Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 502

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nguy cấp
Hướng Nhật rốt cuộc cũng biết thế nào là cảm giác cưỡi mây lướt gió, nhảy từ máy bay xuống, mặc dù ở độ cao này hắn có chút kinh hồn bạt vía, nhưng đồng thời lại có một thứ cảm giác hưng phấn cực kì kích thích.
Hắn cũng không sợ bị bất chợt rơi xuống, mặc dù bản thân hắn không bay lên độ cao này được, nhưng đó là vì hắn nhảy từ mặt đất lên không đủ cao, nếu có thể nhảy cao hơn, đương nhiên hắn sẽ bay được cao hơn. Với lại, ở trên không dòng khí lưu chảy rất mạnh, chỉ cần khống chế lực lượng để nó phỏng theo cánh chim bay lượn là được, hắn căn bản không tiêu hao bao nhiêu thể lực, thể nên không cần lo lắng chuyện kiệt sức rơi xuống. Đương nhiên, chỉ ở trên trời cao mới có thể bay một quãng dài, nếu như ở tầng trời thấp hơn, nhất định không thể bay xa được.
Lúc này cách mặt đất ít nhất phải 2000 mét trở lên, hiếm khi có dịp được ở trên cao như vậy, Hướng Nhật nghĩ cơ hội như thế chắc chắn không đến lần hai, cho nên nhất thời cũng không muốn xuống mặt đất sớm. Nhân tiện hắn lợi dụng luôn sức gió trên không, cứ thế bay về phương xa.
Về phần những người trong chiếc máy bay bị rò rỉ dầu trên đầu, Hướng Nhật không rảnh đi bận tâm, hắn cũng có nhiều việc phải làm. Không có chuyện hắn ra sức thêm lần nữa. Trước không nói đến chuyện mình biết bay sẽ vì thế mà bại lộ, cho dù muốn cứu người thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có năng lực ấy không. Điều này cũng không có nghĩa là trong quá trình bay không thể mang theo người, tuy chưa thử, nhưng Hướng Nhật dám chắc có thể mang theo một người, có điều muốn thong dong như bây giờ thì không thể nào, hơn nữa hắn không vĩ đại như vậy.
Chuyện sống ૮ɦếƭ của những hành khách kia không liên quan gì đến hắn, dù sao cũng khó tránh khỏi có người ૮ɦếƭ. Ở độ cao như vậy, mọi người lại không phải là vận động viên nhảy dù, mức độ nguy hiểm rất cao. Một khi khống chế không tốt, kết quả sẽ là dù rơi người ૮ɦếƭ.
Ước chừng bay lượn được hơn nửa giờ, Hướng Nhật lại hạ độ cao xuống một chút, đây là khuyết điểm khi bay, chỉ có thể hạ xuống, không thể lên cao. Lúc này chỉ còn cách mặt đất khoảng 1000 mét, đã có thể thấy rõ vùng rừng cây rậm rạp phía dưới. Mặc dù không tốn bao nhiêu lực lượng, nhưng bay lâu như vậy, Hướng Nhật cũng thấy hơi mệt, hơn nữa cảm giác mới mẻ ban đầu cũng không còn nữa. Lúc đi xuống, Hướng Nhật giảm tốc độ, hơi hơi lao xuống, như vậy tiện cho việc nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Về điểm dừng chân, Hướng Nhật đã sớm xác định được, đó là mặt trên của một tán cây to cao ✓út.
Khẽ đặt chân lên cành cây, hắn có cảm giác mình như thần tiên hạ phàm. Trong lòng Hướng Nhật thầm YY.
Sau khi đã hạ xuống ổn định, Hướng Nhật lại kiểm tra qua những thứ trên người, chi phiếu và hộ chiếu đều đủ, hắn không khỏi thấy thoải mái rất nhiều, có hai thứ này thì đến đâu cũng có thể tung hoành ngang dọc.
Tán cây cách mặt đất khoảng hơn 30 mét, nhưng vừa mới nhảy từ độ cao mấy ngàn mét xuống, giờ trong mắt Hướng Nhật khoảng cách này thật không đáng kể, đang định nhảy xuống luôn, nhưng rồi đột nhiên hắn phát hiện có gì đó khác thường.
Trong lùm cây ở phía dưới, bên trái, cách chỗ Hướng Nhật ước chừng hơn 20 mét, một con thú họ nhà mèo đang ẩn nấp, nó có hình thể to lớn, toàn thân phủ hai màu vàng nâu đan xen, bởi vì đứng ở trên cao, cho nên có thể nhìn thấy rõ cả những đốm vằn trên người con thú kia.
Hướng Nhật nhìn mà lè lưỡi, không ngờ lại là một con hổ châu Mỹ, tính cả đuôi thì chiều dài của nó chừng ba mét. Sở dĩ có thể khẳng định là hổ châu Mỹ, đó là vì con súc sinh này rất khác những con hổ thông thường, Hướng Nhật "trước kia" đã từng nhìn thấy một con bằng xương bằng thịt, nhưng cũng không to được như con trước mắt. Trên thực tế, bề ngoài của nó gần giống con báo, nên gọi là báo Châu Mỹ thì chính xác hơn một chút. Có điều ngoại hình tuy giống báo, nhưng lớn hơn so với báo, đó là động vật họ nhà mèo lớn nhất Châu Mỹ, bình thường cư trú ở vùng rừng mưa nhiệt đới, là động vật săn mồi như cá sấu. Đồng thời ở nó tập hợp tất cả ưu điểm của họ nhà mèo, có sức mạnh như hổ, sư tử, lại nhanh ngẹn như báo, mèo, đặc biệt lực cắn và răng nanh của nó là mạnh nhất trong họ nhà mèo, có hiệu suất lấy mạng con mồi cao nhất. thích trực tiếp xuyên thủng sọ con mồi là một điểm đặc trưng của nó.
Mặc dù con súc sinh này ẩn mình rất khá, nhưng tiếc là giác quan của Hướng Nhật quá nhạy bén, chỉ liếc mắt đã phát hiện ra nó.
Có thể là vì mình đứng trên cây đại thụ quá cao, lại không có cành kiếc gì cả, chỉ có thân cây trơ trụi, cho nên con súc sinh này không trèo lên được. Xem cái cách nó núp trong lùm cây không nhúc nhích tý nào, lại còn chuẩn bị sẵn động tác tấn công, rõ ràng là muốn chờ mình "rơi" xuống, sau đó sẽ ngoạm lấy rồi hưởng thụ một bữa ăn ngon lành.
Hướng Nhật không khỏi bật cười, thông thường trong tình huống này, nếu gặp được một người bình thường, con súc sinh này quả thật có thể được hưởng một bữa tiệc lớn. Đáng tiếc, nó lại gặp phải mình, chỉ có thể trách nó xui xẻo. Ở đây không phải là quốc gia của mình, Hướng Nhật căn bản không có gì phải đắn đó, hắn đang tính xem có nên tiện tay tiêu diệt con súc sinh này hay không. Còn bộ luật bảo vệ động vật gì gì đó, đối với một người đến từ nước khác như hắn thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cười hehe, Hướng Nhật làm bộ bị trượt chân, "rơi" thẳng xuống mặt đất.
Quả nhiên, chỉ nghe "xoạt" một tiếng, con súc sinh kia cũng không chờ được nữa rồi. Đại khái là thấy mình không giống loài chim có cánh, cho nên tưởng rằng mình rơi từ nơi này xuống thì ૮ɦếƭ chắc, mới vội chạy lại hưởng thụ bữa ăn ngon.
Hướng Nhật nảy ra ý muốn đùa giỡn một chút, khi sắp rơi xuống mặt đất, đột nhiên hắn xoay người một cái, lộn người ngược về phía sau.
Hổ Châu Mỹ bổ nhào vào khoảng không, khi thấy con mồi bay mất, nó cũng không lao lên tiếp tục tấn công, mà đứng tại chỗ, gầm nhẹ, đồng thời quỵ hai chân trước, ngồi xổm xuống. Dường như nó cũng phát giác con mồi trước mặt không đơn giản, định tìm được sơ hở mới lao lên.
Không ngờ con súc sinh này còn rất cẩn thận, Hướng Nhật đột nhiên thay đổi chủ ý, dù sao bây giờ mình cũng chỉ có một mình, quả thật là rất nhàm chán, nếu có thể bắt con súc sinh tạm coi là thông minh này lại làm sủng vật, vậy tạm thời có thể bớt cô quạnh.
Cố ý nghiêng người đưa lưng ra phía trước, mục đích của Hướng Nhật là dụ hổ Châu Mỹ công kích.
Quả nhiên, phát hiện sơ hở, hổ Châu Mỹ rống lên một tiếng, bổ nhào tới.
Hướng Nhật chờ chính là thời khắc này, thấy hổ Châu Mỹ sắp nhào tới, lập tức tung ra một cước, nhưng hắn cũng không dùng toàn lực. Bằng không, sợ con súc sinh này đi đời luôn thì hết cái để đùa.
Hổ Châu Mỹ gầm nhẹ một tiếng, lao ngược về sau, hiển nhiên một cước chưa hết sức của Hướng Nhật cũng đã khiến nó ăn không tiêu. Với chỉ số thông minh đáng thương của mình, nó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng cũng ý thức được bữa ăn ngon trước mắt có lẽ không dễ hưởng thụ như vậy.
Hướng Nhật nhếch miệng cười, lại tiến lên hai bước.
Hổ Châu Mỹ liền phát hoảng, khẩn trương lui lại mấy bước, giương mắt hổ nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, miệng càng gầm gừ liên hồi.
Đm, chẳng lẽ ăn một cước đã sợ rồi sao? Hướng Nhật thật sự có chút không dám tin, hổ Châu Mỹ hẳn là không nhát gan như vậy chứ? Vốn còn muốn đùa giỡn với con súc sinh này một phen, nhưng giờ xem ra đành phải tốc chiến tốc thắng. Nếu con súc sinh này không dám tấn công mình, Hướng Nhật quyết định chủ động xông lên.
Có lẽ là bị hành động này của Hướng Nhật khiêu khích này, hổ Châu Mỹ thú tính nổi lên, lao về phía Hướng Nhật, há mồm định cắn vào cổ của hắn.
Hướng Nhật khẽ cười một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy hai chân đang vồ tới của hổ Châu Mỹ, sau đó xoay tròn tại chỗ. Xoay một lúc thì khiến hổ châu Mỹ vốn đã không có nhiều trí não choáng váng luôn, lúc này Hướng Nhật mới ném nó xuống đất.
Hổ Châu Mỹ trở mình đứng dậy, lại ra sức lắc lắc đầu. Giờ thì nó đã ý thức được con mồi trước mắt rất nguy hiểm, bản thân không thể đánh lại được. Biết hôm nay không thể hưởng dụng bữa ăn ngon này rồi, nó quay đầu chạy vào trong lùm cây.
Hướng Nhật sao có thể để cho "sủng vật" mà hắn nhìn trúng chạy mất được, tăng tốc thuấn di đến trước mặt hổ Châu Mỹ đang trốn chạy, tung một cước.
Hổ Châu Mỹ lập tức bị đá bay về phía sau, nhưng vừa rơi xuống đất, nó lại bật dậy chạy theo hướng khác. Có thể là đến bây giờ nó vẫn không hiểu vì sao con mồi nguy hiểm kia lại đột nhiên xuất hiện ngay trên đường chạy trốn của mình.
Hướng Nhật lại thuấn di đến trước mặt hổ Châu Mỹ, sau đó lại tung một cước.
Hổ châu Mỹ tiếp tục ngã xuống đất, rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Lúc này, nếu nó còn có thời gian hoặc giả nó có khả năng suy xét, có lẽ sẽ nhớ lại cảm giác trước kia khi nó truy đuổi con mồi, lúc này nó chẳng khác nào những con mồi bị nó săn ngày trước.
Hướng Nhật vẫn ung dung thuấn di rồi nhẹ nhàng tung cước. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, tuy Hướng Nhật chỉ dùng chút lực, nhưng sức mạnh của hắn vốn đã cực kì biến thái, cho nên vẫn thừa khả năng uy Hi*p hổ châu Mỹ.
Hổ Châu Mỹ bị dính đòn một hồi, cuối cùng cũng biết sợ hãi, không dám chạy nữa, ngồi xổm tại chỗ, gầm nhẹ, nghe như là đang xin tha. Lúc này khắp người nó đã đầy những dấu chân. Trên bộ lông vàng nâu đan xen của nó, phía đông có một cái, phía tây có một cái, trông cực kỳ thê thảm, giống như một con mèo nhỏ vừa bị chủ nhân giẫm đạp.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nó, hắn nhìn ra được con súc sinh này đã bị hắn thuần phục, tiếp theo đưa tay vuốt ve đầu của nó. Hắn cho rằng đấy là cử chỉ bày tỏ tình hữu hảo giữa chủ nhân và sủng vật.
Tuy nhiên hổ Châu Mỹ dường như không thấy cảm kích, há mồm cắn vào tay Hướng Nhật.
May mà Hướng Nhật phản ứng rất nhanh, bằng không nhất định đã bị dính nước miếng của con súc sinh này. Mặc dù không bị thương, nhưng thấy con súc sinh này đến giờ mà vẫn còn dám giở trò, Hướng Nhật chuyển vuốt ve thành đập, vỗ một phát lên đầu nó. Quả nhiên, lần này hổ châu Mỹ bị đánh đau nên đã ngoan ngoan hơn. Khi Hướng Nhật tiếp tục vuốt ve, nó không dám há mồm cắn nữa, nhưng vẫn khẽ gầm gừ, trông như một nàng dâu đang chịu khuất tất.
Thấy con sủng vật đã hoàn toàn phục tùng, trong lòng Hướng Nhật đắc ý không thôi, trên thế giới này, có ai được như hắn chỉ dựa vào sức mạnh mà có thể khiến loài động vật ăn thịt hung mãnh như hổ Châu Mỹ ngoan ngoãn nghe lời! Kế tiếp, Hướng Nhật nổi tính trẻ con nổi, định thử xem có thể huấn luyện con sủng vật này thành thú cưỡi hay không, như vậy mình có thể cưỡi lên để nó chở mình đi nhanh như gió. Nhưng hổ Châu Mỹ lại không chịu hợp tác, Hướng Nhật đã ngồi trên lưng nó, mà con súc sinh này lại cứ ngồi xổm xuống, không phản kháng cũng không làm loạn, chỉ là không có cách nào bắt nó tiến về phía trước được.
Fuck, Hướng Nhật thầm chửi một câu, không ngờ con súc sinh này đểu giả như vậy, lại biết giở trò lỳ lợm cơ đấy, hắn cũng đành chịu.
Đang định “dần” cho con súc sinh này một trận, lại thấy hổ Châu Mỹ đột nhiên đứng dậy, hai lỗ tai vểnh lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào mục tiêu nào đó trong lùm cây, không để ý tới "chủ nhân" là Hướng Nhật nữa, rón rén bước tới.
Hướng Nhật cũng thấy hiếu kỳ trước hành động khác thường này của nó, nhìn theo phương hướng nó di chuyển, dường như loáng thoáng trông thấy một con hươu sao. Mặc dù cảm thấy lạ là tại sao nơi này lại xuất hiện hươu sao, nhưng Hướng Nhật lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao vừa rồi con "Sủng vật" hổ Châu Mỹ để mình cưỡi mà lại không chịu chở mình đi. Hóa ra là vì đói bụng, không có sức lực di chuyển cơ thể. Ban đầu còn tưởng rằng con súc sinh này thông minh đến nỗi biết giở trò vô lại, ai ngờ lại là vì bụng nó trống rỗng, hơn nữa dính mấy đạp của mình nên chẳng còn tý hơi sức nào.
Nếu là thế.... Hướng Nhật nở nụ cười quỷ dị, tăng tốc đuổi theo con hươu sao.
Thấy "Chủ nhân" đuổi theo con mồi, hổ Châu Mỹ cũng không chậm, gầm nhẹ một tiếng rồi lao tới. Tuy nhiên, khi nó đuổi tới nơi, Hướng Nhật đã xách con hươu sao trên tay. Trước đó, hắn cũng đã vặn gãy cổ con hươu sao .
Hổ Châu Mỹ nhìn chằm chằm vào con mồi trong tay Hướng Nhật, rất muốn tới ngoạm một miếng nhưng lại sợ hãi trước sức mạnh của "chủ nhân", mặc dù nước miếng chảy đầy đất, nó vẫn chỉ dám nhìn mà thôi.
Hướng Nhật cũng không muốn giỡn nhây, ném luôn con hươu sao cho nó.
Hổ châu Mỹ nhào tới trong nháy mắt, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Gần như toàn bộ con hươu sao đã nằm trong bụng của hổ Châu Mỹ, ăn xong, nó lại nằm sấp xuống, liếm sạch sẽ vết máu trên khóe miệng và trên móng vuốt, sau đó mới ngoan ngoãn chạy đến bên người Hướng Nhật. Giờ nó có vẻ thân thiết với Hướng Nhật hơn nhiều, thậm chí còn quẫy quẫy đuôi đuôi.
Hướng Nhật cười mắng một tiếng, con súc sinh này được ăn là tới vuốt ௱ôЛƓ ngựa ngay.
Khẽ đá nó một cước, sau đó Hướng Nhật lại cưỡi trên lưng nó, hổ Châu Mỹ đã không còn ỉu xìu như trước, chở Hướng Nhật chạy tới phía trước. Thật sảng khoái, Hướng Nhật hét lớn nhằm phát tiết cơn kích động trong lòng, hehe, cưỡi hổ Châu Mỹ như hăn thế này, e là chỉ trong phim mới có.
Có lẽ là đã ăn no, hổ Châu Mỹ muốn hoạt động một chút, hoặc là thực sự muốn vỗ ௱ôЛƓ ngựa "Chủ nhân" như Hướng Nhật nghĩ, cho nên nó chạy rất hăng say.
Không bao lâu đã chạy đến bìa rừng, nếu đi tiếp ra ngoài sẽ tới một mảnh đồng bằng, nơi sinh trưởng của cỏ dại và những bụi cây cao ✓út. Nhưng hổ Châu Mỹ lại dừng lại, không tiến lên nữa, khẽ gầm gừ tại chỗ, hình như phía trước có thứ gì đó làm cho nó sợ hãi.
Hướng Nhật dần mất kiên nhẫn, đương nhiên hắn không biết con sủng vật này gầm gừ cái gì, có điều hắn đang cưỡi rất thích thú, thế mà lại bị nó làm mất hứng, cho nên tức giận vỗ một cái lên đầu hổ Châu Mỹ .
Hổ Châu Mỹ gầm nhẹ một tiếng, trước vị "chủ nhân" mạnh mẽ như Hướng Nhật này, nó đành bất đắc dĩ chạy tới phía trước, nhưng không còn nhanh như lúc trước, mà gần như dè dặt bước từng bước một.
Hành vi này của nó cũng khiến Hướng Nhật phải chú ý, hắn không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao hổ Châu Mỹ lại sợ hãi không dám tiến lên. Có thể là trên vùng đồng cỏ này cũng có một loại động vật ăn thịt cỡ lớn nào đó.
Thích sinh hoạt trên đồng cỏ, đồng thời lại có thể khiến loài động vật hung mãnh như hổ Châu Mỹ không dám tuỳ tiện xâm phạm biên giới, thế thì chỉ có sư tử. Sư tử bình thường sống thành đàn, trong một đàn thường có một đến hai con đực, chúng tuyệt đối có sức uy Hi*p cực lớn đến sinh mạng của hổ châu Mỹ.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nghe được từng đợt gầm rú từ phương xa truyền đến. Hướng Nhật nghe ra được đấy quả nhiên là tiếng rống phát ra từ sư tử.
Hổ Châu Mỹ nhất thời kinh hãi, quay đầu chạy vào trong rừng.
Hướng Nhật đã sớm nhảy khỏi người nó, đứng tại chỗ lắng nghe thật kỹ tiếng sư tử hống từ phía trước truyền đến. Tiếng rống ở cách đấy khoảng vài dăm, hơn nữa cũng không chạy về hướng này, hình như còn văng vẳng tiếng người hô to. Mà đây mới là nguyên nhân Hướng Nhật dừng lại lắng nghe.
Có người sao? Hướng Nhật trong lòng kích động không thôi, nếu thế thật sự quá tốt. Hắn đang muốn tìm người hỏi thăm xem đây là chỗ nào. Mặc dù sau khi nhảy khỏi máy bay, hắn bay về hướng nước Mỹ, nhưng Hướng Nhật cũng không dám chắc mình có đi đúng hướng hay không, nói không chừng đã sớm lệch khỏi quỹ đạo . Cho nên, nhu cầu cấp bách của hắn là tìm người hỏi cho rõ ràng, Hướng Nhật lao nhanh theo hướng có tiếng sư tử rống.
Nhưng ngay sau đó, từ nơi vừa có tiếng sư tử rống lại truyền đến một tiếng súng. "Bùm" một tiếng, tiếng sư tử rống càng to hơn, hình như còn có tiếng người sắp ૮ɦếƭ kêu thảm thiết.
Hướng Nhật thầm kêu “hỏng bét”, đúng là đàn sư tử đang tấn công con người, ngay tức khắc, hắn cũng không giữ sức nữa, dùng thuấn di di chuyển tới phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay