Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 342

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Anh chờ đó cho tôi
- Thưa cô, cô tìm em ạ?
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Hướng Nhật thấy hai mẹ con họ Nhâm đang ăn sáng, tính ra đây là lần thứ hai hắn gặp cảnh này.
- Tiểu Hướng đấy à.
Nhâm mẫu nhiệt tình gọi hắn ngồi xuống, rồi nháy mắt với con gái.
Nhâm đại tiểu thư thấy tín hiệu, mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn cầm một túi plastic nửa trong suốt đi tới:
- Này, cho anh.
- Cho anh? Nhưng lúc sáng anh đã…
Hướng Nhật chưa kịp nói xong, đã nhận được cái trừng mắt của Nhâm đại tiểu thư:
- Ăn rồi hay không cũng kệ, có mấy cái sủi cảo mẹ em tự tay làm, anh không muốn ăn cũng phải ăn!
Nghe lời nói nửa như uy hiếp của Nhâm đại tiểu thư, hơn nữa lại do chính tay mẹ vợ tương lai làm, Hướng Nhật chỉ còn cách nhận lấy, nhân tiện vuốt vuốt bàn tay nhỏ nhắn của đối phương. Mặt Nhâm Quân lại đỏ lên, quyến rũ liếc yêu lưu manh một cái rồi quay về chỗ.
Động tác lén lút này tuy đã được che giấu nhưng vẫn không qua được mắt của Nhâm mẫu, tuy nhiên bà cũng không nói ra, trong lòng còn hân hoan, cười nói:
- Tiểu Hướng, ăn tại đây đi, để về phòng học sẽ không hay lắm
- Vâng.
Hướng Nhật đáp, trong lòng khẽ thấp thỏm, suy đoán không biết Nhâm mẫu gọi mình tới là vì cái gì.
Đương nhiên Nhâm mẫu cũng không rảnh chỉ gọi hắn đến vì muốn cho hắn ăn mấy cái bánh này, có lẽ bà có còn chuyện quan trọng muốn nói.
Quả nhiên, Hướng Nhật vừa ăn bánh xong, tiếng của Nhâm mẫu đã vang bên tai:
- Tiểu Hướng, em có muốn tham gia một cuộc thi không?
- Cuộc thi?
Hướng Nhật ngạc nhiên, sợ rằng đây mới chính là lý do hắn phải có mặt ở nơi này.
Nhâm mẫu giải thích:
- À, là thế này, vài ngày nữa có cuộc thi đọc diễn cảm và kể chuyện tiếng Anh giữa các trường đại học, cô nghĩ nên để em đại diện cho trường tham gia.
- Cái này…
Hướng Nhật nhất thời hơi do dự, những kiểu thi đấu thế này thực sự hắn không muốn tham gia, nhưng lại không muốn Nhâm mẫu thất vọng, hơn nữa mẹ vợ đã đề cử mình, nói thế nào cũng khó mà từ chối.
- Em không muốn sao?
Ở sau bàn làm việc, Trần Tiểu Phân thấy học trò yêu quý của mình không mấy hứng thú liền mở miệng hỏi.
- Không phải….
Thành thật mà nói, trong lòng Hướng Nhật một trăm lần không thích tí nào, nếu như là một giáo viên khác đề nghị, hắn sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng đây lại là người mà hắn kính trọng, đồng thời cũng là mẹ vợ tương lai, hai thân phận này khiến hắn khó mở lời từ chối.
Huống chi, vẻ mặt Nhâm Quân bên cạnh như hổ đói rình mồi, dường như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ đem hắn ra mà ăn tươi nuốt sống ngay.
Trần Tiểu Phân hơi nhíu mày:
- Có gì khó khăn sao?
- Cũng không phải ạ…. Em sợ bị trùng thời gian, à…. mấy hôm nữa em có chút việc cần làm.
Nếu không thể trực tiếp từ chối, hắn chỉ còn cách nói khéo.
- Vậy à?
Trần Tiểu Phân nhìn chằm chằm vào tên học trò tâm đắc, thực ra vừa rồi qua nét mặt của hắn, bà cũng thấy được hắn không muốn tham gia, nhưng bà không có ý định buông tha, dù sao hắn đúng là thiên tài tiếng Anh trăm năm khó gặp, nếu bây giờ cho hắn đi thi bằng D (1) cũng không có vấn đề gì, sá gì cuộc thi nho nhỏ này, dám chắc hắn có thế lấy giải nhất một cách dễ dàng, như thế chẳng những đem lại danh tiếng cho trường, mà còn dạy cho cái bọn sinh viên chuyên Anh kiêu ngạo tự xưng là thiên tài kia một phen. Thời gian qua đám sinh viên chuyên Anh này thật sự quá kiêu ngạo, suốt ngày rêu rao trừ những sinh viên thuộc bộ môn ra, những sinh viên khác chỉ là những tên mù tiếng Anh. Trần Tiểu Phân vốn là người ôn hòa cũng không chịu nổi, kiêu ngạo cũng tốt, nhưng kiêu căng quá mức thì đúng là không chấp nhận được.
Suy nghĩ một lúc, Trần tiểu Phân hỏi thêm:
- Tiểu Hướng, không cần trả lời sớm, dù sao thời gian cũng còn nhiều, em cứ về suy nghĩ thêm đi. Hơn nữa, cuộc thi đến buổi chiều cuối tuần tới mới diễn ra, lúc đó chắc em không bận việc gì chứ?
- Vâng, em sẽ suy nghĩ thêm.
Hướng Nhật cũng biết có được sự nhượng bộ như vầy đã là tốt lắm rồi, nên đáp ứng chứ không một mực khước từ như trước. Nhưng trong lòng hắn lại suy tính, đến lúc đó không biết nên lấy lý do gì để từ chối đây?
Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, Nhâm mẫu tiễn khách:
- Tiểu Quân, đi cùng Tiểu Hướng đi, mau vào lớp, trên đường…. đừng để vào muộn.
Nói giữa chừng bà dừng lại một chút, như muốn biểu đạt thâm ý của mình.
Hướng Nhật hơi mất tự nhiên, lời nhắc nhở của Nhâm Mẫu làm hắn nhớ lại lần cùng Nhâm đại tiểu thư thân mật bị bắt quả tang.
Nhâm Quân ở bên cạnh cũng đỏ mặt, hiển nhiên cũng nhớ lại cái ngày bị mẹ mình phát hiện lúc đang cùng lưu manh ôm hôn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi ra ngoài trước.
Hướng Nhật chào Nhâm mẫu rồi mới đi ra cửa, không tùy tiện như Nhâm đại tiểu thư, hắn muốn lễ phép với vị nhạc mẫu tương lai này.
Vừa ra khỏi cửa, Hướng Nhật đã thấy Nhâm Quân chờ ở phía trước, khuôn mặt “tươi cười dịu dàng” nhìn hắn:
- Trên mặt anh nổi đầy mụn sao?
- Mặt không kém con giun bao nhiêu.
Nhâm Quân sẵng giọng, đột nhiên chuyển đề tài, hơi xấu hổ hỏi:
- Này, bánh vừa rồi ăn có ngon không?
Nhìn mặt đối phương có vẻ mong đợi, Hướng Nhật trong lòng chợt động, vẻ mặt không đổi nói:
- Nhắc tới sủi cảo này, nhân bên trong ăn rất ngon, tiếc là tay nghề làm cái vỏ bên ngoài…
Không đợi hắn nói hết, Nhâm đại tiểu thư đã giương nanh múa vuốt:
- Anh dám nói em làm không ngon à?
- Đâu có, đâu có…
Hướng Nhật liên tiếp khoát tay, khi ăn hắn đã đoán được món bánh này là do Nhâm đại tiểu thư làm, bởi nếu đúng là Nhâm mẫu làm thì sao sủi cảo gì mà nhìn như bánh bao hấp, trừ cô tiểu thư này ra thì còn có ai? Dĩ nhiên những lời này hắn không thể nói ra, biểu hiện bên ngoài lại càng không đồng nhất nói:
- Thật ra anh đang muốn nói mấy cái bánh đó đúng là một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nỗi anh không đành lòng ăn.
- Gạt người!
Nhâm Quân một lời biến lưu manh thành kẻ lừa đảo, hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Anh tưởng em không biết sao? Rõ ràng là muốn lấy lòng em.
Tuy miệng nói vậy nhưng mắt nàng lại lộ ra vẻ vui mừng.
- He he…. sao lại vậy chứ, anh khen thực lòng mà.
Hướng Nhật nhe răng cười, cẩn thận nhìn ngắm đối phương từ trên xuống dưới, mắt đột nhiên sáng lên:
- Bà xã, hôm nay em thật là đẹp! Nếu đi thêm giày cao gót nữa thì càng tuyệt hơn.
Không thể không nói, Nhâm đại tiểu thư trời sinh có thân hình đẹp như người mẫu, thân trên và *** có tỉ lệ chia ra tuyệt chuẩn, cặp đùi đẹp thon dài gần 1.2 thước, mặc trên người cái gì cũng đẹp, đồ mặc trên người nàng cỡ nào đi nữa cũng làm người trước mặt trầm trồ khen ngợi như đồ cực phẩm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng mặc một chiếc áo T- shirt màu trắng bó sát người, bên dưới mặc cái quần jean ngố màu xanh thẫm lộ ra bắp chân trắng mịn, nhìn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, đáng tiếc đôi chân trắng hồng lại đi đôi giày thấp, thật không hợp chút nào. Ăn mặc như vậy nếu kết hợp với một đôi giầy cao gót thì đúng là không còn gì để nói.
Nghe lưu manh nói vậy, Nhâm Quân ngao ngán than:
- Anh tưởng em không nghĩ đến sao? Đấy là nghĩ cho anh đấy, nếu em đi giầy cao gót, đứng cùng anh một chỗ…
Nói tới đây hình như nàng hơi băn khoăn, lo lắng liếc nhìn lưu manh, thấy đối phương chẳng có vẻ gì là khó chịu, trong lòng cũng dịu lại.
Tuy nàng chưa nói hết câu nhưng Hướng Nhật dư sức hiểu ra, trong lòng cảm động không thôi, hóa ra cô nàng nghĩ cho mình, nếu nàng đi giày cao gót thì thân hình cao vọt lên, ít nhất là một thước chín, đi bên cạnh mình đúng là quá chênh lệch. Nàng nghĩ đến lòng tự tôn của mình nên mới không đi giày cao gót, cái này đối với phụ nữ thích làm đẹp mà nói đúng là chuyện khó chịu.
Nhưng Hướng Nhật là ai, hắn không quan tâm đến ngoại hình, đối với hắn, cái tự tôn gì gì đó được bao nhiêu tiền? Có nữ nhân bên cạnh mới là tuyệt nhất, chỉ cần các nàng vui vẻ thì mọi chuyện có đáng gì:
- Ngốc quá, em cứ đi cái đấy đi, không cần lo cho anh, hắc hắc, ông xã của em mặt dày như tường thành, không sợ người khác chê cười, nếu anh mà nghe được ai nói linh tinh, anh đấm gãy răng nó.
Câu đầu còn có vẻ được, đến câu sau đã lộ ra nguyên hình của một tên lưu manh thứ thiệt.
- Anh dám!
Nhâm Quân trừng mắt:
- Động một tí là đánh người, anh mà còn nói năng như thế, lần sau em không thèm để ý đến anh nữa.
- Không, không, không.. anh nhất định sẽ sửa, cam đoan sẽ không tái phạm nữa!
Thấy bà xã bắt đầu tức giận, Hướng Nhật vội ăn nói nhũn nhặn lại.
- Vậy còn được.
Nhâm Quân hài lòng nói, rồi lại hỏi tiếp:
- Em đi giày cao gót anh không ngại thật chứ?
- Không ngại, không ngại chút nào.
Hướng Nhật tất nhiên nói không ngại, nhưng sau đó lại mày ủ mặt ê:
- Nhưng như thế chỉ sợ em phải cúi đầu.
- Cúi đầu? tại sao phải cúi đầu?
Nàng không hiểu sao lưu manh lại nói vậy.
- Dĩ nhiên phải cúi đầu rồi, nếu không dù anh có kiễng chân lên cũng không thể với tới cái miệng xinh của em được.
Hướng nhật hắc hắc cười, vẻ mặt ủy khuất.
- Muốn ૮ɦếƭ à.
Nhâm Quân hờn dỗi, không ngờ lưu manh lại nói ra những lời khiến người ta phát ngượng như vậy, vội chuyển sang chủ đề khác:
- Em hỏi anh, mẹ em đã đề cử anh đi tham gia cuộc thi, rốt cuộc anh có đi không?
- Không phải nói để anh suy nghĩ sao? Chờ anh xem xét rồi nói lại sau.
Hướng Nhật nói qua loa cho qua chuyện.
Nhâm Quân hừ nhẹ:
- Suy nghĩ? Em thấy anh đang tìm lý do để từ chối thì có.
Hướng Nhật giả bộ như bị hàm oan:
- Sao em lại nói vậy, Quân Quân, em làm anh buồn đấy, trông anh giống loại người đấy sao? Hơn nữa đây là việc chủ nhiệm lớp kiêm mẹ vợ yêu cầu, anh đâu dám từ chối.
- Ai là mẹ vợ của anh? Không biết xấu hổ!
Nhâm Quân e thẹn lườm lưu manh một cái, rồi nghiêm mặt nói:
- Hướng Quỳ, em biết anh không muốn tham gia, nhưng anh đồng ý đi có được không? Vì em... cũng vì mẹ em nữa!
Nói xong câu cuối, mặt nàng đã đỏ rực.
- Cuộc thi quan trọng vậy sao?
Hướng Nhật khẽ nhíu mày hỏi. Hắn đoán hình như việc Nhâm mẫu để Nhâm đại tiểu thư tiễn hắn chỉ là bề ngoài, mục đích chính là muốn nàng thuyết phục mình.
- Dĩ nhiên là quan trọng, nếu không mẹ em đã không đề cử anh với nhà trường, lại còn tưởng anh sẽ nhận lời, ai ngờ anh lại cự tuyệt ngay.
Nhâm Quân bất mãn nhìn lưu manh.
- Nói như vậy anh không thể không tham gia?
Hướng Nhật cười khổ, mẹ vợ đẩy hết việc cho mình, chẳng lẽ mình còn có thể từ chối sao?
- Ai da, nếu anh không thích thì cũng chẳng ai ép.
Nhâm đại tiểu thư bên ngoài thì làm ra vẻ tùy ý hắn quyết định, nhưng trong ánh mắt thì hoàn toàn trái ngược, chỉ cần hắn dám cự tuyệt, nàng sẽ một đao chém lưu manh hắn thành hai mảnh.
- Được rồi, anh đáp ứng là được chứ gì, em đừng có nhìn anh như vậy, sợ lắm!
Hướng Nhật rốt cuộc cũng chịu nhận lời, nếu mẹ vợ đã đề cử hắn thì cũng không nên để bà thất vọng. Hơn nữa lúc này lại bị cô nàng trước mặt hăm dọa, dù sao cuộc thi đến buổi chiều cuối tuần mới diễn ra, hy vọng thời gian để làm việc kia không đến nỗi mất cả buổi chiều, nhiều lắm chỉ cần hai mươi phút là cùng.
- Sợ cái gì, em đâu có ăn thịt anh.
Nhâm Quân khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại:
- Hướng Quỳ, cái tên hội chủ hội sinh viên lần trước, anh còn nhớ không?
- Cái tên ngốc đó hả? Nhớ.
Hướng Nhật đương nhiên nhớ kỹ thằng nhóc muốn theo đuổi cô nàng, đó là tình địch của hắn, sao quên được chứ?
- Em nhắc đến hắn làm gì? Không lẽ hắn lại làm phiền em à?Có cần anh…
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ ra mình không được dùng từ *** trước mặt nàng, lập tức ngưng lại.
- Cái gì? Hắn sao dám làm phiền em, ý em muốn nói hắn đại diện cho bên chuyên Anh tham gia cuộc thi này.
Nhâm Quân nhấn mạnh nói.
- Hắn cũng tham gia?
Trong mắt Hướng Nhật hiện lên vẻ phấn khích, tinh thần đang sa sút bỗng phấn chấn hẳn lên:
- Quân Quân, em nói thử xem cuộc thi này thi đấu thế nào?
- Cái này anh cũng không biết à?
Nhâm Quân nhìn hắn như người trên sao Hỏa mới rớt xuống:
- Anh đâu phải sinh viên mới, đã năm hai rồi còn gì, không lẽ bình thường anh chưa từng tham gia hoạt động ngoại khóa nào sao? Mà cho dù là sinh viên mới thì chả lẽ cũng không biết? Nhà trường có đăng thông báo rõ ràng trên bảng tin rồi còn gì. Năm nào thành phố cũng tổ chức cuộc thi Anh ngữ giữa các trường đại học, mỗi trường có thể cử ra năm sinh viên tham dự, người đoạt giải không chỉ nhận được chứng chỉ mà còn được năm nghìn nhân dân tệ tiền thưởng.
- Có năm nghìn mà em cần gì phải để ý vậy.
Hướng Nhật thật hết chỗ nói, hắn phát hiện khi Nhâm đại tiểu thư nhắc tới số tiền thưởng thì mắt sáng lên.
- Cái gì cơ?
Nhâm Quân mặt đỏ bừng, nhưng là do bất mãn sao lưu manh lại có thể nói như vậy:
- Anh dĩ nhiên không thèm quan tâm, có thể vứt qua cửa sổ một trăm triệu, dân ngu cu đen như em sao mà sánh được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc