Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 499

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Sự cố máy bay
Việc giải thích với mấy người Sở Sở diễn ra rất thuận lợi, đương nhiên, đây cũng là nhờ Hướng Nhật có lý do chính đáng. Vừa khéo hôm qua đi gặp "ông ngoại" quý hóa, hắn mượn cớ luôn là "ông ngoại" phái hắn đi Mĩ làm chút việc. Chúng nữ nghe vậy thì không hề gây khó dễ cho hắn, chỉ là hơi hơi úp mở phê bình chuyện hắn khởi hành quá gấp gáp.
Ba giờ chiều, từ chối ý tốt muốn đưa tiễn mình lên máy bay của chúng nữ, Hướng Nhật mang theo hộ chiếu đi một mình tới sân bay. Khác với hắn, những người khác đều xách theo cả đống hành lý. Chỉ có hắn đi tay không, một thân một mình, trông ung dung thoải mái như là đi tản bộ sau bữa cơm vậy.
Máy bay cất cánh đúng 15h22p, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước 18h một tý sẽ tới New York ở bên kia Đại Dương. Tuy nhiên, tính theo chênh lệch múi giờ, khi đó ở nước Mỹ đã là rạng sáng, tức là tầm 3h.
Khoan khoái vươn vai một cái, đúng lúc ấy có cô tiếp viên hàng không đẩy toa ăn ngang qua bên người mình, hắn gọi nàng lại, với tay định lấy một cốc nước lọc. Bởi vì hắn ngồi ngay gần lối đi, cho nên thực hiện động này rất dễ dàng.
Nhưng khi hắn chuẩn bị đưa cốc nước lên miệng uống, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp tóc bạch kim trông khoảng 21,22 tuổi đột nhiên lên tiếng:
- Thật xin lỗi, thưa tiên sinh, cốc nước này là của vị phu nhân kia.
Vừa nói vừa chỉ chỉ vào một vị thiếu phụ Châu Á ước chừng 30 tuổi ở cách đó không xa, còn có một bé gái khoảng 6,7 tuổi ngồi bên cạnh.
Động tác của Hướng Nhật thoáng sững lại, sau đó rất là tự nhiên đặt cốc nước xuống toa ăn, hai mắt mở to nhìn cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim:
- Thật ra cũng không phải tôi muốn uống, chỉ là muốn ngửi một chút hương vị của nó, đúng, chính là muốn ngửi một chút hương vị mà thôi. Đáng tiếc, nước này cũng giống nước tôi từng uống trước kia, đều không có hương vị gì cả, tôi còn tưởng sẽ có gì đó khác biệt chứ.
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim cười “khúc khích” khi nghe hắn nói thế, rõ ràng là thấy hắn đang định cầm lên uống, giờ lại nghe hắn nói dối một cách vụng về như vậy. Có lẽ là cảm thấy mình cười như thế có phần bất lịch sự, nàng vội đẩy toa ăn tới phía trước.
Hướng Nhật có chút buồn bực, ngay cả uống nước cũng bị phá bĩnh. Nhìn thoáng qua thân hình thon thả của cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim đang đẩy toa ăn đi, nàng mặc đồng phục màu xanh da trời, từ đùi trở xuống lộ ra một mảng lớn *** trắng như tuyết, dường như còn có phần mịn màng bóng loáng như mặt nước, cũng không gây cho người ta cảm giác thô ráp như những cô gái phương Tây khác. Tuy nhiên, đấy chỉ là một trong những nguyên nhân hấp dẫn ánh mắt của Hướng Nhật, thứ chủ yếu làm cho hắn không thể dời mắt đi chính là hai mảnh kiều đồn vừa tròn trĩa lại vừa đồ sộ được bó chặt trong bộ váy của cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim, theo từng bước đi của nàng, những đường cong hoàn mỹ vô khuyết bao quanh kiều đồn cũng không nhún nhẩy, uốn éo. Nếu tay được chộp vào hai mảnh kiều đồn mê người này, chắc chắn sẽ mang đến cho người ta một niềm khoái cảm kinh người, Hướng Nhật Y Y nghĩ thầm. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, dựa người vào ghế, nhắm mắt lại chợp một giấc. Hắn chỉ thuần túy đứng ở góc độ thưởng thức, cũng không phải thật sự muốn tập kích đối phương.
Không biết qua bao lâu, khi đang có cảm giác nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên có người lay lay hắn, Hướng Nhật mở bừng mắt, phát hiện người đó chính là cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim đã khiến hắn phải làm một trò hề không lớn không nhỏ lúc nãy. Thấy trong tay nàng bưng một côc nước lọc, Hướng Nhật liền hiểu ra tại sao nàng lay mình dậy, nhưng vẫn ra vẻ không biết gì, hỏi:
- Có việc gì sao, thưa tiểu thư xinh đẹp? Nên nhớ, quấy rầy mộng đẹp của người khác không phải là một thói quen hay cho lắm.
- Xin thứ lỗi, thưa tiên sinh, tôi nghĩ ngươi muốn cái này.
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim lễ phép nói, đồng thời đưa cốc nước lọc trong tay tới trước mặt hắn.
- Cảm ơn.
Hướng Nhật vươn tay đón lấy, vừa lúc cơn buồn ngủ tan biến, mắt thấy cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim muốn rời đi, vội mở miệng nói:
- Có thể tán gẫu với cô được không?
- Nếu không quá lâu, tôi nghĩ hẳn là có thể".
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim mỉm cười, lễ phép nói.
- Có thể cho tôi biết tên của cô không?
Hướng Nhật hỏi đại, cũng không phải hắn thật tình muốn tìm hiểu danh tính người khác, chỉ cảm thấy đặt câu hỏi như vậy là dễ nhất.
- Thưa tiên sinh, tôi thấy có lẽ nên hỏi những gì liên quan đến chuyến bay này thì hay hơn.
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim vẫn cười rất nhiệt tình, rõ ràng là thường xuyên có người hỏi nàng câu này, cho nên nàng mới trả lời khéo như vậy. Hơn nữa trong câu trả lời còn chỉ ra rằng, nếu nói về việc công, vậy không thành vấn đề, nhưng hỏi danh tính người ta thì hiển nhiên đã thuộc về việc riêng tư.
Hướng Nhật uống một chút nước, nhún vai nói:
- Vậy được rồi, xin hỏi còn có bao lâu mới tới sân bay Kenny?
- Còn hai giờ nữa.
- Lâu vậy sao?
Cũng không phải Hướng Nhật thật sự giật mình, hắn chỉ giả bộ cho người ta thấy.
- Vậy có lẽ tôi nên ngủ một giấc, nếu như không ngại, tôi hy vọng khi tới nơi thì mình sẽ được tiểu thư xinh đẹp đây đánh thức dậy.
Vốn tưởng rằng tìm được một đối tượng có thể giúp mình giải sầu, ai ngờ lại tẻ nhạt như vậy, Hướng Nhật cũng không còn hứng thú tán gẫu, nói bóng gió để hạ lệnh đuổi khách.
- Rất sẵn lòng, thưa tiên sinh.
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim dường như cũng không quá để tâm, giống như là chuyện thế này đã gặp qua nhiều lần, cũng không mấy kinh ngạc .
Hướng Nhật ngẫm lại cũng đúng, một tiếp viên hàng không xinh đẹp như nàng, nhất định là thường xuyên có người lân la hỏi chuyện. Vừa rồi Hướng Nhật đã quan sát, mặc dù đại đa số tiếp viên hàng không trên chuyến bay lần này trông không tệ, hơn nữa vóc dáng cũng đủ để sánh ngang với siêu mẫu, nhưng nếu đem so với cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim này thì còn kém xa.
Uống hết nước, Hướng Nhật lại khoan khoái dựa lưng vào ghế, định tìm người nói chuyện phiếm, nhưng chẳng có ai cả. Mặc dù bên cạnh hắn có một đôi vợ chồng già ngồi ở hai chỗ gần cửa sổ, nhưng nhìn bọn họ không ngừng thủ thà thủ thỉ với nhau, hiển nhiên là mình không có cơ hội xen miệng vào.
Nhàm chán suy nghĩ một vài việc, chỉ trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.
Lại một lần nữa không biết qua bao lâu, Hướng Nhật đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng lần này không phải là do người ta lay hắn dậy, mà là hắn tự tỉnh lại , nói một cách chính xác là mắc tiểu nên mới tỉnh lại. Vừa rồi mới uống hết một cốc nước lớn, có lẽ là cô tiếp viên hàng không có mái tóc màu bạc kia thấy mình nóng lòng muốn uống nước, cho nên cố ý mang đến một cốc lớn. Không ngờ vừa uống xong một cái, hậu di chứng đã lập tức xuất hiện.
Nhìn quanh thấy đại đa số hành khách trong cabin đều đang chợp mắt, Hướng Nhật đứng dậy, đi về phía toilet. Cũng không phải lần đầu tiên Hướng Nhật đi máy bay, đương nhiên sẽ không tìm nhầm chỗ, xoay xoay tay nắm cánh cửa, đáng tiếc là mãi không mở ra được, cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Ý thức được còn có người cần giải quyết vấn đề sinh lý giống mình, Hướng Nhật liền chờ ở bên ngoài.
Nhưng vừa mới thả lỏng tâm tình, lại nghe được bên trong truyền ra một vài tiếng ồn ào rất nhỏ, hình như mơ hồ còn có tiếng cầu cứu của nữ nhân.
Trong lòng Hướng Nhật nghĩ ngợi một chút, ngay sau đó cũng không quản được nhiều như vậy , trực tiếp dùng sức mạnh đẩy cửa ra.
Cửa bị đẩy ra nhưng cũng không có tiếng động gì lớn vàng lên, bởi vì cùng lúc ấy nó đập vào người ai đó, đấy là cảm giác truyền đến tay Hướng Nhật.
Một tiếng kêu đau quái dị vang lên, hiển nhiên là phát ra từ người bị cửa đập vào.
Khi Hướng Nhật thấy rõ tình cảnh bên trong, hắn liền nổi giận.
Trong toilet có hai người, một người là gã da đen đầu trọc cao chừng hai thước, toàn thân đầy cơ bắp, trông rất có vẻ dọa người, lúc này đang xoa xoa lưng, hiển nhiên người vừa bị cửa đập trúng chính là hắn. Người còn lại là nữ, hơn nữa cũng không phải người xa lạ với Hướng Nhật, mà chính là cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim lúc nãy, chỉ thấy quần áo nàng lộn xộn, bộ váy đồng phục tiếp viên hàng không bị người ta kéo lên quá nửa, lên thêm chút nữa là có thể nhìn thấy *** bên trong, tình cảnh này, rõ ràng cho thấy là nàng có dấu hiệu bị người khác sàm sỡ.
Tuy không tự nhận mình là người tốt, nhưng khi bắt gặp chuyện này thì trong lòng Hướng Nhật cũng thấy rất tức giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã da đen đầu trọc.
- Sao lại thế này?
- Fuck!
Gã da đen đầu trọc hung hăng chửi một câu, lại dữ tợn nhìn trừng trừng vào Hướng Nhật, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa. Vừa rồi chỉ còn một bước nữa là hắn có thể thực hiện được hành vi của mình, ai ngờ bị phá đám đúng lúc ấy. Có lẽ là sợ chuyện này bị làm ầm lên, cho nên hắn vội rời đi trước, chờ sau này mới tìm cơ hội giáo huấn tên tiểu tử dám phá hỏng chuyện tốt của mình.
Hướng Nhật có ý muốn tặng cho gã da đen đầu trọc đang rời đi “một bài học” về hậu quả nghiêm trọng của việc nói lung tung, nhưng rồi lại nghĩ, giờ đang ở trên máy bay, hẳn là nên ẩn mình một chút, thế nên không đuổi theo, chỉ nhìn cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim, hỏi thăm:
- Cô không sao chứ? Cần tôi tìm giúp bảo vệ đến không?
- Không cần, tôi ổn rồi, cám ơn.
Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim sửa sang lại đồng phục trên người, hiển nhiên nàng cũng không muốn làm ầm chuyện này lên. Nhưng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, lại thêm hai nắm tay xiết chặt, so với ba chữ "tôi ổn rồi" mà nàng nói ra thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Nếu người bị hại không muốn truy cứu, Hướng Nhật càng không tiện xen vào việc của người khác.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Hướng Nhật cảm thấy cả người đều khoan khoái, bước dọc theo lối đi trở về chỗ. Nhưng lại mẫn cảm phát hiện ra một ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía mình, là của gã da đen đầu trọc kia. Hắn ngồi ngay cạnh hành lang phía trước nơi Hướng Nhật sắp đi tới, hiển nhiên là đã chờ sẵn, muốn trả thù việc vừa rồi mình làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Chỉ thấy gã da đen đầu trọc vươn một chân ra, lại còn để nó trên hành lang, mục đích là gì đương nhiên không cần nói cũng biết.
Hướng Nhật cười lạnh lùng, hắn đang buồn bực vì không có cơ hội tìm tên này tính sổ, không ngờ gã lại không sợ ૮ɦếƭ tự dẫn xác tới. Có cơ hội tốt như vậy, Hướng Nhật tất nhiên sẽ không khách khí, cố ý làm bộ như không nhìn thấy cái chân dài nằm chình ình phía trước đang duỗi ra gần hết cả lối đi, cứ thế đi tới, dưới chân hơi dùng sức đá một phát.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vàng lên, thảm thiết tới mức người trong cabin đều nhìn vội về bên này, có một số đang lơ mơ ngủ còn nhảy dựng lên, người ngoài không biết còn tưởng rằng có không tặc ςướק máy bay ấy chứ.
- Xảy ra chuyện gì?
Vài tiếp viên hàng không cũng chạy vội tới, trong đó có cả cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia.
Gã da đen đầu trọc ôm cẳng chân kêu la không ngừng, đấy là chỗ bị Hướng Nhật đá trúng.
Hướng Nhật ở một bên nói như thể rất vô tội:
- Thật ngại quá, vừa rồi khi đi tới đây, không để ý rằng vị tiên sinh này đang duỗi chân ra, cho nên không cẩn thận "Đá trúng" chân anh ta.
Vài tiếp viên hàng không vội vàng vén ống quần của gã da đen đầu trọc lên, chỉ thấy cẳng chân đã tím bấm, sưng phù lên. Cái này mà gọi là không cẩn thận sao? Tất cả những người chứng kiến đều thấy sởn tóc gáy. Nếu như chỉ không cẩn thận thôi mà có thể khiến người bị đá kêu la thảm thiết như vậy, vậy cái sự không cẩn thận này phải nói là "Quá không cẩn thận".
- Tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là sao?
Một tiếp viên hàng không lớn tuổi dùng giọng chất vấn nói với Hướng Nhật. Mặc dù phải lễ phép với hành khách, nhưng nếu một hành khách không ý thức được bản thân là hành khách, cố ý đi gây phiền toái cho người khác, vậy sẽ không được hoan nghênh.
Hướng Nhật vẫn ra vẻ vô tội, phân bua là mình trong sạch, ánh mắt lại hướng về phía cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh, thấy đối phương dùng ánh mắt cảm kích nhìn lại. Hướng Nhật trong lòng cảm khái không thôi, vẫn còn có người hiểu được rằng mình "Trong sạch". Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nghĩ bậy bạ, nhìn vẻ mặt của cô nàng tóc bạch kim này, hiển nhiên là cảm kích mình, nếu muốn báo ân, vậy chi bằng lấy thân báo đáp là tốt nhất. Ở trên bầu trời cao vạn trượng này, mình cũng không ngại “Ng*ai t*nh” một phen .
Lòng thầm YY , trên mặt cũng nở nụ cười ám muội, tiếp viên hàng không lớn tuổi kia thấy vậy càng tức giận không thôi, còn định gọi bảo vệ tới.
Nhưng đúng lúc này, máy bay đột nhiên chấn động dữ dội, toàn bộ những người đang đứng trên hành lang đều ngã dúi dụi xuống đất. Chỉ có Hướng Nhật phản ứng cực nhanh, hắn bám ngay lấy tay vịn của chiệc ghế dựa bên cạnh, nhờ thế mới may mắn không bị ngã. Những hành khách ngồi trên ghế cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, nhao nhao thắt lại dây an toàn.
Các tiếp viên hàng không đứng dậy, cũng không để ý đến việc tìm gã hành khách hung ác là Hướng Nhật tính sổ nữa, đồng loạt quay về với công việc của mình. Riêng tiếp viên hàng không lớn tuổi thì đi tới khoang lái, xem xem máy bay gặp sự cố gì mà lại đột nhiên chấn động như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc