Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 181

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Mỗi người ngủ một nửa cũng không sao
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Dịch: tranbaolong
Biên dịch: Teppii
Biên tập: Ooppss
Nguồn: tangthuvie
- Ngươi cút đi ra ngoài cho ta!
Tiếng thét chói tai của cô nàng thư ký cũng đủ để đâm thủng màng nhĩ người ta. Phương Oánh Oánh cũng không ngờ rằng bên trong một cái khách sạn sang trọng thế này lại tự nhiên còn có một cái đĩa CD "khó coi" đến thế. Chỉ tại mình không kiềm chế được tò mò, nội tâm nhất thời hiếu kỳ "ở đâu ra cái CD thế này" nên muốn xem qua một chút. Ai mà ngờ căn phòng rõ ràng đã khóa kỹ tự nhiên lại có một tên nào đó sồng sộc xông vào như sấm như chớp. Điều này làm cho nàng trong lòng ngượng ngùng không thôi, đồng thời đối với cái gã nam nhân tùy tiện xông vào phòng kia vốn đã thù nghịch bây giờ càng thêm căm hận đến thấu xương.
Hướng Nhật mặc dù muốn đứng lại thêm một hồi để thưởng thức cái cảnh xuân khó có được này, nhưng vẻ mặt hung ác muốn *** của cô nàng làm cho hắn tin rằng nếu như mình chậm chân dù chỉ là thêm một giây cũng sẽ khiến cho đối phương liều mạng, cho nên hắn sáng suốt lựa chọn rời khỏi phòng.
Mà ở ngoài cửa phòng cũng đã có nhân viên phục vụ của khách sạn chạy vội tới, bọn họ cũng không muốn bên trong khách sạn của mình có bất kì chuyện gì không may xảy ra.
- Thưa ông, đã xảy ra chuyện gì?
Một người thoạt nhìn như trưởng nhóm của đám nhân viên lên tiếng hỏi.
- À, không có việc gì, chỉ là tôi cùng người bạn đùa giỡn một chút thôi.
Hướng Nhật tỉnh queo như không có gì xảy ra nói.
- Là đang đùa giỡn sao?
Người trưởng nhóm đã từng gặp qua người thanh niên có cái tay phải đang mang thương tích trước mặt này, ai kêu hắn chẳng những là người da vàng hơn nữa tay phải bị bó đầy băng gạc, mới nhìn qua với nhiều điểm đặc biệt như vậy thật dễ nhớ. Hơn nữa người trưởng nhóm quả thật có biết nữ chủ nhân của căn phòng là bạn của người tuổi trẻ này, bởi vì phòng của hai người là do hắn sắp xếp an bài, cho nên hắn cũng không có hoài nghi gì chuyện nào khác xảy ra, nhưng trong lòng hắn vẫn tức giận không thôi, nghĩ tới bản thân mình cũng chỉ là người làm công cho nên thái độ nói chuyện cũng đành lễ phép:
- Thưa ông, xin ông lần sau không nên đùa giỡn như vậy nữa!
Vừa nói xong, hắn dẫn người lui ra ngoài, thuận tiện đóng giùm cửa phòng luôn. Có thể bởi vì rời đi vội vàng hoặc là trong lòng vẫn còn tức giận, hắn cũng không để ý tới cửa phòng khóa đã hỏng, cửa đóng không còn chắc lắm.
- Hướng Quỳ! Ngươi cuối cùng có ý gì đây hả? Nếu như ngươi hôm nay không nói cho rõ ràng thì chúng ta chỉ còn cách đi tới cục cảnh sát để khai báo tường tận thôi!
Sau khi trông thấy nhân viên phục vụ rời đi, Phương Oánh Oánh lúc này đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện tại cửa phòng. Xem cái bộ dạng giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo của nàng thì biết nàng quyết tâm làm cho ra phải trái chuyện lần này. Trên thực tế thì cũng đúng như vậy, mặc dù ai đó phát hiện ra cái bí mật mà nàng không muốn cho ai biết, hơn nữa nghĩ cho kỹ thì cũng do thẹn quá mà hóa thành giận, quan trọng nhất là bị người ta nhìn thấy thân thể của mình nên nàng đã hạ quyết tâm, cho dù có cùng nam nhân kia "trầy da rách mặt" phải nằm bệnh viện cũng không hối tiếc!
- Nếu như tôi nói tôi không phải cố ý muốn tiến vào phòng, cô có tin không?
Hướng Nhật cười khổ nói, hắn thật đúng là không nghĩ tới gặp phải tình huống như vậy. Mặc dù mới vừa rồi chỉ liếc mắt nhìn sơ qua một cái, hắn vô tình thấy một đôi nam nữ *** đang trong tư thế "yêu nhau" trên màn hình, hắn nhanh chóng hiểu ra cô nàng thư ký *** bự 36F của hắn đang xem cái gì. Chuyện bí mật như vậy nếu đổi ngược lại là lưu manh thì hắn chỉ sợ cũng sẽ cùng đối phương "quyết sống mái". Chỉ có một chút khúc mắc hắn không nghĩ ra, cô nàng này nếu đã thích người cùng giới tính đến như vậy thì tại sao còn đi nghiên cứu tỉ mỉ cái tư thế nam nữ kia đang "mần ăn" kia?
Phương Oánh Oánh cũng không trả lời hắn là nàng tin hay không tin, chỉ lấy cái điện thoại ra bắt đầu bấm một dãy số.
Hướng Nhật biến sắc, cô nàng này không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ? Lập tức không chút chần chờ hắn ra tay trước đoạt ngay cái điện thoại của nàng khi nó còn chưa có nối dây với cục cảnh sát, hắn sau đó liền lập tức năn nỉ:
- Cô nghe tôi giải thích, chuyện này tôi hoàn toàn có thể giải thích cho cô rõ mà.
- Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội, nhưng mà...
Phương Oánh Oánh như muốn khóc nói tiếp:
- Cơ hội cũng chỉ có một lần, nếu như ngươi còn nói lung tung thì ta nghĩ ngươi chỉ có thể đi tới giải thích rõ ràng với cảnh sát Paris đi.
Hướng Nhật do dự cân nhắc từ ngữ một hồi rồi nói:
- Chuyện này... Thật ra, tôi nghe được âm thanh trong phòng cô, nghĩ rằng cô xảy ra chuyện gì...
- Hướng tiên sinh, cái lỗ tai của ngươi thính quá hả?
Phương Oánh Oánh trên mặt đầy vẻ đùa cợt nói tiếp:
- Có phải ngươi cho rằng trên tay ta không có công cụ để báo cảnh sát thì ngươi có thể tùy tiện tìm cớ vớ vẩn sao?
Thấy đối phương một chút cũng không tin, hơn nữa đã có dấu hiệu ngo ngoe muốn động, Hướng Nhật suy nghĩ chớp nhoáng rồi nói:
- Tôi thừa nhận, tôi quả thật có ý định tới tìm cô, nhưng bởi vì trước đó có nghe một chút động tĩnh bên trong phòng, cho nên tôi ghé vào cạnh cửa nghe lén, nhưng khi nghe thấy một ít... âm thanh hơi kỳ quái, cho nên tôi liền đá văng cái cửa mà xông vào, chuyện sau đó thì cô đã biết.
Nói tới đây, Hướng Nhật hai tay dang ra tỏ vẻ bất lực, rất lưu manh mở miệng nói tiếp:
- Về phần cô tin hay không tin thì tùy cô thôi, có muốn báo cảnh sát thì báo đi.
Vừa nói hắn vừa trả cái điện thoại di động cho nàng.
Phương Oánh Oánh sắc mặt âm trầm có chút khinh bỉ, cuối cùng lựa chọn không gọi điện thoại:
- Ta coi như tin ngươi lần này vậy, hiện tại mời ngươi lập tức rời khỏi phòng cho ta! Nghe chưa! Là lập tức! Lập tức!
Hướng Nhật vốn vừa mới định rời đi nhưng lúc nghe đến câu sau cùng đối phương nhấn mạnh muốn "đuổi" hắn thì chậm rãi xoay người quay lại. Trên mặt hắn nhìn không thấy biểu hiện gì, giọng nói cũng bình thản nhưng đầy vẻ dọa người:
- Nghe đây! Tôi thừa nhận đối với cô có để ý một chút, nhưng chỉ là một chút bé tẻo teo. Ngàn vạn lần đừng quá tự cao tự đại như thế, cái mị lực của cô còn chưa đủ trình để làm cho ông đây phải nửa đêm tập kích! Đối với ông đây mà nói, bộ *** của cô cũng có thể nói là lớn đấy, nhưng tại cái thế giới này nó cũng không phải là cái duy nhất đâu!
Phương Oánh Oánh lửa giận vừa mới hạ xuống một chút thì lại bị những lời này của hắn như dầu châm vào làm cho phừng phừng bùng lên trở lại, tay nàng nắm thật chặt cái điện thoại trên tay, khản tiếng u uất nói:
- Nếu ngươi còn không đi thì ta báo cảnh sát!
- Thích báo cứ báo, đừng nói lời thừa thãi!
Hướng Nhật vốn nhẫn nhịn cũng đã bấy lâu nay rốt cuộc chịu không nổi bùng nổ dữ dội, hắn lớn tiếng rít lên:
- Đúng là nữ nhân không có đầu óc mà! Ông đây nhịn cô lâu rồi! Nếu không phải là lo lắng cô gặp phải chuyện gì, ông đây đâu cần đa sự mà nhúng tay vào! Mịa con bà nó gấu, cô tự tin là vóc dáng này đánh động ông à? Còn nhiều người xinh đẹp hơn cô gấp bội, đàn bà bên cạnh của ông đây người nào người đó có ai kém hơn cô đâu! Chỉ dựa vào cái bộ *** 36F hơi to của mình mà tin rằng ông đây sẽ *** cô sao? Ha ha ha! Thấy thật tức cười! Còn muốn gọi cảnh sát à? Ông nghĩ cô chính là người đang nứng cần người cỡi đúng không? Đừng phủ nhận, một mình trốn trong phòng coi phim *** thì hỏi thiên hạ xem có phải là một nữ nhân đứng đắn không? Có ai nói cô đứng đắn thì ông đây cùi sứt móng. Còn nữa, ông đây khi đã muốn cỡi cô thì có cần phải phiền toái đến vậy không hả? Trực tiếp đánh ngất hay cho cô chút mê dược là được rồi! Ông khinh! Ông về phòng ngủ cho khỏe, mặc cô sống ૮ɦếƭ! Bất quá có ૮ɦếƭ thì làm ơn tránh cho xa một chút mà ૮ɦếƭ, ông thật không muốn nửa đêm bừng tỉnh vì ác mộng đâu!
Nói vừa xong, cũng chẳng thèm ngó ngàng tới cô nàng mắt đã tuôn đầy lệ sau lưng, Hướng Nhật không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.
- Phù…
Trở lại phòng của mình, Hướng Nhật thở phào một hơi rất thư thả, phát hiện sau lúc nói ra những lời kia thì cả người lâng lâng thật dễ chịu, về phần nữ nhân kia, ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ đi, dù sao cũng không phải người của ông, ૮ɦếƭ sớm đầu thai sớm!
Nghĩ thông suốt đâu đó, Hướng Nhật quyết định vào bồn tắm ngâm nước xà phòng cho thoải mái. Nói thật, bởi vì tại party kia hắn uống nhiều R*ợ*u, do đó trên người toàn mùi R*ợ*u. Hơn nữa lại vừa mới gặp phải một chuyện khẩn trương không đâu, đến khi tức giận mắng xối xả xong thì toát ra không ít mồ hôi. Hiện tại cái mùi trên người quả thật có điểm đặc biệt, hơn nữa ngâm nước tắm hồi lâu quả thật có thể trừ bỏ hết những chuyện không đâu liên miên xảy ra.
Khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, lúc đó cũng đã hơn mười hai giờ khuya, nhưng Hướng Nhật vẫn không buồn ngủ chút nào, thấy bên trong phòng ngủ có TV thuận tay bật nó lên, coi chút TV đốt một chút thời gian nhàm chán. Nhưng khi ngón tay hắn đặt tại cái nút công tắc mở TV thì hắn lại phát hiện ở phía dưới TV còn có một cái đầu máy chơi đĩa CD, bên cạnh còn có thêm một đĩa CD.
- Ai cha?
Hướng Nhật tò mò lật qua lật lại nhìn, tưởng là phim gì hay ho, nhưng khi nhìn thấy một vài hình ảnh "khó coi không chịu nổi" lọt vào trong mắt, hắn giật mình nhớ tới mới vừa rồi tại bên trong phòng ngủ của nữ thư ký *** bự kia cũng nhìn thấy mấy hình ảnh này, Hướng Nhật không khỏi có chút hối hận, mới vừa rồi quá xúc động, ban đầu còn tưởng rằng đĩa phim *** kia là do cô nàng mang bên mình để dùng làm trò tiêu khiển tự "an ủi", ai ngờ hiện tại mới biết mình hiểu lầm đối phương. Nhưng cái làm cho Hướng Nhật càng nghĩ càng hận chính là cái khách sạn chó má năm sao này, nổi tiếng gì mà lại còn chuẩn bị thêm cái này? Mịa con bà nó, ngày mai mình sẽ tới cục cảnh sát nói chuyện.
Chính đang lúc nghĩ bậy bạ vớ vẩn tới tình cảnh khách sạn bị chất vấn bởi cảnh sát sẽ ra sao thì bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng đập cửa.
Hướng Nhật trong phút chốc lông tóc dựng thẳng lên, vì hắn nghĩ tại Paris này hắn đâu có quen ai, có thì cũng chỉ có một vài người nhưng mà khuya như vậy đến gõ cửa thì không thể xảy ra! Cho nên hắn nghĩ hiện tại người ngoài kia chắc là sát thủ tới giết hắn. Nghĩ tới đây trong lòng lưu manh có chút căng thẳng, đối phương đã dám tìm tới cửa vậy thì nữ nhân kế bên đã ra sao rồi? Mặc dù trong lòng có chút oán độc mà thề cho dù nàng có ૮ɦếƭ mình cũng không quan tâm, nhưng thời khắc này trong lòng Hướng Nhật thật có chút lo lắng cho nàng ta.
Nhẹ nhàng áp sát cửa, Hướng Nhật cúi đầu hỏi nhỏ một câu:
- Ai?
Đối phương trầm mặc một lúc, qua hồi lâu mới vang lên một âm thanh nhu nhược yếu đuối:
- Là ta.
- A?
Hướng Nhật ngẩn người, vội vàng mở cửa ra, quả nhiên thấy cô nàng *** quá khổ kia đang đứng ở cửa. Chỉ là… khi trông thấy hình dánh của nàng, hình như nàng đã khóc một thời gian rất lâu, bởi vì hai con mắt chẳng những đỏ mọng, nhưng lại có dấu hiệu hơi sưng lên.
- Cô tìm tôi sao?
Thấy vẻ mặt nàng trông thật thê thảm, Hướng Nhật trong lòng cũng mềm ra không ít.
- Ta…
Phương Oánh Oánh nói rồi chợt ngưng, mắt như lại phủ một làn sương.
- Được rồi, cô trước tiên hãy vào bên trong cái đã.
Mặc dù hiện tại đêm đã khuya, hành lang không có người nào đi lại, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn có người nhìn thấy cái cảnh đau lòng này, bởi vì không chừng ngày mai báo lá cải lại đăng tin tức lạ truyền xa.
- Cảm ơn!
Giờ phút này Phương thư ký nhìn giống như một con thỏ nhỏ dễ bảo dễ nghe, vẻ mặt không có một chút gì giống như vẻ mặt lạnh băng xa nhau cả ngàn dặm trước đây.
Hướng Nhật có chút sửng sốt, nhìn bóng lưng nàng đi vào phòng khách, trong lòng thật không dám xác định đối phương có phải bị mình mắng cho một trận đến nổi thức tỉnh rồi hay không.
- Có muốn uống chút gì hay không?
Hướng Nhật đóng chặt cửa lại, đi tới bên nàng hỏi.
- Không cần đâu...
Phương Oánh Oánh lắc đầu, tiếp theo giọng nói càng nhỏ hơn hỏi:
- Ta có thể ngủ lại đêm nay trong phòng ngươi hay không? Cánh cửa phòng bên kia bị phá hủy rồi, ta ngủ ghế sa lông cũng được...
- Cái gì mà ngủ ghế sa lông! Cô ngủ trên giường đi, tôi ngủ ghế sa lông cho, dù sao cánh cửa phòng của cô vẫn do tôi phá hỏng.
Nói thật, một khi người nào đó biểu hiện ra bộ dáng trông đau đớn đầy thương cảm như vầy, Hướng Nhật thật không đủ nhẫn tâm mà "thẳng tay" với nàng.
- Cảm ơn…
Hướng Nhật trong lòng kêu to như gặp quỷ, cô nàng thư ký *** đồ sộ 36F của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ làm cho hắn nhất thời không có khả năng thích ứng nổi. Hắn rất hoài nghi đối phương có phải bị bệnh "tâm thần phân liệt" nghiệm trọng hay không, nếu không tại sao có thể có hai vẻ mặt khác nhau một trời một vực thế này?
Dẫn nàng vào phòng ngủ, Hướng Nhật liền lập tức lui ra, hắn cũng không muốn đối phương hiểu lầm thêm chuyện gì. Nhưng ngay trước lúc sắp rời khỏi thì hắn lại dặn dò nàng một câu:
- Muốn xem TV thì tốt nhất vặn nhỏ âm thanh một chút, cái lỗ tai của tôi rất thính!
Vừa nghe hắn nói xong, khuôn mặt cô nàng bắt đầu đỏ như ráng chiều, còn hắn đã nhanh chân biến mất đóng cửa lại.
Thật ra trong lòng Hướng Nhật vẫn có chút thất vọng. Ai da! Nếu như đối phương có thể cho hắn ở lại trong phòng cùng ngủ chung thì thật là tốt biết bao, coi cái giường to đùng thế kia mỗi người ngủ một nửa cũng không sao! Thật phí quá!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay