Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 405

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Ta muốn gặp hắn
- Các ngươi muốn làm gì?
Sở Nguyên trong lòng lo lắng khi bị “mời” đến góc khuất của quán bar, hắn vừa sợ vừa giận, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về người thanh niên gầy yếu ngồi trên ghế salon ở chính giữa, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đó vậy.
Hướng Nhật tay bưng cốc vang đỏ, thản nhiên nhìn lướt qua đối phương, thoải mái nói:
- Không cần vội, chỉ mời ngươi tới uống chén R*ợ*u thôi.
Sở Nguyên chẳng hề tin chuyện kì quái này, chỉ mời mình đến uống R*ợ*u mà phải dùng đến lực lượng lớn vậy sao? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng biểu hiện bên ngoài không dám có nửa điểm bất mãn, nếu chẳng may lộ ra điểm nhỏ nào để tên này phát hiện, hắn không dám đoán liệu đối phương sẽ làm ra chuyện hèn hạ gì nữa.
- Hướng tiên sinh, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, nếu có thể giúp được nhất định ta sẽ không từ chối.
Trong tình huống yếu thế hơn này, Sở Nguyên chỉ có thể nói ngược lại những suy nghĩ trong lòng.
Hướng Nhật tựa như không nghe thấy những lời này, ngược lại còn nói đến vấn đề chả liên quan gì:
- Sở tiên sinh có biết chúng ta là ai không?
- Cái gì?
Sở Nguyên bối rối, không hiểu tại sao đối phương đột nhiên hỏi cái này.
- Ta hỏi ngươi có biết bọn ta là ai không ?
Hướng Nhật nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lần này Sở Nguyên nghe rất rõ, nhưng lại càng không biết nên trả lời thế nào, lỡ không cẩn thận nói sai câu gì lại rước rắc rối về cho bản thân thì khổ.
Hướng Nhật liếc cái là có thể biết hắn nghĩ gì, ánh mắt đăm chiêu:
- Sở tiên sinh đã không dám nói, thì tự ta nói cũng được, chắc là ngươi cũng thấy, bọn ta thật ra là một đám lưu manh.
Sở Nguyên trong lòng thấy căng thẳng, đối phương nói cho hắn biết chuyện này làm gì, cái đấy đâu cần phải nói, chỉ nhìn qua ai mà chả thấy được. Song chính bởi thế Sở Nguyên mới thấy sợ, hình như tống tiền mình 500 vạn chưa làm đối phương thỏa mãn, nên giờ lại muốn giở trò tiếp thì phải. Lần trước tuy đối phương có nói chỉ cần đưa tiền thì sẽ không đến làm phiền nữa, nhưng ai mà ngờ tiền vừa đưa xong đối phương đã lại tới tìm rồi, lại còn lôi cái danh lưu manh ra nữa.
Không phải Sở Nguyên nghĩ nhiều, mà bởi đã là lưu manh thì cần gì phải giữ lời, nếu không sao còn gọi là “lưu manh”? Hôm nay tống tiền ngươi, ngày mai lại tiếp tục hăm dọa bắt bí ngươi, cho đến khi chẳng còn gì để cho hắn lợi dụng nữa mới thôi.
Ý nghĩ này làm Sở Nguyên càng thêm lo sợ thấp thỏm:
- Không biết lần này Hướng tiên sinh lại muốn bao nhiêu?
Hướng Nhật nghe được liền sửng sốt, ngay sau đấy là cảm thấy thật buồn cười, tiểu tử này đang đùa đấy à, không lẽ nghiện bị ăn đập rồi?
- Yên tâm, ta không cần tiền của ngươi, về khoản này của ngươi còn quá ít, không đáng để ta phải để ý đến.
Sở Nguyên không vì những lời nói này mà thở phào, trái lại còn càng dè dặt thăm dò:
- Vậy tiên sinh có việc gì cần ta giúp sao?
Hướng Nhật nhẹ cười, buông cốc R*ợ*u trong tay ra, lúc này mới nói vẻ ám chỉ:
- Nghe nói ngươi có thể tìm được loại hàng thượng đẳng cực phẩm phải không?
Sở Nguyên trong lòng run rẩy:
- Không biết Hướng tiên sinh định định nói đến cái gì?
- Là thứ mà bình thường ngươi vẫn thích hưởng thụ nhất đó.
Hướng Nhật trong mắt lóe quang mang:
- Ví như cái A7 kia chẳng hạn.
Sở Nguyên cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, toàn thân run lẩy bẩy, bản thân đúng là có sở thích *** phiện, nhưng ngay cả người thân cận nhất cũng không biết, sao người khác lại biết được chứ? Hơn nữa cái tên A7 này chỉ một số ít người biết đến, hắn cũng mới có được loại mặt hàng thượng hạng này, vừa nếm thử đã không muốn bỏ, thứ này không những đem lại khoái cảm gấp trăm lần so với những mặt hàng bình thường mà còn không có tác dụng phụ. Nhớ lúc cho hắn thứ này, chủ nhân của nó còn nói hiện ở thị trường thành phố không hề có loại này, cho dù có tiền cũng không mua được. Nhưng bây giờ lại có người nhắc đến nó, sao không khiến hắn kinh hãi ૮ɦếƭ đi được?
- Hướng tiên sinh, tôi không biết anh đang nói đến cái gì?
Sở Nguyên cố ép cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, ráng sức đến cuối.
- Hừm hừm.
Hướng Nhật hừ mũi tức giận, lạnh lùng nhìn đối phương:
- Sở tiên sinh còn định giả bộ với ta sao? Hôm nay lúc ngươi đến có người đã thấy ngươi dùng thứ đó.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Sở Nguyên phát rùng mình, đồng thời cũng hiểu được là tại mình cả, lẽ ra phải biết không nên vì thèm muốn nhất thời mà tùy tiện tìm ngay một chỗ để dùng thứ kia, nhất định khi đó đã bị người ta trông thấy. Nhưng một khi bị phát hiện, hắn cũng không dám dấu giếm nữa, giọng nói có vẻ ngập ngừng hỏi:
- Hướng tiên sinh muốn ta làm gì?
Hướng Nhật hời hợt nói:
- Cũng không có gì, ta chỉ cần một ít thứ này để bán.
Cứ lờ mờ đoán mục đích của đối phương, nhưng khi xác định được rồi thì hắn lại lo lắng không thôi, phải biết là điều này người cung cấp đã dặn kỹ hắn rồi, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nhưng hiện giờ đối phương muốn hắn giới thiệu với chủ sở hữu, đây không phải là tìm mối làm ăn sao?
Mặc dù hắn không sợ chủ nhân của vật này nhưng nếu nói ra thì cũng chẳng có gì mà ăn nữa, lo lắng như vậy nên hắn mượn cớ từ chối:
- Hướng tiên sinh, buôn bán thuốc phiện là phạm pháp đó.
- Phạm pháp? Nếu sợ phạm pháp thì bọn ta sao còn làm “lưu manh” chứ?
Hướng Nhật khinh thường nói, trên mặt đầy vẻ đùa cợt:
- Hơn nữa, ngươi ngang nhiên *** phiện còn có tư cách nói người khác phạm pháp sao? Không lẽ ngươi cho rằng mình là dân lương thiện?
Sở Nguyên rốt cuộc cũng hiểu được tại sao ngay từ đầu vào đây đối phương đã giới thiệu mình là “lưu manh”, không phải định tống tiền hắn mà muốn tra ra đường vận chuyển A7. Hèn gì đối phương nói không thèm đến số tiền nhỏ của hắn, biết rõ nguồn của A7 còn sợ không kiếm được nhiều tiền sao?
Hướng Nhật thấy hắn cúi đầu trầm tư, quyết định gây kích thích cho hắn thêm chút nữa:
- Ta nghĩ ngươi không muốn thấy mấy tấm ảnh của mình bị đưa lên truyền thông chứ?
- Các ngươi không đem toàn bộ ảnh chụp trả lại cho ta sao?
Sở Nguyên mặt đanh lại dữ tợn, hắn dĩ nhiên không tin đối phương đem toàn bộ ảnh đưa cho mình, sở dĩ hỏi vậy là bởi hắn đã đưa tiền, cho dù trong tay đối phương còn ảnh cũng không được đem ra uy hiếp hắn tiếp chứ? Nhưng theo tình cảnh hiện giờ thì xem ra mọi thứ hoàn toàn không phải như vậy. Trên thực tế, hắn căn bản không hề tưởng tưởng được, lúc đầu đúng là Hướng Nhật định bắt bí hắn một chút rồi coi như xong, không ngờ tiểu tử này lại biết tin tức về A7, đương nhiên là không thể bỏ qua cho hắn.
- Ta nghĩ chuyện đó ngươi phải biết rõ chứ?
Hướng Nhật không hề có cảm giác mất mặt vì mình đã thất tín, vẫn thản nhiên như cũ nói.
- Sở tiên sinh, tốt nhất là ngươi nên cân nhắc cho kỹ, ta chỉ muốn biết vật kia từ đâu tới. Nếu như không có được đáp án, ta nghĩ hôm nay ngươi khó có khả năng bước ra khỏi nơi này. Đương nhiên ngươi có thể yên tâm, chúng ta chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu vặt, sẽ không khiến ngươi phải gặp phiền toái gì cả, ngươi chỉ cần nói cho ta địa điểm mua hàng là được, nếu chủ nhân có hỏi, ta sẽ cho vài lí do lọt tai, sẽ chẳng ai nghi ngờ đâu.
Dưới áp lực vừa nắn vừa xoa, Sở Nguyên cuối cùng cũng thỏa hiệp:
- Được rồi, ta sẽ cho ngươi biết, nhưng ngươi phải cam đoan tuyệt đối không được nói ngươi biết chỗ này là từ ta.
- Mặc dù ngươi không có tư cách để đưa ra điều kiện, nhưng lần này ta đáp ứng ngươi. Nói đi, là ở chỗ nào?
- Là từ Hôi Hùng.
- Hôi Hùng? Ngươi nói chính là Hôi Hùng của ‘Ngạ Lang Bang’ sao?
Hướng Nhật tà tà đảo mắt liếc qua bọn người Hầu Tử cùng Mập Mạp bên cạnh. Đối với Hôi Hùng, hắn cũng không xa lạ lắm, kẻ này là một trong hai kẻ thuộc hạ có thực lực nhất của lão đại “Ngạ Lang Bang”. Hơn nữa kẻ này trước đây vẫn đi lại với các tổ chức buôn lậu thuốc phiện ở vùng Tam Giác Vàng, xem ra tên này chắc đã móc ngoặc với tổ chức buôn lậu thuốc phiện kia hòng làm ăn lớn ở Bắc hải rồi, hoặc có thể bọn chúng tất cả đều cùng một tổ chức.
Sở Nguyên gật đầu, một điểm kỳ vọng cuối cùng cũng tan biến, vốn khi hắn nói ra tên Hôi Hùng là muốn dọa đối phương, nhưng không ngờ đối phương chẳng hề có phản ứng, hơn nữa khi nhắc tới Hôi Hùng còn có vẻ xem thường. Hiển nhiên trong mắt người này, Hôi Hùng chẳng có gì đáng nói.
- Ta hỏi ngươi, thứ này có đúng là hắn chủ động đưa cho ngươi không?
Hướng Nhật hỏi tiếp.
- Sao ngươi biết?
Sở Nguyên hơi kinh ngạc.
Hướng Nhật không chút lưu tình mắng:
- Đồ ngu, ngươi vẫn nghĩ hắn có ý tốt khi đem vật này tặng ngươi sao? Rõ là bị hãm hại mà còn không biết, ta không thể không thương cảm cho ngươi, biết là chỉ số thông minh của ngươi thấp nhưng không ngờ lại đến mức này. Chờ sau khi ngươi bị nghiện trở nên si ngốc sẽ bị hắn khống chế hoàn toàn, đến lúc đó hắn muốn ngươi làm gì là ngươi phải làm cái đó.
Nghe Hướng Nhật nhắc tới như vậy, Sở Nguyên cũng nghĩ lại, nhớ mình với Hôi Hùng vốn chẳng thân thiết lắm, nhưng đối phương lại đột nhiên tặng mặt hàng cực phẩm này cho mình, nhất định là có âm mưu gì bên trong. Càng nghĩ càng thấy có khả năng, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Li gián thành công quan hệ giữa đối phương với Hôi Hùng, Hướng Nhật lại tiếp tục hỏi:
- Ngươi có biết Hôi Hùng lấy thứ này từ đâu không?
- Cái đấy ta cũng không biết… Nhưng ta thường thấy một người ngoại quốc bên cạnh hắn.
- Sao?
Hướng Nhật động tâm:
- Trông thế nào?
- Gầy teo cao cao, dù đi đâu cũng đeo kính mát, hơn nữa bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ theo.
- Vậy là không phải.
Hướng Nhật tự tin gật đầu, thấy Sở Nguyên đang nhìn mình nghi hoặc liền vung tay:
- Tốt lắm, giờ ngươi có thể đi.
Sở Nguyên giận mà không dám nói gì:
- Vậy những bức ảnh kia…
- Yên tâm, chỉ cần ngươi không làm chuyện gì ngu xuẩn, thì những tấm ảnh đó không bao giờ xuất hiện trước công chúng.
Hướng Nhật nói những lời này chính là muốn cảnh cáo đối phương tốt nhất là không nên có ý niệm trả thù trong đầu, nếu không những tấm ảnh đặc thù này sẽ được lưu truyền khắp thiên hạ. Hắn đã sớm nắm được điểm yếu của mấy tên có gia thế, bọn họ sợ nhất là mấy chuyện không quang minh chính đại của mình bị người ta biết đến, bởi vì điều đó sẽ khiến họ không ngóc đầu lên nổi.
Sở Nguyên dĩ nhiên hiểu được dụng ý của đối phương, trong lòng dù phẫn hận nhưng cũng không thể làm gì được. Dưới sự thúc giục của đám người Hầu Tử liền chán nản rời đi.
Vừa thấy ngoại nhân rời khỏi, Hầu Tử đã đoạt lời trước:
- Lão đại, chuyện Hôi Hùng…
- Tao biết, tụi bay với Hôi Hùng là người cùng bang.
Hướng Nhật cắt lời Hầu Tử, nóng lòng giải thích.
- Nhưng Hôi Hùng là Hôi Hùng, tụi bay là tụi bay, hơn nữa các ngươi là thủ hạ của Cuồng Lang, đối thủ một mất một còn với Hôi Hùng, nên chẳng có liên quan gì đến hắn cả. Được rồi, Hôi Hùng gần đây có hoạt động lớn gì mấy đứa bay biết chứ?
Nghe lão đại nói như vậy, Hầu Tử hoàn toàn yên tâm.
- Nghe nói có đàm phán một vụ buôn bán lớn, hiện giờ rất được đại lão bản yêu thích.
Hướng Nhật biết đại lão bản mà Hầu Tử nói đến là ai, không phải lão đại “Cuồng Lang” của hắn, mà là người đứng đầu “Ngạ Lang Bang” hiện giờ, theo bề ngoài chính là Lý Vĩ Niên.
- Không phải là một loại thuốc phiện mới đấy chứ?
Hướng Nhật trong lòng cười lạnh, tiếc là tên này dính đến chuyện không nên dính, nhất định gặp xui xẻo. Còn cái tên Buck kia, không phải là thủ lĩnh thứ ba của tổ chức buôn lậu thuốc phiện tại Tam Giác Vàng sao? Có nhiều bảo tiêu bên cạnh thì có ích gì? Hiện giờ mình không còn là tên tiểu tử yếu ớt nữa, qua một thời gian dài như vậy lực lượng đã tăng lên nhiều, mấy khẩu S***g cũng chỉ như món đồ chơi mà thôi.
- Hầu Tử, có số điện thoại của lão đại Cuồng Lang tụi bay chứ? Gọi cho hắn đi, nói là giờ ta muốn gặp hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc