Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 272

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Nữ sĩ quan cảnh sát oai phong mạnh mẽ
An Tâm nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, đó là một bàn ăn cách chỗ tụi nàng không xa, có năm người ngồi ở đó, người nào người ấy đều lưng hùm vai gấu, mặc dù đang ngồi yên, nhưng so ra vẫn cao hơn những người khác đang ngồi ăn cơm ở đây một cái đầu.
- Vừa rồi là ai nói, có giỏi thì bước ra đây!
An Tâm khôi phục lại bản sắc *** của mình, không hề kiêng kỵ hét lên, ngay cả việc Sở Sở đang kéo áo nàng cũng lơ luôn.
Người xung quanh cảm khái trước cảnh đang xảy ra, người đẹp này thật sự quá kiêu ngạo, vốn tưởng nàng mặc đồ đàn ông là do ưa thích, bây giờ mới biết, ngay cả tính cách của đàn ông nàng cũng có.
- Là ta đây, xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không?
Một tên đô con tóc rẽ ngôi giữa trong đám năm tên tráng nam đứng lên, giọng của hắn nghe thật chói tai, hiển nhiên có thể khẳng định người vừa rồi nói chính là hắn. Nhưng không đứng lên không biết, đứng lên mới thấy hình dáng của hắn thật cao to mạnh mẽ không chỉ dọa người, thậm chí không thể trêu vào. Tên đô con tóc rẽ ngôi giữa này cao ít nhất hai thước, thân thể đầy cơ bắp từ trong áo gồ lên, mới nhìn gây cho người ta một áp lực rất lớn. Hơn nữa, lúc hắn đứng lên còn cố khoe khoang cơ ***, trước *** giựt giựt lên làm người ta tưởng ***g *** hắn giấu một con vật nhỏ.
- Ta…
An Tâm mở mồm muốn mắng to, nhưng lúc này Hướng Nhật đã mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ quyết đoán:
- An Tâm, đừng nói nữa, ngồi xuống!
Hướng Nhật rất lo lắng, hắn sợ cô nàng họ An nói ra lời không hay rồi không thể thu lại, nên biết nam nhân và nữ nhân cãi nhau, mặc kệ xảy ra chuyện gì chỉ cần động tay động chân, va chạm thân thể thì nữ nhân luôn luôn là người bị thiệt thòi. Huống chi ở nơi đông người như vầy, hắn cũng không muốn thấy nữ nhân của mình giống như dân lưu manh đá cá lăn dưa cãi nhau.
An Tâm sửng sốt, nhưng sự nghiêm túc trong lời nói của hắn làm nàng không dám phản kháng, nàng khó chịu ngồi xuống, đồng thời hừ nhẹ một tiếng nói:
- Bọn họ khi dễ em, anh không thấy à!
Hướng Nhật thản nhiên quét mắt nhìn qua mấy tên cơ bắp đô con, thấp giọng đáp:
- Ăn cơm xong anh đánh cho chúng đến bố mẹ chúng cũng không nhận ra, vậy đã thỏa mãn chưa?
- Thế thì còn tạm được!
Mặc dù kìm nén đến phát tức, nhưng nếu lưu manh đã nói vậy, An Tâm cũng chỉ biết nhẫn nại.
Sở Sở trong nháy mắt người sững ra, giọng của An Tâm và lưu manh nói chuyện mặc dù nhỏ nhưng nàng ngồi bên cạnh tự nhiên có thể nghe rõ ràng không lọt một chữ. Nàng không thể hiểu, rõ ràng hai người bọn họ mới rồi còn như quân thù chuẩn bị chém cha chém chú, thoáng cái bây giờ đã tốt như vầy, chỉ một câu nói của lưu manh mà An đại tiểu thư đã ngồi xuống, lại còn không có chút oán giận nào, hơn nữa việc hắn đáp ứng sẽ giúp cô nàng báo thù cũng nằm ngoài ý liệu của Sở Sở, nhưng Sở Sở cũng không liên tưởng tới phương diện khác, nàng chỉ nghĩ đơn thuần hai người bọn họ nhất trí chống lại người ngoài nên mới quyết định đứng chung một chiến tuyến.
Nhưng tên cơ bắp tóc rẽ ngôi giữa kia lại bật cười, lúc đầu còn tưởng nữ nhân mắng lớn như vậy không tồi, nay lại bị nam nhân cạnh nàng ngăn lại, làm cho hắn vốn đang chuẩn bị trình diễn một màn cho ra trò có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng biết cùng một nữ nhân ầm ĩ thì thật mất mặt, không tiếp tục dây dưa mà ngồi xuống bắt đầu thảo luận với đồng bọn bên cạnh cái gì đó, rồi cười nói ầm ĩ náo loạn không kiêng nể gì người xung quanh.
Mấy người vây xem cũng có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có trò hay để xem, ai ngờ lại bị thằng khốn xấu xa cứt chó cùng ngồi với ba người đẹp kia phá hỏng, đồng thời bọn họ bắt đầu khinh bỉ hắn, vừa rồi bọn họ thấy rõ ràng người đẹp mặc đồ đàn ông muốn mắng to, nhưng tên kia lại ngăn nàng lại, hiển nhiên là sợ đám năm tên cơ bắp đô con kia, nếu không, sao lại đột nhiên ngăn người đẹp đang muốn phát tác kia chứ? Trừ khi hắn sợ đối phương sử dụng vũ lực, còn không bọn họ thật không nghĩ ra lý do gì khác. Chỉ có thể tạm kết luận, thằng khốn kia ngay cả một nữ nhân cũng không bằng, tốt hơn là ૮ɦếƭ quách đi cho rộng đất! Nhưng bọn họ cũng không ngờ tới, cái tên bị họ khing thường kia sau khi ăn xong hứa sẽ giáo huấn đám cơ bắp đô con kia một trận, hơn nữa nếu bọn họ ***ng phải chuyện này, đã biết núi có hổ dữ có còn dám trèo lên không, một mình có dám đấu với năm người cơ bắp đô con không?
Hướng Nhật cũng không để ý tới những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, tập trung ăn đồ ăn vừa mới mang ra, trong đó tất nhiên có món thịt mà hắn đã gọi nhưng bị cô nàng họ An xóa đi, điều này làm hắn giật mình, đồng thời hoài nghi có phải người bán mang nhầm.
Nhưng nhớ lại ánh mắt đắc ý của An đại tiểu thư lúc nãy, hắn chợt hiểu ra, cô nàng này thì ra chơi mình. Song hắn cũng có chút cảm động, xem ra cô nàng họ An này muốn trả thù mình, nhưng cũng hiểu cách, không quên chiếu cố cái dạ dày của mình.
Đúng lúc này, Hướng Nhật đột nhiên cau mày nhìn thoáng qua mấy tên cơ bắp đô con đang cười giỡn ầm ĩ ở bàn bên kia, lẩm bẩm:
- Thì ra là đám gậy Triều Tiên (Cao Lệ bổng tử - cách gọi miệt thị của dân TQ).
Nếu như nói tới những quốc gia trên thế giới này mà Hướng Nhật ghét nhất, đầu tiên không nghi ngờ gì là Nhật Bản, điều này do liên quan tới vấn đề quan hệ đoàn kết dân tộc; thứ hai chính là Triều Tiên, trên thế giới này không có quốc gia nào, dân tộc nào có tính chi li / *** như Hàn Quốc. Trong mắt dân Hàn Quốc, lịch sử Hàn Quốc không chỉ có Triều Tiên, hơn nữa còn có vùng duyên hải phía đông Trung Quốc bao gồm Thượng Hải, Quảng Châu và vùng Siberia diện tích rộng lớn của Nga, tất cả đều thuộc lãnh thổ của Triều Tiên. Chữ Hán cùng văn hóa của người Trung Quốc, đều là do từ mẫu quốc Triều Tiên phát triển, sau đó mới truyền đến Trung Nguyên (chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc vàSơn Tây), Hàn Quốc mới là người thầy chính gốc. Giáp cốt văn (“甲骨文” - chữ giáp cốt; văn giáp cốt: chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên) là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán, là do bọn họ phát minh. Khổng Tử, Tây Thi đều là người Hàn Quốc. Trong bốn phát minh lớn nhất của Trung Quốc có ba phát minh là của Hàn Quốc; Tiết Đoan Ngọ (tổ chức vào ngày 5/5 âm lịch hàng năm) chính là di sản văn hóa thế giới của Hàn Quốc... Khuất Nguyên trên trời có linh thiêng sẽ có cảm nghĩ gì? (Khuất Nguyên - 340 TCN - 278 TCN. Một chính trị gia và nhà thờ yêu nước nổi tiếng Trung Quốc, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài Vương, tác giả của bài thơ Ly Tao và Sở Từ nổi tiếng, ông cũng là nhân vật chính trong sự tích Tết Đoan Ngọ - http://vi.wikipedia.org/wiki/Khu%E1%BA%A5t_Nguy%C3%AAn); người sáng lập ra triều đại Trị thủy - Đại Vũ là người Hàn Quốc (http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1i_V%C5%A9), Hàn Quốc có lịch sử 6000 năm dài hơn Trung Quốc... Trong giải bóng đá World Cup, Tổng Thống Hàn Quốc phát biểu hết sức “khách khí”, ông ta chỉ nói có năm ngàn năm thay vì sáu ngàn. Phật giáo cũng không phải do Trung Quốc truyền vào Hàn Quốc, mà do Tiền Tần Phù Kiên (vua nước Tiền Tần 350-394 là một nước trong thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc vào cuối thời kỳ nhà Đông Tấn) phái tăng nhân truyền vào, cốt yếu là nhà Tiền Tần không phải ở Trung Quốc mà ở trong lãnh thổ của Hàn Quốc. Nhưng nhà Tiền Tần đích thực là chính quyền phong kiến trong lịch sử Trung Quốc, tất cả lãnh thổ nằm ở Trung Quốc, không ở Trung Quốc thì ở đâu? Hơn nữa, sự vô sỉ của người Hàn Quốc còn tiếp tục, bọn họ nói đô vật truyền vào Trung Quốc thàng Thái Cực Quyền, truyền sang Nhật Bản thành Nhu Đạo. Nhà Tùy (581-617) không phải là do người Trung Quốc kiến lập mà do người Hàn Quốc, Chu Nguyên Chương cũng không phải là người Trung Quốc mà là người Hàn Quốc… Nếu như không phải Jesus có khuôn mặt của người phương Tây, chỉ sợ bọn họ đã chạy tới Vatican làm loạn. Đúng là Tự sư*ng, chưa từng thấy một quốc gia nào vô sỉ như vậy.
- Cây gậy Triều Tiên gì?
An đại tiểu thư ngồi bên cạnh hắn, cho nên nghe hết những gì hắn vừa lầm bầm, khi thấy hắn nhìn về phía mấy "cây gậy to lớn" kia, lập tức phản ứng lại:
- Bọn họ là người Hàn Quốc? Anh hiểu được tiếng Hàn Quốc?
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Sở Sở và Thạch Thanh đang ăn cơm cũng đều nhìn lưu manh, trong mắt đầy nghi vấn.
- Không biết.
Hướng Nhật thẳng thắn trả lời. Thực ra, hắn quả thật cũng không biết, “hắn trước kia” có một người bạn học cùng phòng dạy cho hắn học, lại bị hắn đá một cước bay xuống lầu, may mà đó là lầu một, nếu không tên kia đã đi chầu ông bà ông vải. Hắn sở dĩ biết năm tên thịt bắp vai u / cây gậy là cây gậy Triều Tiên, chỉ có thể nói chưa từng ăn thịt heo, nhưng từng thấy heo chạy trối ૮ɦếƭ.
Nhưng An đại tiểu thư lại có thái độ muốn truy hỏi kỹ càng ngọn ngành:
- Vậy anh làm sao biết được bọn họ là người Hàn Quốc, có lẽ là người Nhật Bản cũng nên?
Tiếng Hàn và tiếng Nhật phát âm có chút giống nhau, một số người nếu chưa từng nghe qua rất có thể còn tưởng rằng tiếng Hàn chính là tiếng Nhật, hoặc tiếng Nhật chính là tiếng Hàn. An Tâm cũng từng bị chê cười như vậy, cho nên nàng cũng muốn lưu manh nếm thử mùi vị mặt đỏ lúc trước của nàng.
Nhưng nàng phải thất vọng rồi, Hướng Nhật còn chưa trả lời, Thạch Thanh ở bên cạnh đã ςướק lời:
- Sư phụ biết tiếng Nhật.
Nàng còn nhớ rõ, cầm thú sư phụ còn dạy nàng một câu tiếng Nhật “Á mỹ cha” (em nguyện ý) lúc trước.
- A?
An Tâm sửng sốt, đối với việc hắn biết tiếng Nhật thì giật mình.
Hướng Nhật xấu hổ cười cười, nói đến tiếng Nhật hắn cũng không biết nhiều lắm, chủ yếu là do sự phát triển của nghệ thuật, cho nên hắn mới học một hai câu, nhưng hắn không thể phủ nhận nếu hắn không muốn giải thích câu hỏi của cô nàng họ An. Hắn đương nhiên không thể nói bởi vì hắn xem hơi nhiều phim AV, cho nên cũng biết một ít tiếng Nhật, tất nhiên là có thể phân biệt đâu là tiếng Hàn đâu là tiếng Nhật, nếu nói ra điều này, ba cô nàng bên cạnh sẽ biến thành mãnh hổ, không cần nói cũng biết sẽ tặng cho hắn một ít “dấu ấn” ở những phần thịt mềm.
- Anh thật sự biết tiếng Nhật?
An Tâm vẫn không tin, mặc dù nhìn dáng hắn có vẻ thừa nhận.
- Biết một ít.
Hướng Nhật “khiêm nhường” nói, hắn cũng chỉ biết giới hạn một vài từ có cách phát âm đặc biệt mà thôi.
An Tâm còn đang muốn hỏi tiếp, mấy thằng vai u thịt bắp / cây gậy đột nhiên “oa” lên một tiếng, An Tâm ánh mắt chán ghét trừng lên nhìn bên kia một cái, cũng không ngờ tên vai u thịt bắp / cây gậy tóc rẽ ngôi giữa cũng đang nhìn qua, khi nhìn thấy nàng, mắt liền sáng lên, miệng ba hoa nói:
- Ai da, tiểu thư, có muốn lại đây cùng uống R*ợ*u không?
Vừa nói, tay liền nâng một chai R*ợ*u đế trắng nặng độ. Nhìn dáng của hắn, hiển nhiên đã say khướt, mà mấy tên vai u thịt bắp / cây gậy ở bên cạnh cũng trở nên ồn ào.
Bởi vì đã xác định đối phương là cây gậy Triều Tiên, cho nên An Tâm bây giờ nghe hắn nói mấy lời thì cảm thấy kỳ quặc không nói lên lời, mặc dù An Tâm không giống Hướng Nhật ghét Hàn Quốc, nhưng vẫn tức giận mắng một câu:
- Ngu ngốc!
Nếu không phải lưu manh đã đáp ứng nàng sau khi ăn cơm xong sẽ giáo huấn mấy con heo kia, nói không chừng nàng đã cầm cái bát trong tay ném qua.
Thanh âm của An đại tiểu thư mặc dù không lớn, nhưng tên tóc rẽ ngôi giữa trong đám vai u thịt bắp / cây gậy vẫn nghe thấy:
- Tiểu thư, cô nói gì vậy, ta mới vừa nghe thấy, cô đang mắng ta!
Có lẽ bị R*ợ*u K**h th**h, tên tóc rẽ ngôi giữa không còn giữ được lý trí, lảo đảo đứng lên, mà bạn bè của hắn cũng làm ầm ĩ lên, một tên khoa tay múa chân, hiển nhiên có ý bảo hắn đi tới.
- Mắng ngươi thì sao! Cây gậy Triều Tiên!
An Tâm không hề yếu thế.
- Cô nói cái gì!
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt tên tóc rẽ ngôi giữa liền trở nên khó coi, mà ngay cả đám vai u thịt bắp / cây gậy đang la hét cũng ngậm miệng, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm qua bên này. Là người Hàn Quốc, bọn họ hận nhất là bị người ta gọi như vậy, hơn nữa lại còn gọi tại nơi đông người không chút lưu tình. Thực ra, bọn họ cho rằng đến Trung Quốc du học đã là một vinh hạnh cho cái quốc gia này, mà hôm nay sở dĩ xuất hiện ở quán ăn nhỏ này cũng chỉ muốn tái khẳng định sự khinh bỉ quốc gia này của mình. Theo bọn họ thấy, nghèo khó, dơ bẩn, lạc hậu, bản chất con người kém… chính là ấn tượng về Trung Quốc trong lòng bọn họ. Người Trung Quốc sang Hàn Quốc làm công, trong mắt họ căn bản không phải là người... mà là chó phải đi xin ăn! Bây giờ, con chó cái này tự nhiên dám vũ nhục mình, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ, bất kể đó là phụ nữ, bọn họ muốn dạy cho nàng một bài học nhớ đời.
Tên tóc rẽ ngôi giữa đã đi tới, trên tay cầm chai R*ợ*u trắng nặng độ chỉ còn một nửa, con mắt đỏ bừng. Người bên ngoài lập tức chú ý tới hắn. Lúc người đẹp mặc đồ đàn ông mắng cây gậy Triều Tiên bọn họ đều nghe rõ, hiện tại thấy hắn đi sang bàn bên kia, hiển nhiên đang chuẩn bị động thủ. Mặc dù thấy người đẹp mặc đồ đàn ông sắp gặp nguy hiểm, nhưng đám người xung quanh cũng không dám tiến lên, bởi vì không những đối phương to lớn mạnh mẽ, mà lại còn là người nước ngoài, bọn họ không dám xen vào việc của người khác, cũng không dám đến gần, thậm chí ngay cả thức ăn vừa mới gọi lên cũng không ăn, trực tiếp tính tiền rồi bỏ đi vì sợ bị vạ lây. Trong nước, ngươi bị học sinh du học đánh, đó là ngươi gặp xui xẻo, nếu ngươi đánh học sinh du học, vẫn cũng là ngươi xui xẻo, tuyệt đối là không có đạo lý.
- Hướng Quỳ!
Thấy đối phương hung tợn như vậy, An Tâm có chút khẩn trương. Sở Sở ở bên cạnh cũng không ngoại lệ, chỉ có Thạch Thanh trên mặt không có biến hóa gì, nàng tin vào thực lực của cầm thú sư phụ. Mặc dù đối phương to con, dáng người rõ ràng là luyện tập trong một thời gian dài, nhưng phỏng chừng chỉ cần cầm thú sư phụ duỗi một Ng'n t bọn họ tất không chịu nổi
- Không sao cả.
Hướng Nhật gắp một miếng thịt xào bỏ vào miệng thản nhiên nói. Hắn định sau khi ăn cơm xong sẽ giáo huấn đám vai u thịt bắp / cây gậy này, nhưng bọn này lại muốn đến địa ngục sớm một bước, cho nên hắn cũng chỉ đành thỏa mãn nguyện vọng này của họ.
Tên tóc rẽ ngôi giữa đến gần, đứng ngay ở cạnh bàn ăn:
- Tiểu thư, nếu hôm nay cô không theo ta uống R*ợ*u xin lỗi, thì cái chai ở trên tay ta sẽ không ngại "giao lưu văn hóa" với cái đầu đáng yêu của cô.
Vừa nói, tên tóc rẽ ngôi giữa quơ quơ chai R*ợ*u trên tay, đồng thời nhìn thoáng qua khuôn mặt của hai nữ nhân kia ở bên cạnh, vừa rồi bởi vì góc độ bị khuất, hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt của người đẹp mặc đồ đàn ông, bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt của hai nữ nhân còn lại, hắn mới giật mình kinh ngạc, không ngờ nơi này còn có hai đại mỹ nữ xinh đẹp kinh người như vậy. Hắn vốn đang bị R*ợ*u K**h th**h, con mắt đỏ ngầu, trực tiếp đưa ra ý kiến không đứng đắn:
- Tiểu thư, cô mắng người của nước chúng tôi, cho nên, một mình cô xin lỗi cũng vô dụng, hai vị tiểu thư này cùng với cô phải theo ta uống R*ợ*u, nếu như ta hài lòng, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quán ăn cũng không lớn, mấy lời tên tóc rẽ ngôi giữa nói mọi người đều nghe, lập tức gây ra một trận ồn ào: mấy cây gậy Triều Tiên này thật không biết xấu hổ, tự nhiên lại nói mấy lời huênh hoang như vậy, gặp phải nữ nhân xinh đẹp đã dở thói sỗ sàng. Nhưng ồn ào vẫn chỉ là ồn ào, cũng không ai chịu ra mặt, tất cả chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
- Không cho tao uống R*ợ*u chung sao?
Hướng Nhật tay giữ chặt bàn tay của An đại tiểu thư, đứng lên trêu chọc nói:
- Đừng quên, tao cũng đi cùng các nàng.
Vừa nói, Hướng Nhật chỉ vào ba cô nàng.
- Không cho, mày mau cút đi, bữa cơm hôm nay coi như tao mời!
Tên tóc rẽ ngôi giữa khoát tay, giọng như đang nói chuyện với một con chó. Nam nhân, hắn không cần, chỉ cần giữ lại mấy nữ nhân cùng uống R*ợ*u là được. Đến lúc đó không phải bọn họ muốn thế nào thì được như thế đó sao? Mặc dù chỉ có ba nữ nhân bọn họ năm người không đủ chia, nhưng xinh đẹp như vậy, cũng đủ bù đắp cái thiếu hụt kia.
- Tao thật sự rất cảm ơn.
Hướng Nhật cười dài, tay với lấy bát canh sát cạnh đĩa thịt.
Nghe được lời của hắn mới nói ra, tất cả nam nhân trong quán ăn đều nhìn về phía hắn với ánh mắt khinh bỉ, nam nhân này không có khí phách của đàn ông tí nào, ngay cả bạn gái mình cũng hai tay dâng cho người ta.
- Ha ha ha…
Tên tóc rẽ ngôi giữa cười ha hả, người Trung Quốc trong mắt hắn quả thật nhu nhược, nhát gan, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có.
“Xoảng” một tiếng, tên tóc rẽ ngôi giữa đang cười lớn lập tức nín bặt, chỉ cảm thấy trước trán đau đớn, sau đó cảm thấy trước mặt toàn dầu mỡ. Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện tên nam nhân vốn bị mình xem thường tay đang cầm một mảnh sứ bị vỡ, vẻ mặt cười cợt nhìn mình.
Lau đi nước canh thừa dính trên mặt, hắn lập tức biết chuyện gì xảy ra, điều này… không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ! Thằng nhóc này tự nhiên dám cầm cái bát đập vào đầu mình, lại còn làm trước mặt nhiều người như vậy. Người xung quanh không cần phải nói đều thừ người ra, mấy người đẹp mà tên tóc rẽ ngôi giữa đang tán cũng che miệng cười hắn. Tên tóc rẽ ngôi giữa cảm thấy một dòng máu nóng xộc thẳng lên não, nhất thời rống lên, tính cầm chai R*ợ*u trong tay đập qua, hắn muốn đập bể đầu cái tên nam nhân đã dám vũ nhục hắn đến cực điểm!
Song mắt thấy chai R*ợ*u sắp đập trúng đầu đối phương, tên tóc rẽ ngôi giữa đột nhiên lại cảm thấy trên tay nhẹ đi, chai R*ợ*u không biết đã từ lúc nào tới tay tên kia, sau đó lại nghe “bốp” một tiếng, trước trán truyền tới một trận đau đớn. Lần này không còn là mùi thơm của canh mà là mùi R*ợ*u nồng nặc, trong đó còn có lẫn cả mùi máu tươi.
Người bên ngoài sớm bị cảnh này bất thình lình làm chấn động, những người ở vòng bên trong thấy rõ hơn một chút, cái tên nam nhân lúc đầu bọn họ xem thường dám ngang nhiên động thủ trước, hơn nữa cũng không báo trước một tiếng nào, câu trước còn nói cảm ơn người ta đã trả tiền, chưa nói câu sau thì cái bát đã đập qua, loại người miệng thơn thớt dạ ớt ngâm điển hình này làm bọn họ sợ hãi trong lòng.
Đám bạn vai u thịt bắp của tên tóc rẽ ngôi cũng không hiểu, người cường hãn nhất trong bọn họ thoạt nhìn có thể một quyền đánh ૮ɦếƭ tên kia tự nhiên không biết tại sao lại bị hắn đập trúng hai lần, điều này thật khó tin. Nhưng thấy bạn mình chảy máu, bọn họ cũng không có ý định đứng dậy, bọn họ không cho rằng đối phương lợi hại đến như vậy, đập trúng bạn mình chỉ có thể là do bạn mình có ý khinh thường, hoặc là đối phương rất giảo hoạt, nếu không phải lạ thường như vậy, sợ rằng là ai cũng không thể tránh khỏi cú đập của bạn mình.
Tên tóc rẽ ngôi giữa giận điên lên, liên tục bị đập trúng hai lần làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, hét lên một tiếng, vung nắm đấm đấm qua. Hiện tại, hắn không cho rằng đối phương có thể cản được, vừa rồi chắc là do mình khinh thường mới bị đối phương ςướק mất chai R*ợ*u, nắm tay này tên kia có thể ςướק đi sao?!
Trong lúc hắn nghĩ hắn đã thành công, lại phát hiện tay của mình không thể tiến thêm được một tí nào, nắm tay to lớn của mình đã bị một bàn tay nhỏ hơn hai lần chặn lại, bàn tay cứ nằm yên như vậy... giữa không trung.
Người bên ngoài há hốc mồm, điều này… không thể nào, hai thân thể chênh lệch lớn như vậy đối đầu, điều mà bọn họ không thể tin chính là nam nhân nhỏ bé yếu ớt kia có thể ngăn cản nắm đấm lớn của đối phương. Nhìn tư thế xuất quyền của tên tóc rẽ ngôi giữa vừa rồi, tuyệt đối là dùng sức lực toàn thân, nhưng sức lực của hắn bây giờ giống như một đứa trẻ, trước mặt đối thủ không chịu nổi một kích.
Đồng bọn của tên tóc rẽ ngôi giữa cũng ngạc nhiên, sao lại có thể như vậy? Không kể trước đây bạn mình có luyện đại quyền đạo (Tae Kwon Do), chỉ nói về sự chênh lệch cơ thể một trời một vực, thật sự không thể nào tin được.
Song điều làm bọn chúng cảm thấy khiếp đảm chính là tiếng “răng rắc” của đầu khớp xương bị gãy vang lên tiếp theo đó. Trong khi mọi người đang nín thở, tiếng xương gãy vang lên một cách bén nhọn và chói tai. Cảm giác kinh hoàng dựng tóc gáy truyền khắp cơ thể người đứng xem xung quanh, bọn họ thấy rõ ràng cổ tay của tên tóc rẽ ngôi giữa giống như một cây hoa dại bị vặn gãy.
- A…
Một tiếng kêu thảm như muốn phá vỡ quán cơm, tên tóc rẽ ngôi giữa té nằm trên mặt đất ôm cổ tay rống to, song còn chưa kêu được vài tiếng, một bàn chân đã đặt lên đầu hắn, chỉ thấy tên tóc rẽ ngôi giữa giãy dụa giựt giựt vài cái, sau đó tiếng hét của hắn hoàn toàn biến mất.
Hướng Nhật lúc này mới nhấc chân, tay phủi phủi quần áo không dính lấy một tí thức ăn, thản nhiên nói:
- Mọi người đừng để ý, ta thấy hắn ầm ĩ quá, cho hắn ngủ một giấc cho bớt ồn.
Vẻ mặt của người xung quanh sợ hãi, cái gì mà thấy ầm ĩ quá, cho hắn ngủ một giấc cho bớt ồn? Đây không phải khoa trương quá sao? Hơn nữa bọn họ biết tên tóc rẽ ngôi “ngủ” như thế nào, tên nhỏ con kia không đá đối phương bất tỉnh mà dùng chân đạp lên đầu đối phương, dùng áp lực sức mạnh bàn chân khiến đối phương bất tỉnh, so với sự thống khổ của một đá thì còn gấp trăm lần. Bây giờ, bọn họ không dám khinh thường tên nhóc con nữa, hơn nữa cũng đại khái đoán được hắn căn bản không có ý định đánh nhau với đám to con vai u thịt bắp / cây gậy. (Thực ra, bọn họ cũng không biết Hướng Nhật định là sau khi ăn cơm xong sẽ giải quyết đám vai u thịt bắp/ cây gậy này), từ việc hắn ngăn cản người đẹp mặc đồ đàn ông tức giận mắng người có thể nhìn ra, chỉ là hiện tại hắn bị tên tóc rẽ ngôi giữa chèn ép nên mới bất đắc dĩ ra tay. Trong nháy mắt, nhân vật chính lập tức biến đổi, ban đầu từ một nam nhân nhát gan sợ phiền phức, hiện tại lại trở thành một tuyệt thế cao thủ ẩn tàng thực lực, khó trách hắn có thể đối phó với cả ba người đẹp, đây chính là biểu tượng của thực lực.
Đám bạn của tên tóc rẽ ngôi giữa ngồi ૮ɦếƭ lặng một chỗ, những lại có điểm bất đồng với lúc trước, lúc đầu bọn họ không có chút lo lắng thậm chí còn yên tâm ngồi xem kịch vui, nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi, đừng nói đồng bọn đang nằm hôn mê trên mặt đất, cho dù ૮ɦếƭ bọn họ cũng không dám động. Bọn họ biết rõ, ngay cả người cường đại nhất trong bọn cũng bị đối phương dễ dàng giải quyết, hơn nữa cánh tay bị quặt quẹo như vậy, tám chín phần đã bị phế đi, mặc dù có thể khôi phục lại, nhưng sau này không thể tiếp tục luyện Tae Kwon Do nữa.
Hướng Nhật rất hài lòng vì những gì mình đã làm, nhìn cây gậy Triều Tiên giống con chó ૮ɦếƭ nằm dưới đất, nếu không phải cân nhắc lúc này là ban mày ban mặt, thủ đoạn của hắn còn thâm độc hơn nhiều.
Nhưng có lẽ hắn quá đắc ý nên ông trời quyết định cấp cho hắn một khảo nghiệm, một toán đông cảnh sát đột nhiên đẩy cửa tiến vào, vây quanh quán ăn nhỏ, người dẫn đầu chính là nữ sĩ quan cảnh sát oai phong mạnh mẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc