Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 456

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nhất định phải yêu chiều nàng thật tốt mới được
- Ta cũng không giống như người nào đó, đáp ứng rồi lại đổi ý một cách nhanh chóng. Chỉ cần để cho ta học xong một trong hai dị năng, hai lần cơ hội ngươi muốn thế nào cũng được. Hơn nữa người có thể hoàn toàn yên tâm, ngươi cho rằng ai cũng thích sinh hài tử hay sao? Hừ hừ, ta coi như là bị quỷ xui khiến hoặc là bị chó điên cắn.
Phạm Thải Hồng hừ lạnh nói. Đối với vấn đề nam nhân hoài nghi mình nàng cực kì xem thường.
Hướng Nhật biết nàng chỉ gà mắng chó là nhằm về mình, cũng không để ý, vô tội vuốt vuốt cái mũi nói:
- Ta có hơi kì quái, bác gái Phạm, đối với ta ngươi không có một tý tình cảm nào, tại sao chỉ vì học cái dị năng kia mà ngươi tình nguyện đem thân xử nữ đã giữ gìn hơn 40 năm dâng ra vậy?
- Cái gì…thân xử nữ.
Phạm Thải Hồng mặt hơi đỏ lên, nhưng lập tức hung dữ nhìn chằm chằm nam nhân:
- Ta từng nói cho ngươi ta là xử nữ hay sao?
Hướng Nhật hơi ngạc nhiên, nữ nhân này vừa rồi không phải đã nói hay sao? Chớp mắt quên liền, không thay đổi nhanh vậy chứ?
- Không phải ngươi nói ngươi chưa từng bị nam nhân động đến hay sao?
- Không sai, ta đã nói như vậy.
Phạm Thải Hồng thản nhiên thừa nhận, tiếp theo liền liếc nam nhân một cái:
- Nhưng ta đã nói qua không bị nữ nhân động đến hay sao?
Hướng Nhật lập tức nghẹn lời, đ…mịa, thiếu chút nữa thì quên nữ nhân này là dân đồng tính. Nghĩ đến chuyện này, Hướng Nhật không khỏi cả người nổi da gà, nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, dục hoả lúc đầu tiêu tan hơn phân nửa.
- Bác gái, ngươi có thể cách ta xa một chút được không?
Lúc này khoảng cách giữa hai người không đến một thước, Hướng Nhật tựa vào đầu giường, mà Phạm Thải Hồng thì quỳ nằm trên giường, nửa người trên nghiêng tới trước, hai tay đặt hai bên thân thể nam nhân, tình cảnh như vậy, nói mập mờ bao nhiêu thì bấy nhiêu mập mờ.
- Ngươi rất sợ ta đứng gần ngươi như vậy sao?
Thấy vẻ mặt nam nhân có chút căm ghét, Phạm Thải Hồng trong lòng không lý do mà tự nhiên kích động.
- Sợ? Nói đùa gì vậy! Cái chữ này đến bây giờ ta còn chưa biết nó viết như thế nào.
Vì tôn nghiêm của nam nhân, Hướng Nhật quyết không nhượng bộ.
- Vậy tại sao ngươi bảo ta cách xa một chút? Còn không phải sợ là gì?
Phạm Thải Hồng không buông tha nói.
Hướng Nhật nghẹn lời nhưng lập tức kịp phản ứng:
- Quỷ mới biết ngươi có chủ ý gì với ta, vạn nhất ngươi thừa dịp ta không chú ý đánh lén ta thì làm sao?
- Đánh lén ngươi?
Bị nói có hành động tiểu nhân như vậy hai mắt Phạm Thải Hồng lập tức trừng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, tiếp theo lại nghĩ tới vẻ mặt căm ghét vừa rồi của nam nhân, trong lòng không khỏi tức giận! Đầu bốc hoả, hung hăng đưa tay chộp về phía nam nhân, mà trảo này cũng không cố ý liền bắt được bộ vị quan trọng ở *** nam nhân.
Hướng Nhật cũng không ngờ tới đối phương thật sự sẽ dùng chiêu số “đánh lén” đệ nhất hèn hạ vô sỉ, hạ lưu này, bởi vì khoảng cách quá gần, muốn tránh thoát là không thể. Rất dễ dàng đã bị bắt được mệnh căn, càng đáng hận chính là không ngờ không thể khống chế mà cứ bành trướng lên. Điều này làm hắn cảm thấy xấu hổ, nhất thời quên rằng đối phương đang nắm lấy mệnh căn của hắn (>”<).
Phạm Thải Hồng vẻ mặt cũng quái dị vô cùng, vốn nàng chỉ định cấp cho nam nhân một tý giáo huấn, đối phương đã nói mình muốn đánh lén hắn vậy cho hắn thoả mãn ý nguyện, đánh lén cho hắn biết tay! Nhưng mà, nàng hoàn toàn không nghĩ tới phải gặp loại tình huống này.Vừa rồi một trảo nắm vật trong tay, nàng còn không biết là cái gì, nhưng khi nó tự động lớn lên, nàng lập tức minh bạch tay mình nắm chính là biểu tượng đặc thù giống đực của nam nhân.
Lúc này, muốn buông không được, không buông cũng không xong. Muốn buông bởi vì dù sao đây cũng là chỗ tư mật của nam nhân, mình là một phụ nữ cầm lấy …quá mức mập mờ, không muốn buông bởi vì không cam lòng, vốn định cho nam nhân một cái giáo huấn, cứ như thế buông ra thật sự quá tiện nghi cho hắn.
Bởi vì đầu đang nghĩ vậy, nên tay vẫn gắt gao nắm chặt ***, không hề có ý buông bỏng.
Hướng Nhật đã tỉnh táo trở lại, trong lòng dở khóc dở cười đồng thời sắc mặt âm trầm nhìn Phạm đại tiểu thư:
- Còn không buông tay ra, ngươi muốn ૮ɦếƭ phải không?
Nhưng mà bởi vì “nhược điểm” của mình đang bị đối phương nắm giữ trong tay, Hướng Nhật giọng điệu nghe có chút quái dị. Ngoại trừ vẻ uy hiếp bề ngoài, dường như con mang một chút ít sự thỉnh cầu.
Vốn đang tự mình đấu tranh với chính mình, Phạm Thải Hồng vừa nghe được lời uy hiếp của nam nhân, lập tức xác định được chính mình lúc này nên làm gì, đè ép sự ngượng ngùng xuống cả giận nói:
- Ta không buông thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn ta?
Nếu như nhẹ nhàng nói chuyện, Phạm Thải Hồng còn có thể cân nhắc buông ra, nhưng nam nhân đã nói như vậy nàng cũng không định để lại chút mặt mũi cho nam nhân. Bất chấp ngượng ngùng trong lòng, nhéo mạnh vật cứng nằm trong tay.
Hướng Nhật kêu lên một tiếng, không phải đau nhức, mà là hắn không ngờ…có cảm giác. Mặc dù H**g phấn sinh lý, nhưng Hướng Nhật cũng không hi vọng mệnh căn của chính mình tiếp tục bị nữ nhân điên nắm giữ, hít sâu một hơi nói:
- Ngươi tốt nhất không nên ép ta ra tay.
Mắt thấy tới mức này rồi mà nam nhân vẫn còn ra vẻ hung dữ, Phạm Thải Hồng trong lòng càng giận dữ, nàng không biết *** rỉ vừa rồi nam nhân là sảng khoái, tưởng rằng đối phương thống khổ kêu thảm thiết. Vừa hung hắn mà nhéo một cái, muốn cảnh cáo đối phương không nên quá kiêu ngạo.
- Kao!
Hướng Nhật trong lòng mắng to, không để lời ta nói vào tai phải không? Tốt lắm, ngươi một nữ nhân cũng dám làm như vậy, lão tử còn cái gì mà không dám? Dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, thừa lúc cô ả không phòng bị, hai tay hắn liền hung ác đặt lên hai khối mềm mại đang vun cao trước *** Phạm đại tiểu thư.
Cbn, ngươi bắt tiểu đệ của ta, ta tóm ✓ú ngươi, chúng ta huề nhau, cũng không tính là quá phận.
Phạm Thải Hồng cực kì hoảng sợ, vốn bởi tức giận vì nam nhân coi thường nàng, lúc này mới trả thù đối phương. Nhưng mà không nghĩ tới đối phương cư nhiên dám xâm phạm chính mình, bởi vì quá bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên phản kháng, tùy ý để nam nhân nắm lấy bộ vị mẫn cảm của nàng.
Hướng Nhật tự nhiên nhào nặn bộ phận mềm mại co giãn này, làm cho vật trong tay biến đổi thành đủ loại hình dạng, trong lòng cảm thán, nữ nhân này ngoại trừ sở thích có chút bất bình bình thường, vóc người coi như là không tồi, nơi nào nên lớn thì lớn, nơi nào nên nhỏ thì nhỏ, miễn cũng xứng đáng với hai chữ “cực phẩm”.
Phạm Thải Hồng mấy lần muốn bất tỉnh nhân sự, tuy nói cùng nam nhân tiếp xúc thân thể không phải lần đầu tiên, nhưng lần này là nơi mẫn cảm nhất của mình. Địa phương này nàng vẫn chưa từng bị nam nhân động đến, coi như nàng từng có một ít “tình nhân” cũng đều vô phước “hưởng dụng” qua nó. Nhưng hôm nay lại bị nam nhân tùy ý đùa bỡn. Ngay lập tức, hai mắt đỏ bừng, cũng chẳng quan tâm trong tay vẫn còn nắm giữ mệnh căn của nam nhân, giương nanh múa vuốt chộp vào sau gáy đối phương.
Hướng Nhật không kịp đề phòng, bị gục ở trên giường, hai người nhất thời ngã nhào cũng một chỗ.
Phạm Thải Hồng dường như đã điên lên rồi, liều mạng mà đánh nam nhân, đánh không được, lấy tay cào, dùng răng cắn, nghiễm nhiên thật sự quên rằng nàng còn có dị năng.
Tuy rằng sẽ không bị thương, nhưng Hướng Nhật vẫn khó chịu, đối phương không phải nữ nhân của hắn, nào có tư cách “làm nũng” với hắn như vậy? Lập tức cũng không chậm trễ, phần eo dùng lực một chút, đem Phạm Thải Hồng đang ở trên người hắn lật xuống, sau đó chính hắn cả người đè lên thân thể đối phương.
Đề phòng đối phương lại phản kháng, Hướng Nhật một tay nắm chặt hai cổ tay Phạm Thải Hồng, đè lên trên đầu giường.
- Ngươi buông ta ra!
Bởi vì toàn thân bị khống chế không thể nhúc nhích, Phạm Thải Hồng chỉ có thể phẫn hận nhìn nam nhân, hận không thể lập tức từ trong ánh mắt bắt bắn ra phi đao để đem nam nhân bắn thủng lỗ chỗ như cái rổ.
- Dựa vào cái gì! Vừa rồi ngươi ở trên người ta “chơi đùa” lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến lượt ta.
Hướng Nhật tà tà cười, đồng thời đem đối phương ôm chặt hơn.
Hai người vốn đã rất “thân mật”, Hướng Nhật tăng thêm sức liền làm các vị trí thân thể song phương như dính sát lấy nhau, Phạm Thải Hồng lập tức cảm giác được rõ ràng ở *** có một cây gậy nóng rực cứng rắn chống vào, không cần nghĩ cũng biết đó là vật gì, hàm răng nghiến kèn kẹt, cố gắng mới nói ra được mấy chữ:
- Ta sẽ giết ngươi.
- Ngươi không phải nói cho ta hai lần cơ hội hay sao? Hiện tại đã muốn đổi ý? Ta chỉ muốn thu lấy thù lao sớm một chút mà thôi.
Hướng Nhật không chút để ý đến uy hiếp của nàng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa hắn cũng nhìn ra, uy hiếp của đối phương chỉ là ảo tưởng tốt đẹp trong lòng cô ta mà thôi, không có sự “phối hợp” của mình thì uy hiếp này nhiều lắm chỉ là một câu nói suông.
-Ta…ta còn chưa chuẩn bị tốt.
Vừa nghe nam nhân nói như vậy, Phạm Thải Hồng không khỏi luống cuống, nàng căn bản là không có ý thực hiện ước định này, thầm nghĩ từ nam nhân lừa được dị năng đến tay, về phần chuyện sau đó, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng. Nàng đã nói rất rõ ràng, chỉ khi nàng học xong mới có thể chi ra “thù lao”. Đến khi học xong, lúc nào thực hiện mới chính là vấn đề. Dù sao chính mình vừa rồi cũng không quy định thời gian, qua ba năm hay mười năm rồi tính. Khi đó sợ rằng nam nhân đã sớm quên.
Vừa có thể học dị năng này của nam nhân, vừa có thể làm cho đối phương ngỡ ngàng, đối với Phạm Thải Hồng quả thật chính là chuyện vui sướng nhất trong đời người.
Hướng Nhật mặc dù không biết ý định của đối phương, nhưng trong lòng hắn đã sớm hoài nghi âm mưu của Phạm đại tiểu thư, lúc này thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, trong lòng thầm kêu sảng khoái, trên mặt giả ra một bộ dáng cấp bách không thể nhịn được.
- Ngươi không chuẩn bị tốt cũng không sao, ta chuẩn bị tốt là được .
Nói xong, cố ý cúi đầu miệng mở rộng làm ra tư thế muốn hôn.
Phạm Thải Hồng bị dọa làm cho cuống quýt lắc đầu, một bên ra sức giãy dụa một bên lớn tiếng kêu lên:
- Sở Sở, An Tâm, Tiểu Uyển…
Hướng Nhật nghe vậy hoảng hốt, nếu kinh động đến mấy vị đại tiểu thư thì hắn làm sao có thể giải thích? Lập tức lấy tay che miệng nàng lại.
Không ngờ Phạm Thải Hồng tàn nhẫn, thấy tay nam nhân phủ xuống, há miệng hung hăng cắn một cái.
May mà Hướng Nhật da thô thịt dày, thật sự cũng không sợ bị cắn thêm vài cái, hơn nữa như vậy lại có thể ngăn miệng đối phương, cuối cùng thở phào một hơi. Thấy nữ nhân điên vẫn như cũ dùng ánh mắt *** trừng mắt nhìn mình, Hướng Nhật thấp giọng nói:
- Ngươi… trước đừng hét nữa, lần này chúng ta hòa được không?
- Ngươi nằm mơ!
Phạm Thải Hồng vẫn đang gắt gao cắn bàn tay nam nhân nói chuyện, ngữ khí không rõ ràng lắm. Muốn nhẹ nhàng như vậy mà có thể bỏ qua việc này, quả thật là nằm mơ.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Hướng Nhật khó chịu nói, trong lòng hạ quyết tâm, sau này kiên quyết không để nữ nhân điên này tiến vào phòng mình.
Phạm Thải Hồng nhả bàn tay đang cắn ra, vẫn đang mang theo một tia sát ý nhìn nam nhân:
- Rất đơn giản, hứa dạy ta học được cả hai dị năng.
- Nói cho ngươi biết cái này không thể dạy, nếu có thể dạy ta còn phải nói nhảm với ngươi sao?
Lúc này Hướng Nhật vô cùng tức giận.
- Ta sẽ nói với Tiểu Uyển các nàng, nói ngươi cường bạo ta!
Phạm Thải Hồng sử dụng tuyệt chiêu, quyết định cho nam nhân một cái tàn nhẫn.
- Hãy đi đi, ta không ngăn cản ngươi!
Hướng Nhật ngoài ý muốn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng buông đối phương ra rồi đứng dậy rời giường.
Hắn rất ghét nữ nhân vô cớ gây sự, nhất là loại nữ nhân ngang ngạnh như thế này.
- Ngươi…..
Phạm Thải Hồng không biết phải làm sao, nàng tưởng rằng lần này nam nhân khẳng định sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không ngờ lại thu được kết quả như vậy.
- Được lắm, ngươi nhớ kĩ cho ta.
Phẫn hận từ trên giường bò dậy, Phạm Thải Hồng ném lại một câu nói tàn nhẫn, đùng đùng nổi giận đi ra khỏi căn phòng, vốn ý định của nàng khi tiến vào phòng nam nhân là lấy sắc đẹp dụ dỗ đối phương. Đương nhiên chỉ là sắc dụ mà thôi, còn chưa tới mức phải hi sinh thân thể của mình. Nhưng mà không chỉ câu dẫn không thành công, mà bởi vì một chút sai lầm cuối cùng đem mình rơi vào tình trạng như vậy. Điều này làm cho nàng không sao nốt nổi cục tức này.
Nhưng mà nàng cũng không muốn mách lẻo, mà là chuẩn bị cho nam nhân một một sự trả thù có tính đả kích càng mạnh hơn.
Hướng Nhật cũng biết nàng căn bản sẽ không ra vẻ đáng thương nói với chúng nữ là mình cường bạo nàng, lại tiếp tục quay về nằm trên giường, suy nghĩ miên nam một hồi, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, mơ mơ màng màng mà đi gặp Chu công.
Vừa cảm giác ngủ được mấy giờ, khi tỉnh lại trời đã tối sầm. Vội vã rửa mặt, Hướng Nhật đi xuống lầu chuẩn bị ăn cơm chiều.
Chúng nữ vẫn như cũ tụ tập ở phòng khách xem TV, nhưng mà trong bếp đã truyền đến mùi thơm, phỏng chừng lập tức có thể dùng bữa.
Khi nghe được tiếng bước chân từ thang lầu, Sở Sở tinh mắt đã phát hiện nam nhân, vẻ mặt H**g phấn chạy tới:
- Hướng Quỳ, anh được giải nhất.
- Cái gì giải nhất?
Hướng Nhật nghe nói xong có chút khó hiểu.
- Chính là giải thi đấu đọc tiếng Anh diễn cảm đó.
- Ặc.
Hướng Nhật khẽ thốt, không có lầm chứ, giải quán quân này vốn chắc chắc thuộc về hắn, chỉ là dường như có chút đơn giản, theo lý thuyết thì người thắng phải lên đài lĩnh thưởng a, hoặc là có buổi lễ trao giải hay ăn mừng gì đó nữa chứ? Thật nghèo nàn quá! Nhưng mà Hướng Nhật cũng không quá để ý, dù sao chỉ cần được đệ nhất là được.
Có được giải nhất này vào tay, đêm nay nên đi thực hiện cái ước định kia, cũng không biết cô nàng đã tắm rửa sạch sẽ hay chưa, nhất định phải yêu chiều nàng thật tốt mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc