Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 409

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Khi dễ
Tuy trong lòng Nhậm Quân tràn ngập dấm chua, nhưng vì ở nơi đông người nên cũng không phát tác ra ngoài , điều này có phần làm nản lòng Phạm Thải Hồng vốn là người vừa bày ra trò thâm hiểm.
Hướng Nhật cũng biết Nhâm đại tiểu thư không muốn làm mình bị xấu mặt ở chốn đông người, trong lòng rất cảm động, cũng mặc kệ nữ nhân điên ở một bên lảm nhảm, sau khi hoàn tất thủ tục mua nhà, vội vàng kéo Nhâm đại tiểu thư vừa giữ thể diện cho mình rời đi, hắn định tìm một chỗ vắng vẻ để giải thích rõ ràng với nàng.
Nhưng vừa mới ra khỏi đại sảnh công ty môi giới chưa được bao lâu, Phạm Thải Hồng liền đuổi theo, nàng vẫn không bỏ cuộc:
- Hướng Quỳ, ngươi đứng lại cho ta!
Hướng Nhật vẫn cắm đầu bước đi, tuy nhiên Nhâm đại tiểu thư bên cạnh lại đột nhiên dừng lại, nàng dùng giọng ghen tuông.hỏi:
- Cô ta là ai ?
- Là giáo viên thể dục mới của trường mình.
Hướng Nhật cũng không còn cách nào khác, hắn biết nếu không thể giải thích rõ ràng thì Nhâm đại tiểu thư sẽ không đi theo mình. Huống chi bây giờ đã ra khỏi đại sảnh công ty môi giới, không bị nhiều người nhòm ngó nữa, nàng có muốn hờn dỗi vặn hỏi mình một chút cũng không sợ bị người khác cười chê.
Nhìn thoáng qua nữ nhân xinh đẹp đang chạy lại gần, Nhậm Quân truy hỏi gắt gao:
- Sao anh quen cô ta?
- Thế nào? Ghen à?
Hướng Nhật cười hehe hỏi lại, hắn biết trực tiếp giải thích sẽ không hiệu quả bằng cách dắt nàng đi lòng vòng.
- Em ghen đấy. Nói ! Anh có quan hệ gì với cô ta?
Nhâm Quân hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, hiển nhiên là lại nghĩ tới mấy lời cực kì ấm ức mà nữ nhân kia nói trong đại sảnh lúc nãy.
- Chẳng lẽ em không nhận ra đấy là mấy lời chia rẽ rõ rành rành hay sao?
Hướng Nhật ra vẻ cường điệu, tiếp theo, không đợi Nhâm đại tiểu thư mở miệng, hắn lại tiếp tục nói:
- Yên tâm, anh không có bất cứ quan hệ nào với cô ta, nếu nói có thì cũng là bà điên này và anh có thù với nhau.
- Bà điên?
Nhìn nam nhân nói với vẻ cực kì tức giận, Nhâm Quân tuy an tâm một chút, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn yên lòng, phải biết rằng, thù hận thế nào đi chăng nữa cũng không phải không có khả năng hóa giải. Giống như mình vậy, lúc đầu chẳng phải hận
nam nhận đến nghiến răng nghiến lợi hay sao? Bây giờ còn không phải bị tên “kẻ thù” này hết ôm ấp rồi lại sờ mó sao?
Nữ nhân điên trừng mắt nhìn Hướng Nhật, nhưng động tác ấy trong mắt người ngoài lại mang một vẻ phong tình.
Hướng Nhật khẽ quắc mắt nhìn nàng ta và bĩu môi nói.
- Nói đi, cô lại muốn gì? Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì cố biến đi giùm cái, tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với cô đâu.
Vẻ cay nghiệt của nam nhân làm cho Phạm Thải Hồng rất giận dữ, nhưng cố kiềm chế, nàng trầm giọng nói:
- Căn nhà kia có thể nhượng lại cho ta không?
- Dựa vào cái gì!
Hướng nhật lạnh lùng hỏi ngược lại
- Ta cho ngươi thêm 500 vạn, không, nhiều hơn cũng có thể!
Phạm Thải Hồng phải có bằng được căn nhà này.
Hướng Nhật tỏ ra hứng thú:
- Ta rất ngạc nhiên, nguyên nhân gì đáng giá cho cô hy sinh đến vậy? Với khả năng tùy tiện chi ra cả vạn của cô, mua một căn nhà giống thế này có gì khó khăn đâu nhỉ?
- Việc này ngươi không cần phải xem vào, dù sao cũng không liên quan đến ngươi!
Phạm Thải Hồng cũng làm mặt lạnh. Nêu như thật sự có một căn nhà khác phù hợp với yêu cầu của mình, căn bản nàng không cần phải hạ mình đi thỉnh cầu tên nam nhân đáng ghét này.
- Nhà đã là của ta, bán hay không là quyền của ta, đúng không?
Hướng Nhật không quan tâm đến thái độ của đối phương, hắn cố ý quơ quơ bản hợp đồng mới ký trên tay.
- Vậy rốt cuộc ngươi bán hay không?
Phạm Thải Hồng biết cơ hội lấy được nhà từ trong tay nam nhân là vô cùng nhỏ bé, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng.
- Tặng cô hai chữ….. nằm mơ!
Hướng Nhật giơ lên hai ngón tay để biểu thị thái độ kiên quyết của hắn.
Phạm Thải Hồng nhất thời nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi…...
- Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau đi đi, bà xã của ta đã thích, sao ta có thể bán cho người khác?
Nói xong, Hướng Nhật nhìn thoáng qua Nhâm đại tiểu thư bên cạnh, khuôn mặt có vẻ lấy lòng. Quả nhiên, Nhâm quân đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, hình như rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Cảnh tượng này càng làm cho Phạm Thải Hồng tức điên lên, nhưng bởi vì ngại ở đây còn có Nhâm đại tiểu thư, cho nên cũng không xông tới động thủ cùng nam nhân, mà xoay người bỏ đi, tuy nhiên, còn chưa đi được vài bước đã quay trở lại, sau đó âm trầm nói:
- Bán cho ta một phòng ngủ được chứ?
Hướng Nhật đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bật cười:
- Ha ha, đây quả thật là chuyện buồn cười nhất ta từng nghe. Không ngờ cô lại đòi một phòng ngủ! Nhưng cô cho rằng có thể sao?
Phạm Thải Hồng cũng ý thức được yêu cầu của mình vô cùng quái dị, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào mới đồng ý?
- Không muốn gì cả.
Hướng Nhật nhún vai.
- Nếu như có thể, ta hy vọng bây giờ cô biến mất khỏi tầm mắt ta! Hơn nữa vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện.
- Hướng Quỳ, ngươi đừng nên quá đáng quá!
Hai mắt Phạm Thải Hồng bừng bừng lửa giận, hai tay xiết chặt, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
- Cô uy hiếp ta sao?
Hướng Nhật coi như không nhìn thấy biểu hiện khác thường của đối phương.
Ra sức đè nén cơn kích động muốn đấm nam nhân một phát, Phạm Thải Hồng lạnh lùng nói:
- Khi dễ một nữ nhân thì hay lắm sao?
- Cô cũng là nữ nhân?
Trong mắt Hướng Nhật mắt lộ ra vẻ kỳ quái xen lẫn với khó tin.
Phạm Thải Hồng sầm mặt, câu nói này của nam nhân đã chạm vào phương diện mẫn cảm của nàng, do dư một hồi, cuối cùng nghĩ ra gì đó nên không động thủ với nam nhân:
- Được, Ta đi!
Nói xong, cũng không quay đầu lại, xoay người bỏ đi.
Nhậm Quân đã hoàn toàn yên lòng, nhìn hai người giống như kẻ thù sống ૮ɦếƭ vậy, trong lòng cho rằng loại thù hận này có lẽ rất khó hóa giải. Tuy nhiên nàng cũng có chút tò mò, một nữ nhân xinh đẹp đến thế, tại sao nam nhân lại tuyệt tình với nàng ta như vậy?
- Hướng Quỳ, sao anh lại chọc vào cô ta?
- Phải nói là cô ta chọc vào anh trước…..
Tiếp theo, Hướng Nhật lập lại lời giải thích đã từng nói với An đại tiểu thư.
- Cô ta thích nữ nhân?
Sau khi nghe xong, Nhâm quân lộ ra vẻ không dám tin, đồng thời cũng hiểu được tại sao nam nhân lại ghét đối phương.
- Uhm.
Hướng Nhật gật gật đầu.
- Cho nên em phải cẩn thận một chút, trong trường học mà nhìn thấy cô ta thì lập tức vòng đường khác nhé.
- Anh có cần nói quá vậy không?
- Cô ta còn hơn thế ấy chứ!
Hướng Nhật nhấn mạnh, sau đó không đợi Nhâm đại tiểu thư mở miệng, hắn cười ám muội:
- Quân Quân, hay là đừng nhắc đến cô ta nữa, em xem, cũng lâu rồi chúng ta không thân mật, giờ có phải nên tìm một chỗ yên tĩnh hay không….
Nhìn dáng cười cực kì xấu xa của nam nhân, Nhâm Quân không để hắn nói hết lời, nàng gắt giọng:
- Đi ૮ɦếƭ đi! Lại muốn những chuyện không đứng đắn, còn nói nữa em mặc kệ anh đấy!
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
Hướng Nhật chỉ muốn dời sự chú ý của nàng sang chuyện khác, cũng không phải thật sự nổi lòng háo sắc muốn chiếm tiện nghi của cô nàng.
- Anh đã rảnh thế thì cùng em đi đến nơi này.
Nhâm Quân suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nơi nào?
Nhâm Quân cười thần bí:
- Đi khắc biết.
Hướng Nhật nổi lòng hiếu kỳ, nhìn nàng cười cứ như là vừa thực hiện được âm mưu nào đó, đột nhiên hắn có chút dự cảm chẳng lành.
olo
- Chẳng lẽ nơi em nói là đây?
Hướng Nhật hỏi bằng giọng kỳ quái, vốn tưởng rằng Nhâm đại tiểu thư ra vẻ thần bí như vậy, nhất định sẽ dẫn mình đến một nơi xa lạ, hơn nữa phải rất đặc biệt, ai ngờ lại chính là trường Tài Đại mà “hắn” trước kia từng theo học.
- Đúng vậy, nếu không anh nghĩ là nơi nào?
Nhâm Quân lườm nam nhân một cái, dường như đang trách hắn sao lại tỏ ra kỳ quái,
tuy nhiên sâu trong đáy mắt lại hiện liên một tia giảo hoạt.
Hướng Nhật tất nhiên biết mình bị “chơi”, nhưng hắn có chút khó hiểu:
- Nói đi, tới nơi này rốt cuộc để làm gì? Em sẽ không vô duyên vô cớ lùa anh đến đây đấy chứ?
- Lừa đâu mà lừa, anh nói gì khó nghe vậy, là chính anh tình nguyện đi theo em mà!
Trên mặt Nhâm Quân tràn ngập vẻ đắc ý.
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ muốn anh giúp em đả kích một người.
- Đả kích một người?
Hướng Nhật ngẩn người ra.
- Nam hay nữ?
- Là một nữ sinh!
Lúc trả lời, sắc mặt Nhâm Quân có chút u ám, hình như là nhớ lại kí ức không thoải mái nào đó.
- Chắc là anh gặp rồi, chính là quản lý đội bóng rổ Tài Đại, Trầm Bội Bội.
- Khi dễ một nữ sinh thì không được hay cho lắm thì phải?
Trog lòng Hướng Nhật không khỏi sinh ra ý rút lui, không chỉ vì hắn quen “Trầm Bội Bội” mà Nhâm đại tiểu thư vừa nhắc đến, đối phương chính là bạn cũ của Sở Sở, lúc hắn đến Tài Đại lần đầu đã gặp nàng, ấn tượng rất tốt. Hơn nũa, như Hướng Nhật vừa nói, khi dễ một nữ cũng không phải tác phong của hắn.
- Cái gì mà khi dễ, anh có thể không coi cô ta là nữ nhân mà.
Nhâm Quân hiển nhiên đang ám chỉ cái câu mà vừa rồi nam nhân nói với nữ nhân cực kì xinh đẹp kia, ý tứ rất rõ ràng.
Hướng Nhật cười khổ:
- Căn bản là khác nhau….
- Khác cái gì, anh không muốn giúp em thì có!
Sắc mặt Nhâm đại tiểu thư vốn đang đắc ý liền chuyển sang khó coi, lúc này dáng vẻ giống như sắp khóc đến nơi, ánh mắt nhìn nam nhân cứ như là nhìn một kẻ bạc tình.
- Được rồi, anh giúp em, được chưa nào?
Hướng Nhật biết rõ nàng làm bộ cho mình xem, nhưng vẫn phải thỏa hiệp, có trời mới biết nàng ta còn trò gì nữa hay không.
- Nhưng anh có một điều kiện, đó là anh tuyệt đối không ra tay đánh phụ nữ.
- Ai bảo anh đi đánh người, lại còn đánh phụ nữ? Nếu anh dám đánh thật, em…
Có lẽ là tìm không được từ thích hợp, cuối cùng nàng buột miệng nói:
- Em liều mạng với anh!
Hướng Nhật bây giờ đúng là dở khóc dở cười, vừa không cho đánh người, hơn nữa khi mình nói như vậy, nàng liền khẩn trương hẳn lên, xem ra hai người chẳng những không giống có thâm cừu đại hận gì, ngược lại càng giống một cặp hảo tỷ muội hơn. Nếu không sao vừa nghe đến đánh người, Nhâm đại tiểu thư đã khẩn trương đến vậy?
- Hai người các em kỳ thật không có nhiêu thù hần phải không?
Hướng Nhật dò hỏi.
- Thù sâu như biển!
Câu trả lời của Nhâm Quân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hướng Nhật.
- Có thể nói rõ về cái này một chút được không, để lát nữa anh có thể phối hợp thật tốt với em.
Hướng Nhật vẫn thăm dò.
- Hừ, cô ta tranh giành nam nhân với em.
Nhậm Quân hừ nhẹ một tiếng rồi nói.
- Tranh giành nam nhân?
Hướng Nhật kinh ngạc, thế này là sao, không phải đang nói đến mình đấy chứ?
- Không phải nói anh!
Nhâm Quân dường như đọc được ý nghĩ của Hướng Nhật, nàng lập tức giải thích. Tuy nhiên lại nhớ ra gì đó, sắc mặt hơi tái nhợt một chút, giọng cũng trở nên lí nhí:
- Lúc ấy em học cấp 2, trường của chúng xem và một trường cấp 3 học cùng một chỗ, mà cô ta cao hơn em một chút, cho nên thoạt nhìn càng trông giống học sinh cấp 3. Chúng em thường hay đi xem cấp 3 chơi bóng rổ, kết quả là đồng thời thích…..Không, không phải thích, chỉ là có hảo cảm, một chút hảo cảm mà thôi….
- Là vì cái này?
Hướng Nhật cắt ngang lời Nhâm đại tiểu thư, kế tiếp không cần nàng nói, Hướng Nhật cũng có thể đoán được. Đơn giản là cô nàng kia dựa vào ưu thế chiều cao đã đánh bại Nhâm đại tiểu thư lúc ấy còn thấp bé, kết quả là hai người “trở mặt”. Chỉ có một điều khiến hắn rất khó hiểu, chuyện xảy ra đã lâu như vậy, thế mà nàng vẫn canh cánh trong lòng, thật sự có hơi nhỏ mọn một chút.
- Anh sẽ không ghen chứ?
Nhâm Quân dè dặt nhìn nam nhân.
- Khi đấy anh vốn không quen em, thế thì ghen cái gì?
Hướng Nhật bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm.
Những lời này làm cho Nhậm Quân thở dài nhẹ nhõm :
- Vậy hôm nay anh phải giúp em báo thù, em nhịn lâu lắm rồi.
- Được rồi, tuy nhiên chuyện hoang đường kiểu này anh chỉ giúp một lần, lần sau gặp chuyện như vậy, em cũng đừng trách anh không giúp.
Hướng Nhật đánh tiếng trước, để tránh lần sau không phải gặp chuyện nhàm chán như vậy nữa. Đồng thời, từ lời của Nhâm đại tiểu thư, hắn cũng nghe ra được hàm ý khác, không chừng khi đó cô nàng Bội Bội sau khi hoàn toàn áp đảo Nhâm đại tiểu thư còn lên mặt một phen , nếu không Nhâm đại tiểu thư cũng sẽ không nói ra những lời cáu giận như thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay