TV? Tình huống này thật quá kỳ lạ, không thể không khiến Hướng Nhật liên tưởng đến những phương diện khác, đồng thời trong lòng cũng thấy H**g phấn không thôi, không lẽ nữ hoàng muốn làm lại chuyện hôm qua với mình? Hắn vội đáp:
- Được chứ, mời cô.
Nhưng nữ hoàng không đi vào, quay người, đưa tay mời hắn:
- Không được, đến chỗ của ta đi.
- Cũng được, cũng được.
Hướng Nhật vội đáp luôn miệng.
Đi theo nữ hoàng vào trong phòng, Hướng Nhật trong lòng vẫn thấy rất H**g phấn, nhưng khi thấy trong phòng khách còn có một người nữa, cơn H**g phấn trong lòng ngay lập tức hạ xuống mức thấp nhất. Có cô nàng bảo tiêu da đen ở đây, nữ hoàng dù muốn cùng mình làm lại cái chuyện K**h th**h ngày hôm qua thì cũng không có mấy hy vọng. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng chỉ hơi thất vọng mà thôi, chuyện ngày hôm qua có thể ngộ chứ không thể cầu, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, lúc này có thể được nữ hoàng mời cùng xem TV, như vậy tâm trạng hắn cũng đã tốt lắm rồi.
- Ngồi đi.
Nữ hoàng ngồi xuống trước, sau đó vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
Đương nhiên hắn không từ chối rồi, trong lòng còn cao hứng là khác, nữ hoàng không hề khách khí mà còn kêu mình ngồi bên cạnh nàng, như thế tuy bớt đi một phần khách sáo và lịch sự, nhưng lại thêm một phần nhiệt tình, đây là điều Hướng Nhật mong chờ. Tuy nhiên bởi vì không biết nữ hoàng nàng ta nghĩ thế nào, Hướng Nhật cũng không dám ngồi quá gần, ngồi xuống cách nàng khoảng một thước.
Nữ hoàng dường như cũng không để tâm, tập trung tinh thần chăm chú xem TV, lúc này TV đã sớm được bật lên. Trong TV cũng không chiếu chương trình tin tức gì, mà chiếu phim Titanic, tuy rằng Hướng Nhật không có hứng thú với loại phim này, nhưng Titanic quá nổi tiếng, hắn cũng đã xem từ lâu, à, chỉ là xem qua qua, cũng không xem chi tiết.
Nhưng nữ hoàng lại xem rất say sưa, cứ như là nó đang để nghiền ngẫm vậy, nhân vật chính trong phim cũng tên là Jack. Hướng Nhật cũng không biết có phải nữ hoàng cố ý cho mình xem bộ phim này hay không. Bởi vì mỗi khi nữ nhân vật chính gọi tên “Jack”, nữ hoàng đều nghiêng đầu liếc sang hắn một cái, sau đó lại hướng mắt vào màn hình TV. Hướng Nhật như ngồi trên đống lửa, nữ hoàng rốt cục là có ý gì đây?
Thừa dịp nữ hoàng đang mải mê xem TV, Hướng Nhật quan sát nàng thật cẩn thận.
Nữ hoàng dường như vừa dày công chăm chuốt lại y phục, thân trên mặc áo T-Shirt không có tay màu hồng nhạt, *** là một chiếc váy xếp nếp màu đen nửa trong suốt, nó dài tới đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân thon dài trắng như tuyết. Đương nhiên, nói nửa trong suốt cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì từ đùi trở lên, lớp vải càng ngày càng dày, đến bộ vị quan trọng nhất, về cơ bản là không nhìn thấy gì cả.
Hướng Nhật lại hướng ánh mắt lên trên, liếc thấy nữ hoàng dù mặc áo T-Shirt bồng bềnh nhưng những đường nét tròn trĩnh đầy đặn của bộ *** sữa cao ✓út vẫn hiện rõ mồn một, trong lòng không khỏi rung động, bộ vị này, hắn đã có vinh dự được chạm vào hai lần.
Lần đầu tiên là vì cứu nữ hoàng nên bất cẩn ***ng phải, lần thứ hai là ngày hôm qua, khi ấy hắn hoàn toàn cảm thụ được sự co dãn và to tròn của nó. Đáng tiếc đang định tiếp xúc trực tiếp với nó thì bị nữ hoàng ngăn lại.
Tưởng tượng hình dạng của nó, Hướng Nhật bất tri bất giác duỗi thẳng lưng, đưa tầm mắt lên cao, tiếp theo liếc xéo xuống, từ đó có thể xuyên qua cổ áo của bộ T-Shirt bồng bềnh mà nhìn thấy xuân quang tuyệt vời bên trong.
Hai nửa *** đảo trần trụi đầy đặn tròn căng đến mức làm cổ áo T -shirt như muốn xẻ rộng ra thêm, lại còn không đeo nịt ***, ở giữa hai nửa *** đảo còn có một nhũ câu sâu thật là sâu, bên trong dường như đang cất giấu một kho báu hết sức mê người, đang chờ ai đó đến khai quật. Hướng Nhật nhìn mà khô cả miệng.
Sau khi trải qua lần hôn nhau nồng nhiệt ngày hôm qua, Hướng Nhật cảm thấy khoảng cách giữa hắn và nữ hoàng xích lại gần hơn nhiều, quan hệ cũng phức tạp hơn, thậm chí còn mang tính chất ám muội của yêu đương vụng trộm.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn trộm nữ hoàng như lúc nãy, đối với hắn mà nó, nữ hoàng là một người bạn khác giới hiếm có. Nhưng qua việc tiếp xúc thân mật ngày hôm qua, Hướng Nhật trong lòng xuất hiện một thứ cảm giác khác thường.
Nhìn vào nữ hoàng đang gần trong gang tấc, Hướng Nhật bỗng nhiên có một cảm giác, nếu như lúc này mình ôm nữ hoàng vào lòng, có lẽ nữ hoàng sẽ phối hợp mà dựa vào lòng mình cũng nên? Hắn bị chính ý nghĩ của mình làm cho kinh hãi, không chừng là vì gần đây có quá nhiều cô gái thích dây dưa với mình nên mình sinh ra tâm lý tự đại, một nữ nhân thành thục cao quý như nữ hoàng sao có thể thích hắn được?
Nữ hoàng dường như cũng phát hiện ánh mắt của Hướng Nhật, cũng không biết là vô tình hay cố ý, nàng hơi cúi người xuống.
Như thế Hướng Nhật càng thấy rõ, phần hở ở cổ áo của chiếc T-Shirt hồng nhạt mở rộng ra, Hướng Nhật có thể nhìn rõ cả nhũ đầu phấn hồng tại điểm cao nhất của nửa phần *** đảo lộ ra, “tiểu đệ đệ” ở hạ thân không nhịn được cứng hẳn lên.
Để tránh xấu hổ, Hướng Nhật lập tức di dời ánh mắt, liếc lên nhìn vào một bên mặt của nữ hoàng.
Làn da mềm mại trắng nõn, chiếc mũi dọc dừa cao cao, đôi môi gợi cảm, lông mi dài thật dài, điểm nào cũng thể hiện ra rằng chủ nhân của chúng có đầy đủ năng lực mị hoặc chúng sinh. Giờ khắc này, Hướng Nhật cảm thấy, cho dù bà điên Phạm Thái Hồng có ở trước mắt cũng không thể so sánh được với nữ hoàng.
Bất tri bất giác, Hướng Nhật phát hiện, dường như mình hơi hơi…thích…nữ hoàng.
- Hướng tiên sinh!
Một tiếng quát to cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Nhật.
- Gì cơ?
Hướng Nhật nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô nàng bảo tiêu da đen ở bên kia đang hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô nàng bảo tiêu da đen trừng mắt:
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh chú ý lịch sự một chút.
- A, thật ngại quá, tôi đang… suy nghĩ vài việc.
Hướng Nhật vội tìm một lý do để đối phó cho qua chuyện. Mình đang suy nghĩ, cho nên có tập trung chú ý vào một điểm nào đó thì cũng có gì quá đáng đâu? Bởi vì đấy chỉ là vô ý, không tính là cố ý nhìn trộm.
Nhưng trong lòng lại rất xấu hổ, nhìn vẻ mặt và nghe giọng nói của cô nàng đứng đầu nhóm bảo tiêu này, dường như đã phát hiện vừa rồi mình nhìn trộm nữ hoàng, điều này làm Hướng Nhật xấu hổ không thôi. Bởi vì nơi mình nhìn trộm đều là những điểm mẫn cảm trên thân thể nữ nhân, liệu mình có quá háo sắc không nhỉ?
Nhưng nữ hoàng dường như không để tâm lắm, vẫn thản nhiên nói với bảo tiêu của mình:
- Sanny, ta hơi đói bụng, cô có thể đi gọi giúp ta một chút thức ăn không?
- Vâng, thưa tiểu thư.
Cô nàng bảo tiêu da đen đi ra ngoài cửa, rõ ràng trông có phần không tình nguyện. Mặc dù nàng lo lắng nam nhân kia có ý đồ gì xấu với nữ hoàng, nhưng nữ hoàng đã mở miệng, nàng cũng chỉ đành hành sự theo lệnh.
Nghe nữ hoàng nói vậy, Hướng Nhật trong lòng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ chuyện vừa rồi mình nhìn trộm nàng đã bị nàng biết?
Đang nghĩ ngợi, nữ hoàng lại gọi tên hắn:
- Jack!
- A?
Hướng Nhật nhất thời phản ứng không kịp, giọng đáp lại có hơi lớn, sau đó mới cười trừ:
- Có chuyện gì không?
- Anh cảm thấy bộ phim này thế nào?
Nữ hoàng xích thân thể lại gần một chút, khoảng cách giữa hai người ban đầu là một thước, sau khi nàng di chuyển, khoảng cách lúc này chỉ còn không đến 10 centimet.
- Không tệ.
Đối với việc nữ hoàng gần như là hỏi sát ngay bên tai mình, toàn thân Hướng Nhật có phần cứng ngắc.
- Nam nhân vật chính bên trong có cùng tên với anh đấy.
Nữ hoàng mỉm cười, hơi thở thơm như lan.
Ngửi thấy mùi nước hoa xen lẫn với mùi thơm đặc trưng của cơ thể nữ nhân trên người nữ hoàng, Hướng Nhật ngất ngây, nói tiếp trong vô thức:
- Đúng vậy, thật là khéo.
Nữ hoàng cười đầy thâm ý, thân thể cũng xích lại gần hơn một chút, khoảng cách 10 centimet trong nháy mắt hóa thành giá trị âm, nàng nhìn thẳng và Hướng Nhật:
- Muốn một lần nữa không?
Hướng Nhật hoàn toàn không kịp hiểu ra:
- Cái gì một lần nữa?
- Giống như hôm qua ấy.
Nữ hoàng vươn *** thơm tho ra, *** *** cặp môi đỏ mọng đầy gợi cảm.
Trái tim Hướng Nhật nhất thời đập thình thích, lỗ chân lông trên toàn thân cũng đều giãn ra, đang định mạnh miệng trả lời “Muốn!” thì một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên.
Tên khốn kiếp nào gọi vậy! Hướng Nhật trong lòng chửi ầm lên, vẻ mặt nữ hoàng cũng có chút cổ quái, hơi nhích người ra một chút, duy trì một khoảng cách chừng 5 centimet với nam nhân.
Hướng Nhật biết đã lỡ mất cơ hội ôn lại giấc mộng đẹp ngày hôm qua, tức khí móc điện thoại ra nghe, cũng không nhìn tên người gọi trên màn hình, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu không phải là người trọng yếu gọi đến, tỷ như lão già tóc vàng Matthew giáo chủ kia, cừu này hắn sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.
- Này, ai gọi thế?
Hướng Nhật phẫn nộ hỏi.
- Hướng tiên sinh, ông chủ của chúng tôi xảy ra chuyện.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nức nở.
Là giọng của gã Ấn Độ, Hướng Nhật trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương, kế hoạch trả thù vừa rồi cùng lập tức bị vứt sang một bên:
- Đừng nóng vội, chuyện thế nào, xảy ra ở đâu?
- Ở học viện của chúng tôi, vừa rồi có rất nhiều người đến đây, đang vây bắt hai ông chủ.
- Biết rồi, ta lập tức đến đó.
Biết chuyện xảy ra ở học viện của hai người Du, Trương, trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, nếu là ở đó, chắc chắn hai người Du, Trương không sao, mình hoàn toàn có thể tới kịp lúc.
Thấy hắn buông điện thoại xuống và lộ vẻ cau mày, nữ hoàng bèn ân cần hỏi thăm:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Ừm, có người bạn ở bên kia ta xảy ra chút vấn đề, giờ tôi cần tới đó ngay.
Vì không để nữ hoàng lo lắng, Hướng Nhật cố gắng giữ giọng thật bình thản.
Cho dù biết nam nhân đã hạ thấp tính nghiêm trọng của vấn đề xuống không ít, nhưng nữ hoàng cũng không truy hỏi nhiều, nàng tin nam nhân có đủ thực lực giải quyết tất cả phiền toái:
- Vậy anh đi đi, ta ở chỗ này chờ anh, lời nói vừa rồi vẫn còn hiệu lực.
- Thật sao?
Mắt Hướng Nhật trong nháy mắt sáng ngời. Tâm trạng vốn đang tồi tệ vì việc hai người Du, Trương xảy ra chuyện cũng trở nên tốt hơn nhiều, nhìn nữ hoàng, hắn trịnh trọng nói:
- Teru, chờ tôi trở lại!
Sau đó quay người, mở cửa đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay