Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 186

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Dù sao ta cũng không xem ngươi là đàn ông!
Một tiếng "rắc" vang lên, gã thanh niên da trắng biết hai tay của mình đã bị phế đi. Hắn không ngờ tới chỉ mới vừa đỡ một chiêu mà mình đã bị mất đi lực chiến đấu, mấy tên thủ hạ thì thực lực không bằng mình, muốn bắt người bây giờ đúng là không có khả năng, hắn lập tức ra lệnh:
- Rút lui!
Sau đó bản hắn nhanh chóng co giò dẫn đầu bỏ chạy.
Mấy tên thủ hạ thấy thủ lĩnh của mình có lực chiến đấu cực mạnh như vậy mà còn phải bỏ chạy nên lập tức không chút do dự chạy theo.
- Sao, tại sao có thể như vậy?
Phương Oánh Oánh lúc này mới tỉnh táo trở lại, chuyện mới vừa xảy ra rõ ràng đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng và hiểu biết mà nàng có khả năng tiếp nhận.
- Còn muốn ở đó mà nghe giải thích sao? Có người muốn giết chúng ta, nhanh chân thu dọn tất cả đồ dùng rồi chạy thôi.
Hướng Nhật miệng nói, tay liền móc cái điện thoại từ trong túi ra.
- Vậy nơi này làm sao bây giờ?
Trải qua chuyện mới vừa rồi, não bộ của Phương Oánh Oánh tạm thời lâm vào trạng thái "đình công".
- Rời khỏi nơi này trước rồi tính sau! Tới lúc an toàn rồi thì cô gọi điện thoại cho quản lý Lỗ bảo hắn tìm một căn phòng khác giúp chúng ta tạm ở.
Nói xong, Hướng Nhật liền gọi ngay một cú điện thoại.
- Này, ngươi đến cùng đắc tội với người nào, hại ta với ngươi bị đuổi chạy trối ૮ɦếƭ vậy?
Ngồi ở trên xe, Phương Oánh Oánh bất mãn nhìn tên nam nhân bên cạnh mình chất vấn.
- Tôi không phải đã sớm nói với cô rồi sao? Đi theo tôi sẽ rất nguy hiểm, đã bảo cả hai người cùng nhau đi...
Không đợi lưu manh nói hết lời, Phương Oánh Oánh đã ngắt ngang nói:
- Hiện tại đã thỏa mãn tâm ý của ngươi chưa? Cô nàng Đặc Lỗ kia của ngươi đang mỏi mòn con mắt mà chờ ngươi đó!
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, thấy mặt cô nàng vẻ tức giận còn chưa tan đi, mở miệng đùa giỡn nói:
- Cô không phải là đang ghen chứ hả?
- Không sai! Ta đang ghen đó!
Phương Oánh Oánh trong cơn giận dữ cái gì cũng dám mở miệng nói.
- Cô không phải đang nói thật chứ?
Hướng Nhật tự nhiên sẽ không xem những lời kia của nàng là thật. Hắn còn chưa "tự tin" tới mức khi cho rằng một cô gái mới ngày hôm qua còn hận hắn thấu xương mà hôm nay đã thích hắn. Bất quá hắn vẫn trơ mặt mốc kề sát vào má nàng nói:
- Người anh em yêu dấu, chuyện này không thể nói bừa nhe! Xảy ra án mạng à! Nếu tôi tin cô nói là thật, vậy thì chắc...
- Tránh xa ta một chút!
Phương Oánh Oánh dơ một tay dựng thẳng tại giữa hai người, bày ra vẻ mặt giống như "không phận sự xin vui lòng đừng chạm tới":
- Ta không muốn nói chuyện cùng với cái loại người đần đến độ vứt S***g đi mà dùng tay chân để giải quyết vấn đề.
Hướng Nhật cười khổ:
- Cô nghĩ tôi không muốn dùng S***g sao? Chuyện xảy ra bên trong khách sạn nếu có phát sinh vấn đề gì thì chúng ta không phải sẽ bị cảnh sát thỉnh đi uống trà sao? Đến lúc đó cô nghĩ coi vận khí của chúng ta có còn tốt như vầy không?
- Vậy ngươi không biết dùng S***g để uy hiếp bọn họ sao?
Phương Oánh Oánh ra vẻ giống như tiếc nuối gì đó nói.
- Nếu như bọn họ sợ một khẩu S***g thì đã không có hành động lộ liễu giữa ban ngày ban mặt như vậy. Thực ra, bọn họ cũng nghĩ rằng bọn ta sẽ không dám tại bên trong khách sạn mà nổ S***g nên mới có biểu hiện không có chút sợ hãi nào như vậy.
- Vậy võ lực của ngươi không phải là rất mạnh sao? Đem bọn họ xử hết đi, có cần phải mang ta theo đến cái chỗ "thân mật" của ngươi để lánh nạn không hả? Cho ngươi biết, ta còn có một chút đồ vật rất quan trọng đã để quên ở trong khách sạn.
Phương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu lệch về một bên. Thực ra, cái đồ vật "quan trọng" này nọ gì kia của nàng là do nàng cố ý "quên" nó mà thôi, bởi vì nó đã bị tên đàn ông kia ***ng qua, hơn nữa nó là món đồ mặc sát người, trực tiếp tiếp xúc với thân thể cho nên nàng không muốn cầm nó theo.
- Được rồi, được rồi, mấy cái đồ gì gì mà cô bỏ quên lại kia mặt mũi ra sao mau nói cho tôi biết, tôi mua trả lại cho cô tất cả là được rồi chớ gì?
- Đây chính là ngươi nói đó!
Phương Oánh Oánh đôi mắt sáng lên nói tiếp:
- Chờ sau khi đến cái chỗ ‘thân mật’ kia của ngươi xong, ngươi đi ra ngoài mua trả lại cho ta!
Vừa nói xong, mắt nàng xuất hiện ý cười, hình dung thấy được tình trạng xấu hổ mà kẻ nào đó khi tiến vào cửa hàng bán đồ lót cho phụ nữ gặp phải.
Hướng Nhật lập tức gật đầu đồng ý, trả lời:
- Đồng ý, tôi biết rồi. Thu xếp mọi chuyện cho yên ổn rồi tôi sẽ giúp cô mua. Bất quá chúng ta tốt xấu gì cũng là huynh đệ, tất cả "vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống" và "có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng", hai câu này nói chung cô đã từng nghe qua, cô phải thông cảm cho nổi khó xử của tôi mới đúng.
- Ta chỉ nghe nói cái gì mà "vì huynh đệ không tiếc mạng sống, nhưng vì người đẹp thì sẵn sàng chém huynh đệ mình hai dao." Bây giờ ngươi đang làm chuyện giống vậy đúng không?
Phương Oánh Oánh lạnh lùng liếc hắn bằng một… con mắt.
Hướng Nhật khoái hết chỗ nói, chỉ còn cách xuất ra đòn sát thủ:
- Chúng ta hồi trưa "gần gũi" nhau vậy không phải là tốt lắm sao? Tại sao bây giờ loáng cái thay đổi nhanh như chong chóng vậy?
- Đừng nhắc tới chuyện kia với ta nữa. Ta bây giờ đang tức cành hông đây, ngươi nói xem ngươi làm vậy có còn là "huynh đệ" hay không? Sợ vừa rồi nếu ta không nhanh chân chạy chốn, không chừng giờ này hồn đã lìa khỏi xác rồi!
- Nhưng thực ra tôi cũng đã sớm khuyên cô dọn đi tới trang viện của nữ hoàng ở mà, nhưng cô vẫn một mực không chịu nghe lời, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
- Hiện tại trách ta là sao? Có phải ngươi đang rất tức giận ta không cho ngươi cùng Đặc Lỗ tiểu thư của ngươi gặp lại sớm hơn phải không? Ngươi đối với ta rất bất mãn đúng không? Tốt lắm, sau này ngươi muốn thế nào thì như thế đó đi, ta không bao giờ nói bất kì cái gì nữa là được rồi?
- Tôi không phải có ý này.
- Ta nghĩ ngươi căn bản là có ý này!
....
Đang lúc hai người xoắn vào nhau không thể tách rời, nữ vệ sĩ da đen đang lái xe phía trước chợt nói:
- Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, chúng ta đã tới rồi.
- Xuống xe, xuống xe...
Hướng Nhật không đợi nữ vệ sĩ da đen ra mở cửa xe, hắn đã vội xuống xe trước. Mặc dù cảm thấy được cùng nữ thư ký cãi nhau cực kỳ thú vị, nhưng nếu như chỉ là chuyện tranh chấp coi ai đúng ai sai thì đó không phải là ý của hắn.
Phương Oánh Oánh cũng hừ nhẹ một tiếng. Sau khi rời khỏi xe thì đã sớm có người hầu đón sẵn dẫn hai người tiến vào bên trong trang viện.
Bất quá lần này không giống lần trước, nữ hoàng bệ hạ không đi ra đón họ mà cho người hầu trực tiếp dẫn hai người đi vào phòng sách gặp nàng.
- Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, thật ngại quá, bởi vì tạm thời có chút chuyện xảy ra cho nên không thể...
Nữ hoàng đang ngồi ở tại bàn làm việc vẻ mặt đầy nét ái ngại mở lời xin lỗi. Trong tay nàng còn đang cầm một ít tư liệu gì đó, mắt đang đeo một cái kính mắt tinh xảo xinh đẹp, nàng đeo nó chắc để tránh cho đôi mắt bớt phải mệt nhọc vì thời gian dài nhìn vào cái gì đó.
- Không có việc gì, Đặc Lỗ tiểu thư, công việc của cô quan trọng hơn.
Phương Oánh Oánh lập tức tiếp lời, điều này làm cho Hướng Nhật trong lòng có chút kì quái, rõ ràng có thể nghe ra từ giọng của cô nàng ở sau lưng nói chuyện thì đối với nữ hoàng tóc vàng kia cực kỳ bất mãn, nhưng mà lúc gặp mặt thì lại cười tươi đến như vậy, hơn nữa lúc nói chuyện còn tỏ ra khách khí.
- Cảm ơn!
Nữ hoàng cảm kích nói, tiếp theo vẻ mặt lại có một chút khó xử nói tiếp:
- Sợ rằng hôm nay ta không thể tự mình chiêu đãi hai người. Hướng tiên sinh cùng Phương tiểu thư, xin mời cứ tùy ý, cứ coi như đang ở nhà của mình là được rồi.
- Nhất định, nhất định...
Hướng Nhật không khách khí nói, hắn cũng nhìn ra nét uể oải trên mặt của nữ hoàng, nghĩ đến nàng ta hẳn vì bận rộn công việc đã lâu, hắn kéo nhẹ cô nàng thư ký bên mình, ý bảo nàng cùng mình nên rời đi.
Phương Oánh Oánh tất nhiên cũng hiểu ý tứ ẩn trong cái kéo của đối phương cho nên theo lưu manh đi ra khỏi phòng làm việc. Người hầu đang chờ ở bên ngoài lúc này cũng chủ động dẫn hai người tới căn phòng đã chuẩn bị trước cho họ.
- Tại sao có thể như vậy?
Khi người hầu đưa hai người đến phòng thì Hướng Nhật kinh ngạc lên tiếng hỏi.
- Thưa ngài, xin hỏi có chuyện gì làm ngài không hài lòng?
Người hầu vô cùng cung kính hỏi hắn.
- Ý của ta là tại sao chỉ có một căn phòng mà không phải là hai?
Hướng Nhật thật sự rất hoài nghi cái tên người hầu to con lớn xác này không biết có thể nghe hiểu những gì hắn đang nói hay không.
- Đây là phân phó của bệ hạ thưa ngài.
Người hầu khom lưng thật sâu trả lời hắn.
- Tốt rồi, không có việc gì nữa, ngươi có thể đi!
Thấy lưu manh vừa tính nói thêm điểu gì, Phương Oánh Oánh lập tức lên tiếng nói. Người hầu sau khi nghe nàng nói thì lập tức khom lưng cúi chào rồi xoay người rời khỏi.
- Cô ở cùng phòng với tôi không có ý kiến gì chứ?
Hướng Nhật đưa mắt nhìn nàng hỏi.
- Đương nhiên không có ý kiến.
Phương Oánh Oánh đồng ý nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển:
- Nhưng vẫn áp dụng quy tắc cũ, ngươi ngủ ghế sa lông, ta ngủ giường.
- Dựa vào cái gì!
Hướng Nhật vừa nghĩ tới hậu quả sau khi tỉnh lại của việc nằm ghế sa lông ngủ, trong lòng hắn còn sợ hãi không thôi.
- Lần này đổi lại một chút, cô ngủ ghế sa lông, tôi ngủ giường.
- Này, ngươi đừng có nhỏ nhen như vậy có được hay không? Còn nói là huynh đệ? Nói như thế nào đi nữa thì ta cũng là một người phụ nữ, ngươi chẳng lẽ không có chút ưu đãi nào dành cho quý bà sao hả?
Phương Oánh Oánh nói chuyện chân lý.
- Tôi cũng muốn tỏ ra lịch sự với phụ nữ lắm, nhưng mà lịch sự với cô thì chẳng khác nào tự tôi ngược đãi cái lưng mình. Cô chắc không muốn thấy người anh em này ngày mai lưng không đứng thẳng nổi chứ? Hơn nữa mới vừa rồi tôi muốn xin thêm một phòng, cô tại sao lại đuổi người hầu đi? Muốn nói thì cũng chính là cô làm ra chuyện như vầy.
- Chẳng lẽ ngươi đành lòng để ta nằm sa lông ngủ đáng thương vậy sao?
Thấy khuyên bảo vô dụng, Phương Oánh Oánh rõ ràng đang giả bộ lộ ra vẻ mặt đau đớn rất thương tâm.
- Thật ra tôi không muốn thấy chuyện như vậy!
- Vậy sao?
- Nhưng mà cô cũng không nguyện ý chứng kiến cảnh tôi ngủ ở trên ghế sa lông cũng tội nghiệp không kém chứ hả?
Hướng Nhật hỏi ngược lại.
- Á, ngươi nha... Đó không phải là chuyện của ta!
- Cô nói cái gì?
Hướng Nhật đâm ra "căm tức" cô nàng thư ký.
- À, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải ý tứ này, ta muốn nói là ngươi khẳng định sẽ không đáng thương bằng ta.
Phương Oánh Oánh lập tức giải thích.
- Có loại lý luận như vậy sao?
Hướng Nhật cau mày:
- Dù sao tôi nói cho cô biết, nói gì thì nói tôi cũng sẽ không ngủ ghế sa lông...
Nói tới đây, Hướng Nhật dừng một chút, đột nhiên dùng giọng thương lượng hỏi:
- Nếu không, chúng ta đều ngủ trên giường, mỗi người một nửa? Cô ngủ đầu kia, tôi ngủ đầu này.
- Ngươi nghĩ hay quá há!
Phương Oánh Oánh nghiêng người liếc xéo lưu manh một cái, giọng trách mắng.
- Vậy cô nói phải làm sao bây giờ đi?
- Chuyện này cũng không cần gấp gáp làm gì...
Phương Oánh Oánh tự nhiên lộ ra nét tươi cười đắc ý nói tiếp:
- Ta nhớ rằng ngươi có hứa là sẽ đền cho ta một ít đồ vật gì gì đó đúng không?
- Được rồi!
Hướng Nhật nghĩ chắc cũng tới lúc rồi:
- Cô bỏ rơi rớt cái gì, tôi mua trả cô cái đó.
- Kì thật cũng không có cái gì quan trọng, chỉ có vài món đồ lót cá nhân mà thôi.
Phương Oánh Oánh thoải mái nói.
- Cái gì?
Hướng Nhật trợn trừng mắt nói:
- Cô không phải là muốn tôi giúp cô đi mua mấy thứ kia chứ hả?
- Ngươi không muốn? Đừng quên ngươi ở trên xe đã từng hứa với ta đó nghe!
- Ài...
Hướng Nhật thở dài một hơi, đột nhiên vẻ mặt hiện lên vẻ nhỏ nhen trơ tráo nói:
- Bất quá, nếu cô muốn tôi mua quần áo lót cho cô thì cô cũng phải cho tôi biết kích thước lớn nhỏ ra sao chứ?
- ......!
Phương Oánh Oánh như bị mắc nghẹn. Thực ra, chuyện vừa mới xảy ra ở trên xe nàng đúng là không ngờ nó sẽ phát triển xa như vậy.
- Như thế nào? Không nói? Vậy thì quên đi, tôi cũng đỡ phải giúp cô mua.
Hướng Nhật ra vẻ như trút được gán***.
Phương đại thư ký cắn răng nói:
- Tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết! Dù sao ta cũng không xem ngươi là đàn ông!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc