Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 420

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Tinh Tinh, Con Rùa Và Con Thỏ
Hướng Nhật trở lại đại sảnh cũng không trở về bàn ăn của mình, hắn không muốn bị cô nàng Thư Dĩnh kia đeo dính như kẹo cao su một lần nữa.
Đang chuẩn bị tìm xem trong đại sảnh có người quen nào không, nếu như ai đó có thể cung cấp cho hắn hành tung của Lý Vĩ Niên thì càng tốt, không ngờ bên cạnh hắn vang lên một giọng nói tràn ngập cừu hận:
- Nhóc con, là mày!
Hướng Nhật xoay người lại, hắn nhìn thấy một gã thanh niên mặt dâm đãng, da mặt trắng nõn, nhìn kỹ lại hóa ra là thằng khỉ thích xen vào việc của người khác mà hắn đã gặp vào buổi chiều hôm mua nhà , tên gọi là Mộc công tử gì gì đó, nếu nhớ không lầm thì thằng này còn bị hắn đập cho một trận tơi bời, không ngờ giờ phút này mặt của thằng kia đã hoàn toàn khôi phục như cũ, không còn tí dấu vết nào do từng bị ăn một cái tát.
- Chớ chọc vào tao, nếu không mày sẽ hối hận!
Hướng Nhật lạnh lùng liếc mắt nhìn thoáng qua, lúc này hắn cũng không có tâm trí để giáo huấn một tên mà hắn cho là vô cùng đáng ghét.
Gã thanh niên dâm đãng hơi do dự, rõ ràng hắn đang nhớ tới thân thủ dị thường của đối phương, ngay cả vệ sĩ đi theo phía sau cũng không thể đảm bảo được an toàn, giờ phút này hắn lại đang lẻ loi một thân một mình, càng không cần nhắc đến động thủ, lỡ bị đánh ở chỗ sang trọng này, ê mặt ê mũi không biết để đâu.
- Mày chờ ở đó cho tao!
Hắn cho dù không thể động chân động tay, nhưng động miệng phát tiết vài câu thì vẫn có thể dễ dàng làm được. Nói xong, thanh niên dâm đãng nuốt hận xoay người rời đi.
Hướng Nhật cũng chẳng buồn đuổi theo đập cho tên kia một trận, người chỉ được cái miệng, nếu thật sự ra tay sẽ tức khắc biến thành con rùa đen rụt đầu.
Tiếp tục đi xuyên qua đám đông ở đại sảnh, hắn nhìn thấy trước mặt một mỹ nữ thân hình bốc lửa tuyệt đẹp đang đi tới, nàng vừa trông thấy hắn liền tru tréo:
- Hướng Quỳ!
Hướng Nhật mặt lập tức nở một nụ cười tươi:
- Hóa ra là Oánh Oánh, không biết chuyện gì lại làm cho Phương đại thư ký của chúng ta tức giận như vậy?
- Tức giận?
Phương Oánh Oánh mặt đầy vẻ giận nói:
- Hóa ra ngươi cũng biết ta đang tức giận.
Hướng Nhật biết rõ đối phương nhất định đang tức giận vì chuyện vừa rồi xảy ra với cô nàng Thư Dĩnh, nhưng hắn vẫn làm mặt nai hỏi:
- Oánh Oánh tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?
Phương Oánh Oánh hừ nhẹ một tiếng:
- Ta hỏi ngươi, ngươi đã gian díu với ả đàn bà họ Thư từ khi nào?
- Trời đất chứng giám, tôi chưa có gian díu với nàng ta.
Hướng Nhật kêu thảm.
- Có thật không? Xem cái kiểu ôm ôm ấp ấp thân mật của các người hoàn toàn trái ngược với lời nói của ngươi đó.
Phương Oánh Oánh gắt gao nhìn chằm chằm lưu manh.
- Thật sự là vậy, lời thật mà cô cũng không tin!
Hướng Nhật ra vẻ “cô không tin cũng đành chịu” vuốt vuốt mũi.
Phương Oánh Oánh trừng mắt:
- Tin cái loại người không có lương tâm như ngươi khác gì tin heo nái biết trèo cây!
- Không tệ như cô nói chứ?
Hướng Nhật mặt ra vẻ đau khổ, ủy khuất.
Phương đại thư ký lại hừ lạnh hai tiếng:
- Ta hỏi ngươi, Tô giám đốc có gì không tốt? Sao ngươi lại không chọn nàng mà lại chọn một ả đàn bà đáng ghét như vậy?
Hướng Nhật cố tình giải thích quan hệ của hắn với cô nàng Thư Dĩnh kia, nhưng nữ thư ký lắc đầu nguầy nguậy không tin, hắn bèn nói:
- Cũng bởi vì Tô Úc thật quá tốt, cho nên tôi mới không có ý làm tổn hại đến nàng.
- Ý của ngươi là ả đàn bà họ Thư kia không tốt cho nên ngươi chuẩn bị gây tổn hại đến ả?
Phương Oánh Oánh mắt sáng lên, dường như phát hiện ra điều gì đó làm nàng vô cùng hứng thú.
- Khụ... khụ!
Hướng Nhật ho khan một tiếng, kiểu lập lờ nước đôi này xem như thay thế câu trả lời. Hắn lập tức chuyển đề tài khác:
- Được rồi, Tô Úc nàng ấy thế nào? Không có tức giận chứ?
- Ngươi cũng quan tâm tới Tô giám đốc sao?
Ánh mắt Phương đại thư ký sắc bén dò xét.
- Cô nói cái gì chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi là cái loại người vô tình vô nghĩa như vậy sao?
Hướng Nhật có chút tức giận bất bình. Tô Úc nói như thế nào cũng là thủ hạ của hắn, quan tâm một chút là đương nhiên.
Nhìn biểu hiện của lưu manh có vẻ ủy khuất, Phương Oánh Oánh cười:
- Ngươi là loại người nào thì cũng chỉ có ngươi hiểu rõ mình, tuy nhiên ta hiểu rõ Tô giám đốc, nàng không phải là cái loại đàn bà lòng dạ hẹp hòi như là ả họ Thư kia, chỉ một lát nàng sẽ quên ngay những việc cỏn con này.
- Vậy là tốt rồi!
Hướng Nhật cố ý làm bộ thở phào một hơi.
Phương Oánh Oánh lại nói tiếp:
- Tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, xin nhớ lần sau khi ngươi xuất hiện trước mặt chúng ta, không nên mang theo ả đàn bà kia, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
- Tất nhiên, tất nhiên.
Hướng Nhật tươi cười với nàng.
Nghe được câu trả lời làm mình hài lòng, Phương Oánh Oánh vui vẻ cười:
- Được rồi, sao hôm nay ngươi lại đến nơi này? Theo ta được biết, ngươi rất ít xuất hiện ở những nơi náo nhiệt thế này mới đúng chứ.
Hướng Nhật thở dài, mặt dày nói:
- Ôi… Không phải là vì vài ngày không gặp cô nên nhớ sao? Biết cô đêm nay sẽ đến, tôi liền cố ý đến đây gặp mặt.
- Đừng ăn nói kiểu cà chớn như vậy, ngươi tưởng rằng ta là người dễ bị lừa gạt như ả họ Thư kia sao?
Phương Oánh Oánh thờ ơ liếc lưu manh, đánh giá trang phục đối phương đang mặc:
- Bộ quần áo này của ngươi cũng không đến nỗi nào, thoạt nhìn không tệ… Hiệu gì?
Vừa nói nàng vừa cầm ống tay áo của lưu manh.
Phải biết rằng, muốn mặc âu phục là phải đặt trước người cắt may cho đẹp. Đi cửa hàng mua cho dù có mua đồ mắc đi nữa tuyệt đối không bằng được đồ đặt người cắt may. Mà đương nhiên đồ đặt người cắt may sẽ không tự dưng đính nhãn hiệu lên, cho dù có muốn gắn ký hiệu vào thì cũng phải làm theo yêu cầu nghiêm ngặt của khách hàng, ví dụ như gắn ở trên vị trí không dễ thấy và thường đính chữ cái thứ nhất ghép tên họ của khách hàng.
- Vừa mới mua, có gì kỳ quái không đẹp sao?
Hướng Nhật vuốt vuốt cằm, đột nhiên H**g phấn nói:
- Cô cũng cảm thấy không tệ sao? Tôi mặc vào có phải rất đẹp không?
- Không sai, quả thật rất đẹp, nhưng không phải ngươi đẹp mà là quần áo đẹp!
Phương Oánh oánh trịnh trọng khẳng định.
Hướng Nhật trợn mắt há mồm:
- Không nhất thiết phải thẳng như ruột ngựa như vậy chứ?
- Thẳng như ruột ngựa? Nói thật, y phục của ngươi cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhờ có màu xanh lục này tôn lên, nên mới nổi bật xíu.
Phương đại thư ký tiếp tục tiến hành công việc đả kích lưu manh, sau đó lại làm ra vẻ đồng tình:
- Nhìn ngươi đáng thương như vậy, ngay cả một bộ âu phục nhìn được được một chút cũng không có, có muốn hôm nào ta tặng ngươi mấy bộ không?
- Cô nói thật chứ?
Hướng Nhật thấy nữ thư ký không giống như là đang nói đùa, không nhịn được tiện miệng hỏi thăm:
- Không phải đối với ca ca có ý gì khác chứ?
- Đi ૮ɦếƭ đi!
Phương Oánh Oánh nổi giận, đối tốt với hắn thì hắn được thể lấn tới, nàng chỉ muốn phóng qua đạp cho hắn mấy đạp.
- Chính là hắn!
Đúng lúc này, mấy tên công tử trẻ tuổi hùng hổ đi tới, dẫn đầu chính là cái gã Mộc công tử gì gì đó, mấy tên kia đồng trang lứa với hắn, phỏng chừng đều là bọn con nhà giàu lêu lổng ăn chơi tối ngày.
- Tiểu tử, lại dám đắc tội với Mộc đại thiếu gia của tụi tao? Mày chán sống rồi à?
Một trong số những tên công tử nhà giàu muốn giúp gã Mộc công tử hả giận hét lên, đột nhiên nhìn thấy nữ thư ký bên cạnh đối phương, mắt lập tức ghim chặt vào nàng không rời đi nổi.
- Xin hỏi tiểu thư là?
- Ta là bạn gái của anh ấy.
Phương Oánh Oánh ghét nhất là dân ăn chơi, nàng ôm chầm lấy cánh tay lưu manh đang đứng bên cạnh, rõ ràng cho đám kia thấy nàng đã là hoa đã có chủ.
Tên con nhà giàu kia mắt lộ ra vẻ ghen ghét rõ rệt, ánh mắt nhìn về phía Hướng Nhật sắc như dao cạo.
- Tiểu tử, mày nhất định phải ૮ɦếƭ.
Hướng Nhật cảm giác được sự mềm mại của bộ *** vĩ đại áp vào cánh tay, lòng hắn cũng mềm ra. Nếu bình thường nữ thư ký này có thể làm như vậy, vậy thì thật dễ chịu, nhưng lúc này bởi vì có đám nhóc kia ở đây nên nữ thư ký cố ý lấy hắn ra làm lá chắn, nghĩ tới đây, hắn không thể nhịn được mà nhìn về phía gã con nhà giàu đang sủa ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Cút sang một bên! Ông đây không rảnh tiếp chúng mày.
- Mày…
Gã con nhà giàu kia giận dữ như chưa từng gặp ai dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo như vậy, tay hắn vung lên muốn dẫn đầu mấy gã ăn chơi quần công đối phương.
Hướng Nhật phát hiện ra ở giữa đám người kia có một người quen, giờ phút này đối phương đang co đầu rụt cổ như cố ý tránh né, hắn nở nụ cười:
- Hóa ra là Sở đại công tử của chúng ta ở đây, thật đúng là khéo quá!
- Hướng tiên sinh.
Sở Nguyên biết không thể tiếp tục trốn ở phía sau xấu hổ bước ra, nhưng hắn sợ hãi là bởi vì tin tức Hôi Hùng ૮ɦếƭ, mặc dù không có chứng cớ xác thực cho thấy Hướng tiên sinh trước mặt này làm, nhưng hắn dám tuyệt đối khẳng định là đối phương đã hạ thủ, bởi vì đối phương trước đó hỏi thăm hắn tin tức của Hôi Hùng, sau đó thì nhận được tin Hôi Hùng ૮ɦếƭ, không có liên quan tới đối phương thì mới là lạ.
Đụng chạm với một người lòng dạ độc ác lại nắm được nhược điểm của mình, hắn đương nhiên sợ hãi. Sớm biết sẽ gặp đối phương ở chỗ quỷ quái này thì nói gì đi nữa hắn cũng không đến, trốn ở nhà dạy dỗ người ✓ú em mới tới kia cho khỏe.
- Ngươi biết hắn?
Bởi vì xảy ra sự việc chen ngang này mà gã con nhà giàu đang chuẩn bị động thủ vội ngừng tay, Sở Nguyên là cháu ruột của Sở A điều ấy tất cả một người đều biết, mặc dù so không bằng con trai ruột, nhưng có thân phận kia ai cũng phải cho y chút mặt mũi. Bình thường mỗi lần gặp chuyện ăn *** bắt nạt người, hắn đều xung phong đi trước, không ngờ lần này lại lùi lại phía sau.
Cho dù bọn họ là con nhà giàu, nhưng cũng không có nghĩa là không có đầu óc. Hiện tại thấy Sở Nguyên sợ đối phương như vậy, bọn họ thầm đoán thân phận đối phương, cơn nóng giận cũng xẹp xuống không ít.
- Hắn là… một người bạn của ta.
Sở Nguyên hơi run run nói, “người bạn “ này thật không phải là người dễ trêu vào, lỡ chọc giận đối phương, lại thêm một album ảnh ***, vậy còn có thể dễ chịu được sao?
- Nếu mọi người là bằng hữu, vậy thì chuyện này chính là hiểu lầm. Hướng tiên sinh, không ngại uống mấy chén với nhau chứ?
Thái độ gã con nhà giàu ra mặt lúc nãy hoàn toàn chuyển biến, cố ý kéo người trẻ tuổi thần bí không rõ thân phận có thể dọa cho cháu ruột của Sở A thành bộ dạng như vậy vào trong tập đoàn ăn chơi của mình.
- Không cần.
Hướng Nhật lạnh nhạt cự tuyệt, đồng thời thâm ý liếc mắt về phía Sở Nguyên, tên kia bị dọa đến mức lại run lêm cầm cập lần thứ hai.
Bị đối phương cự tuyệt, đám con nhà giàu mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng cũng không dám gây chuyện, ngay cả cháu của Sở A đối phương cũng không coi ra gì, có lẽ không nên trêu trọc vào là tốt nhất. Nhất là Mộc công tử, ban đầu hắn ta tìm mấy người bằng hữu chơi chung hàng ngày tới đây giúp đỡ, không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy, tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi rời đi. Mấy gã con nhà giàu vừa đi bên cạnh vừa hỏi Sở Nguyên về thân phận của đối phương, nhưng cũng chỉ thấy hắn lắc đầu liên tục, nhanh chóng bỏ đi.
Mấy gã con nhà giàu không có cách nào hỏi được, trong lòng lại càng thêm kiêng kị, rốt cuộc ai có thể khiến người không sợ trời không sợ đất ở Bắc Hải như “ Sở đại thiếu gia” bị dọa đến ngay cả trả lời cũng không dám.
Phương Oánh Oánh nhìn bóng đám con nhà giàu đã đi xa, giả bộ vô tình hỏi thăm:
- Xem ra ông chủ lớn như ngươi quen biết cũng rất nhiều người a, vừa rồi cái tên sợ tới mức như chuột thấy mèo kia là cháu trai của Sở A à?
- Cô cũng biết hắn sao?
Hướng Nhật hỏi thăm với vẻ kinh ngạc.
Phương đại thư ký khinh bỉ cười:
- Tiểu tử đó làm phiền ta vài lần, không nghĩ tới lại sợ ngươi như vậy, xem ra từ nay về sau hắn dám đến tìm ta, ta sẽ nói ra tên của ngươi ra.
- Chắc sẽ không dám đi tìm cô nữa đâu.
Hướng Nhật liếc xuống cánh tay của mình, lại không kìm hãm được nhìn lướt qua cái khe sâu hun hút giữa hai ngọn núi trước *** nữ thư ký.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi đó!
Phương Oánh Oánh kịp thời phản ứng. Lúc này nàng vẫn đang ôm tay lưu manh, thấy hắn nhìn tới bộ vị mẫn cảm của mình, vội hung dữ mắng, xong lại nói thêm một câu:
- Hôm nay coi như cho ngươi toàn bộ.
Hướng Nhật nuốt nước miếng:
- Dù sao cũng đã hưởng diễm phúc của cô rồi, có thể hưởng thêm một chút hay không?
Phương Oánh Oánh tức giận hung hăng véo lưu manh một trận.
- Ngươi đi ૮ɦếƭ đi, tỷ tỷ còn có việc, không nói chuyện với ngươi nữa.
Nói xong, nàng xoay dáng người yêu kiều đến mê người lại rồi bỏ đi.
Hướng Nhật nhìn chòng chọc theo bóng lưng yêu kiều dần dần đi xa, trong lòng hạ quyết tâm, nếu như còn có thể tìm ra một nữ nhân có dáng người hoàn mỹ như vậy ở Bắc Hải làm thư ký, hắn nhất định sẽ cho nàng làm thư ký riêng của mình.
Sau khi Phương Oánh Oánh đi khuất, Hướng Nhật phát hiện mình lại trơ trọi một mình, đồng thời có chút hối hận sao vừa rồi không hỏi nữ thư ký tin tức của Lý Vĩ Niên, mặc dù không nhất định có thể có được câu trả lời, nhưng tốt hay xấu gì cũng hơn bản thân chạy đông chạy tây như con rối.
Ài… trong đám khách đại sảnh chẳng có người quen nào, nếu như có thể gặp con Tinh Tinh Biến th' kia thì tốt rồi. Nghĩ đến khả năng thu thập tin tức của tên kia, Hướng Nhật khẳng định tên kia có thể tìm được Lý Vĩ Niên trước tiên.
Đang cảm thán sự xui xẻo của mình, Hướng Nhật đột nhiên phát hiện ra hai người quen đang ngồi trên ghế sa lông gần góc bên trái đại sảnh.
Hai người quen kia đang nói chuyện với nhau coi xung quanh như không có người. Một người trong đó thân thể cao lớn, đang ngồi mà giống như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa Hướng Nhật vui mừng nhận ra tên kia đúng là người mà hắn vừa nhớ tới – kẻ có cơ bắp ma quỷ. Thật ra căn bản không cần phải nhìn kỹ, chỉ cần liếc mắt cũng thấy cái vóc người bành trướng do phát dục quá độ của Hắc Tinh Tinh, mặc dù bây giờ đối phương đang mặc một bộ âu phục thoạt nhìn vô cùng oai phong, sáng ngời như… đom đóm trong bóng đêm.
Ấn tượng của Hướng Nhật về người còn lại bên cạnh cũng không kém, đối phương chính là anh vợ của hắn, không phải công tử của An gia mà là của Sở gia - tên anh vợ dâm đãng mới chỉ gặp mặt một lần: Sở Từ!
Mặc dù không rõ tại sao mà hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau lại ngồi cùng một chỗ, nhưng Hướng Nhật không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn bước về phía đó.
Hướng Nhật còn chưa tới gần, hai người đang nói chuyện phiếm cũng phát hiện ra hắn.
- Con rùa, sao ngươi lại tới đây?
Kẻ không phải là loài người Hắc Tinh Tinh mở miệng đã không nói lời hay ho gì:
- Lại còn ăn mặc như người theo kiểu mẫu quần áo của chó.
- Cút, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi.
Hướng Nhật căm hận mắng một câu, sau đó lại nhìn về phía ông anh vợ dâm đãng bên cạnh, lập tức thay vào khuôn mặt nịnh hót:
- Chào đại ca.
- Ừ.
Sở Từ cau mặt gật đầu, đối với tên em rể tương lai này, hắn vẫn còn ấn tượng, chỉ không ngờ thằng nhóc này lại quen biết ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài, hơn nữa, nghe giọng nói chuyện của bọn họ, hình như là bạn bè thân.
- Hai người quen nhau?
Hắc Tinh Tinh đang định phản kích nhưng lại bị phản ứng của Hướng Nhật cùng Sở Từ làm cho đờ ra. Hắn không thể ngờ con rùa này lại quen biết với đại công tử mặt lạnh của Sở gia. Chính bản thân hắn cũng chỉ bởi vì chuyện trùng hợp mới cùng đối phương đi chung một đường, mà có thể ngồi cùng với đối phương cũng do tình bạn mấy năm qua lại.
- Ta cũng muốn hỏi những lời này.
Hướng Nhật không ngồi xuống ghế sa lông, hắn không muốn mình trở thành người khách bất lịch sự quấy rầy hai người đang trò truyện vui vẻ với nhau.
- Hắn là em rể ta.
Câu nói của Sở Từ như một cân ***.
- Em rể?
Ánh mắt kỳ dị của Tinh Tinh giống như tia laser lập tức quét trên người Hướng Nhật, làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh.
- Tao không phải đàn bà, đừng dùng ánh mắt rẻ tiền như vậy nhìn tao.
Hướng Nhật thật sự không chịu được ánh mắt Biến th' của Tinh Tinh.
- Nếu mày là đàn bà, ông đây đã đá mày đi từ lâu rồi.
Tinh Tinh mặt ra vẻ ghê tởm, đột nhiên giống như nhớ tới cái chuyện gì thú vị, cố nén cười nói:
- Mặc dù chúng ta mỗi người đều biết nhau, nhưng ta cảm thấy cần thiết phải giới thiệu một lần nữa. Hai ngươi có thể gọi ta là Tinh Tinh, mà hắn là con rùa, ngươi là con thỏ.
Vừa nói vừa chỉ hai người đàn ông bên cạnh, ban đầu hai người có vẻ không hiểu nhưng sau khi nghe được lời giới thiệu của Tinh Tinh thì sắc mặt sầm xuống.
Hướng Nhật chỉ khó chịu một chút lập tức khôi phục lại như thường, sau đó hắn bị K**h th**h tới mức muốn phì cười, hắn không ngờ ông anh vợ dâm đãng lại có một cái biệt hiệu dễ gây hiểu lầm như vậy. Con thỏ, từ này đúng là mang nhiều hàm nghĩa, một có thể là một món đồ nhậu ngon, còn có một nghĩa khác có chút mập mờ, thông thường người đồng tính *** được gọi là con thỏ, có đôi khi cũng có thể là từ thay thế chỉ người đàn ông có khuynh hướng T*nh d*c đặc biệt khác người như ***, ***,…
- Muốn cười thì cười đi.
Ông anh vợ dâm đãng Sở Từ sắc mặt sầm xuống đến mức đáng sợ, nhưng từ trong mắt của hắn Hướng Nhật nhìn ra hắn không thật sự tức giận, chỉ vì có cái biệt hiệu mất mặt như vậy nên xấu hổ, vì tránh cho khỏi phải xấu hổ nên mới làm ra bộ mặt khó ưa như vậy.
Vừa rồi Hướng Nhật nghe thấy Tinh Tinh giới thiệu hắn là con rùa, hắn cũng xấu hổ như vậy, nhưng hắn lập tức bị hấp dẫn bởi cái biệt hiệu “con thỏ” này.
- Được rồi, con rùa, mày tới đúng lúc, có chuyện cần mày hỗ trợ.
Tinh Tinh ở bên cạnh biết lời mình vừa nói đã khiến hai người kia tức giận nên vội đổi đề tài. Phải biết rằng, con rùa cùng con thỏ là hai danh từ có rất nhiều hàm nghĩa, còn ngoại hiệu Tinh Tinh của hắn nhiều lắm cũng chỉ là danh từ chuyên dùng chỉ một động vật, so với biệt hiệu kia nghe vẫn đỡ hơn nhiều.
Chú thích:
Vương bát = con rùa, người nhát gan, và cũng có nghĩa là người đàn ông bị vợ cắm sừng,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc