Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 452

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Ba câu hỏi
Hướng Nhật đã tham gia vào hôm thứ bẩy nên cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh vào hôm chủ nhật không cần hắn tham gia nữa, hắn chỉ cần an tâm chờ đợi thành tích rồi sau đó đi lĩnh thưởng là được.
Điều này chính là mong muốn của hắn, vì hắn cũng không ưa náo nhiệt lắm, chỉ thích làm việc mình thích mà thôi.
Do nam nhân không đi đâu cả nên mấy vị đại tiểu thư cũng ở nhà. Bất quá cùng ở nhà xem TV mãi cũng nhàm chán, các nàng liền chơi mạt trượt vui quên thời gian, say mê đến nỗi không ai còn muốn đứng lên nữa.
Hướng Nhật ở bên cạnh chỉ biết giương mắt mà nhìn,vốn trong nhà ngoài bốn vị tiểu thư còn có ba “ngoại nhân” thêm vào với hắn vừa lúc hợp thành hai bàn màn trượt. Đáng tiếc ba “ngoại nhân” đều từ chối không đánh, cũng không biết là cố ý hay thật là thế, các nàng đều ghé vào xem mấy vị đại tiểu thư đánh mạt trượt với với tinh thần nghiêm túc “học tập” cách chơi. Không còn cách nào, Hướng Nhật chỉ có thể 乃úng 乃úng ngón tay trong không khí mà Gi*t thời gian.
Tuy nhiên loại tình huống này cũng không có duy trì liên tục bao lâu, một người không ai ngờ tới gọi điện thoại đến.
Là mỹ nữ sư phụ Tống Thu Hằng muốn mời “Hướng Quỳ” tới ăn trưa ngay tại nhà của nàng.
Hướng Nhật tuy không rõ lý do gì, nhưng cũng không có cự tuyệt, cúp điện thoại sau đó liền đi ra ngoài.
Chúng nữ cũng không để ý, chỉ nhắc nhở nam nhân đừng có ᴆụng chạm vào nỗi đau của mỹ nữ sư phụ nữa, phải nói chuyện khéo léo, cẩn thận một chút.
***
Nhà của Tống Thu Hằng có vẻ hơi xa, vốn là giảng viên, để tránh phiền toái khi tới trường, nàng cũng muốn tìm phòng gần trường học. Bất quá những nơi vậy, thường thường đều là tấc đất tấc vàng, tiền thuê đắt đỏ đến mức làm người ta méo mặt. Chỉ có nơi hẻo lánh cách xa trường học giá phòng mới rẻ, vì tiết kiệm nên mỹ nữ sư phụ cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Mà không ngờ ngôi nhà này lại cách quá xa nhà của Hướng Nhật vừa mua.
Xe taxi chạy tới mất hơn 20 phút, mặc dù giữa đường có gặp qua mấy cái đèn đỏ, nhưng 20 phút này cũng đủ nói rõ khoảng cách rồi.
Xe taxi dừng lại trước một khu nhà trọ bình thường, Hướng Nhật xuống xe sau đó lập tức dựa theo địa chỉ mỹ nữ sư phụ cung cấp tìm đi tới.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong rất nhanh vang lên tiếng bước chân, có người ra mở cửa.
Người mở cửa đúng là Tống Thu Hằng, vừa thấy ngoài cửa chính là học sinh của mình liền vội vàng tươi cười nghênh đón.
Hướng Nhật có chút ngài ngại, bởi vì hắn phát giác nụ cười của mỹ nữ sư phụ ẩn chứa phần nhiều là gượng ép, cũng không phải do Hướng Nhật, mà do nội tâm gượng gạo mà phát thành tươi cười. Điều này làm cho hắn rất đau lòng đồng thời vừa lại cảm thấy áy náy không thôi.
- Hướng Quỳ, mời ngồi!
Đưa học sinh tới phòng khách, Tống Thu Hằng lấy tay chỉ vào ghế sa lon bên cạnh ra hiệu.
- Cám ơn.
Hướng Nhật nhẹ nhàng ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
- Được rồi, đệ đệ của cô đâu?
- Nó làm việc tại một siêu thị, ăn cơm trưa ở đấy, chắc buổi tối mới về.
Tống Thu Hằng giọng nói có chút run rẩy, trên mặt ửng hồng một cách kỳ quái.
- Vậy à!
Hướng Nhật quan sát căn phòng , cũng không có phát giác thần sắc khác thường của mỹ nữ sư phụ, hỏi tiếp:
- Thân thể của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?
- Ừm, đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhớ tới thân thể của đệ đệ đã khôi phục khỏe mạnh, Tống Thu Hằng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc hiếm hoi, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi lập tức lại che dấu nó đi.
- Hướng Quỳ, vừa rồi gọi điện thoại cho cậu không làm phiền đến cậu chứ?
- Làm sao có thể phiền được chứ?
Hướng Nhật lập tức phủ nhận, thu hồi ánh mắt đánh giá cảnh vật chung quanh, đem nó đặt ở trên người mỹ nữ sư phụ.
- Tôi cũng đang muốn đến thưởng thức một chút kỹ nghệ nấu ăn của cô.
- Vậy trước tiên cậu ngồi đợi một chút, ta làm sắp xong rồi.
Tống Thu Hằng tựa hồ cũng không muốn nói nhiều lời, xoay người vào phòng bếp.
Bởi vì Hướng Nhật lúc tới đã hơn 11 giờ, cho nên lúc này cũng không phải là quá sớm để ăn cơm trưa .
Song Hướng Nhật lại buồn bực vô cùng, ban đầu hắn còn tưởng rằng mỹ nữ sư phụ mời hắn ăn cơm để nói rõ quan hệ tình cảm giữa hai người vẫn duy trì như ngày xưa, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy, không chỉ không có trở về cảnh tượng tốt đẹp trước kia, ngược lại so với ngày hôm qua tại Tài Đại còn như hai người xa lạ hơn nhiều.
Hướng Nhật thật sự không hiểu, theo lý thuyết mỹ nữ sư phụ hẳn là không chỉ mời mình tới dùng cơm, nhất định có lời gì muốn nói cho mình. Nhưng là hiện tại thấy thái độ lãnh đạm, dáng vẻ không giống như là sẽ nói cái gì đó với mình của cô nàng, hắn thật đau đầu. Câu trả lời gượng ép cho điều này có thể quy cho vì muốn hoàn thành lời mời ăn cơm trước kia, nhưng nếu như chỉ mời ăn cơm mà thôi thì cớ gì phải ở tận nhà riêng? Hoàn toàn có thể tìm một quán ăn, phòng ăn sang trọng, đừng nói là mỹ nữ sư phụ muốn tiết kiệm tiền cơm nước đó chứ, bởi vì nàng bản tính không phải loại người bần tiện đến như vậy. Xem ra là có thâm ý khác đây a!
Cuối cùng là vì cái gì đây? Nhất thời Hướng Nhật đoán không ra mục đích của mỹ nữ sư phụ .
Hắn còn đang tiếp tục cau mày suy nghĩ trên ghế sa lon thì bên kia, Tống Thu Hằng đã đem thức ăn mang lên rồi mời hắn qua ăn cơm.
Hướng Nhật thu hồi suy nghĩ, cũng không muốn đoán lung tung nữa, dù sao đã được mời tới, nếu có chuyện gì để nói thì mỹ nữ sư phụ tóm lại cũng sẽ nói ra mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hướng Nhật thoải mái ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị ăn uống thả cửa một phen.
Nhìn mĩ thực trên bàn, chỉ liếc mắt một cái, Hướng Nhật tự nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trên bàn lần này thức ăn đều là thịt, thịt gà, thịt heo, thịt bò....Trừ bỏ quả ớt cùng một ít đồ gia vị Âu Mĩ, hết thảy đều là màu vàng óng ánh hoặc là kim hồng sắc do bị mỡ rán. Phải biết rằng, đó đều là những món yêu thích nhất của hắn trước kia, nhưng là, mỹ nữ sư phụ nấu những món mà “hắn” thích nhất rốt cuộc là dụng ý gì?
- Sao vậy? Là món ăn không ngon sao?
Thấy Hướng Nhật nhìn lên bàn cơm mà vẫn không nhúc nhích, Tống Thu Hằng ánh mắt phục tạp hỏi.
- Không phải, chỉ là ta cảm thấy...... như thế nào tất cả đều là thịt vậy?
Hướng Nhật vội vàng tìm lý do che giấu.
Tống Thu Hằng trong lòng thở dài nói, trong giọng nói như khó có thể che giấu một tia bi thương:
- Đó đều là những món trước kia “hắn” thích nhất , nếu như cậu không thích, ta vào bếp...
- Không cần, không cần, ta rất thích những thứ này đó.
Hướng Nhật không chờ nàng nói xong, vội vàng động đũa, hơn nữa vì chứng minh mình quả thật thích món này liền gắp khối thịt kho tàu thật to bỏ vào trong miệng. Đồng thời trong lòng đã dần bình tĩnh, bắt đầu còn tưởng rằng mỹ nữ sư phụ làm một bàn đặc biệt toàn là thịt để ăn này sẽ có dụng ý gì, hiện tại xem ra, chỉ là bởi vì đó là món “hắn” yêu thích mà thôi.
Tống Thu Hằng trên mặt thoáng lộ ra một nét tưởng nhớ, tiếp tục nói:
- Cậu biết không? Hắn thích ăn nhất chính là thịt kho tàu, hơn nữa mỗi lần đều sẽ ăn sạch toàn bộ, ngay cả canh cũng không bỏ.
Những lời này vừa nói ra, Hướng Nhật bị dọa nhanh chóng đem đũa chuyển hướng thịt kho tàu sang bên thịt quay, hơn nữa miệng nói:
- Tống lão sư, tôi có thể hỏi, cô hôm nay mời tôi đến không phải đơn giản là vì ăn cơm đó chứ?
Bị hỏi vấn đề này, Tống Thu Hằng sắc mặt lộ ra vẻ ửng hồng, nhưng nháy mắt liền biến mất, ngữ khí run rẩy nói:
- Hướng Quỳ, ta nợ của cậu 20 vạn ....
- Cái gì mà 20 vạn, Tống lão sư, không phải tôi đã nói tùy cô khi nào trả cũng được sao?
Hướng Nhật tức giận cắt đứt lời của nàng, trong lòng đã có chút hiểu được ý niệm trong đầu mỹ nữ sư phụ khi mời mình tới. Xem ra, mục đích của đối phương là muốn sớm trả tiền nợ mình, cùng mình hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa quan hệ. Càng nghĩ, Hướng Nhật càng nổi lên một cỗ cảm giác bi ai, chẳng lẽ, nàng thật sự muốn dứt khoát như vậy sao?
Tống Thu Hằng nhẹ nhàng cười, không có tiếp tục dây dưa vấn đề 20 vạn tiền nợ, ngữ khí cũng khôi phục trấn tĩnh như trước:
- Hướng Quỳ, cậu có thấy ta xinh đẹp không?
Hướng Nhật sửng sốt, không rõ mỹ nữ sư phụ tại sao đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Xinh.
- Vậy là tốt rồi.
Tống Thu Hằng cúi đầu ăn một miếng, không nói gì thêm.
Hướng Nhật lại càng thêm kì quái mà hỏi:
- Tống lão sư có ý gì?
Tống Thu Hằng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe vẻ kiên định:
- Hướng Quỳ, ta biết nói như vậy cậu sẽ xem thường ta, nhưng là…. ta nhất thiết phải làm như vậy, muốn trả hết cho cậu 20 vạn không biết phải chờ tới lúc nào. Nếu như cậu không ngại, ta có thể dùng thân thể này để hoàn lại.
- Cái gì!
Hướng Nhật cực kì hoảng sợ, lòng đau thắt lại, không dám tin nhìn về phía mỹ nữ sư phụ.
Thấy phản ứng của hắn, Tống Thu Hằng cũng không giấu giếm thêm:
- Ngoại trừ cơ thể của ta, ta không biết còn có cái gì có thể coi như có giá trị để hoàn lại cho cậu? Hướng Quỳ, ta có thể nói cho cậu biết, cậu sẽ là nam nhân thứ hai của đời ta, trừ hắn ra tới giờ cũng không có ai chạm vào ta cả!
- Cô sao phải khổ vậy chứ?
Hướng Nhật đau lòng khuyên, tinh thần dần dần tỉnh táo lại, mặc dù hắn biết mỹ nữ sư phụ bề ngoài nhu nhược song kì thực nội tâm rất kiên cường, nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới, nàng có thể kiên cường đến mức như vậy. Vì muốn cùng mình hoàn toàn cắt đứt nợ nần, ngu xuẩn đưa ra hạ sách này, ngay cả cái quý giá nhất của nữ nhân, thân thể cũng có thể đưa ra giao dịch.
Tống Thu Hằng hời hợt cười, hoàn toàn không quan tâm lời mình nói ra làm người khác khi*p sợ bao nhiêu:
- Ta đã nghĩ kĩ, nếu như Hướng Quỳ cậu không đồng ý, ta sẽ tìm người khác.
Vừa nghe lời này, Hướng Nhật biết mỹ nữ sư phụ hạ quyết tâm muốn lấy thân thể hoàn nợ cho mình, nhất thời vô cùng tức giận, cũng không để ý lời nói của mình có thể hay không gây bi thương cho đối phương:
- Vì này 20 vạn, cô tình nguyện bồi tiếp nam nhân trên giường?
- Không sai!
Tống Thu Hằng kích động lớn tiếng nói, nước mắt đã không cầm được chảy ra:
- Ta không muốn lại nợ họ Hướng các ngươi cái gì, toàn là món nợ không thể trả!
Thấy vẻ mặt vẻ kích động của mỹ nữ sư phụ, Hướng Nhật hít một hơi thật sâu:
- Không, cô lầm rồi, chính tôi mới nợ cô nhiều...
- Nợ ta? Cậu có phải hay không muốn nói ta đau khổ đợi nhiều năm như vậy? Lãng phí nhiều thời gian như vậy? Không, đợi như vậy có đáng kể chút nào, hơn nữa, coi như là món nợ của ta, cũng là hắn nợ ta! Ko liên quan tới cậu!
Tống Thu Hằng vừa cười vừa nói như điên cuồng, nước mắt lại tự nhiên tràn xuống gò má.
- Về phần ta nợ cậu, trả cho cậu 20 vạn, vốn ta đã có chuẩn bị, nếu như đem thân xác giao cho người khác, tốt hơn hết là giao cho cậu, bất quá ta cũng biết, cậu có nhiều hồng nhan tri kỉ như vậy, thân xác ta đã là cái gì? Nếu như cậu không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng!
- Ta thấy cô thật sự điên rồi!
Hướng Nhật phút chốc đứng dậy, một tay kéo mỹ nữ sư phụ khỏi chỗ ngồi, cơ hồ là rống giận kêu lên:
- Tiểu Tống, em tỉnh táo một chút xem nào!
Nghe được hai chữ“Tiểu Tống”, ánh mắt điên cuồng của Tống Thu Hằng đột nhiên biến mất hơn nửa, vẻ mặt kinh nghi thừ ra nhìn nam nhân.
- Ngươi vừa bảo ta cái gì? Làm sao ngươi biết được cái này? Ngươi rốt cuộc là ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay